Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

TVPV.C7



CHAP 7: ÁN MẠNG TRONG TRƯỜNG HỌC


Sau mỗi bữa ăn, Phong lại phải uống thuôc giảm đau. Nếu không sẽ khó tập trung vào một việc gì khác. Vết thương trên tay từ đời nào đến nay vẫn chưa lành khiến cô bé phải sốt ruột. Đông Vân đã mấy lần bảo nó đến bệnh viện khám thử nhưng Phong không chịu. Con bé nằm thu mình trên giường, đôi mắt nhắm hờ mơ màng. Nó chỉ mới thiếp đi cách đây chưa lâu. Những giấc ngủ chập chờn đã trở thành bình thường kể từ ngày bị mất tiểu tinh thạch

 
"Lại là hai người họ", cô bé thì thầm với chính mình khi khung cảnh mờ mờ sương khói hiện ra. Không bao giờ nó biết họ là ai vì khoảng cách xa quá. Thế nhưng, những câu nói của chàng trai thì cô bé lại nghe hết không sót một chữ. Cô gái đang nằm trên giường như nó lúc này đây, gối đầu trên cánh tay của người con trai và lặng yên trong giấc ngủ. Anh ta vẫn đang thức, vả lại còn thận trọng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy, miệng cất lên những lời hát thật êm dịu...

Tay chân Nam Phong bỗng trở nên mềm nhũng. Cô bé cảm nhận thấy một làn hơi nhẹ đang phả lên trán mình, thỉnh thoảng từng đợt một. Và dường như, có ai đó cũng đang đưa tay vuốt tóc nó, thật dịu dàng, chậm rãi.

- Anh sẽ luôn ở đây...mãi mãi bên cạnh em....Hãy ngủ đi và đừng lo lắng gì nữa nhé!


 


 
Giờ ra chơi, anh em Phong Vũ với hai tâm trạng khác nhau nhưng cùng tình trạng cô độc đã tìm đến hai chỗ vắng vẻ trong trường ngồi trầm tư. Sáng nay cô giáo vừa trả bài kiểm tra lần trước. Kết quả thật bất ngờ, Vũ là người có điểm thấp nhất lớp. Cô còn thẳng thắng nêu tên và khiển trách anh tội lười biếng trước mặt các bạn. Đau nhất là lúc nghe cô ấy đọc bài của Hằng và không ngớt lời khen ngợi:

- Mấy đứa phải học tập bạn Hằng. Bạn ấy chẳng những nắm vững bài học lại còn thuộc không sai một chữ. Lười biếng thì không làm nên trò trống gì đâu các con ạ.

Mới nghĩ đến đã thấy ứa gan. Vũ tức lắm mà chẳng biết trút giận vào đâu đành mượn cái ghế đá đang ngồi mà thụi tay thùm thụp. Sao cô không nói trí nhớ của nhỏ xuất sắc đến nỗi thuộc cả dấu chấm, dấu phẩy trong sách luôn đi. Lẽ nào đây chỉ là khởi đầu của cái mà chị Vân vẫn thường nhắn nhủ "bóng tối của vẻ ngoài sáng lạn"? Nhìn nụ cười tự phụ không biết xấu hổ của nó mà ngứa mắt. Từ chỗ là một trong những người hiếm hoi học bài trong lớp lại trở thành học sinh lười nhất là nghĩa làm sao. Thật bất công!

- Trời ơi! Tức quá đi !!!! - Vũ bất chợt hét lên.

Một dáng người mảnh mai chợt xuất hiện trước mặt anh. Đó chính là Phi Vũ. Cô nàng đến từ lúc nào sao Vũ không hề hay biết ? Lại còn nhìn anh bằng vẻ mặt cực kì khó hiểu nữa. Trong lòng vẫn còn hậm hực, Vũ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ quay mặt đi.

- Tay bị chảy máu rồi kìa ! - Cô ấy chìa tấm khăn giấy trắng tinh ra trước mặt anh.

Vũ ngẩng đầu nhìn cô ta dò xét. Không phải đến đây để chế nhạo mình đấy chứ? Hay là thấy thương hại cho anh vậy? Hai cặp mắt như xoáy vào nhau và Vũ chợt nhận ra mình đã nghĩ oan cho cô ấy.

- Cảm ơn - Anh nói lí nhí và đưa tay nhận lấy.

- Bây giờ anh đã hiểu cuộc đời này “tươi đẹp” như thế nào, phải không? - Vẻ lạnh lùng lại xuất hiện trên mặt Phi Vũ.

Nam Vũ ngồi im không đáp. Đúng là anh rất bực mình. Nhưng chỉ vì chuyện này mà đâm ra ghét bỏ cuộc đời thì thật là phi lí. Thế nhưng, trước khi Vũ kịp nói thêm câu nào khác, Phi Vũ đã lắc đầu như hối hận vì mình vừa tiêu tốn thời gian vào một việc rất vô ích. Cô ấy lẳng lặng bỏ đi mà không buồn nhìn anh một cái. Vũ đưa mắt dõi theo mà thấy lòng ngỗn ngang bao mối nghi ngờ. Con người ấy vì sao lại nóng lạnh thất thường đến vậy? Thật ra cô ấy đang nghĩ gì?


 


Cách đó không xa, em gái anh, Nam Phong, cũng đang trong trạng thái hoài nghi đầy bối rối. Sáng nay trong lớp học, cô bé đã làm tất cả bạn bè phải bật cười vì tự tưởng tượng ra sự tồn tại của một người tên là Trúc Linh.

- Cái bàn ấy trước nay chỉ có mình bạn chứ còn ai khác nữa đâu.

- Nam Phong đau mắt xong đau luôn cái đầu rồi tụi bây ơi.

- Sĩ số lớp ta trước giờ vẫn là 27 kia mà.

Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao tất cả mọi người, từ chị Đông Vân đến bạn bè, thầy cô...không một ai có ý thức về sự tồn tại của Linh? Số hiệu trên áo nó vì sao từ mười chín lại chuyển sang mười tám? Chắc chắn nó không gặp phải chuyện như trong bộ phim "Điều bí mật" của Châu Kiệt Luân đâu. Nhưng vì sao? Họ đang cố tình che giấu điều gì đó hay tất cả đều đồng loạt mắc bệnh mau quên? Phải rồi, cô bé chợt nhớ ra một người nữa có thể biết Trúc Linh. Tây Châu từng đến tìm Phong mấy lần, lẽ nào anh lại không trông thấy người ngồi bên cạnh nó chứ.

Cô bé đứng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nhân chứng duy nhất có thể chứng minh bộ não của nó hoàn toàn bình thường. Còn chưa kịp đến lớp của anh Vũ đã thấy Châu cùng một nam sinh khác vừa rẽ về hướng ngược lại. "Anh ấy đi đâu thế?" Phong tự hỏi rồi nhanh chân bám theo. Họ lần lượt leo hết tầng này đến tầng khác khiến cô bé mệt đứt hơi. Đến đây đã lâu mà chưa lần nào Phong có dịp leo cao thế này. Bác ba từng nói những lầu trên không có lớp nào, các phòng chỉ dùng để chứa dụng cụ dạy học. Vậy thì hai người kia lên đây làm gì? Nơi này xa đến nỗi nó chẳng còn nghe thấy tiếng học sinh la hét, chơi đùa dưới sân nữa.

Họ bước vào một căn phòng rồi đóng cửa lại. Phong vội vàng nép sát vào tường và chăm chú lắng nghe.

- Có chuyện gì thì nói đi - Một người lên tiếng hỏi - Chỗ này đủ vắng vẻ rồi chứ?

Có tiếng bàn bị đá ngã ngửa. Giọng của Tây Châu chợt vang lên đầy sắc lạnh:

- Đồ khốn. Mày gây sự như thế còn chưa đủ ư?

- Anh...anh... - Giọng người kia bắt đầu trở nên run run, Nam Phong nghe tiếng hắn đỗ khụy xuống, van xin - Làm ơn tha cho tôi....Lần sau tôi hứa sẽ không tái phạm nữa....

- Không có lần sau đâu. - Châu trả lời một cách ngắn gọn.

Tiếng rú khủng khiếp vang lên. Một tia máu đỏ tươi bắn vào cửa kính khiến Nam Phong sợ tím mặt. Nó rơi xuống đất như một bao gạo, tay chân run rẫy. Chuyện gì đã xảy ra trong đó? Tại sao họ lại giết nhau ở đây, ngay tại ngôi trường này? Không được, nếu nó còn tiếp tục ngồi đó thì chỉ một lát nữa, khi người trong đó bước ra, hắn cũng sẽ đối xử với cô bé như những gì đã làm với kẻ bất hạnh trong kia thôi. Nó phải rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt.

Phong lấy tay che miệng rồi bò thật nhanh qua cửa. Mặc dù sợ hãi nhưng cô bé vẫn cố gắng không để phát ra một tiếng động nào. Rồi nó chạy như bay xuống cầu thang, đầu óc cực kì hoảng loạn. Trong cơn nguy khốn, Phong đã đâm sầm vào một người đang đi về hướng ngược lại khiến cả hai cùng ngã lăn ra đất.

- Trời ơi! - Người kia gắt lên - Vừa....Ủa? Nam Phong?....Là em sao?

Cô bé lồm cồm bò dậy, vừa khóc vừa cuống quít tìm đường tháo chạy. Thấy lạ, Nhật Hy liền đuổi theo.

- Từ từ thôi. Chờ anh với - Anh theo nó chạy qua hành lang - Chậm lại đi, Nam Phong!...Em có thể bị ngã đấy.

Cuối cùng Hy cũng bắt được cô bé và lập tức gặp phải sự chống trả quyết liệt của nó. Hai bên còn đang giằng co thì Phong bất ngờ ngã xuống khiến Hy giật mình. Những dòng máu đỏ tươi cứ theo nước mắt mà lăn dài xuống gò má cô bé. Chắc vì nó quá hoảng sợ nên khóc nhiều làm vết thương cũ tái phát. Nhật Hy quay đầu nhìn quanh rồi hét lên:

- Có ai ở đây không? Chúng tôi cần giúp đỡ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg