Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

TVPV.C8


CHAP 8: TIỆC SINH NHẬT



- Việc gì mà nó sợ hãi như vậy chứ? - Vũ ngồi vò đầu bên giường em.

- Bình tĩnh đi. Chờ Nam Phong tỉnh dậy là biết ngay thôi mà - Vân vỗ nhẹ lên vai anh - Để chị ra chỗ ba xem bác sĩ nói thế nào. Em ở đây với con bé nhé!

Vũ gật đầu rồi lại quay qua nhìn em. Nếu để anh biết được đứa nào đã bắt nạt nó thì nhất định Vũ sẽ cạo đầu kẻ đó cho mà xem. Đối với anh, Nam Phong từ nhỏ đã là một đứa em gái chịu nhiều đau khổ, thiệt thòi. Nhìn cái thân người gầy đét của nó thì Vũ đã thương rồi. Thân là anh trai mà Vũ chẳng lo được gì cho em cả. Từ ngày ba mẹ mất, hai anh em tuy được hết ông bà đến bác ba nuôi dưỡng nhưng có gì thân hơn tình máu mủ ruột thịt? Đối với Vũ, trên đời này không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng Nam Phong, không một thứ gì cả.

Cô bé bỗng trở mình rồi mở mắt nhìn quanh.

- Anh hai! - Nó lại nức nở

- Em đừng khóc...Khóc nữa thì mắt không lành được đâu - Vũ đưa tay vuốt tóc Phong - Phải học cách mạnh mẽ lên, biết chưa?

- Em muốn về nhà.

- Đợi tí nữa bác sĩ nói tình trạng của em đã ổn định thì chúng ta có thể rời khỏi đây rồi....Sao em không nhắm mắt lại và ngủ tiếp đi?

- Em sợ - Nam Phong khẽ lắc đầu, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống bờ má.

- Sợ gì?

Những hình ảnh đó lại như cơn bão ùa về trong đầu cô bé. Nó thấy hãi và không muốn nhớ lại nữa. Có thể đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật khủng khiếp. Biết đâu sau khi ngủ một giấc sẽ có thể quên đi tất cả. Nghĩ vậy, Phong nhắm mắt lại rồi ngã đầu ra gối, để mặc cho sự mệt mỏi nhấn chìm trong bóng tối.

- Anh có nghĩ là con bé đã biết tất cả không?

- Đừng lo lắng. Cho dù nó đã nhìn thấy gì thì lát nữa khi tỉnh dậy cũng quên hết thôi.

- Nhưng bị theo dõi lâu thế mà anh không biết sao?

- Lúc đó tôi vội quá nên quên để ý.

Cuộc đối thoại này chẳng biết từ đâu lại lọt vô đầu Phong khiến cô bé không ngủ được. Hỏi Vũ thì anh ấy lại nói trong suốt thời gian nó nằm viện, không hề có bạn bè nào ghé qua. Mọi chuyện từ lúc nào lại trở nên phức tạp như thế? Đúng lúc ấy, hình ảnh mờ ảo của người Phong đã gặp ở chân cầu thang bỗng hiện lên, êm ái và trong lành như một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp

- Em đang nghĩ gì mà suy tư vậy? - Chị Đông Vân chống cằm nhìn nó dịu dàng.

- Có ai trải qua cả chục năm mà chẳng hề thay đổi chút nào không chị?

- Người ta phải già đi chứ em.
Không gian lại im lặng trong những băn khoăn, nghĩ ngợi của cô bé. Có lẽ nó không nên nói điều mình đang nghĩ với bất kì ai. Vì nó dư hiểu mình sẽ bị đối xử thế nào nếu bí mật này bị lộ. Đã mười năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, nó thật sự chờ được giây phút này rồi sao? Cơn đau lại kéo đến buộc Phong phải tiếp tục chìm vào giấc ngủ mơ màng.



 


Hôm sau, cô bé quay lại trường mà không hề nghe ai nói đến chuyện có học sinh nào chết hay bị thương. Cũng không ai mất tích một cách bí ẩn. Người ta không thể bị điên cùng một lúc đông như thế được. Phong tự động viên mình bằng cách đổ lỗi những sự việc kì lạ vừa rồi cho lí do “bị ảnh hưởng của vết thương trên mắt” mặc dù bản thân cô bé cũng không chắc chúng có liên quan gì tới nhau.

Và cũng từ ngày ấy, nó thấy sợ Tây Châu dữ lắm. Lúc nào cũng tìm cách lánh mặt anh. Dù sao việc không phải nhìn thấy anh ấy cũng khiến nó cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Sinh nhật Đông Vân diễn ra không lâu sau đó với rất đông bạn bè và người thân đến dự. Trông chị hạnh phúc và lộng lẫy như một cô công chúa. Buổi tiệc được tổ chức ngoài vườn với nhiều ánh đèn lấp lánh. Tiếng nhạc rộn ràng làm thức dậy cả đêm thu. Các dãy bàn bày đầy thức ăn thơm phức. Khách khứa đi lại tới lui, trò chuyện rôm rả.

Nhật Hy xuất hiện với áo khoác đen dài đến đầu gối, lấp lánh những hoạ tiết màu bạc như ánh sao. Bên cạnh anh là Quang Minh phá cách với tấm khăn choàng vắt ngang cổ. Nam Vũ hôm nay không bị luật lệ gò bó nên đầu tóc lại trở nên bù xù. Tây Châu không biết nghĩ gì lại vỗ tay khen kiểu đầu của Vũ nhìn rất có... phong cách.

Sau khi giúp Đông Vân chỉnh lại kiểu tóc làm tôn nên vẻ đẹp cao sang, rạng rỡ ở chị, Nam Phong mới có thời gian thay áo. Cô bé chọn cho mình một chiếc đầm trắng đơn giản. Cài lên đầu cái băng đô gắn nơ cùng màu. Sau khi vừa lòng với hình ảnh của mình trong gương, nó đưa tay hất tóc ra sau rồi chậm rãi đi xuống cầu thang.

- Nhân vật chính cuối cùng cũng chịu đoái hoài đến chúng ta - Tây Châu mỉm cười khi thấy Đông Vân đang đi về phía họ.

Vẻ đẹp của chị đêm nay thật sự có thể che lấp tất cả những cô gái khác. Vân ngước nhìn Hy với một chút ngỡ ngàng rồi vội quay mặt đi. Đang đêm mà mắt anh ấy sao sáng quá, không còn vẻ gì mệt mỏi, lừ đừ như mọi hôm. Quang Minh lại mang chút hào hoa đầy chất nghệ sĩ trong khi Tây Châu thì phảng phất vẻ từng trãi nhưng vẫn đầy nét trẻ trung.

- Trông bạn... - Vân lúng túng tìm không ra từ ngữ để diễn đạt -…bạn trông....trông thật là....

Nhật Hy mỉm cười và nhướn mày nhìn chị, vẻ chờ đợi. Anh ấy lúc nào cũng thân thiện mà sao Vân cứ tự làm khó mình thế nhỉ. Hít một hơi thậy sâu, chị thu hết can đảm nhìn vào thẳng vào mắt Hy mà trả lời:

- Hôm nay nhìn bạn khác quá!

- Khác như thế nào? - Anh chàng bắt đầu tỏ ra thích thú.

- Tỉnh táo, phong độ và...lôi cuốn - Hai từ cuối thoát ra mà cứ như nghẹn lại.

Hy quan sát Vân vài giây rồi bật cười:

- Bạn làm mình không biết nên buồn hay vui vì hai chữ ‘tỉnh táo” này nữa.

- Không phải có ý châm chọc gì đâu.

- Mình biết - Anh gật gù, giọng nói bỗng trầm xuống - Hôm nay ăn mặc như thế này chủ yếu là muốn để bạn nhìn thấy con người thật của mình....Thế thôi....

Nhìn thấy con người thật của anh ấy? Tại sao phải để chị thấy điều đó? Vân nên hiểu những lời này như thế nào đây? Cả hai lặng im nhìn nhau mà chẳng nói được câu nào trong khi Tây Châu và Quang Minh đã nhanh chân chuồn đi từ rất sớm. Chỉ đui mới không nhận ra ở lại đó lúc này thì thật là thừa thải.

Âm nhạc đột nhiên tắt hẳn. Thay vào đó là tiếng dương cầm từ đâu lớn dần rồi vang vọng khắp không gian của buổi tiệc. Và người đang phù phép ra những âm điệu ngọt ngào đó không ai khác ngoài Nam Vũ. Không biết từ lúc nào Vân đã quên bén đi chuyện em trai mình vốn là đứa có năng khiếu âm nhạc. Sau cái chết của ba mẹ, không ai thấy nó lảng vảng quanh khu vực có mấy thứ nhạc cụ đó nữa… Vậy thì tại sao hôm nay…?





Nam Phong không cách nào dứt mắt khỏi Tây Châu. Nó thấy khó lòng tin rằng con người có vẻ ngoài nho nhã, lịch thiệp này lại có thể là một tên giết người không chớp mắt. Chẳng lẽ khả năng che giấu của anh ta lại tài tình như thế?

Nhiều lần Phong nghĩ đến việc báo cảnh sát nhưng sau đó lại chần chừ vì chẳng hề có bằng chứng. Để một người như Tây Châu ngang nhiên đi lại trong trường liệu có phải là quá nguy hiểm? Ai biết từ hôm đó đến nay, anh ta đã giết thêm bao nhiêu học sinh?

Nếu Tây Châu thật sự giết người thì sao chẳng thấy xác, sao chẳng phụ huynh nào phát hiện con cái họ đến trường và không bao giờ trở về nữa? Mỗi lần thấy anh ta nói chuyện với ai thì lòng Phong lại nơm nớp lo sợ. Nó sợ người con trai ấy lại đang âm mưu giết chết kẻ trước mặt. Tây Châu trong mắt nó lúc này không khác gì …ác quỷ đội lốt thiên thần.

- Thưa các bạn – Quang Minh bất ngờ nhảy lên sân khấu - Để chúc mừng sinh nhật của “tiểu thư” Đông Vân, ba chúng tôi quyết định sẽ tặng cho cô ấy một bài hát.

- Ba chúng tôi? Cậu ta đang nói “chúng tôi” nào vậy? - Nhật Hy còn đang ngờ ngợ thì anh chàng trên kia lại tiếp tục hăng hái.

- Chúng tôi gồm có: Tôi, …Tây Châu… - Cánh tay Minh vung về phía dãy bàn dài gần đó

Liếc nhìn anh một cái nảy lửa, Châu trầm mặt đặt ly rượu đang uống dở xuống ghế rồi từ tốn lách người đi qua đám đông.

- …Và Nhật Hy…

- Này, mình không biết hát.

- Vậy thì làm cho biết đi! - Quang Minh trả lời gọn lỏn.

Đám đông bắt đầu vỗ tay và hò hét vang dội. Sau khi bị những người ở dưới xô đẩy, Nhật Hy cuối cùng cũng phải lê bước lên sân khấu.

- Giờ thì hát bài gì đây? – Giọng anh chàng đầy vẻ giận dỗi

- Mình chưa nghĩ ra.

- Gan cậu lớn lắm – Tây Châu từ tốn xăn tay áo với vẻ mặt lạnh lùng.

- Nói tên bài hát đi – Vũ nháy mắt chờ đợi – Mình sẽ lo phần âm nhạc cho các cậu.

- Vì hôm nay là sinh nhật Đông Vân – Châu đưa tay về phía chị - …nên sẽ chẳng có gì ý nghĩa hơn hát tặng bạn ấy bài hát Chúc mừng sinh nhật…

Vừa dứt lời đã nhận được sự ủng hộ rất nồng nhiệt.Trong trường, không có học sinh nào là không biết đến anh ấy, người nổi tiếng “thông minh”, “đẹp trai nhất thiên hạ”. Lại thêm chàng Quang Minh thích nổi tiếng và có biệt danh “sát gái” cũng đủ làm sập sân khấu. Cộng với sự góp mặt của Nhật Hy “không buồn ngủ” càng khiến ban nhạc nghiệp dư trở nên ăn khách.

Riêng Đông Vân thì xúc động đến không nói được câu nào. Chị chỉ biết đứng ngây ra đấy mà dõi theo em trai, bạn bè của mình đang điều khiển bầu không khí. Vân lờ mờ nhận ra rằng chị thật may mắn vì đã là người được họ dành cho rất nhiều ngoại lệ.

Nam Phong ngồi một mình trên chiếc xích đu gần đó với cuốn sổ đen và cây bút chì trên tay. Không ai biết cô bé đang làm gì mà nét mặt lại rạng rỡ đến vậy. Nó hí húi vẽ, hy vọng có thể ghi lại thật nhanh gương mặt mà bấy lâu mình vẫn tìm kiếm.

Cảm giác hạnh phúc to lớn đến mức át cả nỗi sợ hãi trước sự hiện diện của “kẻ giết người” trên sân khấu.



 



- Em nghĩ tại sao Nhật Hy lại nói như thế? Lẽ nào trong anh ấy tồn tại đến hai con người? - Vân thả người xuống giường Phong, vẻ mặt đăm chiêu.

- Em không biết. – Nó lắc đầu - Nhưng có vẻ anh ấy rất chân thành và nghiêm túc trong quan hệ với chị.

- Làm sao để nhận ra điều đó?

- Việc gì phải để một người xa lạ hiểu quá rõ về mình phải không chị?

- Ừ nhỉ. Em thật thông minh.

- Đó chỉ là suy đoán của em thôi. - Cô bé vươn vai ngáp dài

- Chị cũng không ngờ Nhật Hy lại vì mình mà bước lên sân khấu. Lúc nhìn bạn ấy, chị cảm thấy trái tim mình thật bình yên và ấm áp. Chị không thể rời mắt khỏi bạn ấy một giây phút nào, em có tin không?

- Dạ tin - Phong thều thào, mặt vùi trong gối

- Nhật Hy còn hỏi chị thời gian gần đây gia đình mình có xảy ra biến cố nào không. Nghe mà chẳng biết hiểu ra sao nữa. Con người bạn ấy kể cũng thật khó hiểu em nhỉ?...Nam Phong...Nam...

Lúc Đông Vân nhìn sang thì cô bé đã ngủ say mất rồi. Chị chợt nhận ra mình đã quá vô tâm. Sức khoẻ nó còn chưa bình phục. Hôm nay lại phải chạy tới lui giúp chị tiếp khách, chuẩn bị quần áo, đồ ăn thức uống....Bây giờ, Vân lại bắt em nằm nghe những tâm sự về cái rung động vớ vẩn của mình.

- Ngủ đi cô bé, ngày mai chị em mình lại nói chuyện với nhau nhé. - Chị kéo mền đắp lại cho nó rồi lặng lẽ ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg