PHẦN BỐN - THA THỨ
TẬP 166.2
- Con bé thế nào? – Tuyên sốt sắng nhìn
khắp phòng - Có quấy khóc hay không?
- Thưa không.- Lão Hùng nhanh chóng trả lời
- Nó chỉ dùng mấy bông hoa rồi ngủ tới bây giờ.
- Ngủ tới bây giờ?
Thông tin làm anh có chút kinh ngạc.
Chuyện này hình như không được ổn.
Đẩy nhẹ cánh cửa dẫn vào phòng ngủ, Tuyên
thấy Thứ trông như con búp bê nhỏ. Cái giường quả thật rất lớn so với con bé.
Nó đang ngủ, người quấn trong cái mền trước giờ chỉ mình Tuyên sử dụng, tay ôm
con búp bê vải do Yên Nhi làm.
Chậm rãi ngồi xuống cạnh Yên Thứ, anh mới nhận ra trán cô
bé vã đầy mồ hôi. Đưa tay sờ thử thì phát hiện cơ thể đang nóng ấm khác thường.
Chẳng lẽ là phát bệnh?
- Thứ, nghe chú không? – Tuyên khẽ lay con bé – Con không khỏe chỗ nào?
Nó không trả lời mà chỉ rên rỉ vài tiếng. Trong lồng ngực
hình như phát ra tiếng lục khục. Tình trạng đó khiến anh nhớ đến lần dị ứng của
Yên Nhi. Chạy ra phòng khách xem thử thì phát hiện đĩa hoa đặt trên bàn có rất
nhiều màu sắc. Lão Hùng nói Yên Thứ đã dùng thử vài bông. Như vậy, rất có thể
là nó đã vô tình hít phải thứ hoa vàng mà mẹ mình dị ứng.
Anh Chín vốn mang trong người dòng máu thuần chủng nên
không bị dị ứng với bất kỳ loại hoa nào. Chỉ có Yên Nhi là không sử dùng loại
màu vàng được. Mà Yên Thứ lại là con của họ nên chắc chắn…
Đĩa hoa hẳn là do một người mới chứ không phải lão Hùng chuẩn
bị. Hắn không quan tâm đến chuyện dị ứng của con bé đã đành, lại còn để ở đây
loại hoa màu đỏ, thứ dễ dàng khiến cho Tuyên nghẹt thở. Nhưng cũng may, vì đó
chính là “thần dược” mà đứa trẻ trong kia đang cần. Sau khi chữa trị xong cho
cô cháu gái, Tuyên nhất định phải đến “giáo huấn” kẻ ngu ngốc mang đĩa hoa này
đặt vào phòng một trận.
- Thứ, mau hít thật sâu – Anh nhẹ nhàng đỡ con bé, tay giúp
nó cầm bông hoa kê sát vào mũi – Nghe
lời chú đi.
Yên Thứ trong lúc mơ màng vẫn ra sức làm theo. Hai cánh mũi
run run. Vầng trán tiếp tục túa mồ hôi ướt đẫm.
- Ngoan lắm. Hít nữa đi. Thật sâu vào... – Tuyên dịu giọng
động viên, tay vẫn không ngừng xoa lưng nó nhè nhẹ.
Đứa trẻ này là thứ duy nhất Yên Nhi để lại. Linh hồn nó,
theo một cách nào đó, đã gắn với anh thành một thể khó rời. Mối liên hệ đó
khăng khít đến nỗi, Tuyên có cảm giác mình sẽ không thể sống nổi nếu để vuột
mất.
Trời càng lúc càng tối mịch.
Yên Thứ lúc này vẫn chưa thể tỉnh dậy. Hơi thở càng lúc
càng chậm và nặng nề hơn trước. Tuyên nghĩ vì nó đã dùng khá nhiều hoa vàng nên
tiếp tục mang đến vài bông hoa màu đỏ khác. Lúc đầu, con bé có vẻ nhăn nhó
nhưng khi nghe được giọng nói của anh thì bỗng tỏ ra cam chịu. Bờ mi đọng nước
hơi run khi cố hít thêm những bông hoa màu đỏ rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc
ngủ.
Tuyên thở dài nằm vắt tay lên trán chờ đợi. Đầu anh đang mãi suy nghĩ
về rất nhiều chuyện. Những việc Yên Vũ đã làm khiến lòng Tuyên sôi sục, chỉ
muốn một mạch đem sự thật vạch trần. Nhưng bây giờ bình tâm suy nghĩ lại mới
thấy đó là một việc làm chẳng mang đến chút lợi ích. Anh Young Min đang có một
cuộc sống hạnh phúc, bên người phụ nữ mà anh cho là Yên Nhi. Họ đã cùng nhau
sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh. Nếu nay, người vợ hiền, người mẹ tốt ấy đột
nhiên trở thành kẻ giả mạo, lừa gạt thì cả nhà họ thật khó lòng sống yên ổn.
Chưa kể anh Chín còn có thể quay sang muốn tranh giành Yên Thứ với Tuyên. Chi
bằng chấp nhận việc anh ấy mãi mãi không biết đến sự tồn tại của nó?
Nghĩ đến đây, anh lại đột ngột nhíu mày, lấy tay xoa trán.
Những lý do vừa nêu ra hình như vẫn chưa phải là điều cốt lõi. Trái tim Tuyên
hình như vẫn đang cố lên tiếng giải thích một điều gì đó. Ý nghĩ không nên phá
hỏng cuộc sống hạnh phúc của Yên Vũ có vẻ xuất phát từ trái tim anh, từ sự quan
tâm mà Tuyên dành cho cô bé chứ không phải bất kỳ thói ích kỷ nào. Nó là đứa em
gái mà Yên Nhi suốt đời luôn muốn tìm cách che chở, bảo vệ. Anh yêu cô như vậy,
không biết từ bao giờ cũng bắt đầu quan tâm đến con bé.
Chỉ cần nghĩ đến Yên Nhi sẽ đau khổ thế nào khi biết em
mình gặp phải bất hạnh thì trái tim Tuyên lại chùng xuống. Anh không thể làm gì
mà không nghĩ đến cảm giác của Yên Nhi, dù là lúc cô còn sống hay đã chết.
Tuyên biết Nhi yêu thương Vũ. Và anh cũng biết việc bắt con bé trả giá cũng
không thể mang Yên Nhi trở lại. Người đáng gánh chịu tất cả mọi tội lỗi đáng lẽ
chỉ có mình anh. Một mình anh mà thôi.
Nhưng còn con rồng? Tại sao sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện
mà nó vẫn còn tồn tại, nhởn nhơ ăn gần hết phân nửa số hoa trong vườn? Qua ô
cửa sổ, Tuyên vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng hình ảnh con vật ấy đang lục
tung mấy bụi hoa ở phía xa. Hành động của nó vừa như trừng phạt, vừa rất giống
với hình thức…trả đũa.
Kích thước huyết long lúc này đã lớn gấp mấy chục lần
so với khi xuất hiện. Những chiếc vảy sáng rực mỗi lúc một đỏ tươi như sắc máu.
Hình ảnh đó âm thầm ám chỉ vẫn còn nỗi ấm ức nào đấy chưa được giải tỏa. Nhưng
đó là gì và làm sao để phát hiện thì Tuyên lại không biết. Anh cảm thấy lo,
không phải vì sợ mình bị tuột dốc trong bảng xếp hạng mà là sự tồn tại của
Trung giới.
Sau đó, hình ảnh Lão Trung Vương tiếp nối hiện lên, nhắc
nhớ Tuyên về sự ra đi của mẹ. Mọi người vẫn rỉ tai nhau rằng trước lúc chết bà
đã nói, khi Trung giới xuất hiện người phụ nữ thứ hai có thể thu hút loại chim
hiền dịu cũng là khi bí mật của mình được sáng tỏ. Ngỡ đâu đó chỉ là lời mê
sảng, thật không ngờ Yên Nhi vừa đến đã buộc Thừa Giai phải giao ra cuốn nhật
ký của ba mình. Sự hiện diện của nó ngay lập tức xóa bỏ được tội ngoại tình cho
mẹ Tuyên, đồng thời cũng khiến ba anh ăn năn, cắn rứt không dứt.
Còn bây giờ, cuộc đời lắm oan trái của Yên Nhi một lần nữa
lại khiến lịch sử sống dậy. Cô không những vạch tội ba Tuyên đã nghi oan cho vợ
mình mà còn khiến tình yêu mà bà vẫn luôn cố tìm cách che giấu hoặc phủ nhận
phơi bày trước ánh sáng. Kể từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, anh đã tự lý giải thái
độ lạnh lùng của mẹ đối với ba và bản thân mình bằng sự căm hận. Tuyên nghĩ mẹ
hận ba đã dùng quyền lực ép bà ở lại đây, buộc mẹ phải mang thai và sinh ra
anh.
Có lẽ ba Tuyên cũng nghĩ vậy nên mới vội vàng tin vào
chuyện mẹ ngoại tình. Nhưng ông cũng như tất cả những người khác, không cách
nào lý giải việc mẹ anh bỏ thiên đường để xuống địa ngục. Bà thà chịu đau đớn
rồi mãi mãi biến mất cũng không muốn tiếp tục sống những ngày vui vẻ mà thiếu
mất ký ức về ông ấy. Điều này chỉ có thể lý giải rằng, sau một thời gian dài
cùng chung sống, tình cảm giữa họ đã âm thầm nảy lộc đơm hoa. Chính mẹ Tuyên
cũng nhận ra điều này nhưng luôn tìm cách che giấu. Còn ba Tuyên, ông không chỉ thiếu tin tưởng đối với vợ mà còn ngang
nhiên phủ nhận luôn tình yêu ấy của bà. Hoàn cảnh đó nếu đem so với anh lúc này
thì không bao nhiêu phần khác biệt.
Oán trách, giận hờn ông từ lúc còn rất nhỏ…Nhưng đến bây
giờ Tuyên mới thấy cảm thông và thấu hiểu. Anh băn khoăn, không biết có nên nói
cho ba biết nguyên nhân khiến mẹ quyết định xuống địa ngục hay không. Vì biết
đâu sự thật này có thể sẽ giày vò ông đến chết. Tuyên thấy một mình cuốn nhật
ký của bốn năm về trước đã đủ làm lương tâm ba sống không yên ổn rồi.
Đêm nay không biết vì sao lại dài như vô tận. Bóng đen tĩnh
mịch từng chút, từng chút bao lấy anh, gặm nhấm từ ngoài vào trong như cách
người ta thưởng thức một cái bánh. Mấy lần Tuyên ho khan nhưng không hề thổ
huyết. Anh có cảm giác Yên Nhi đang đứng phía chân giường, mỉm cười và chìa một
tay về phía mình. Nụ cười không hề ẩn chứa chút giận hờn hay oán hận. Ánh mắt
cô lấp lánh niềm vui cùng sự bao dung tha thứ. Người phụ nữ ấy nhìn Tuyên và
chờ đợi rất lâu, như thể đang muốn dùng cách đó để vực tâm hồn đang bị cắn xé
của anh tỉnh dậy.
- Xin lỗi em… - Tuyên bất ngờ ôm mặt, miệng bật khóc thành
tiếng – Xin lỗi em, bà xã…
Không biết bao lâu thì anh thiếp đi, tay gác nhẹ qua cơ thể
bé nhỏ nóng hổi bên cạnh.
- Tiểu Vương Gia, Tiểu Vương Gia – Lão Hùng khẽ lay Tuyên
với một chút e dè – Ngài mau tỉnh lại đi.
- Chuyện gì?
- Là Khương Cảnh Huy – Ông già hình như không giấu được xúc
động – Anh ta tỉnh lại rồi.
- Thật chứ? - Thông tin khiến Thần Tuyên đang ngái ngủ cũng
giật mình ngồi phắt dậy.
- Người ở Phòng Ghi vừa đến báo. – Người đàn ông gật đầu một
cách chắc chắn - Ngài tính sao?
Tính sao?
Phải rồi, Tuyên nên tính sao đây?
- Tiểu Vương Gia, vẫn còn một chuyện cần được ngài giải
quyết… - Lão Hùng vừa nói vừa lén đưa mắt về phía con rồng khổng lồ - Số hoa trong vườn…
- Sáng mai, khi anh Young Min trở về… - Tuyên thoáng chần
chừ như đang đắn đo, suy nghĩ - …Tôi sẽ mang Yên Thứ giao cho ảnh… Có lẽ, phải
đợi đến lúc đó thì con vật kia mới biến mất.
- Chỉ sợ… chúng ta không đủ hoa để cầm cự đến lúc đó…
- Người nhà anh ấy đã nói, Young Min sẽ trở về nội trong
tối nay hoặc sáng mai…
- Nhưng Tiểu Vương Gia, còn con bé… – Lão Hùng thận trọng
chỉ tay về phía Yên Thứ - Nó hình như đang phát sáng?
Cơ thể cô bé lúc này quả thật đang được bao phủ bởi một
tầng sáng mỏng màu xanh tím, thứ vốn biểu trưng cho quyền lực… Tuyên nhíu mày
nhìn đứa trẻ, trong tích tắc liền hiểu ra mọi chuyện. Yên Thứ là con gái của
Young Min nên đương nhiên sẽ được thừa hưởng một ít quyền lực từ anh ấy. Bây
giờ, cơ thể nó đang phải dồn sức chống trả lại sự kích thích do loài hoa vàng
mang lại nên quyền lực kia mới có cơ hội phát sáng. Điều này cũng không có gì đáng ngại.
- Trông ngài hình như không được khỏe. – Ông già bắt đầu chuyển
sang quan sát gương mặt anh.
- Tôi lúc nào mà chẳng vậy. – Tuyên trả lời cho có lệ.
Thật ra anh cũng thấy cơ thể lúc này có hơi yếu hơn bình
thường một chút. Nhưng cảm giác đó dường như chỉ phớt qua. Hoàn toàn không đáng
bận tâm tới. Những việc đang chờ anh giải quyết mới thật sự là vấn đề lớn.
sao TT mù mờ quá vậy :( phải có cách nào cho TT nhận ra Yên Thứ là con ruột của mình chứ >"<
Trả lờiXóa[Phuong]
Bạn yêu dấu của tui ơi, cái cách ấy nó sắp đến rồi kia kìa ^^
Xóae giành phong bì nhá . .. nhưng mà chị TV ơi sao TT cứ mãi k tin YT là con của ảnh dz . . .?( tức chết mất đáng nhẽ phải hiểu ngay từ đầu đó là con của mh chứ. . .- tự kỉ) .. .
Trả lờiXóaThì mọi điều xảy ra khiến TT nghĩ như vậy. Bình thường quá mà em ^^ Anh ấy mà cứ khăng khăng YT là con mình thì mới là lạ đó. >.<
Xóa