Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

TVPV.C88



CHAP 88: TÌNH MẪU TỬ


Lưu Thủy nhìn theo anh rồi bỗng mỉm cười rất lạ:


- Anh chàng ấy cũng hiểu ý người khác thật.


- Có thể đó là gen di truyền – Tây Châu mỉm cười đáp.


- Anh cứ ở đây mãi như thế liệu có ảnh hưởng đến công việc không? – Thủy ngồi xuống một chiếc ghế gần đó và bắt đầu hỏi han.


- Tự tôi giải quyết được.


- Ngay từ đầu tôi đã đoán Nam Phong sẽ giữ lại nó – Cô ấy chợt quay qua nhìn Phong - Bạn ấy quá yêu anh…


- Có phải cô đã nói gì với cô ấy?


- Tôi hướng dẫn Nam Phong hành động theo những gì mà con tim bạn ấy mách bảo. Chỉ khi nào điều đó là do chính Nam Phong lựa chọn thì bạn ấy mới có đủ can đảm để bảo vệ nó đến cùng.


- Cô cũng chính là người đã bày cho cô ấy trò tắm nắng nguy hiểm? – Trong giọng Châu đầy vẻ kềm chế.


- Khi đứa bé khát khao sự sống cũng là lúc tình mẫu tử giữa họ sẽ bùng lên mạnh nhất. Nam Phong sẽ phải quyết định có nên giữ cái thai lại hay không.


- Nhưng cô có biết nếu cô ấy làm như vậy sẽ rất nguy hiểm hay không?


- Đương nhiên là tôi biết.


- Biết mà sao cô vẫn làm? – Nuốt, anh đang cố nuốt nhanh cơn giận xuống cổ họng.


- Tôi không muốn Nam Phong giống mình, cứ day dưa mãi không quyết định được. Những ngày tháng đó quả thật rất đau khổ. Lúc tình cảm dành cho đứa con trở nên mạnh mẽ cũng là khi tôi nhận ra mình tuyệt đối không được sinh nó ra. Thế Toàn không muốn có nó, không ai trong hai họ hung cát muốn nó tồn tại trừ tôi. Con tôi sẽ phải sống như thế nào? Cái thai càng lâu ngày sẽ càng khó phá bỏ. Bởi vậy những lần sau, tôi đều quyết định phải sớm giải quyết nó. Còn với Nam Phong, nếu bạn ấy thật sự không đủ can đảm để bảo vệ con mình thì tốt nhất là đừng sinh nó ra. Nhưng tôi lại muốn cho cổ một cơ hội, tôi muốn cổ cảm nhận tình mẩu tử là thế nào trước khi quyết định từ bỏ nó. Khuyên Nam Phong phơi mình dưới nắng vừa là cách giải thoát, vừa làm mối liên kết giữa hai mẹ con bùng lên nhanh chóng mà mạnh mẽ nhất.


- Tôi vẫn thấy việc đó là quá mạo hiểm

- Dù sao bây giờ bạn ấy cũng đã quyết định giữ lại đứa con của mình. Đó là điều mà tôi rất muốn nhưng chưa bao giờ dám thực hiện. Anh không biết tôi ngưỡng mộ Nam Phong đến thế nào đâu. – Thủy bỗng thở hắt ra - Tây Châu, anh hãy hiểu rằng tôi cũng rất khổ tâm khi phải tự mình chỉ cho bạn ấy cách phá bỏ cái thai nhưng thật sự không còn cách nào khác. Nam Phong may mắn hơn tôi vì cổ có anh luôn ủng hộ. Còn Thế Toàn…

- Hai người không phải là không có cơ hội. Hãy chờ một thời gian nữa. Tôi nhất định sẽ giúp các bạn hóa giải sự đối đầu truyền kiếp này.

Cuối cùng, Châu cũng khống chế được sự tức giận của mình. Người con gái này suy cho cùng cũng là có ý tốt.

- Có thể sao?

- Chắc chắn là có thể. Không phải tất cả cát tinh đều tốt và cũng không phải mọi hung tinh đều xấu. Cần có một ít thời gian để mọi người nhận ra điều này. Khi đó, cô và Thế Toàn có thể đến với nhau mà không phải sợ gì nữa.

- Nam Phong đã nói chuyện của bọn tôi cho anh biết à?

- Không. Cô ấy chẳng nói gì cả - Tây Châu mỉm cười – Lần đó tôi và Nam Phong tình cờ trông thấy Thế Toàn vội vã chạy xuống cầu thang. Sau đó lại nghe cô kể chuyện cô ấy giúp cô lẩn tránh Tâm Giang, vậy là tôi hiểu ra tất cả.

- Nhưng lẽ nào chỉ dựa vào từng ấy chuyện mà anh đi đến kết luận?

- Đương nhiên là không. Tất cả chỉ mới là giả thuyết của riêng tôi. Nhưng kể từ hôm đó, tôi bắt đầu để mắt đến hành động của Thế Toàn, đến thái độ của cậu ấy mỗi lần tôi giả vờ vô tình nhắc tới tên cô. Nếu đã thật sự quan tâm đến một ai đó thì khó mà giấu được lắm. Nhất là khi người khác đã cố tình để ý.

- Vậy sao anh vẫn để yên cho bọn tôi?

- Đơn giản vì tôi thấy điều đó chẳng gây hại gì. Hai bạn sẽ là một trong những chiếc cầu nối khiến cát tinh và hung tinh ngày càng gần nhau hơn.

- Những điều anh nói đều là sự thật ư? Không phải đang an ủi tôi chứ?

- Tại sao tôi lại phải nói dối cô nhỉ? Điều cô cần làm nhất lúc này là giữ gìn mạng sống của mình cho tới ngày đó. Nguyên Khánh là kẻ rất nóng nảy. Cậu ta mà bắt gặp bất cứ hung tinh nào cũng sẽ không nương tay đâu.

- Cảm ơn anh. Tôi nhất định sẽ chờ đến ngày đó.

- Việc gì tôi đã hứa thì nhất định sẽ… - Tây Châu bất ngờ đưa tay nắm chặt lấy vết thương.

- Con chó đó có vẻ không được nhẹ nhàng với anh cho lắm?

- Tôi cũng không biết Nguyên Khánh kiếm đâu ra một con chó hung dữ như vậy. Dựa theo kích thước của nó thì cũng phải sống được mấy chục năm rồi.

- Tại sao anh lại giữ một người như hắn ở bên cạnh?

- Thầy tôi muốn như thế nên chẳng còn cách nào khác.

- Ai cũng biết kể từ sau cái chết của Kim Tinh, anh và hắn thù cũ hận mới càng chồng chất. Tôi không nghĩ Nguyên Khánh đi theo anh bao lâu để có thể quên được tất cả mà làm lại từ đầu.

- Có người đến. Lưu Thủy, cô mau trốn đi.

Một tia sáng bay xẹt vào phòng và người mà họ vừa nhắc đến lập tức xuất hiện. Cũng may là Thủy đã kịp biến mất trước đó mấy giây.

- Cậu đến đây có việc gì? – Tây Châu liền bước tới.

- Tôi đến để mang xác con chó về - Khánh khịt mũi.

- Chỉ thế thôi sao?

- Chẳng lẽ như vậy cũng không được? – Hắn ta bắt đầu đi vòng quanh – Hình như anh vừa có khách.

- Con chó của cậu ở đằng kia – Châu chỉ tay vào góc tường – Cậu không đến thì tôi cũng định dùng vô ảnh tiễn xử lí nó.

- Tây Châu, tìm được rồi…Bọn này tìm được rồi – Giọng của Toàn vang lên trước cả khi anh ta xuất hiện.

Nhật Hy vừa nhận ra sự hiện diện của Nguyên Khánh đã lập tức kéo tay Thế Toàn về sau, ra vẻ rất bí mật.

- Cậu la hét gì thế? – Khánh liền lăm lăm tiến lại – Hai người trông thật mờ ám.

- Bọn tôi đến tìm Tây Châu – Hy đẩy Toàn ra sau lưng mình – Chẳng lẽ chuyện đó mà cậu cũng muốn quản?

- Dĩ nhiên là không phải vậy – Khánh hơi lúng túng khi bắt gặp ánh nhìn của Nhật Hy.

- Đem con chó của cậu ra khỏi đây nhanh đi – Tây Châu nhắc nhở - Chúng tôi có vài chuyện riêng cần phải nói với nhau.

Thập Tam Thái Bảo khệ nệ bê cái xác nặng nề của con chó trên tay rồi hậm hực bỏ đi. Đợi đến khi hắn đã thật sự rời khỏi, Châu mới lật đật quay qua hỏi Thế Toàn:

- Tìm được nhanh như vậy sao?

- Anh Nhật Hy đúng là sát thủ hung tinh. Ảnh vừa ra tay đã bắt sống được một con – Toàn hăm hở chìa mẩu đá đang giẫy giụa trong tay ra – Nhưng…Lưu Thủy đâu rồi?

- Em ở đây – Cô ấy liền xuất hiện – Lúc nãy hắn đứng gần quá. Em cứ tưởng đâu mình bị lộ rồi chứ.

- Đừng nói nữa, chúng ta mau đi cứu Đông Vân. Lưu Thủy, phiền cô giúp tôi ngồi đây trông chừng Nam Phong một lát. Tôi ở ngay lầu bên dưới, khi nào xong sẽ lên ngay.

- Được rồi, mấy anh cứ đi đi – Thủy nhận lời - Nam Phong để đó tôi chăm sóc cho.


Chap 89 mang tên NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC sẽ có vào ngày mai. Chúc cả nhà một ngày vui vẻ! Đừng quên vote vào câu hỏi ở trên dùng Tiểu Vân nhé.

10 nhận xét:

  1. dạo này em lơ là quá toàn mất tem thôi >.<

    "Ngàn Cân Treo Sợi Tóc" chắc là NP với Lưu Thủy bị cái tên NK làm gì nữa đây nè >.<

    thôi thì mong chap mới của ss vậy ^_^

    Trả lờiXóa
  2. Giang: Em sao thức khuya quá vậy? 1h còn chưa đi ngủ nữa hả? >.<
    Nguyệt: Hôm qua bà bắt đền tui, hôm nay tui mở cửa, bà đền gì cho tui đây?????

    Trả lờiXóa
  3. Oa...Đẹp mê ly.

    Không khí trung thu tràn ngập lãng mạn luôn nha ss hehe.

    Cái pic truyện mới của ss á, làm em nhìn mà thèm nhỏ dãi đây này. Khi nào ss mới post fic ấy vậy? Nhớ hú em nha hihi

    Còn cái chap này, em thấy anh Châu dạo gần đây cứ phải nín nhịn mãi. Ảnh gặp bao nhiêu là chuyện. Không biết có bị stress ko ta????

    Sắp Trung Thu rồi, ss có quà gì ko? Nhớ đừng ác quá. Tội mấy bé (trong đó có em) nha ss

    Chuối: Muội đốt đèn ko? Qua nhà ss Vân đốt với tỷ nè hehe

    Trả lờiXóa
  4. eo ôi, địa ngục có Tóc rối kìa, kiểu này địa ngục mở tiệc trung thu rồi đó mấy bé

    Trả lờiXóa
  5. Á, bà cũng coi phim ấy à???? Tui là tui chết mê chết mệt đó nha. Vừa hài vừa lãng mạn hehe. Nhân tiện bà lò mặt ra, cho tui đánh một cái >.<

    Trả lờiXóa
  6. ss vân : có khi em thức đến 3-4h ý chứ >.<

    Trả lờiXóa
  7. hay thế k coi là sống phí đấy bà. hihi, đánh là xong tội rồi nha, bây giờ t k bỏ nhà ( ý nhầm địa ngục) đi tìm cõi tiên nữa đâu

    Trả lờiXóa
  8. Giang: Con gái thức khuya mau già, nhiều mụn đó bé hehe

    Hermione: tui sắp đi tự kỷ luôn đó. Bà trốn đi đâu vậy? hic hic

    P/s: Phim đó tui thích nhất con ngựa Maximus á.

    Trả lờiXóa
  9. hồi hộp ... hồi hộp ...
    < nhà của Vân sư tỷ công nhận là đẹp thiệt hihi >

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg