Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

TVPV.C90



CHAP 90: CỬA THOÁT HIỂM



- Nam Phong – Tây Châu một tay đã lôi được nó dậy, cả người toát ra nỗi tức giận ngùn ngụt – Trả lời anh…Mau trả lời anh – Giọng nói bá đạo như ra lệnh.


- Đừng đi… - Nó vẫn tiếp tục cầu khẩn trong vô vọng - …Đừng đi…


- Lưu Thủy…LƯU THỦY ! ! ! ! – Thế Toàn hét lên rồi nhào tới ôm lấy cơ thể người yêu.


Hai mẩu tinh thạch trong tay anh cũng thừa cơ hội đó mà bay vọt lên, tìm đường tháo chạy.


Ngay khi Tây Châu vừa xuất hiện, linh tính đã mách bảo cho Khánh chuyện chẳng lành. Hắn vốn định rút đi trước khi anh ấy quay lại. Nhưng bây giờ, cơ thể đang run rẩy kia đã thật sự trở thành mối đe dọa. Những chuyện Tây Châu có thể gây nên lúc mất bình tĩnh là nỗi kinh hoàng cho tất cả sinh vật có mặt trên Trái Đất. Đêm Thùy Mai bỏ mạng cũng là lần anh ra tay tàn sát dã man nhất. Cơn ác mộng đó, không ai là không biết.


Nhân lúc Châu còn đang chú mục vào Phong, Khánh nên thoát đi thì tốt hơn.


Hắn vừa phóng mình qua ô cửa sổ thì Nhật Hy xuất hiện. Nhìn thấy hai mẩu tinh thạch đang bay về phía cửa thì vội vàng bay lên bắt lấy. Vừa đáp xuống đất đã bị cơ thể lấm lem máu và đất cát của Nam Phong hù cho chết khiếp.


- Bùi Nguyên Khánh. TAO NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT MÀY !!!!


Thế Toàn sau một hồi lay lắc vẫn không thể làm cho Lưu Thủy tỉnh lại đã điên tiết lao vào màn đêm với cặp mắt đỏ ngầu. Tây Châu biết cậu ta muốn đi đâu nhưng chẳng còn tâm trí để ngăn cản. Ngay cả việc phanh thây xẻ thịt hắn, anh còn chẳng màn tới. Hiện tại, Nam Phong mới chính là mối bận tâm duy nhất.


- Hai mẹ con cô ấy đều đang rất yếu – Nhật Hy lo lắng sờ vào cổ tay cô bé – Hồng tử của cậu phân tán khắp người nó và đang từ từ mất đi…


- Phân tán? – Ánh mắt Châu long sòng sọc


- Phải lập tức loại bỏ chúng đi…Bằng không, chúng sẽ tự động sử dụng hết tinh lực trong người Nam Phong để tồn tại.


- Không được làm hại con em – Cô bé bất ngờ bấu chặt lấy tay Châu và khóc thét lên – Em không cho phép các anh giết nó


Luồng hơi lạnh quả thật đang yếu đi. Cơ thể nó cũng ngày càng trở nên mệt mỏi. Cô bé thật sự có cảm giác mọi sức lực đều bị rút đi hết. Nhưng thà rằng nó chết cũng không thể để cho họ làm cái việc không tính người này.


- Nam Phong – Tây Châu bất ngờ ôm chặt lấy cô bé, những giọt nước mắt hiếm hoi bắt đầu lăn xuống – Anh thà mất tất cả chứ không thể mất em…


- Nếu anh làm hại nó, em sẽ hận anh – Phong bật khóc thành tiếng – Em sẽ hận anh suốt đời…


Máu sặc lên lỗ mũi khiến nó không thể nói hết câu. Chút hơi thở cuối cùng đang từ từ rời bỏ cô bé.


- Tây Châu, làm ngay đi – Nhật Hy điên tiết giục.


Anh cũng không muốn nhìn thấy Nam Phong phải chết. Trên đời này còn điều gì quan trọng hơn tính mạng nó đâu chứ.


Nhưng thay vì ra tay trừ khử chút tàn tích còn sót lại trong người cô bé, Tây Châu lại cúi đầu hôn lên môi nó. Nụ hôn mang theo tất cả đam mê cuồng nhiệt và yêu thương cháy bỏng. Lần đầu tiên làm việc này, mọi tình cảm nhớ nhung bị dồn nén trong anh đã có dịp bùng lên rất mãnh liệt. Châu bắt đầu ngộ ra cách điều khiển sự trao đổi kỳ lạ. Chỉ cần tập trung vào cảm xúc của bản thân, chú ý thả lỏng đúng vào những lúc cơ thể Phong phát ra lực hút. Đây thật sự là cửa thoát hiểm, là lựa chọn cuối cùng mà anh biết.


Kềm chế nó mới khó chứ thả lơi cảm xúc của mình lại không phải là vấn đề.


Khi hương thơm của những cánh hoa hồng bắt đầu nồng nàn trong miệng Châu cũng là lúc một dòng nước the mát chậm rãi chảy xuống cổ họng cô bé. Cơ thể nó gần như ngay lập tức có phản ứng trước cử chỉ tình cảm này. Cả người Phong như bị hút chặt lấy anh, không thể tách rời. Không lâu sau đó thì luồng khí lạnh thứ hai bắt đầu xuất hiện, không ngừng xoay vòng ở dưới bụng, không ngừng phát ra những tín hiệu kỳ lạ. Từng dòng điện nhỏ cũng từ đâu chạy râm ran khắp người cô bé và tạo ra những rung động nhè nhẹ như đáp trả.


Xoay, xoay và cứ xoay.


Nó cảm giác được hơi lạnh ấy cứ như một vòng xoáy nhỏ, chậm rãi hút lấy những thành phần có liên quan hoặc cấu tạo giống mình. Hoảng sợ, Phong chợt nắm chặt lấy áo Châu trong vô thức.


- Em hãy thả lỏng - Trong giọng anh đã có phần ôn hòa – Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.


- Cậu vừa… tiếp thêm năng lượng cho nó à? – Nhật Hy đã bắt đầu hiểu ra – Cậu dùng hồng tử của mình để trấn an đứa trẻ ư?


- Hy vọng sẽ có tác dụng – Tây Châu chăm chú quan sát từng biểu hiện trên mặt Phong – Kể từ khi biết cô ấy mang thai, mình bắt đầu suy nghĩ…


Dù hai mắt nó đang nhắm nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Cô bé cảm nhận rõ từng rung động nhỏ đang từ khắp nẻo tập trung về phía vòng xoáy mang hương thơm mát lạnh. Chúng lặng lẽ đan vào nhau từng chút, từng chút một rồi bất ngờ tách ra thành hai phần…riêng biệt. Hai luồng khí mới cũ vừa chạm trán liền xảy ra tranh chấp quyết liệt khiến bụng Phong nhói lên từng cơn đau điếng.


Trong lúc mê man, nó úp mặt mình vào ngực Châu, cảm nhận các ngón tay anh luồn sâu vào tóc và tay mình. Châu nhanh chóng ôm ghì lấy Phong, làm gia tăng sự tiếp xúc giữa hai người. Trong thâm tâm cô bé bỗng xuất hiện một niềm tin lớn lao rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Nó cố gắng thả lỏng đầu óc và chỉ nghĩ đến Tây Châu, một mình anh chứ không có gì khác.


Thời gian chậm rãi trôi qua.


Cuối cùng...


Như đã nhận mặt “người quen”, hai luồng khí lạnh thôi không đấu đá nữa mà bắt đầu xoắn lấy nhau một cách kì lạ. Chúng chộn rộn di chuyển qua lại, lúc tách ra, khi nhập lại thành một. Cảm giác đau dần dần mất đi, thay vào đó là sự phấn khởi quen thuộc. Nam Phong mơ màng mở mắt nhìn ra, tay nắm nhẹ lấy cổ áo Châu mà giật.


- Hình như... có gì đó…có gì đó không ổn...


Nhật Hy chẳng nói chẳng rằng đã hấp tấp cầm lấy cổ tay nó. Bàn tay Châu thì xoa nhẹ trên bụng Phong, ánh mắt tập trung rất cao độ. Sự chuyển động bên trong rõ ràng xuất hiện từ hai vật thể hoàn toàn tách biệt.


- Quá nhiều để chỉ là một - Hy chép miệng nhìn anh, giọng nói nửa châm chọc, nửa có phần trách cứ.


- Vậy là sao? - Phong thật sự không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác mơ hồ - Con em có sao không? Nó…nó…


- Đừng hốt hoảng - Tây Châu vội vàng xoa xoa hai cánh tay nó, gương mặt không biết vì sao lại ánh lên vẻ tội lỗi - Từ nay, phải phiền em chịu khổ vì anh thêm một chút.


Cô bé còn chưa ý thức được tình hình thì Nhật Hy đã thong thả đặt bàn tay nó trở lại ngực Châu, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười. Anh thật lòng thật dạ thấy mừng cho họ.


- Cơ thể này bây giờ không còn của riêng em nữa... mà đến những ba người.


- Ba người? - Hai mắt Phong mở to, không biết do bất ngờ hay sợ hãi - Anh vừa nói là ba người?


- Xin lỗi em - Châu áy náy tựa đầu mình lên trán cô bé – Đều tại anh "lỡ tay"... Lúc ấy tình thế quá cấp bách...Lại là lần đầu tiên áp dụng phương pháp này...


- Chúng ta...có phải chúng ta... sẽ có...hai đứa?


Nó thật không dám tin vào những điều mình đang nghĩ. Nhưng câu nói của Nhật Hy vừa rồi rõ ràng đang hàm chứa ý nghĩa đó. Phong thiết tha nhìn Châu, chờ đợi nhận từ anh cái gật đầu khẳng định.


- Anh thật sự xin lỗi - Sự ngập ngừng xen chút bối rối của Châu khiến trái tim cô bé không ngừng nhảy nhót - Trước đây, chỉ một đứa đã khiến em hít thở không thông...- Anh vừa nói vừa từ tốn lau đi những vết máu trên mặt nó - Bây giờ lại còn...


Chiều tối ta post tiếp chap thứ hai. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ. Ngày mai ăn bánh Trung Thu và đốt...nhà vui vẻ luôn ^^ Đức tích thế này chắc đủ cho con cháu ta mấy đời hehe

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

TVPV.C89


CHAP 89: NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC

- Nam Vũ, Đông Vân đi đâu rồi? – Nhật Hy ló đầu vào phòng hỏi.




- Chỉ nói xuống dưới nhà uống tí nước.


- Đi đã lâu chưa?


- Vừa mới ra đó thôi.


- Mau đuổi theo.


- Đông Vân. Chờ chút.


Vừa nghe thấy tiếng Tây Châu, Vân không kịp quay đầu lại đã chạy thật nhanh. Nhưng chỉ loáng một cái anh ấy đã xuất hiện ngay trước mặt chị và đưa hai tay ngăn cản:


- Đừng sợ. Tụi mình sẽ giúp bạn tiêu diệt nó ngay thôi.


Vân hoảng hốt quay đầu chạy về hướng ngược lại thì lập tức gặp phải Thế Toàn và Nhật Hy đang tiến tới.


- Cô ấy không còn là Đông Vân nữa rồi. Tây Châu, cậu giữ cổ đứng yên nhé.


- Làm nhanh đi. Nhớ đừng để sót mẩu nào đó.


Một luồng sáng xanh lập tức phóng ra từ tay anh khiến Vân như bị trói lơ lửng giữa không trung, đôi mắt trợn trừng vì sợ hãi. Thế Toàn vừa buông tay thì hổng tử đã bay vọt lên cao. Không chần chừ, Nhật Hy lập tức rút cung tên ra bắn. Tên và vật vừa chạm vào nhau đã thấy mẩu đá vỡ thành ba mảnh. Toàn nhanh chân phóng lên bắt ngay lấy hai mẩu. Mẩu còn lại thì bị Nhật Hy dùng phép thuật đưa vào thẳng trong miệng Đông Vân. Mọi việc xảy ra nhanh chóng đến nỗi chính người trong cuộc cũng phải ngơ ngác.


- Được rồi – Nhật Hy thở phào nhẹ nhỏm.


Tây Châu vừa thu tay thì luồng sáng cũng biến mất. Vân ngất đi rất nhanh và rơi xuống ngay vòng tay của Hy đang đợi sẵn bên dưới. Trông chị cứ như một cái xác chết.

- Cậu nghĩ có thành công không? – Hy lo lắng quan sát nét mặt tái xanh của Vân – Việc hô hấp của cô ấy hình như không tốt.


- Vì cô ấy đang bị biến đổi – Châu mím môi trả lời – Những tính chất của con người và hồng tử đang bị mất đi, thay thế bằng một loạt cái đặc tính khác. Đông Vân mà chúng ta quen biết sắp biến mất mãi mãi.


Về lý thuyết thì việc này không hề sai. Nhưng rủi ro là cái lúc nào cũng có thể gặp phải. Hơn nữa, hồng tử trong người Vân ngay từ đầu đã tỏ ra là một kẻ bất trị. Đối phó với nó quả thật không phải điều dễ dàng.


Ba chàng trai cùng hồi hộp quan sát từng hơi thở của Vân. Tia sáng đỏ bất ngờ lóe lên thì cô gái trên tay Hy cũng lập tức biến mất, thay vào đó là một con hung tinh đen đúa vô cùng xấu xí khiến ai nấy phải giật mình.


- Chúng ta làm được rồi – Thế Toàn vỗ tay bôm bốp – Mẩu tinh thạch đó đã có tác dụng với cô ấy.


- Hy vọng cổ không quá choáng vì diện mạo mới của mình – Nhật Hy nhăn mặt – Dù sao tụi mình cũng chưa giải thích…


- Còn gì quan trọng hơn mạng sống chứ - Tây Châu ngắt lời - Mau vào đưa cho Nam Vũ. Hồng tử để ở ngoài lâu dễ thu hút yêu quái lắm.


- Hai người đi trước đi. – Nhật Hy hất đầu ra hiệu rồi nhanh chóng nhấc Đông Vân lên khỏi mặt đất - Mình đưa cô ấy về phòng đã.


- Vậy lát nữa gặp.


Hy bước nhanh xuống dưới trong khi Toàn và Châu vội vã chạy lên trên. Mong rằng thứ này cũng có tác dụng tương tự đối với anh em Nam Vũ. Châu thật sự muốn tiếp tục cùng Phong tận hưởng những ngày tháng mặn nồng, ân ái. Không có cô bé, sự tồn tại của anh trên cõi đời này chẳng còn chút ý nghĩa.


Chưa kịp bước vào phòng thì trái tim Châu bỗng nhói đau như một lời cảnh báo nguy hiểm. Anh suýt đổ khuỵu xuống sàn nhà nếu không được Toàn nhanh tay đỡ lấy. Ngôi sao nhỏ trên cổ tay không hiểu vì lí do gì cũng đột nhiên tỏa sáng…



Photobucket


- Thả tôi xuống – Nam Phong cố dùng sức để đánh vào tay gã đàn ông trước mặt – …Tôi không thở được…

Hai chân nó không biết từ lúc nào đã bị nhấc cao khỏi mặt đất. Bàn tay gân guốc lại siết chặt quanh cổ khiến gương mặt cô bé trong phút chốc trở nên đỏ gay. Hai dòng nước mắt ứa ra khi Phong cảm nhận thấy hơi thở của mình đang từng chút, từng chút bị vắt kiệt. Nó thật sự không muốn chết.


- Các người thật sự không biết cái gì gọi là giới hạn – Khánh vừa nói vừa giơ cao hơn bàn tay còn lại – Tính cùng nhau sinh ra thứ nghiệt chủng này ư?

Một quả cầu xanh xám nhanh chóng xuất hiện giữa các ngón tay hắn.

- Thả cô ấy ra – Lưu Thủy từ dưới đất đã gắng gượng đứng dậy.

Dùng hết sức lực còn sót lại, cô gái trẻ một lần nữa lao tới.

- Đồ bẩn thỉu.

Khánh không chút lưu tình ném mạnh quả cầu sáng chói về phía cô. Nam Phong chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Thủy cùng tiếng xương cốt trên người cô ấy nhất loạt kêu lên răng rắc. Cảm giác dường như tất cả đều bị vỡ vụn. Thủy đứng bất động trong vài giây rồi ngã xụi lơ xuống sàn nhà. Đôi mắt đẹp nhắm nghiền như một người đã chết.

- Bây giờ…tới lượt mày… – Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào bụng Phong - …Đồ lai căng dị hợm…

- Không được…không được… – Nó cuống cuồng vùng vẫy, ánh mắt kinh hoàng nhìn quả cầu thứ hai vừa xuất hiện trong tay Khánh - …Làm ơn… tôi xin anh…Đừng làm hại nó…

Vẻ hung tàn trong đôi mắt lạnh lẽo kia đã thẳng thừng từ chối lời thỉnh cầu của cô bé. Bàn tay hắn giơ cao, vẻ trịnh trọng như sắp thực hiện một việc rất đáng quý.

Đúng vậy, hắn nghĩ mình đang trừ khử cho đời một mối hiểm họa. Hắn tự tin cam đoan hành vi này hoàn toàn không phải vì mục đích trả thù Tây Châu. Nhưng sự thật là nỗi căm thù và sự đố kỵ chưa lúc nào rời khỏi trái tim cô độc ấy. Nam Phong càng van xin, trong lòng Khánh càng dậy lên cảm giác hả hê, sung sướng. Người ta có thể bảo hắn hèn hạ, đan tâm hành hạ một cô gái yếu đuối. Nhưng Khánh không quan tâm. Sự xuất hiện của đứa trẻ này chẳng khác gì tấm áo bảo vệ, là lá bài hộ mệnh để hắn phản bác những lời lẽ ấy.

- Nghiệt chủng này nếu ra đời…chắc chắn sẽ gây ra không ít tai họa…

Khánh vừa tính đánh mạnh tay về phía trước thì một bàn chân nhỏ đã đạp mạnh vào bụng. Cơn đau bất ngờ khiến hắn lập tức buông tay, thả rơi Nam Phong xuống đất.

- Con đàn bà ngu ngốc – Bùi Nguyên Khánh điên tiết lao tới.

Nam Phong vừa ôm cổ vừa cố gắng lê lết dưới nền nhà. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi bàn tay sắt đá của hắn, nó phải tìm cách trốn chạy thật nhanh.

Ngôi sao trên cổ vẫn không ngừng tỏa sáng.

- Cứu em…- Cô bé bật khóc trong nỗi tuyệt vọng – Tây Châu…cứu em với…

Luồng khí lạnh trong người nó đang chạy nhanh, giống như một kẻ điên loạn. Linh cảm mách bảo với cô bé rằng đứa trẻ có gì đó không bình thường.

- Vĩnh biệt! - Khánh lạnh lùng hất mạnh tay về phía cô bé.

Luồng sáng chói lòa khiến Phong chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Không khí xung quanh nó dường như bị đốt nóng và bắt đầu nở ra.

Nếu đây là giây phút cuối cùng của đời Phong, nó chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy Tây Châu lần cuối. Cô bé không cam tâm để lại anh ấy mà ra đi như vậy, thật sự không cam tâm một chút nào…

Tiếng động lớn vang lên cùng lúc chiếc giường trong phòng bất ngờ bay đến chắn trước mặt nó. Quả cầu lửa phóng xuyên qua vật thể này nhanh chóng bị giảm đi nhiều công lực. Tuy nhiên, sức công phá của nó vẫn đủ mạnh để đánh bật Phong vào bức tường phía sau, khiến cho chúng hoàn toàn sụp đổ.

Cô bé thấy bụng mình nhói đau, trong tai văng vẳng tiếng gào khóc của một đứa trẻ. Phong không biết đó là sự thật hay ảo giác. Nhưng luồng hơi lạnh đang chạy trong cơ thể cứ mỗi lúc một yếu dần rồi đột nhiên mất hẳn. Nước mắt nó không ngừng chảy ra, rơi xuống vạt áo vốn đã bị rách tan nát.

Phong rớt bịch xuống nền nhà như một hòn gạch vừa bị người ta ném vào tường. Dòng máu nóng chậm rãi lăn khỏi miệng và hai cánh mũi. Những mảnh vụn của chiếc giường và bức tường bắt đầu rơi xuống người nó như mưa. Nhưng nỗi đau này làm sao có thể sánh bằng sự sợ hãi vì sắp phải mất đi đứa trẻ?

- Đừng đi – Phong đau đớn đặt tay trước bụng – Đừng đi mà con…

Và sau đây mới thực là màn ác của Tiểu Vân. Mai nghỉ, Chủ Nhật post tiếp hehe ^^ Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

TVPV.C88



CHAP 88: TÌNH MẪU TỬ


Lưu Thủy nhìn theo anh rồi bỗng mỉm cười rất lạ:


- Anh chàng ấy cũng hiểu ý người khác thật.


- Có thể đó là gen di truyền – Tây Châu mỉm cười đáp.


- Anh cứ ở đây mãi như thế liệu có ảnh hưởng đến công việc không? – Thủy ngồi xuống một chiếc ghế gần đó và bắt đầu hỏi han.


- Tự tôi giải quyết được.


- Ngay từ đầu tôi đã đoán Nam Phong sẽ giữ lại nó – Cô ấy chợt quay qua nhìn Phong - Bạn ấy quá yêu anh…


- Có phải cô đã nói gì với cô ấy?


- Tôi hướng dẫn Nam Phong hành động theo những gì mà con tim bạn ấy mách bảo. Chỉ khi nào điều đó là do chính Nam Phong lựa chọn thì bạn ấy mới có đủ can đảm để bảo vệ nó đến cùng.


- Cô cũng chính là người đã bày cho cô ấy trò tắm nắng nguy hiểm? – Trong giọng Châu đầy vẻ kềm chế.


- Khi đứa bé khát khao sự sống cũng là lúc tình mẫu tử giữa họ sẽ bùng lên mạnh nhất. Nam Phong sẽ phải quyết định có nên giữ cái thai lại hay không.


- Nhưng cô có biết nếu cô ấy làm như vậy sẽ rất nguy hiểm hay không?


- Đương nhiên là tôi biết.


- Biết mà sao cô vẫn làm? – Nuốt, anh đang cố nuốt nhanh cơn giận xuống cổ họng.


- Tôi không muốn Nam Phong giống mình, cứ day dưa mãi không quyết định được. Những ngày tháng đó quả thật rất đau khổ. Lúc tình cảm dành cho đứa con trở nên mạnh mẽ cũng là khi tôi nhận ra mình tuyệt đối không được sinh nó ra. Thế Toàn không muốn có nó, không ai trong hai họ hung cát muốn nó tồn tại trừ tôi. Con tôi sẽ phải sống như thế nào? Cái thai càng lâu ngày sẽ càng khó phá bỏ. Bởi vậy những lần sau, tôi đều quyết định phải sớm giải quyết nó. Còn với Nam Phong, nếu bạn ấy thật sự không đủ can đảm để bảo vệ con mình thì tốt nhất là đừng sinh nó ra. Nhưng tôi lại muốn cho cổ một cơ hội, tôi muốn cổ cảm nhận tình mẩu tử là thế nào trước khi quyết định từ bỏ nó. Khuyên Nam Phong phơi mình dưới nắng vừa là cách giải thoát, vừa làm mối liên kết giữa hai mẹ con bùng lên nhanh chóng mà mạnh mẽ nhất.


- Tôi vẫn thấy việc đó là quá mạo hiểm

- Dù sao bây giờ bạn ấy cũng đã quyết định giữ lại đứa con của mình. Đó là điều mà tôi rất muốn nhưng chưa bao giờ dám thực hiện. Anh không biết tôi ngưỡng mộ Nam Phong đến thế nào đâu. – Thủy bỗng thở hắt ra - Tây Châu, anh hãy hiểu rằng tôi cũng rất khổ tâm khi phải tự mình chỉ cho bạn ấy cách phá bỏ cái thai nhưng thật sự không còn cách nào khác. Nam Phong may mắn hơn tôi vì cổ có anh luôn ủng hộ. Còn Thế Toàn…

- Hai người không phải là không có cơ hội. Hãy chờ một thời gian nữa. Tôi nhất định sẽ giúp các bạn hóa giải sự đối đầu truyền kiếp này.

Cuối cùng, Châu cũng khống chế được sự tức giận của mình. Người con gái này suy cho cùng cũng là có ý tốt.

- Có thể sao?

- Chắc chắn là có thể. Không phải tất cả cát tinh đều tốt và cũng không phải mọi hung tinh đều xấu. Cần có một ít thời gian để mọi người nhận ra điều này. Khi đó, cô và Thế Toàn có thể đến với nhau mà không phải sợ gì nữa.

- Nam Phong đã nói chuyện của bọn tôi cho anh biết à?

- Không. Cô ấy chẳng nói gì cả - Tây Châu mỉm cười – Lần đó tôi và Nam Phong tình cờ trông thấy Thế Toàn vội vã chạy xuống cầu thang. Sau đó lại nghe cô kể chuyện cô ấy giúp cô lẩn tránh Tâm Giang, vậy là tôi hiểu ra tất cả.

- Nhưng lẽ nào chỉ dựa vào từng ấy chuyện mà anh đi đến kết luận?

- Đương nhiên là không. Tất cả chỉ mới là giả thuyết của riêng tôi. Nhưng kể từ hôm đó, tôi bắt đầu để mắt đến hành động của Thế Toàn, đến thái độ của cậu ấy mỗi lần tôi giả vờ vô tình nhắc tới tên cô. Nếu đã thật sự quan tâm đến một ai đó thì khó mà giấu được lắm. Nhất là khi người khác đã cố tình để ý.

- Vậy sao anh vẫn để yên cho bọn tôi?

- Đơn giản vì tôi thấy điều đó chẳng gây hại gì. Hai bạn sẽ là một trong những chiếc cầu nối khiến cát tinh và hung tinh ngày càng gần nhau hơn.

- Những điều anh nói đều là sự thật ư? Không phải đang an ủi tôi chứ?

- Tại sao tôi lại phải nói dối cô nhỉ? Điều cô cần làm nhất lúc này là giữ gìn mạng sống của mình cho tới ngày đó. Nguyên Khánh là kẻ rất nóng nảy. Cậu ta mà bắt gặp bất cứ hung tinh nào cũng sẽ không nương tay đâu.

- Cảm ơn anh. Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày đó.

- Việc gì tôi đã hứa thì nhất định sẽ… - Tây Châu bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy vết thương.

- Con chó đó có vẻ không được nhẹ nhàng với anh cho lắm?

- Tôi cũng không biết Nguyên Khánh kiếm đâu ra một con chó hung dữ như vậy. Dựa theo kích thước của nó thì cũng phải sống được mấy chục năm rồi.

- Tại sao anh lại giữ một người như hắn ở bên cạnh?

- Thầy tôi muốn như thế nên chẳng còn cách nào khác.

- Ai cũng biết kể từ sau cái chết của Kim Tinh, anh và hắn thù cũ hận mới càng chồng chất. Tôi không nghĩ Nguyên Khánh đi theo anh bao lâu để có thể quên được tất cả mà làm lại từ đầu.

- Có người đến. Lưu Thủy, cô mau trốn đi.

Một tia sáng bay xẹt vào phòng và người mà họ vừa nhắc đến lập tức xuất hiện. Cũng may là Thủy đã kịp biến mất trước đó mấy giây.

- Cậu đến đây có việc gì? – Tây Châu liền bước tới.

- Tôi đến để mang xác con chó về - Khánh khịt mũi.

- Chỉ thế thôi sao?

- Chẳng lẽ như vậy cũng không được? – Hắn ta bắt đầu đi vòng quanh – Hình như anh vừa có khách.

- Con chó của cậu ở đằng kia – Châu chỉ tay vào góc tường – Cậu không đến thì tôi cũng định dùng vô ảnh tiễn xử lí nó.

- Tây Châu, tìm được rồi…Bọn này tìm được rồi – Giọng của Toàn vang lên trước cả khi anh ta xuất hiện.

Nhật Hy vừa nhận ra sự hiện diện của Nguyên Khánh đã lập tức kéo tay Thế Toàn về sau, ra vẻ rất bí mật.

- Cậu la hét gì thế? – Khánh liền lăm lăm tiến lại – Hai người trông thật mờ ám.

- Bọn tôi đến tìm Tây Châu – Hy đẩy Toàn ra sau lưng mình – Chẳng lẽ chuyện đó mà cậu cũng muốn quản?

- Dĩ nhiên là không phải vậy – Khánh hơi lúng túng khi bắt gặp ánh nhìn của Nhật Hy.

- Đem con chó của cậu ra khỏi đây nhanh đi – Tây Châu nhắc nhở - Chúng tôi có vài chuyện riêng cần phải nói với nhau.

Thập Tam Thái Bảo khệ nệ bê cái xác nặng nề của con chó trên tay rồi hậm hực bỏ đi. Đợi đến khi hắn đã thật sự rời khỏi, Châu mới lật đật quay qua hỏi Thế Toàn:

- Tìm được nhanh như vậy sao?

- Anh Nhật Hy đúng là sát thủ hung tinh. Ảnh vừa ra tay đã bắt sống được một con – Toàn hăm hở chìa mẩu đá đang giẫy giụa trong tay ra – Nhưng…Lưu Thủy đâu rồi?

- Em ở đây – Cô ấy liền xuất hiện – Lúc nãy hắn đứng gần quá. Em cứ tưởng đâu mình bị lộ rồi chứ.

- Đừng nói nữa, chúng ta mau đi cứu Đông Vân. Lưu Thủy, phiền cô giúp tôi ngồi đây trông chừng Nam Phong một lát. Tôi ở ngay lầu bên dưới, khi nào xong sẽ lên ngay.

- Được rồi, mấy anh cứ đi đi – Thủy nhận lời - Nam Phong để đó tôi chăm sóc cho.


Chap 89 mang tên NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC sẽ có vào ngày mai. Chúc cả nhà một ngày vui vẻ! Đừng quên vote vào câu hỏi ở trên dùng Tiểu Vân nhé.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

TVPV.C87




CHAP 87: ĐỆ NHẤT THÔNG MINH



- Nãy giờ hai cậu đang nói gì thế? - Vũ lại ngơ ngác nhìn theo Nhật Hy vừa lao người ra ngoài cửa sổ.


- Bọn em chỉ đang tìm cách cứu anh và chị Vân mà thôi – Châu thở dài cúi xuống nhìn Phong


Vũ thấy cậu ta nhẹ nhàng cầm bàn tay em gái mình lên rồi áp sát vào mặt, vẻ nâng niu như đang giữ vật gì đó rất mong manh, dễ vỡ. Thật ra, lúc biết chuyện của Châu với Phong, Vũ đã đi từ bất ngờ đến suýt nổi giận. Trong mắt anh, Tây Châu vốn là một con người không những lạnh lùng mà còn rất khó hiểu. Cậu ta ít khi nào chịu bộc lộ cảm xúc thật của bản thân. Suy nghĩ lại vô cùng rắc rối và phức tạp. Nhìn thái độ những người khác khi nói chuyện với Châu, Vũ nhận ra ngay đây chính là một chàng trai có khả năng hô phong hoán vũ, gây giông tạo tố. Nam Phong ở gần cậu ấy không biết có bị bắt nạt hay không.

Nhưng hôm nay, cách nhìn của Nam Vũ về Tây Châu đã có nhiều thay đổi. Cậu ta đối xử với Nam Phong quả thật chẳng giống gì với lúc làm việc cùng những người khác. Ngoài ba má và bản thân mình ra, Vũ chưa từng thấy ai có thái độ yêu thương và trân trọng nó như thế, kể cả Đông Vân. Chị ấy tuy rất thương Phong nhưng thỉnh thoảng cũng khá thờ ơ với cảm nhận của cô bé. Khó trách Vân ở điểm này vì dù sao Nam Phong đối với chị cũng chỉ là một đứa em họ. Làm sao có thể sánh bằng tình máu mủ?


Nhớ lại dáng vẻ thất thần và những giọt nước mắt của Tây Châu, Vũ mới bàng hoàng nhận ra em gái mình quan trọng đối với cậu ta như thế nào. Bình thường thấy hai người họ cũng không nói năng nhiều mà sao bây giờ tình cảm lại thắm thiết như thế? Chẳng những vậy, con người này còn hết mực lễ độ. Mỗi lần gặp anh đều cư xử rất phải phép. Dù tuổi đời cậu ta nhiều hơn Vũ đến khủng khiếp, nhưng lại chưa có lúc nào tỏ ra xem thường hay xúc phạm.


Thôi thì đành vậy, nếu Nam Phong đã quyết định yêu thương Tây Châu thì cứ chiều theo ý của nó. Dù sao có cậu ấy ở bên cạnh, Vũ cũng có thể yên tâm rằng em gái mình sẽ không bị ai bắt nạt. Bây giờ chị Vân ra nông nỗi như vậy, còn Vũ thì không biết sống chết thế nào. Nếu bỗng nhiên cùng nhau chết hết thì chí ít cũng có người thay anh chăm sóc Nam Phong . Ba má ở trên trời, nếu biết nó đã tìm được một nơi tốt để nương tựa chắc cũng vui lòng…


Vũ còn đang đứng nghĩ ngợi miên man thì Nhật Hy đã quay trở lại, theo sau còn có hai người nữa. Lưu Thủy vừa nhìn thấy Nam Phong đã vội vàng sà xuống bên giường, miệng mấp máy:


- Bạn ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?


- Chất độc hành hạ cô ấy dữ quá – Tây Châu khẽ lắc đầu – Có lẽ còn phải ngủ thêm một lúc nữa.


- Hy vọng giấc ngủ sẽ khiến Nam Phong ít đau đớn hơn – Thủy nhẹ nhàng đặt tay mình lên bụng Phong.


Ánh mắt cô ấy sáng long lanh rồi bỗng nhiên ánh lên một niềm vui kì lạ. Lưu Thủy đưa mắt nhìn Châu và mỉm cười kín đáo:


- Đứa nhỏ lớn nhanh quá – Cô ấy thì thầm thật khẽ - Lại còn rất giống anh.


Tây Châu nghe thấy những lời đó thì chết sững. Tại sao cô ta cũng biết việc này? Lẽ nào Nam Phong đã đem chuyện của mình kể cho Lưu Thủy nghe. Không thể nào, cô bé vốn không có thói quen nhiều chuyện như thế.


- Anh đừng quên tôi vốn xuất thân là một giọt nước xuyên thấu – Thủy nhún vai nhìn Châu – Không chuyện có thể qua mắt tôi được cả.


- Bởi vậy hôm nay mới mời cô đến đây – Nhật Hy từ phía sau bước lại, không hiểu nãy giờ đã nghe được bao nhiêu phần của câu chuyện – Vừa nãy tôi đã đưa cô đến chỗ Đông Vân. Bây giờ, cô có thể nói điều cô biết cho chúng tôi nghe được không?


- Được thôi – Cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy - Hồng tử của Đông Vân trước đây vốn thuộc về Như Xuân. Bản thân Như Xuân lúc trước là một con cá sống lâu năm dưới hồ. Con hung tinh bị cổ cướp đi hồng tử có nguồn gốc từ loài chuột túi thành tinh di cư từ Châu Úc. Con hung tinh này lại ăn cắp hồng tử từ một con hung tinh vốn là loài báo gấm rất hung tợn. Nói chung, hồng tử đó là vật được chuyển giao rất nhiều lần.


- Thảo nào mà cô ấy mang trên người tất cả các đặc điểm đó – Thế Toàn nhớ lại – Da cá, tóc người, chân chuột túi và móng vuốt của báo.


- Thật kinh khủng – Vũ bất giác thấy người mình lạnh toát – Tôi không muốn một ngày nào đó mình cũng trở thành con gì đó giống như vậy.


- Không đâu – Thủy chậm rãi đi rảo bước vòng quanh người anh, mắt quan sát một cách kĩ lưỡng – Thanh Thu vốn là một con dơi rất thích hút máu người. Nhưng may phước cho anh là cổ ăn cắp hồng tử của một cát tinh chứ không phải con hung tinh nào khác.


- Dơi hút máu ư?


- Đúng thế. Loài dơi này hễ nghe mùi máu là chẳng còn biết đến việc gì khác. Chúng có khả năng phát hiện ra con mồi từ rất xa. Cơ thể được cấu tạo đặc biệt để săn bắt trong bóng đêm và hút máu mà không hề gây ra cảm giác.


- Nam Vũ, khi nào cậu cảm thấy có gì bất thường thì phải báo cho tụi mình biết liền đó – Nhật Hy lật đật nhắc nhở.


- Sao khi không tôi lại biến thành một hồng tử để làm gì kia chứ? – Mặt mày Vũ nhăn nhó – Thà làm hung tinh còn sướng hơn.

- Hung tinh ư? – Mắt Tây Châu bỗng trở nên sáng rực


- Làm hung tinh ngoài việc có cuộc sống bất tử thì chẳng còn gì hay ho đâu – Thủy nhăn mặt nhắc nhở - Anh đừng nói bậy.


- Tây Châu, cậu đang nghĩ gì mà mặt mày rạng rỡ thế? – Nhật Hy hất cằm hỏi – Có phải đã nghĩ ra cách gì không?


- Em đang tự hỏi…


- Cách gì cậu mau nói đi – Vũ nóng ruột hối - Nói ra là biết được hay không ngay ấy mà.


- Mọi người nghĩ sao nếu chúng ta giúp Đông Vân trở thành hung tinh?

- Có thể sao? – Toàn tỏ ra hoài nghi – Nhưng bằng cách nào?


- Bất cứ sinh vật gì trừ con người khi nuốt phải hồng tử đều sẽ trở thành hung tinh – Nhật Hy lập tức hiểu ra – Mà anh chị em nhà cậu đều không phải là con người.


- Chẳng những thế, hung tinh còn may mắn sở hữu một đời sống bất tử. Đó chính là thứ mà chúng ta cần.

Tây Châu vừa kết thúc câu nói đã nhận được ánh mắt thán phục của mọi người:


- Anh thật thông minh – Lưu Thủy tỏ ý thán phục – Chuyện như thế mà cũng nghĩ ra được.


- Nếu không phải Nam Vũ đột nhiên muốn làm hung tinh thì tôi cũng không nghĩ đến việc này. Công lao đều của anh ấy cả.


- Nam Vũ, lần này cậu đã cứu cả gia đình mình rồi đó – Thế Toàn cười lớn

- Mình…mình chỉ nói đại thôi mà – Vũ lúng túng nhìn mọi người.


- Chúng ta đừng ở đây khen ngợi nhau nữa – Nhật Hy bật cười – Bây giờ cần nhất là tìm cho ra một hồng tử đem về cho Đông Vân. Chắc phải bắt gấp một con hung tinh..


Hy vừa nói tới đó thì Lưu Thủy đã giật nảy mình. Biết đã lỡ đụng chạm đến thân phận của cô ấy, anh liền đính chính:


- Ý tôi là đi bắt một con hung tinh đang gây tội ác…


- Vậy giao chuyện này cho cậu nhé – Tây Châu đề nghị - Làm xong càng sớm thì càng đỡ nguy hiểm.


- Được rồi, mình đi ngay đây.


- Để mình đi với cậu – Thế Toàn lập tức bám theo – Lưu Thủy, em ở lại đây chờ anh nhé.


Thủy gật đầu vì trong lòng cũng muốn ngồi với Nam Phong thêm một lát nữa. Cô ấy biết Thế Toàn nghe mọi người nói phải bắt gấp vài con hung tinh trong lòng thấp thỏm không yên. Anh sợ người yêu mình có chuyện nên muốn Thủy ở lại chỗ Tây Châu. Dù sao có anh ấy cũng còn hơn lang thang một mình bên ngoài vào lúc này:


- Chàng ngốc đó đang nghĩ gì thế? – Châu mỉm cười lắc đầu – Tôi ở đây, Nhật Hy thì đã biết mọi chuyện. Ai sẽ làm hại cô được chứ.


- Thế Toàn lúc nào cũng như vậy - Lưu Thủy nhìn theo bóng anh – Luôn xem tôi như một đứa con nít. Anh ấy quên rằng trước khi gặp ảnh, tôi vẫn có thể một mình sống yên ổn.


- Hai người nói chuyện gì mà sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết.


- Anh xuống thăm Quang Minh xem cậu ấy thế nào rồi. Luôn tiện canh chừng Đông Vân luôn. Có anh ở đó, mẩu tinh thạch ấy không dám liều lĩnh đâu.


- Này, có khi nào nó nổi hứng tấn công mình không?


- Không đâu. Nó còn muốn tiếp tục ra ngoài quậy phá. Vì vậy không dại dột gì lộ diện để người khác phát hiện. Anh chỉ cần nhớ đừng nói gì đến kế hoạch của chúng ta trước mặt Đông Vân hay Quang Minh thì được rồi.

- Hiểu rồi. Không phiền hai người nói chuyện. Mình đi xuống trước đây.


Nam Vũ liếc nhìn em gái một cái thật nhanh rồi vội vàng rời khỏi phòng.


Thứ năm gặp lại nha cả nhà. Chúc mọi người một ngày vui vẻ ^^ Nhân tiện có ai thấy nhà Tiểu Vân hôm nay đẹp không hehe




Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

TVPV.C86





CHAP 86: GIỌT NƯỚC XUYÊN THẤU


Đông Vân quả thật không có ở chỗ Quang Minh, tìm khắp nơi trong nhà cũng chẳng thấy tăm hơi. Vào phòng Vân kiếm thì thấy cửa sổ mở toang, trên giường là một bộ đồ được xếp rất ngay ngắn. Hy nhìn quanh quất một hồi rồi quyết định bước ra. Nhưng vừa khép cửa lại đã nghe thấy trong đó vang lên một tiếng động nhỏ. Anh lập tức quay vào trong để kiểm tra. Bất ngờ thay, Đông Vân đang nằm trên giường với gương mặt vô cùng thanh thản. Đôi mắt chị khép hờ, những ngón tay khẽ động đậy một cách vô thức.


Nhật Hy quá đỗi ngạc nhiên liền đi đến lay lay chị ấy:


- Đông Vân. Đông Vân.


- Chuyện gì vậy? – Vân mở mắt ra càu nhàu.


- Bạn vừa đi đâu về thế?


- Mình có đi đâu đâu – Chị lại nhăn nhó đẩy tay anh ra – Buồn ngủ quá nên về đây nằm tí thôi.


- Đừng ngủ nữa. Mình có chuyện này rất quan trọng cần nói với bạn


- Chuyện gì? – Cuối cùng Vân cũng chịu ngồi dậy và đưa tay dụi mắt– Bạn trông có vẻ căng thẳng.


- Nghe mình hỏi này. Bạn về phòng từ lúc nào?


- Ờ…Khoảng gần mười giờ…


- Suốt hai tiếng đồng hồ, bạn không hề rời khỏi đây sao?


- Đã nói là mình buồn ngủ mà. Đi đâu nữa chứ.


- Nhưng rõ ràng…


- Có vấn đề sao? Quang Minh bị gì hả?


- Không. Cậu ấy vẫn khỏe – Hy tỏ ra ngần ngại - Mình nghĩ… bạn mới chính là người đang gặp rắc rối.


- Rắc rối gì? – Đông Vân lo lắng hỏi lại.


- Tạm thời, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng ra khỏi nhà. Mình lên gặp Tây Châu nói chuyện chút đã.


- Nhật Hy – Chị ấy chợt nắm lấy tay áo anh – Chuyện mà bạn nói là chuyện gì? Làm ơn đừng giấu mình nữa.


- Việc không nghiêm trọng như vậy đâu – Hy vỗ nhẹ lên vai Vân – Khi nào có thêm thông tin, mình nhất định sẽ nói cho bạn biết. Nhớ kĩ lời mình dặn. Đừng tự ý rời khỏi nhà nhé.


- Nhưng tại sao?


- Để tránh rắc rối thôi – Anh ấy cười nhẹ - Qua thăm Quang Minh đi. Mình thấy cậu ấy thức rồi đó.


Hy vừa quay mặt đi đã trút ra một hơi dài thườn thượt.Anh biến mất rất nhanh để rồi ngay sau đó lại xuất hiện ngay trước mặt Tây Châu. Nam Phong lúc này đã không còn rên rỉ nhưng gương mặt thì vẫn đầy vẻ đau đớn. Châu đang ngồi bên giường, tay vuốt nhẹ những sợi tóc rủ trên vầng tráng ướt đẫm mồ hôi của cô bé. Nhìn thấy Nhật Hy, anh ấy liền hỏi ngay:


- Có tìm ra Đông Vân không?


- Có – Hy vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn vẻ mặt sốt ruột của Nam Vũ.


- Cổ thế nào?


- Rất kì lạ.


- Kì lạ?


- Phải – Anh gật đầu nhẹ - Rõ ràng Đông Vân đang có nhiều hành động mà bản thân cổ cũng không ý thức được.


- Ví dụ như?


- Tự đi ra ngoài rồi tự quay về nhà mà chẳng nhớ gì hết.


- Cậu đã phát hiện được điều gì? Mau nói cho mọi người nghe đi – Đến lượt Châu đưa mắt nhìn Vũ.


Anh hiểu Nhật Hy đang phân vân việc có nên nói cho Nam Vũ biết mọi việc hay không. Nhưng đông Vân dù sao cũng là chị, Vũ có quyền được nghe và nắm rõ mọi chuyện.


- Lúc mình vào phòng Đông Vân thì không thấy cổ đâu. Nhưng vừa bước ra rồi quay trở lại thì cô ấy đã nằm ngủ trên giường từ lúc nào. Mình đoán Đông Vân có khả năng di chuyển rất nhanh, cũng giống như Nam Phong lúc lao vào ngọn lửa cứu cậu. Trước khi đi, cổ còn cẩn thận xếp lại bộ đồ. Trở về cũng không quên mặc vào. Cứ như thể có hai con người đang tồn tại trong cơ thể cô ấy.


- Và kẻ thứ hai này không hề muốn chúng ta nhận ra sự có mặt của nó.


- Đúng thế. Mình nghĩ nó đã điều khiển Đông Vân theo một cách nào đó. Việc cổ đột nhiên đem tặng cái áo cho Nam Phong, có khi cũng do nhân vật thứ hai này gây ra.


- Nhưng sao nó biết mình sẽ dùng cái áo để lần theo dấu vết? – Vũ bất ngờ xen vào câu chuyện.


- Tối hôm qua… – Tây Châu bắt đầu nhớ lại – Sau khi cậu đưa Quang Minh về phòng, Đông Vân có đến tìm mình. Cô ấy nói Quang Minh nhờ cổ đưa cho mình cái hột nhựa màu cam. Mình nghĩ chắc cậu ta muốn mọi người tiếp tục dùng nó để tìm ra con quái vật nên đã đem giao cho Nguyên Khánh. Có thể lúc đó Đông Vân đã đoán ra tất cả.


- Nghĩa là những gì chỉ nghe và thấy được thì con quái vật đó cũng biết sao?


- Có thể lắm – Hy gật gù – Nó quá tinh ranh so với một cô gái như Đông Vân. Việc kiểm soát tinh thần của cô ấy đối với nó không phải là chuyện khó khăn.


- Nhưng nó từ đâu ra mới được?


- Hồng tử mà Đông Vân sử dụng vốn thuộc về con hung tinh có gốc gác như thế nào chúng ta vẫn chưa biết. Em nghĩ giữa hai việc này chắc chắn có mối liên hệ nào đó.


- Ý cậu là việc trở thành một hồng tử đã khiến chị Vân thay đổi?


- Đúng vậy. Tất cả vấn đề đều nằm ở chỗ mẩu tinh thạch đã rơi trúng người cô ấy. Ngay từ đầu nó đã tỏ ra rất ranh ma, nhiều lần khiến chúng ta khốn khổ. Em cứ tưởng sau khi hóa lỏng vật hắc ám đó sẽ không còn rắc rối nào nữa.


- Nhưng tại sao Nam Phong lại không bị gì?


- Vì mẩu tinh thạch trong người cô bé là của một cát tinh chân chính – Châu đưa mắt nhìn Hy – Em không biết việc đó xảy ra bằng cách nào nhưng dù là tinh thạch của ai thì rõ ràng mẩu đá đó vẫn gây ra những tác hại nhất định.


- Thế…thế còn mình sẽ thế nào? Một lúc nào đó mình có đột nhiên biến thành quái vật rồi chạy long nhong cắn người không?


- Yên tâm đi – Hy nói giọng khích lệ - Đông Vân bị ảnh hưởng sớm là vì cổ biến thành hồng tử trước cậu. Bọn mình rút kinh nghiệm từ chuyện của cô ấy, nhất định sẽ tìm cách ngăn cản nó xảy ra với cậu.


- Ngay từ đầu, các cậu không biết trước sự việc sẽ đi đến kết cục như thế này sao?


- Không. Tụi mình chỉ nghe nói mỗi mẩu tinh thạch sẽ ảnh hưởng một cách khác nhau đến cơ thể đang dung chứa nó. Lúc đầu thì thấy mẩu đá hay dở chứng, thỉnh thoảng lại muốn tìm về chủ cũ. Nhưng con hung tinh của các cậu đều chết cả rồi nên mình và Tây Châu cứ đinh ninh sẽ không xảy ra rắc rối gì.


- Mình nghe cậu nói mà thấy mơ hồ lắm – Vũ ngớ người trước chuỗi thông tin khó hiểu – Nói chung các cậu định giải quyết chuyện của chị Vân thế nào?


- Trước mắt phải nhanh chóng tìm hiểu nguồn gốc hai con hung tinh đã biến cậu và Đông Vân trở thành hồng tử. Sau đó mới tính tiếp được. Trong thời gian này, cần cử thêm vài người đến đây theo dõi mọi hành động của Đông Vân, tốt nhất là đừng để cô ấy phát hiện. Tây Châu, cậu có biết ai làm được việc này không?


- Có vẻ chúng ta đang cần sự giúp đỡ của một “giọt nước xuyên thấu”


- Mình đâu giao tiếp được với chúng? – Hy nhún vai.


- Vậy hãy tìm giọt nước nào “biết nói” ấy.


- Một “giọt nước xuyên thấu” biết nói ư? Ý cậu là…


- Phải, mình có quen một cô gái như thế - Tây Châu mỉm cười – Phiền cậu đi gặp Thế Toàn và bảo cậu ấy đưa Lưu Thủy đến đây được không?


Nhật Hy đứng bất động trong vài giây rồi bỗng giật mình như vừa hiểu ra điều gì đó.


- Mình đi ngay đây.



Bốn giờ sáng ta mò ra máy tính để post truyện cho mấy nàng đó. Mai thêm một chap nữa. Thứ tư nghỉ ngơi nha >.< Chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ.



Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

TVPV.C85



CHAP 85: MÁU CHẢY VỀ TIM

Trong cơn đau, nó thoáng nghe thấy tiếng Tây Châu hét lên:


- MAU BẢO NÓ DỪNG LẠI ĐI!


- Không được làm hại chó của tôi.


- Tên khốn kiếp.

- Anh không được như thế.


- TRÁNH RA!


Con chó bị lôi khỏi người Phong nhưng vẫn ngoan cố ngoạm chặt lấy vai nó. Có tiếng giằng co, xô đẩy và cào cấu rất quyết liệt. Bàn ghế trong phòng bị xô ngã và ném vào tường liên tục. Nam Phong nằm mê man trên giường, cảm giác máu của mình vẫn đang tiếp tục chảy ra lênh láng. Nó ráng lấy tay bịch vết thương thì nhận ra chỗ đó giờ chỉ là một đống thịt nhầy nhụa. Nước mắt Phong không ngừng ứa ra giữa cơn đau và nỗi sợ hãi cực độ. Tay phải cô bé không thể cục cựa, như thể đó không còn là cánh tay của nó nữa.


Thứ gì đó vừa bị văng vào tường rất mạnh, tiếng ăng ẳng của con chó vang lên nhỏ dần rồi tắt hẳn.


Một bàn tay đẫm máu bất ngờ vực Phong dậy và liên tục gọi tên nó. Trong không gian vẫn vang vọng những tiếng chửi rủa đầy tức giận. Nó mơ hồ vươn cánh tay còn lành lặn về phía trước, cô gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó từ người đàn ông mà mình yêu nhưng hoàn toàn vô vọng...


Photobucket



Nhật Hy vừa xộc vào phòng thì thấy Nam Vũ và Tây Châu đều đang có mặt. Vũ ngồi bên giường với cặp mắt đỏ hoe trong khi Tây Châu lại vùi mặt mình vào hai bàn tay trên chiếc ghế dài gần đó.


Nam Phong nằm trên giường với vai phải quấn băng chằng chịt, khắp người vẫn còn loang lổ những vết máu. Sàn nhà ngỗn ngang bàn ghế, sách vở và những mảnh vụn từ các bức tường và trần nhà rơi xuống.


- Chuyện gì thế này? – Hy lăm lăm tiến tới và xốc cổ áo Châu lôi dậy – Cậu lại làm gì Nam Phong thế, Hả????


- Nhật Hy, hãy thôi đi ! ! ! – Vũ tức giận nạt – Việc này không phải là lỗi của Tây Châu. Nếu không có cậu ấy thì giờ này con vật đó đã xé xác em gái tôi rồi.


Nam Vũ vừa nói vừa chỉ tay vào xác con chó nằm trong góc, bên dưới đống gạch vỡ. Cánh tay Châu quả thật đang chảy rất nhiều máu, trên mặt thì đầy những vết cào cấu. Vết thương khá sâu, xem chừng không thua kém gì cô bé đang nằm mê man gần đó. Nhật Hy hết nhìn gương mặt thất thần của anh lại quay qua dáng vẻ tiều tụy của Nam Phong, giọng nói đã có phần dịu xuống:


- Ai đó có thể cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra không? Tại sao lại ra nông nỗi này.


- Nguyên Khánh dắt con chó đến trước cửa nhà Nam Phong, bảo là tìm con quái vật – Châu thẫn thờ nói – Mình bảo hắn không nên manh động nhưng Nguyên Khánh cứ một hai khẳng định quái vật đang lẩn trốn trong nhà. Lúc tụi mình đang giằng co thì con chó xông vào trong. Nó chạy thẳng lên phòng Nam Phong. Lúc mình tới thì…


Hy nghe xong thì bất ngờ buông tay khổ cổ áo của Châu và rơi mình xuống ghế.


- Thằng khốn đó còn một hai bảo không được làm hại con chó của nó – Vũ nghiến răng trèo trẹo – Nếu không phải do nó ngăn cản thì Nam Phong cũng không đến nỗi này.


- Hắn muốn trả thù Tây Châu – Nhật Hy lẩm bẩm – Cái chết của Kim Tinh đã làm Nguyên Khánh mất hết lí trí rồi.


- Cũng không hẳn. Con chó theo mùi của sinh vật đó mà đến đây.


- Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu lại cho rằng Nam Phong chính là con quái vật đó?


- Mình không hề nói như vậy – Châu giận dữ nạt lại – Lúc nó tấn công Quang Minh, mình đang ở cạnh cô bé. Lẽ nào lại không biết? Nhưng vấn đề là tại sao Nam Phong lại có mùi hương giống với con vật ấy?


- Con chó dựa vào cái gì để đánh hơi?


Châu liền đút tay vào túi và lấy ra một hột nhựa màu cam. Nhật Hy lập tức đưa tay nhận lấy với vẻ mặt đầy đăm chiêu. Giữa hột nhựa này và Nam Phong có quan hệ như thế nào? Tại sao phiền phức không lúc nào chịu buông tha cho nó? Tưởng đâu có Tây Châu bên cạnh, cô bé sẽ được yên ổn. Thật không ngờ…


Ba người ngồi lặng im và tiếp tục chờ đợi. Không ai nói câu nào cho tới khi Nhật Hy bất ngờ đứng dậy và đi về phía chiếc túi cứu thương đặt trên bàn. Sau một hồi lục lọi, anh ấy quay lại với một cuộn băng lớn và chai thuốc đỏ trong tay. Hy lặng lẽ đi đến và ngồi xuống trước mặt Tây Châu, nói chậm rãi:


- Cậu bị thương rồi. Đưa tay đây mình băng lại cho.


Lúc bấy giờ, anh ấy mới chịu bỏ bàn tay đang nắm chặt lấy vết thương xuống. Máu tươi từ đó vẫn liên tục nhỏ xuống đất từng giọt. Bằng sức mạnh của mình, Hy xé toạt cánh tay áo của Châu và bôi lên đó một ít thuốc đỏ. Mặt anh ấy hơi nhăn lại rồi bất chợt quay đầu về hướng khác thật nhanh. Nhật Hy biết cậu ta đang rất đau vì vết thương đã phạm tới phần xương bên trong. Dù vậy anh cũng không thể nhẹ tay hơn được. Có vẻ như răng cỏ của con cẩu tinh đó không được sạch sẽ cho mấy. Nếu không nhanh chóng sát trùng, để nhiễm độc sẽ rất nguy hiểm.


Hy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lẳng lặng làm nốt công việc của mình. Vết thương ngiêm trọng như vậy mà nãy giờ Tây Châu chẳng thèm ngó ngàng tới. Đủ thấy trong lòng cậu ta đang lo lắng thế nào. Hy đã sai khi chưa kịp hỏi han gì đã đổ hết tội lỗi lên đầu cậu ấy. Giây phút nhìn thấy Nam Phong nằm mê man trên giường, lòng anh tan nát và đau đớn khôn tả. Hy thừa nhận có lúc mình đã từng đố kị với Tây Châu. Anh ấy có tất cả những gì mà Hy luôn mong muốn. Tình yêu của Nam Phong, quyền được ngang nhiên ở bên cạnh cô bé và gần đây nhất là một đứa con của hai người…


Nhật Hy không cần quyền lực cũng không ham sự nổi tiếng. Những gì anh ấy mong muốn chỉ là một gia đình thật hạnh phúc. Nam Phong không yêu anh đã đành, nhưng tại sao ngay đến việc được ở bên cạnh bảo vệ nó ông trời cũng không cho phép. Nếu đã vậy sao từ đầu lại để Hy trở thành ngôi sao của Phong để làm gì? Nỗi bực tức đó có phải lí do khiến anh dễ dàng nổi nóng với Tây Châu vì những chuyện không đâu hay không? Ngẫm lại thì thấy anh ấy chẳng làm gì sai, Tây Châu rất yêu thương và lo lắng cho Nam Phong. Đó là điều ai nấy đều có thể nhìn thấy. Chính Hy mới là người để tình cảm làm mất đi sự sáng suốt.


- Nam Phong – Vũ chợt reo lên một cách mừng rỡ - Em sao rồi? Còn đau lắm không?


- Anh hai – Cô bé chớp mắt nhè nhẹ


- Nam Phong !! – Cả Tây Châu và Nhật Hy cùng hối hả chạy đến.


Cả ba người đàn ông cùng xúm lại quanh giường nó, gương mặt ánh lên vẻ mừng rỡ.


- Cả hai anh cũng ở đây sao?


Cô bé đưa mắt nhìn lần lượt từng người rồi dừng lại ở gương mặt đầy những vết trầy xước của Tây Châu:


- Ai làm anh bị thương vậy?


Nhìn ánh mắt đau xót của Phong, Châu chợt thấy khóe mắt mình cay cay. Cô bé không biết rằng người đáng thương nhất lúc này chính là nó chứ không phải ai khác.


- Con em…con em có sao không? – Nó muốn chồm dậy để kiểm tra bụng mình.


- Nó không sao đâu – Châu lật đật quỳ xuống bên giường và nắm lấy tay Phong– Con của chúng ta vẫn bình an vô sự…Em đừng lo lắng


- Phải đó Nam Phong. Nằm im đi kẻo vết thương lại chảy máu - Vũ cũng đưa tay ấn nó nằm xuống giường.


Câu nói của anh khiến Phong giật mình như tỉnh cơn mơ. Nỗi đau đớn lúc bấy giờ mới thật sự xâm chiếm cơ thể nó. Cô bé thấy trong người không còn chút sức lực. Bả vai nó cứ buốt lên từng cơn một. Hai lỗ tai lại có tiếng gì đó ù ù thật khó chịu. Đầu cô bé thì đau đến vỡ tung ra được. Nó nghiêng đầu vào gối, cố kềm nén cho tiếng khóc đừng bật ra nhưng không được.


- Nếu đau quá thì cứ khóc đi em – Tây Châu đưa tay vuốt tóc Phong, dỗ dành – Đừng chịu đựng như thế.


- Các anh giết em đi… - Cô bé bắt đầu rên rỉ, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt -…Tây Châu, em thấy đau lắm…


- Anh biết. – Anh ấy cố nuốt nước mắt – Không còn lâu nữa đâu. Mọi thứ sẽ trôi qua rất nhanh. Hãy tin anh.


- Tại sao trông nó lại đau đớn như vậy? – Vũ như bị đứt từng khúc ruột.


- Đó là do chất độc của cẩu tinh đang hành hạ Nam Phong – Nhật Hy cay đắng giải thích – Qua được cơn này thì nó sẽ ổn thôi.


- Không có cách nào giúp con bé ít khổ sở hơn sao?


- Rất tiếc là không.


Trong lúc Nam Phong đang vật vã trên giường, Nhật Hy lại vô tình trông thấy một hột nhựa màu cam đính trên cổ tay chiếc áo nó đang mặc. Anh ấy liền lay Châu và chỉ cho cậu ta những gì mình nhìn thấy.


- Nam Phong, cái áo này là của em sao?


- Cậu điên hay sao lại hỏi câu ấy vào lúc này? – Anh trai nó nổi cáu.


- Việc này thật sự rất quan trọng – Nhật Hy vội gạt đi – Nam Phong, hãy trả lời anh. Cái áo này có phải của em không?


- Không... – Cô bé thều thào -…Chị Vân…chỉ…


- Chính Đông Vân đã đưa nó cho em?


- …Chỉ…chỉ nói…nói…


- Chẳng lẽ… – Tây Châu thoáng bàng hoàng – Nam Vũ, tại sao sáng giờ không thấy chị cậu?


- Chỉ ở phòng chăm sóc Quang Minh mà.


- Ở trong đó mà ồn ào thế vẫn không chạy ra xem thử?


- Hai cậu đang nghĩ gì vậy? – Nam Vũ nhăn mặt khó chịu – Đừng nói là…


- Nhật Hy, cậu xuống dưới tìm xem có thấy cô ấy không. Nếu không thấy thì lập tức thông báo cho mọi người biết để lên kế hoạch truy bắt ngay


- Truy bắt? Tại sao phải truy bắt chị mình chứ?


- Cậu cứ ngồi yên ở đây - Nhật Hy gật đầu rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng.




Mai Tiểu Vân đi học sáng chiều. Nếu cả nhà muốn mai có chap mới thì ráng đợi tới tối nha. Đi học về, ăn cơm xong Tiểu Vân sẽ post chap mới liền.


Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

TVPV.C84



CHAP 84: BÉ CƯNG, ĐỪNG QUẬY


Cô bé vừa định lay Châu thì nhận ra một bàn tay của anh đang đặt trên bụng mình, đôi tai khẽ rung nhè nhẹ. Ánh mắt Châu lấp lánh niềm vui còn bờ môi thì hé mở mà không thốt ra được tiếng nào.


- Anh cũng nghe thấy, phải không? – Nó hỏi Châu bằng một giọng tràn trề hy vọng – Anh có thể cảm nhận được nó đúng không? Tây Châu, mau trả lời em đi.


Bị Phong đánh vào tay mấy lần, Châu mới giật mình rồi gật đầu mấy cái liên tục. Chẳng những anh có thể nghe mà còn sờ thấy nữa. Sự tiếp xúc khiến vị trí tay anh chạm vào khẽ cuộn lên từng đợt. Chỉ cần Châu di chuyển, luồng hơi ấy sẽ lập tức chuyển động theo. Cảm giác như cả hai có thể chạm vào nhau vậy.


Nhìn dáng bộ vui sướng đến sững sờ của anh, trong lòng Phong ngập tràn hạnh phúc. Nó biết cảm giác này hẳn là rất mới mẻ đối với anh ấy.


- Nó… hay như thế lắm à? – Châu quay qua nhìn Phong rồi nói nho nhỏ như sợ ai nghe thấy.


- Hầu như mỗi lần gặp anh đều náo nức như vậy – Cô bé mỉm cười - Em đã nói đứa trẻ này đặc biệt nhạy cảm với anh mà.


- Em mau nằm xuống đi – Anh ấy lật đật kéo người nó ngã sau.


- Em không mệt – Nó hấp tấp kềm lại – Việc gì phải nằm suốt như thế?


- Cho anh chơi với con tí nữa – Châu phấn khởi như một đứa trẻ.


Hào hứng hất vội những sợi tóc đang rũ trước trán qua một bên, anh ấy lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Phong. Mỗi lần hai cha con tiếp xúc được với nhau là nó lại thấy Châu mỉm cười thích thú. Không biết có phải đứa trẻ đã bắt đầu lớn lên hay không mà càng ngày ảnh hưởng của nó đến tình cảm nó càng mạnh. Cô bé gần như có thể cảm nhận được sự phấn khích của con mình khi lần đầu tiên được chơi đùa cùng ba nó.


Nhưng cái áo chị Vân cho hình như có hơi mỏng nên sự đụng chạm của Châu cứ như những cử chỉ vuốt ve, âu yếm. Nhiều lần Phong đỏ mặt, chỉ muốn giữ lấy tay anh. Nhưng vẻ mặt đầy thương yêu và thích thú kia lại liên tiếp ngăn cản nó. Lý trí Phong có thể tìm cách che giấu vẻ thẹn thùng, xấu hổ nhưng cơ thể nó thì không.


Nhiệt độ tăng nhanh cùng gương mặt ửng hồng của cô bé chẳng mấy chốc đã lọt ngay vào tầm mắt Châu. Đến tia sáng nhỏ nhất của hung tinh cũng không qua được anh thì nói chi những biến đổi khác thường trên người cô gái mà Châu yêu quý.


- Hình như ... - Anh vừa nói vừa tiếp tục xoa nhẹ. Mọi chú ý lúc đầu đã được chuyển hết sang nó - ...Chỗ này của em, có vẻ lớn hơn trước...?


- Sao? - Phong hốt hoảng bật dậy.


Nhận xét vừa rồi cứ như tiếng sấm nổ, khiến nó điếng người vì sợ hãi.


Nhưng Tây Châu đã ngay lập tức chồm người về phía cô bé làm cả người nó lại rơi xuống nệm, lọt thỏm vào giữa ngực anh.


Cẩn thận khóa chặt Nam Phong trong hai cánh tay mình, đôi mắt Châu lại ánh lên những tia nhìn lém lỉnh:


- Đứa trẻ mỗi ngày một lớn lên. Bụng của mẹ nó đương nhiên không thể nhỏ mãi như thế. Đúng không?


- Nhưng chỉ mới vài ngày...


- Không phải vậy đâu - Anh ấy chợt lắc đầu - Đối với cát tinh, bọn anh chỉ có vài ngày để phát triển và trưởng thành. Nếu cứ mãi là một đứa trẻ, làm sao bảo vệ chủ nhân của mình được?


- Anh Vũ...Anh Vũ nhất định sẽ giết em... - Phong khiếp sợ khi nghĩ đến cảnh tượng ấy - Mọi người...mọi người cũng nhất định không để em yên ...


Việc một đứa trẻ mới 17 tuổi đã mang thai như nó chắc chắn sẽ khiến những người xung quanh chê trách. Phong làm sao có thể tiếp tục đi học với cái bụng bầu như thế? Lúc quyết định giữ lại đứa trẻ này, nó thật sự chưa tính đến những vấn đề đó.


- Việc này là do anh gây ra - Châu chậm rãi gỡ hai bàn tay đang ôm mặt của cô bé xuống - Vì vậy, em cứ để anh giải quyết.


- Giải quyết? Giải quyết như thế nào? - Nó thất vọng thở dài - Anh không biết anh trai của em đâu.


- Em đừng quên chuyện điều chỉnh trí nhớ của con người đối với bọn anh chẳng có gì khó khăn cả. Việc họ nghĩ gì, em cơ bản không cần bận tâm tới. Riêng Nam Vũ...Anh sẽ trực tiếp nói chuyện.


- Đừng. Anh ấy sẽ giết anh...


- Lúc nào em cũng sợ anh chết như thế sao? - Châu mỉm cười, cúi xuống hôn lên cánh môi của cô bé - Đàn ông có cách riêng để giải quyết vấn đề của mình...Em không nên lo lắng như thế...


- Anh đừng hôn em - Phong cố gắng chống cự trong yếu ớt - Lỡ như lại tạo ra thêm mấy đứa nhỏ nữa...


- Vậy càng tốt...


- Tây Châu!


Nó thật sự bất lực vì bản thân cũng không có cách nào kháng cự lại cảm giác yêu thương, âu yếm này. Người con trai ấy luôn dùng những cử chỉ dịu dàng để mê hoặc nó. Nhưng Phong không biết anh ấy ngay từ đầu đã có sự chuẩn bị. Nỗi lo lắng sẽ “tạo thêm mấy đứa” của nó đã được Châu tính đến từ trước. Sau nhiều lần hôn cô bé, anh phát hiện lực hút từ cơ thể nó chưa từng mất đi. Chỉ có khác là mức độ tỉnh táo và khả năng làm chủ của Châu.


Đứa con trong bụng lại bắt đầu không chịu ngồi yên mà cứ từng bước đoạt lấy hơi thở của Phong. Hai cha con họ, kẻ ở ngoài, người bên trong, đúng là hành cô bé không còn gì để nói.


Nhận ra tiếng thở gấp gáp của nó, Tây Châu khẽ nhíu mày rồi dứt khỏi Phong trong vài giây.

- Bé cưng - Bàn tay lại xoa nhẹ trên bụng cô bé - Đừng quậy phá nữa. Đợi ba “làm việc” với mẹ xong sẽ quay lại chơi cùng con.

Vừa dứt lời đã nhanh chóng tiếp tục công việc đang bỏ dở.

- Tây Châu…Tây Châu… - Thế Toàn hớt ha hớt hãi chạy vào, gây rối lần thứ hai.

- Lại có chuyện… – Gương mặt anh thật không giấu được vẻ cáu kỉnh.

Mới hôm qua còn căn dặn cậu ta đừng tùy tiện xông vào phòng Nam Phong như thế. Vậy mà hôm nay, mọi việc vẫn đâu ra đấy. Muốn có chút thời gian ở cạnh cô bé cũng vất vả và khổ sở thế này ư?

- Chuyện gì vậy? - Châu phóng đến trước mặt Toàn chỉ trong chớp mắt.

- Có dấu vết cho thấy con quái vật đang ở đây.

- Sao?

- Tối hôm qua, Nguyên Khánh cùng vài người nữa đã lùng sục khắp công viên nhưng không có dấu vết gì. Sáng nay không biết cậu ta tìm ở đâu ra một con cẩu tinh. Nó đánh hơi hột nhựa cậu phát hiện hôm trước rồi chạy thẳng đến ngôi nhà này. Nguyên Khánh hiện đang đứng ở ngoài chờ lệnh chứ chưa dám vào.

- Nam Phong, hiện giờ trong nhà gồm những ai?

- Em, chị Vân, anh Vũ, bác Ba và Quang Minh.

- Thế Toàn, cậu ở lại đây với Nam Phong, tôi xuống dưới cùng Nguyên Khánh kiểm tra một vòng xem sao.

- Anh cẩn thận - Nó nhoài người về phía trước để chụp lấy cổ tay Châu - Đừng để mình bị thương.

- Anh biết rồi - Anh ấy gật đầu với cô bé một cách thật chắc chắn.

Trước khi đi còn cúi xuống hôn vào trán Phong đầy âu yếm.

- Ở đây chờ anh. Đừng đi đâu em nhé!

- Cứ giao cô ấy cho tôi! - Toàn trịnh trọng hứa hẹn - Nam Phong sẽ không có chuyện gì đâu.

Tây Châu bước nhanh khỏi phòng và đưa tay kéo cửa lại.

Phong không nghe tiếng anh ấy đi xuống cầu thang mà chỉ thấy vài tia sáng lọt qua khe nhỏ bên dưới. Toàn chẳng nói câu nào mà chỉ liên tục đi tới đi lui trong phòng. Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã co lại thành nắm.

Con quái vật hẳn rất nguy hiểm nên mới khiến anh ta căng thẳng như vậy.

Nhưng Tây Châu liệu có phải là đối thủ của nó? Lần trước, anh Minh chẳng phải bị tấn công rất dã man hay sao. Nếu không nhờ có sẵn thần dược là Nam Vũ ở bên cạnh, tin rằng tính mạng cũng ít nhiều bị đe dọa.

- Ba con nhất định sẽ bình an vô sự - Phong khẽ vỗ về đứa bé - Anh ấy nhất định không gặp phải chuyện gì đâu.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua cho tới khi tiếng huỳnh huỵch bất chợt vọng lên từ dưới lầu. Âm thanh dội vào cánh cửa mỗi lúc một lớn. Thế Toàn căng thẳng bước tới đứng trước mặt Phong, mắt lăm lăm nhìn về phía phát ra tiếng động.

Thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh trên cầu thang. Cô bé hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của nó.

Trái tim Phong bắt đầu nhảy loạn xạ trong lồng ngực vì lo sợ. Một con người không thể nào có nhiều chân như thế.

“ẦM”

Tiếng động lớn vang lên kèm theo nhiều mảnh gỗ bắn về phía trước.

Vật gì đó đen ngòm bất ngờ phóng xuyên qua cánh cửa cực kỳ chắc chắn. Con chó khổng lồ lao tới, quật ngã Thế Toàn và ngoạm một cú thật lớn vào cổ tay anh ấy. Toàn còn đang nằm lăn lộn trên sàn vì đau thì con vật đó đã chồm lên người Phong và cắn vào vai nó một phát đau thấu xương.



2/9 thật vui nha mọi người. Hôm nay nghỉ lễ mà không cmt cho tui thì cả nhà đừng trách TV ác nha ( >.< ) Người ta có nhiệt tình dậy sớm post truyện rồi mà hic hic...


Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật!



TVPV.C83



CHAP 83: THÀNH TÂM NÓI DỐI


Sáng mùng hai bắt đầu với thật nhiều cơn gió lạnh. Ngoài đường vẫn vắng tanh vì chỉ mới năm giờ sáng.Tối hôm qua, Đông Vân đã thức cả đêm để trông chừng Quang Minh trong khi Nam Vũ ngủ khò trên ghế sô pha dưới phòng khách. Sáng ra, anh cứ rên rỉ vì đau lưng còn hai mắt Vân thì thâm quầng.


Tây Châu căn dặn, buổi sáng phải mở hết cửa trong phòng. Có như vậy thì Minh mới mau bình phục. Tuy nhiên, từ khoảng 11 giờ trở đi thì không được để anh ấy tiếp xúc với ánh nắng. Châu còn nói khoảng 9 giờ hôm nay, ảnh nhất định sẽ đưa Nhật Hy đến gặp Nam Phong.


Cô bé biết một khi đã hứa với ai điều gì, anh ấy sẽ luôn giữ lời. Vì thế nó không hề nghi ngờ mà chuẩn bị mọi việc trong nhà đâu ra đó trước thời điểm đã hẹn. Hôm qua có gặp Hy, nhưng lúc đó hoàn cảnh quá cấp bách quá nên Phong không kịp nói gì. Hôm nay, nó nhất định phải làm sáng tỏ mọi việc.


Đông Vân mang đến cho Phong một cái áo màu hồng phấn và bảo rằng chỉ mới mua chưa lâu, mặc thấy không hợp lắm nên để lại cho nó. Theo lời Vân thì nước da Phong trắng, mặc áo màu sáng sẽ rất đẹp. Cô bé nghe vậy thì vui vẻ nhận lấy. Dù sao áo quần của nó trước giờ cũng toàn của chị cho chứ đâu.


Đúng 9 giờ, cửa phòng cô bé vang lên một giọng nói thân quen. Nó liền đặt cuốn sách xuống bàn rồi chạy ra mở cửa. Nhật Hy xuất hiện với vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng. Phía sau anh ấy là Tây Châu đi theo “hộ tống”. Hy nhìn Phong bằng ánh mắt hiền hậu thân thuộc rồi cất giọng trầm trầm:


- Em khỏe không?


- Em khỏe – Cô bé nở một nụ cười thật tươi – Hai anh vào đi.


Nhật Hy vừa có ý thoái lui thì Tây Châu đã đưa tay đẩy nhẹ anh ấy vào trong.


Nam Phong nhanh nhẹn ngồi xuống giường, trước mặt nó là hai cái ghế được bày sẵn.


- Ngồi đi – Cô bé lại vui vẻ mời mọc.


- Anh ngồi đây được không? – Tây Châu bất ngờ từ chối sự sắp xếp ấy.


Phong thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Anh ấy liền đi đến và ngồi xuống ngay sát cạnh nó. Bàn tay Châu khẽ nắm lấy vai Phong như một cử chỉ thân mật. Cô bé nào biết hai người họ đang bí mật tiến hành một kế hoạch đã được hoạch định từ trước. Hai người đàn ông mà nó tin tưởng nhất giờ đây lại đang bắt tay nhau để lừa dối cô bé.


Tây Châu đưa mắt nhìn Hy và gật đầu nhè nhẹ. Anh lập tức hiểu ra, anh ấy đã làm chủ được tình hình:


- Em muốn gặp anh có việc gì?


- Em muốn hỏi, anh có phải là ngôi sao may mắn của em không. – Cô bé không một chút ngần ngại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.


- Không – Hy trả lời ngắn gọn – Sắp tới đây anh phải quay về làm tiếp nghĩa vụ của mình.


- Nhưng Tây Châu nói anh vì bị chủ nhân hoài nghi nên mới rơi xuống đất.


- Có lẽ đây là một sự trùng hợp – Anh ấy nhún vai – Lúc lòng tin của em bị lung lay, anh tình cờ đi qua đó. Rồi người phụ nữ vốn là chủ nhân của anh cũng đồng thời lâm vào tình trạng tương tự…


Tây Châu lặng lẽ đưa mắt nhìn Nhật Hy, lòng vừa thương lại vừa khâm phục. Cậu ta vốn là con người trọng tình cảm và nổi tiếng rất chân thật. Hôm nay lại có thế kềm chế cảm xúc của bản thân để nói dối một cách tự nhiên đến đau lòng như thế…


- Lúc còn bé, anh cứu em thoát khỏi chiếc xe đứt thắng. Đó cũng là vì…??


- Anh đang trong kì hạn xuống trần, tình cờ đi ngang qua chỗ đó nên cứu em thôi. Thật ra trí nhớ của anh đối với việc này cũng mờ nhạt lắm. Em không nhắc thì anh cũng không nhớ. Cứu nhiều người quá nên chẳng thể phân biệt ai với ai.


- Vậy anh có biết tại sao một thời gian dài em chỉ toàn nằm mơ thấy anh? Em nhớ rõ mọi thứ đều bắt đầu kể từ sau khi mẩu tinh thạch đó bị vỡ.


Câu hỏi bất thình lình của Phong khiến Nhật Hy ngắt ngứ. Cô bé quả thật rất sáng suốt, muốn lừa nó không phải chuyện dễ dàng. Sự bối rối khiến hồng tử của Nhật Hy bắt đầu phát ra những tín hiệu khác thường. Hàng lông mày Tây Châu nhíu lại khi nhận ra mẩu tinh thạch cũng đang có dấu hiệu chuyển động. Phong thấy ngực mình hơi đau nhưng vẫn mím môi chờ đợi. Châu vội vàng nắm lấy tay cô bé khi nhận ra nó đang bấu lấy vạt áo của mình một cách vô thức.


- Em đang rất ân hận vì lỗi lầm của mình. Sau đó lại được chuyển đến trường của bọn anh và nhìn thấy Nhật Hy. Kí ức về người đã cứu mình lúc bé khiến em tưởng rằng cậu ấy chính là ngôi sao may mắn của mình. – Anh ấy nhanh chóng tìm cách cứu gỡ tình hình - Dù em không dám khẳng định vì chưa có ai kể với em sự tồn tại của bọn anh nhưng bộ não đã tự hình thành mối liên kết giữa hai sự việc tuy giống nhau nhưng thực tế lại không có mối liên hệ nào. Suy nghĩ đó lớn dần trong em một cách âm thầm và lặng lẽ, đến nỗi bản thân em cũng không nhận ra điều đó. Cộng thêm việc mẩu tinh thạch bắt đầu biến đổi cơ thể, những điều khiến em bị ám ảnh đã theo cả vào trong giấc mơ. Thường thì nếu người ta suy nghĩ quá nhiều đến một điều gì đó, ban đêm đi ngủ rất dễ nằm mơ thấy nó.


Lời giải thích của Tây Châu khiến cô bé nín lặng. Những điều anh ấy nói nghe có vẻ hợp lý.


- Sự thật đúng như lời hai anh nói ư? – Giọng Nam Phong đong đầy nỗi thất vọng – Anh thật không phải là ngôi sao của em sao?


Dù sao cô bé muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Nhật Hy, một trong những người nó tin tưởng nhất.


- Cô bé ngốc nghếch… - Vẻ mặt Hy vô cùng đau khổ -… Nếu được là ngôi sao may mắn của em thì đó sẽ là việc sung sướng nhất trong cuộc đời anh…Việc gì anh phải tìm cách giấu em chứ?


Những ngón tay của anh bấu vào da thịt suýt chảy máu. Vì tình yêu với Nam Phong, Hy nhất định phải để đó quên tiệt chuyện này đi. Cô bé có thể thất vọng đó nhưng cảm xúc ấy rồi sẽ qua nhanh. Những tổn thương và đau đớnkhác cứ để anh gánh lấy.


- Vậy anh có biết ngôi sao nào cũng có hoàn cảnh tương tự như mình không?


- Không.


Cảm giác hụt hẫng khiến lòng nó trống rỗng.


Nhìn thấy nỗi buồn hiu hắt trên gương mặt cô bé, Nhật Hy thật khổ tâm vô hạn:


- Nếu em thấy lo cho cậu ta thì hãy tiếp tục tin tưởng vì lòng tin đối với một cát tinh là vô cùng quan trọng.


- Đúng vậy, chỉ khi nào em còn giữ được sự tin yêu thì ngôi sao ấy mới có thể quay về trời và tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình


Bắc Hải Tinh đang đau khổ. Hồng tử của anh vẫn tiếp tục truyền tín hiệu đến chỗ Nam Phong khiến mẩu tinh thạch trong người nó nhấp nhỏm không yên. Cái nhíu mày của Tây Châu thông báo cho Hy biết anh ấy phải kết thúc cuộc đối thoại này càng nhanh càng tốt.


- Hy vọng em sẽ sớm tìm ra ngôi sao của mình – Anh lập tức đứng dậy – Anh còn rất nhiều chuyện phải làm nên không ở lâu được. Em ráng tịnh dưỡng cho khỏe nhé.


Nam Phong còn chưa kịp nói câu gì thì anh ấy đã biến mất. Cảm giác đau nhói ở tim không biết vì sao cũng lập tức thuyên giảm rõ rệt. Thay vào đó sự hưng phấn rất quen thuộc. Phong đưa mắt nhìn Tây Châu thì thấy anh ấy đang ngồi bất động. Trông mặt ảnh vừa ngơ ngác lại vừa có chút phấn khích rất kì lạ.

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2011

GIẢI MÃ KHẢ NĂNG TIỀM ẨN



Giả sử, nếu được chọn một năng lực sau đây, bạn sẽ chọn năng lực nào? Hãy xem lời diễn giải bên dưới để hiểu thêm phần nào tính cách tiềm ẩn của bạn.


Photobucket Bay lượnPhotobucket

PhotobucketVượt thời gianPhotobucket PhotobucketTàng hìnhPhotobucket PhotobucketBiến hìnhPhotobucket PhotobucketĐọc được ý nghĩPhotobucket PhotobucketNhìn xuyên mọi vậtPhotobucket PhotobucketNghe thật xaPhotobucket
PhotobucketKẾT QUẢPhotobucket




Photobucket Bay lượn: Bạn yêu sự tự do, thích hoàn toàn làm chủ cuộc đời và không muốn làm việc cho bất cứ ông chủ nào. Bạn thích phiêu lưu và chấp nhận những rủi ro (trong công việc, trong kinh doanh và cả trong tình cảm). Đối với bạn, đi làm đúng tám giờ một ngày với một công việc lặp đi lặp lại thì thật là nhàm chám. Bạn thích thả tâm trí lên cao để nhìn thấy toàn cảnh bức tranh của cuộc đời mình và lập chiến lược cho cuộc đời ấy. Bạn là người không thích sự tỉ mỉ.


Bạn rất “hợp cạ” với những nghề như cảnh sát, các nghề tự do (diễn giả, thương lái...), nghiên cứu xã hội.



Photobucket Vượt thời gian: Bạn thường rất quan tâm đến những nguyên nhân của sự việc, thích truy cho ra cội rễ của vấn đề để giải thích nó. Bạn rất thích dự đoán và hơi cầu toàn một chút. Bạn khá tò mò xem người này và người kia sống khác nhau như thế nào.


Bạn hợp với những hoạt động có thể tạo nên những thay đổi như: nghiên cứu chiến lược, tổng kết lịch sử hay điều chỉnh hành vi con người.



Photobucket Tàng hình: Bạn nhút nhát hay có thể là một người quan sát nhạy bén, hoặc cả hai. Bạn muốn biết tất cả mọi thứ đang xảy ra xung quanh. Nhưng bạn thích ẩn mình, không muốn xuất hiện đình đám. Nghề nghiệp phù hợp với bạn là: nhà văn, nghệ sĩ, thám tử...



Photobucket Nhìn xuyên mọi vật: Bạn thích nhìn thấy mọi vấn đề. Bạn thích thú khi nhận ra những thứ mà người khác không thấy và giải quyết xong chúng trước hết thảy mọi người. Nghề nghiệp phù hợp: chính trị, toán học, y học và những ngành đòi hỏi nhiều kỹ năng giải quyết vấn đề.



Photobucket Biến hình: Bạn là người hòa đồng, “khớp” với nhiều loại người khác nhau. Dù đi với bụt hay với ma bạn vẫn rất tự nhiên thoải mái. Bạn luôn là người biết cách làm hài lòng những người xung quanh. Bạn hợp với công việc của người dẫn chương trình, bán hàng, PR, chăm sóc khách hàng...


Photobucket Đọc được ý nghĩ: Bạn thích đoán xem người ta đang nghĩ gì. Bạn giỏi trong việc đặt mình vào vị trí của người khác để xem họ cảm nhận như thế nào. Đôi khi sự tò mò ấy làm cho bạn mất bình tĩnh và có thể bạn mắc bệnh “hay suy diễn”. Nghề nghiệp phù hợp: nhà tham vấn, nhà tâm lý, nhà thương lượng, đàm phán.



Photobucket Nghe thật xa: Bạn dành sự chú ý đến âm thanh. Bạn muốn nắm được các tin tức mới nhất. Một số người nói rằng bạn là người hay tò mò. Nghề nghiệp phù hợp: bạn có thể là một phóng viên xuất sắc hoặc chỉ là một "thông tấn xã" vỉa hè.



Photobucket Tất cả các mong muốn, nhu cầu của con người đều thường xuyên bộc lộ qua nhiều kênh khác nhau; có thể trong lời nói, trong trí tưởng tượng, trong một bài trắc nghiệm tâm lý hay thỉnh thoảng trong giấc mơ. Nếu tinh ý một chút, bạn hoàn toàn có thể nhận ra và giải mã chính mình.



Kha Chiêu (Chuyên viên tâm lý)

 photo 123_zps412de85a.jpg