CHAP 11: BẠI LỘ CHÂN TƯỚNG
Thế nhưng sự phấn khởi của mọi người lại không kéo dài lâu. Chỉ vài phút sau khi trận đấu bắt đầu, Nam Vũ mới nhận ra những lời Nhật Hy nói đều là sự thật. Đã mấy lần anh ấy mất tập trung nên bị đối phương giành mất bóng. Tốc độ và kĩ năng cũng giảm sút hơn so với những buổi chiều cùng Minh và Vũ luyện tập.
"Vậy mà mình cứ cho rằng cậu ấy tìm cớ thoái thác", Vũ âm thầm nhìn Hy, trong lòng dậy lên cảm giác tội lỗi.
Trận đấu phải tạm dừng khi đối phương có người phạm lỗi làm Nhật Hy chấn thương. Từ trên khán đài, Đông Vân hối hả chạy xuống với vẻ mặt đầy đau xót:
- Đủ rồi, đừng bắt bạn ấy tham gia nữa.
Đồng đội đứng xung quanh cũng tỏ ý khuyên can. Đội trưởng Quang Minh mặt mày đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại còn hùng hồn tuyên bố:
- Nếu biết trước thế này mình đã không năn nỉ cậu đi thi đấu. Cái chứng buồn ngủ đó sao lại dai dẳng và ghê gớm như vậy?
- Nhật Hy, bọn này làm khổ bạn rồi - Nam Vũ từ xa cà nhắc đi đến.
Nam Phong đỡ anh mình lại gần rồi đưa cho Hy một chai nước. Vẻ mặt cô bé cũng lo lắng không kém:
- Anh uống tí nước đi. Biết đâu sẽ thấy tỉnh táo hơn.
- Cảm ơn em - Nhật Hy liền đưa tay đón lấy.
Cú va chạm vừa rồi đã khiến anh ấy mất nhiều sức. Trên gương mặt hằng lên vẻ đau đớn dù nãy giờ Hy chưa hé răng than lấy một lời. Nhưng một cảm giác phấn chấn bỗng tìm đến, mang theo nguồn tinh lực dồi dào lan tỏa khắp cơ thể.
- Đừng khóc nữa Đông Vân - Anh ấy vỗ nhẹ lên vai chị - Mình không sao đâu.
Và như để chứng minh cho lời nói của mình, sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, Nhật Hy lại bước ra sân, tiếp tục cùng đồng đội chiến đấu. Sự kiên trì của anh đã có tác động mạnh đến những người khác. Họ trở nên năng động và quyết tâm hơn hẳn. Nhưng điều khiến khán giả cũng như các cầu thủ phải ngạc nhiên lại chính là cách di chuyển linh hoạt của Nhật Hy trong lần trở lại này. Nam Vũ giật mình trong khi Quang Minh sửng sốt đến ngơ ngẩn người. Đây là một chiến thuật hay cơn nghiện ngủ của anh ấy đã hết tác dụng?
- Quang Minh phấn khởi. Nhật Hy tỉnh táo...đội mình ăn chắc rồi - Tây Châu khoanh tay cười đắc thắng - Nếu không nhờ cái chân đau của cậu thì chẳng phải bỏ lỡ mất một nhân tài sao? Nam Vũ, cậu phải mau bình phục đi. Ba thiếu một thì còn gì hấp dẫn nữa?
Vũ ngồi lặng im không đáp. Anh ấy đang bận tập trung theo dõi trận đấu dưới kia. Nhật Hy có lối di chuyển rất nhanh và khả năng ném bóng xa thật chính xác. Mỗi lần trái bóng bay lên là người xem lại có một phen hồi hộp đến nghẹt thở. Lại thêm những cú bung người lên cao đến chóng mặt của Quang Minh càng khiến trận đấu trở nên quyết liệt. Các thành viên trong đội bỗng trở nên đồng lòng và phối hợp với nhau thật ăn ý. Sự kết hợp của những điều kiện thuận lợi ấy đã mang về chiến thằng vinh quang cho cả đội.
Cả trường đồng loạt đứng dậy hò hét và vỗ tay vang dội. Chiến thắng này đã đưa Lion King lọt vào vòng chung kết. Chỉ cần đánh bại tụi Bình Dương, họ sẽ là đội vô địch miền Nam. Ước mơ lớn của Quang Minh giờ đây đã gần nằm gọn trong lòng tay khiến anh chàng mừng đến phát khóc.
Giữ đúng lời hứa, chiều hôm đó, Vũ cùng Phong đến tham quan cuộc triễn lãm có chủ đề "yêu thương" của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Đông Vân đã có mặt ở đấy từ trưa. Chị ấy muốn giúp mọi người chuẩn bị, nhưng quan trọng hơn là để có nhiều thời gian bên cạnh Nhật Hy.
Đối với Hy, Đông Vân đặc biệt hơn những người khác vì giữa chị và anh có một mối liên hệ đặc biệt nào đó mà cho tới giờ anh vẫn chưa biết. Sau thời gian tiếp xúc, anh thấy chị là một người con gái thật dịu dàng, nói năng rất nhỏ nhẹ và luôn đối xử tử tế với mọi người xung quanh. Nhưng hình như tất cả chỉ dừng lại ở đó. Trên vai Hy còn trách nhiệm lớn chưa hoàn thành nên không muốn nghĩ đến bất cứ việc nào khác.
Mới hơn hai giờ chiều mà học sinh đã kéo đến khá đông. Cả đội bóng rổ của Quang Minh cũng tham dự. Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Đã là nam tử hán, nhận sự giúp đỡ của người khác thì phải tự giác đi đền đáp. Hơn nữa, Minh đang nuôi trong đầu ý định thực hiện một cuộc trao đổi nho nhỏ với Hoàng, người “cầm đầu” hội nhiếp ảnh của trường. Phát hiện ra hòn ngọc sáng giá như thế mà không đem ra sử dụng, anh thấy có lỗi với chức hội trưởng của mình lắm. Nhưng không biết người ra có đủ rộng lượng để chia sẻ nhân tài không nữa.
Lúc Vũ và Phong đến nơi thì thấy sân trường rải rác những giá đỡ tranh bằng gỗ. Các bức tường cũng được phủ kín bằng những tác phẩm do học sinh thực hiện. Không thấy ai quen, hai anh em lặng lẽ liếc nhìn dọc theo lối đi. Nam Phong bất chợt đứng lại làm Vũ hơi bất ngờ. Cô bé vừa nhìn thấy tấm ảnh chân dung Đông Vân được phóng to đặt trên giá. Nụ cười của chị mới hồn nhiên và đáng yêu làm sao. Gương mặt rạng ngời cùng mái tóc dài đen nhánh đổ xuống đôi bờ vai đã tạo cho bức ảnh nét lôi cuốn đặc biệt. Ai mà tài giỏi đến mức nắm bắt được cái khoảnh khắc hạnh phúc đầy yêu thương rất đẹp đẽ đó của chị? Ở góc hình chỉ thấy ghi hai chữ TS thay cho tên tác giả. Vậy là không phải anh Nhật Hy ư?
- Tôi nghĩ anh em các người nên xem cái này - Tây Châu bất ngờ xuất hiện phía sau khiến Vũ và Phong giật bắn.
Ở góc phải sân trường, rất đông học sinh đang tụm lại bàn tán, bình luận xôn xao xung quanh một bức ảnh.
- Linh hồn của cuộc triễn lãm nằm ở đó.
Lách người bước theo Châu, Phong thoáng nhận ra mọi người cũng cố tình nhường chỗ. Chuyện gì mà anh ấy lại tỏ ra bí mật như vậy? Câu hỏi được trả lời ngay khi cô bé nhìn thấy tấm ảnh. Bên cạnh Nam Vũ đang đau đớn ôm lấy cái chân bị thương là Nam Phong với đôi mắt đỏ hoe. Giọt nước vừa rơi khỏi khoé mắt cô bé phản chiếu ánh mặt trời, sáng lấp lánh như một viên ngọc.
- Tuy hai nhân vật trong tấm ảnh đang rất đau khổ nhưng họ lại khiến tất cả người xem phải mỉm cười. - Tây Châu khoanh tay quay qua nhìn Phong - Em có biết vì sao không?
Cô bé vẫn còn sửng sốt đến nỗi cứ đứng ngây ra đó trong khi Nam Vũ thì không giấu được xúc động. Nhìn vẻ mặt lo lắng đến sợ hãi của em, anh mới thật sự hiểu được tâm trạng con bé lúc đó. Vì chỉ mãi lo cho cái chân bị đau của mình mà Vũ chẳng hề để ý xem Phong đang hoảng sợ đến nhường nào.
- Hôm đó, Nhật Hy định đem máy để chụp vài cảnh gây cấn trong trận đấu - Tây Châu từ tốn giải thích - Trong lúc mọi người đang nhốn nháo tìm cách chữa trị cho cậu thì chàng nhiếp ảnh gia của chúng ta lại phát hiện ra cảnh tượng xúc động này.
Tất cả đều lặng im, đắm chìm trong nỗi niềm suy tư của chính mình. Người đến xem bức ảnh cứ luân phiên hết tốp này đến tốp khác. Vì có hẹn với bác sĩ nên anh em Vũ không ở lại lâu. Đông Vân suốt buổi chỉ ra sức thuyết phục Nhật Hy nói ra người đã chụp bức chân dung của chị nhưng không được. Anh nói người đó đã khẩn thiết yêu cầu ban tổ chức không được tiết lộ danh tín của mình với bất cứ ai nên chẳng còn cách nào khác.
Phải đến gần cuối buổi Hy mới có chút thời gian để nói vài câu với Tây Châu và Quang Minh.
- Sáng nay, tôi còn lo cậu sẽ lăn ra ngủ ngay trên sân nữa chứ.
- Lẽ nào cậu buồn ngủ cũng theo giờ ? - Minh nhíu mày nghĩ ngợi - Cứ thế này thì dễ bị tấn công lắm, cậu biết không?
Một đám con trai chợt đi ngang qua chỗ họ, bàn luận thật sôi nổi:
- Không ngờ con nhỏ học sinh mới lớp mày lên ảnh nhìn xinh thế.
- Xinh mà đầu óc không bình thường cũng phí. - Đứa khác tặc lưỡi - Bữa trước, bọn tao được một phen cười vỡ bụng. Nó cứ lảm nhảm về một đứa tên Trúc Linh nào đấy. Rồi kể không biết bao nhiêu chuyện về cô ta. Con nhỏ làm như thể người bị điên là tụi tao chứ không phải nó vậy. Ha Ha Ha...
Chỉ mấy câu tình cờ nghe lóm được đã khiến Nhật Hy, Quang Minh và Tây Châu lặng người.
- Dạo này nó còn lảm nhảm thế nữa không?
- Không. Chắc gia đình phát hiện ra kịp thời nên đã cho nó uống thuốc rồi. Cũng tiếc, nếu không chắc còn nhiều trò vui nữa..
Lũ con trai lại cười phá lên đầy thích thú khiến Quang Minh bầm tím cả ruột gan.
- Con bé vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra - Tây Châu nói qua kẽ răng, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh - Tại sao?
- Vì nó không phải là con người? - Nhật Hy thì thầm, như thể chính anh cũng thấy sợ điều mình vừa nói.
- Thôi đi, không phải người thì cô bé là gì chứ? - Minh gạt phắc đi - Nếu thật vậy thì chắc con bé cũng không ngu đến nỗi đi rêu rao khắp nơi để mình biết mà tóm cổ nó đâu.
- Cậu còn nhớ lần Nhật Hy phát hiện ra Nam Phong ở cầu thang không? - Châu bắt đầu nhớ lại - Có khi nào nó đã thấy tất cả và không hề quên bất cứ chi tiết nào....????
Nhật Hy khoanh tay, gãi cằm suy nghĩ. Trong đầu anh đang tái hiện lại cảnh tượng hôm ấy
- Điều này là hoàn toàn có thể.... Lúc đó, trông cô bé rất sợ hãi....Nó không nói được câu nào mà chỉ biết khóc thôi.
- Nếu Nam Phong thật không phải con người thì sao? Tây Châu, anh định xử lý vụ này thế nào? - Giọng Quang Minh không giấu được lo lắng.
- Nếu nó đã không phải con người, lại biết quá nhiều bí mật của ta thì chỉ còn một cách là....nhanh chóng trừ khử con bé thôi.
Những lời đó thoát ra khỏi miệng Tây Châu mà không đọng lại chút thương sót. Con người anh ấy trước nay vẫn thế, không bao giờ để tình cảm làm ảnh hưởng công việc. Nhưng với Quang Minh thì khác. Anh chàng thích Nam Phong ra mặt. Ít cô gái nào có được sự mạnh mẽ và dứt khoát như cô bé. Quan trọng hơn, nó lại là em gái Nam Vũ, bạn chí thân của Minh. Xét về tình hay nghĩa thì anh cũng không cho phép ai làm tổn hại con bé được.
- Nam Phong biết được bí mật của chúng ta thì đã sao? Chẳng phải thời gian qua nó đã giúp mình giữ kín ư?
- Cậu yên tâm. Trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, tôi sẽ không làm việc gì manh động đâu.
- Để tôi điều tra cho - Minh vỗ ngực nói.
- Không được - Tây Châu chậm rãi lắc đầu - Không ai trong hai cậu được nhúng tay vào việc lần này. Tôi nghĩ nên giao cho Thụy Miên vẫn hơn.
- Thụy Miên??? - Cả Quang Minh và Nhật Hy cùng giật mình.
- Đúng vậy, chỉ giao cho cô ấy tôi mới thấy an tâm. Hơn nữa, Thụy Miên là con gái thì việc tiếp cận Nam Phong đối với cô ấy chắc chắn sẽ dễ dàng hơn các cậu, đúng không?
Phen này thì hỏng thật rồi. Cô gái tên Thủy Miên ấy trước giờ vẫn nổi tiếng với trái tim bằng đá. Nam Phong rơi vào tay cô ấy chỉ có nước tiêu đời. Quang Minh nghĩ đến đó mà tê tái. Mặc kệ Tây Châu nói gì, Minh vẫn tin cô bé chắc chắn không có ý gì xấu. Anh sẽ không để ai làm tổn hại đến đứa em gái yêu quý của bạn mình đâu. Không bao giờ...
"Vậy mà mình cứ cho rằng cậu ấy tìm cớ thoái thác", Vũ âm thầm nhìn Hy, trong lòng dậy lên cảm giác tội lỗi.
Trận đấu phải tạm dừng khi đối phương có người phạm lỗi làm Nhật Hy chấn thương. Từ trên khán đài, Đông Vân hối hả chạy xuống với vẻ mặt đầy đau xót:
- Đủ rồi, đừng bắt bạn ấy tham gia nữa.
Đồng đội đứng xung quanh cũng tỏ ý khuyên can. Đội trưởng Quang Minh mặt mày đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại còn hùng hồn tuyên bố:
- Nếu biết trước thế này mình đã không năn nỉ cậu đi thi đấu. Cái chứng buồn ngủ đó sao lại dai dẳng và ghê gớm như vậy?
- Nhật Hy, bọn này làm khổ bạn rồi - Nam Vũ từ xa cà nhắc đi đến.
Nam Phong đỡ anh mình lại gần rồi đưa cho Hy một chai nước. Vẻ mặt cô bé cũng lo lắng không kém:
- Anh uống tí nước đi. Biết đâu sẽ thấy tỉnh táo hơn.
- Cảm ơn em - Nhật Hy liền đưa tay đón lấy.
Cú va chạm vừa rồi đã khiến anh ấy mất nhiều sức. Trên gương mặt hằng lên vẻ đau đớn dù nãy giờ Hy chưa hé răng than lấy một lời. Nhưng một cảm giác phấn chấn bỗng tìm đến, mang theo nguồn tinh lực dồi dào lan tỏa khắp cơ thể.
- Đừng khóc nữa Đông Vân - Anh ấy vỗ nhẹ lên vai chị - Mình không sao đâu.
Và như để chứng minh cho lời nói của mình, sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, Nhật Hy lại bước ra sân, tiếp tục cùng đồng đội chiến đấu. Sự kiên trì của anh đã có tác động mạnh đến những người khác. Họ trở nên năng động và quyết tâm hơn hẳn. Nhưng điều khiến khán giả cũng như các cầu thủ phải ngạc nhiên lại chính là cách di chuyển linh hoạt của Nhật Hy trong lần trở lại này. Nam Vũ giật mình trong khi Quang Minh sửng sốt đến ngơ ngẩn người. Đây là một chiến thuật hay cơn nghiện ngủ của anh ấy đã hết tác dụng?
- Quang Minh phấn khởi. Nhật Hy tỉnh táo...đội mình ăn chắc rồi - Tây Châu khoanh tay cười đắc thắng - Nếu không nhờ cái chân đau của cậu thì chẳng phải bỏ lỡ mất một nhân tài sao? Nam Vũ, cậu phải mau bình phục đi. Ba thiếu một thì còn gì hấp dẫn nữa?
Vũ ngồi lặng im không đáp. Anh ấy đang bận tập trung theo dõi trận đấu dưới kia. Nhật Hy có lối di chuyển rất nhanh và khả năng ném bóng xa thật chính xác. Mỗi lần trái bóng bay lên là người xem lại có một phen hồi hộp đến nghẹt thở. Lại thêm những cú bung người lên cao đến chóng mặt của Quang Minh càng khiến trận đấu trở nên quyết liệt. Các thành viên trong đội bỗng trở nên đồng lòng và phối hợp với nhau thật ăn ý. Sự kết hợp của những điều kiện thuận lợi ấy đã mang về chiến thằng vinh quang cho cả đội.
Cả trường đồng loạt đứng dậy hò hét và vỗ tay vang dội. Chiến thắng này đã đưa Lion King lọt vào vòng chung kết. Chỉ cần đánh bại tụi Bình Dương, họ sẽ là đội vô địch miền Nam. Ước mơ lớn của Quang Minh giờ đây đã gần nằm gọn trong lòng tay khiến anh chàng mừng đến phát khóc.
Giữ đúng lời hứa, chiều hôm đó, Vũ cùng Phong đến tham quan cuộc triễn lãm có chủ đề "yêu thương" của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Đông Vân đã có mặt ở đấy từ trưa. Chị ấy muốn giúp mọi người chuẩn bị, nhưng quan trọng hơn là để có nhiều thời gian bên cạnh Nhật Hy.
Đối với Hy, Đông Vân đặc biệt hơn những người khác vì giữa chị và anh có một mối liên hệ đặc biệt nào đó mà cho tới giờ anh vẫn chưa biết. Sau thời gian tiếp xúc, anh thấy chị là một người con gái thật dịu dàng, nói năng rất nhỏ nhẹ và luôn đối xử tử tế với mọi người xung quanh. Nhưng hình như tất cả chỉ dừng lại ở đó. Trên vai Hy còn trách nhiệm lớn chưa hoàn thành nên không muốn nghĩ đến bất cứ việc nào khác.
Mới hơn hai giờ chiều mà học sinh đã kéo đến khá đông. Cả đội bóng rổ của Quang Minh cũng tham dự. Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Đã là nam tử hán, nhận sự giúp đỡ của người khác thì phải tự giác đi đền đáp. Hơn nữa, Minh đang nuôi trong đầu ý định thực hiện một cuộc trao đổi nho nhỏ với Hoàng, người “cầm đầu” hội nhiếp ảnh của trường. Phát hiện ra hòn ngọc sáng giá như thế mà không đem ra sử dụng, anh thấy có lỗi với chức hội trưởng của mình lắm. Nhưng không biết người ra có đủ rộng lượng để chia sẻ nhân tài không nữa.
Lúc Vũ và Phong đến nơi thì thấy sân trường rải rác những giá đỡ tranh bằng gỗ. Các bức tường cũng được phủ kín bằng những tác phẩm do học sinh thực hiện. Không thấy ai quen, hai anh em lặng lẽ liếc nhìn dọc theo lối đi. Nam Phong bất chợt đứng lại làm Vũ hơi bất ngờ. Cô bé vừa nhìn thấy tấm ảnh chân dung Đông Vân được phóng to đặt trên giá. Nụ cười của chị mới hồn nhiên và đáng yêu làm sao. Gương mặt rạng ngời cùng mái tóc dài đen nhánh đổ xuống đôi bờ vai đã tạo cho bức ảnh nét lôi cuốn đặc biệt. Ai mà tài giỏi đến mức nắm bắt được cái khoảnh khắc hạnh phúc đầy yêu thương rất đẹp đẽ đó của chị? Ở góc hình chỉ thấy ghi hai chữ TS thay cho tên tác giả. Vậy là không phải anh Nhật Hy ư?
- Tôi nghĩ anh em các người nên xem cái này - Tây Châu bất ngờ xuất hiện phía sau khiến Vũ và Phong giật bắn.
Ở góc phải sân trường, rất đông học sinh đang tụm lại bàn tán, bình luận xôn xao xung quanh một bức ảnh.
- Linh hồn của cuộc triễn lãm nằm ở đó.
Lách người bước theo Châu, Phong thoáng nhận ra mọi người cũng cố tình nhường chỗ. Chuyện gì mà anh ấy lại tỏ ra bí mật như vậy? Câu hỏi được trả lời ngay khi cô bé nhìn thấy tấm ảnh. Bên cạnh Nam Vũ đang đau đớn ôm lấy cái chân bị thương là Nam Phong với đôi mắt đỏ hoe. Giọt nước vừa rơi khỏi khoé mắt cô bé phản chiếu ánh mặt trời, sáng lấp lánh như một viên ngọc.
- Tuy hai nhân vật trong tấm ảnh đang rất đau khổ nhưng họ lại khiến tất cả người xem phải mỉm cười. - Tây Châu khoanh tay quay qua nhìn Phong - Em có biết vì sao không?
Cô bé vẫn còn sửng sốt đến nỗi cứ đứng ngây ra đó trong khi Nam Vũ thì không giấu được xúc động. Nhìn vẻ mặt lo lắng đến sợ hãi của em, anh mới thật sự hiểu được tâm trạng con bé lúc đó. Vì chỉ mãi lo cho cái chân bị đau của mình mà Vũ chẳng hề để ý xem Phong đang hoảng sợ đến nhường nào.
- Hôm đó, Nhật Hy định đem máy để chụp vài cảnh gây cấn trong trận đấu - Tây Châu từ tốn giải thích - Trong lúc mọi người đang nhốn nháo tìm cách chữa trị cho cậu thì chàng nhiếp ảnh gia của chúng ta lại phát hiện ra cảnh tượng xúc động này.
Tất cả đều lặng im, đắm chìm trong nỗi niềm suy tư của chính mình. Người đến xem bức ảnh cứ luân phiên hết tốp này đến tốp khác. Vì có hẹn với bác sĩ nên anh em Vũ không ở lại lâu. Đông Vân suốt buổi chỉ ra sức thuyết phục Nhật Hy nói ra người đã chụp bức chân dung của chị nhưng không được. Anh nói người đó đã khẩn thiết yêu cầu ban tổ chức không được tiết lộ danh tín của mình với bất cứ ai nên chẳng còn cách nào khác.
Phải đến gần cuối buổi Hy mới có chút thời gian để nói vài câu với Tây Châu và Quang Minh.
- Sáng nay, tôi còn lo cậu sẽ lăn ra ngủ ngay trên sân nữa chứ.
- Lẽ nào cậu buồn ngủ cũng theo giờ ? - Minh nhíu mày nghĩ ngợi - Cứ thế này thì dễ bị tấn công lắm, cậu biết không?
Một đám con trai chợt đi ngang qua chỗ họ, bàn luận thật sôi nổi:
- Không ngờ con nhỏ học sinh mới lớp mày lên ảnh nhìn xinh thế.
- Xinh mà đầu óc không bình thường cũng phí. - Đứa khác tặc lưỡi - Bữa trước, bọn tao được một phen cười vỡ bụng. Nó cứ lảm nhảm về một đứa tên Trúc Linh nào đấy. Rồi kể không biết bao nhiêu chuyện về cô ta. Con nhỏ làm như thể người bị điên là tụi tao chứ không phải nó vậy. Ha Ha Ha...
Chỉ mấy câu tình cờ nghe lóm được đã khiến Nhật Hy, Quang Minh và Tây Châu lặng người.
- Dạo này nó còn lảm nhảm thế nữa không?
- Không. Chắc gia đình phát hiện ra kịp thời nên đã cho nó uống thuốc rồi. Cũng tiếc, nếu không chắc còn nhiều trò vui nữa..
Lũ con trai lại cười phá lên đầy thích thú khiến Quang Minh bầm tím cả ruột gan.
- Con bé vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra - Tây Châu nói qua kẽ răng, ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh - Tại sao?
- Vì nó không phải là con người? - Nhật Hy thì thầm, như thể chính anh cũng thấy sợ điều mình vừa nói.
- Thôi đi, không phải người thì cô bé là gì chứ? - Minh gạt phắc đi - Nếu thật vậy thì chắc con bé cũng không ngu đến nỗi đi rêu rao khắp nơi để mình biết mà tóm cổ nó đâu.
- Cậu còn nhớ lần Nhật Hy phát hiện ra Nam Phong ở cầu thang không? - Châu bắt đầu nhớ lại - Có khi nào nó đã thấy tất cả và không hề quên bất cứ chi tiết nào....????
Nhật Hy khoanh tay, gãi cằm suy nghĩ. Trong đầu anh đang tái hiện lại cảnh tượng hôm ấy
- Điều này là hoàn toàn có thể.... Lúc đó, trông cô bé rất sợ hãi....Nó không nói được câu nào mà chỉ biết khóc thôi.
- Nếu Nam Phong thật không phải con người thì sao? Tây Châu, anh định xử lý vụ này thế nào? - Giọng Quang Minh không giấu được lo lắng.
- Nếu nó đã không phải con người, lại biết quá nhiều bí mật của ta thì chỉ còn một cách là....nhanh chóng trừ khử con bé thôi.
Những lời đó thoát ra khỏi miệng Tây Châu mà không đọng lại chút thương sót. Con người anh ấy trước nay vẫn thế, không bao giờ để tình cảm làm ảnh hưởng công việc. Nhưng với Quang Minh thì khác. Anh chàng thích Nam Phong ra mặt. Ít cô gái nào có được sự mạnh mẽ và dứt khoát như cô bé. Quan trọng hơn, nó lại là em gái Nam Vũ, bạn chí thân của Minh. Xét về tình hay nghĩa thì anh cũng không cho phép ai làm tổn hại con bé được.
- Nam Phong biết được bí mật của chúng ta thì đã sao? Chẳng phải thời gian qua nó đã giúp mình giữ kín ư?
- Cậu yên tâm. Trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, tôi sẽ không làm việc gì manh động đâu.
- Để tôi điều tra cho - Minh vỗ ngực nói.
- Không được - Tây Châu chậm rãi lắc đầu - Không ai trong hai cậu được nhúng tay vào việc lần này. Tôi nghĩ nên giao cho Thụy Miên vẫn hơn.
- Thụy Miên??? - Cả Quang Minh và Nhật Hy cùng giật mình.
- Đúng vậy, chỉ giao cho cô ấy tôi mới thấy an tâm. Hơn nữa, Thụy Miên là con gái thì việc tiếp cận Nam Phong đối với cô ấy chắc chắn sẽ dễ dàng hơn các cậu, đúng không?
Phen này thì hỏng thật rồi. Cô gái tên Thủy Miên ấy trước giờ vẫn nổi tiếng với trái tim bằng đá. Nam Phong rơi vào tay cô ấy chỉ có nước tiêu đời. Quang Minh nghĩ đến đó mà tê tái. Mặc kệ Tây Châu nói gì, Minh vẫn tin cô bé chắc chắn không có ý gì xấu. Anh sẽ không để ai làm tổn hại đến đứa em gái yêu quý của bạn mình đâu. Không bao giờ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét