CHAP 6: BƯỚC TIẾN XA
Giờ học vừa kết thúc, cả bọn lập tức lên đường đến bệnh viện. Nam Phong vẫn còn nằm mê man nhưng tạm thời đã hết nguy hiểm. May mắn hơn là chỉ cần chăm sóc cẩn thận và uống thuốc đầy đủ trong vài tháng thì mắt sẽ trở lại bình thường.
- Trông em phờ phạc quá. Hay là về nhà nghỉ trước đi. Để chị ở lại coi chừng Nam Phong cho.
- Không được. Tỉnh dậy mà không thấy em thì con bé sẽ rất sợ hãi. - Vũ nắm chặt lấy bàn tay Phong, lắc đầu nguầy nguậy.
- Các cậu biết tôi đang nghĩ gì không? - Châu khoanh tay nhìn Nam Phong, vẻ mặt nghiêm túc.
- Theo những gì anh kể thì hẳn là em của Nam Vũ thuộc “dạng thứ hai” - Nhật Hy gãi cằm nghĩ ngợi
- Phải nhanh chóng tìm ra nó thôi - Quang Minh tức giận dộng tay vào tường - Dám sinh sự với em gái của bạn ta thì cũng như sinh sự với ta rồi.
- Nãy giờ ba cậu lảm nhảm cái gì thế? - Đông Vân nhíu mày nhìn họ một cách khó hiểu.
Quang Minh còn đang há miệng định nói thì đã nghe Vũ lẩm bẩm:
- Cái gì không nên hiểu thì đừng cố hiểu, chị à.
- Cậu hiểu ý mình quá đấy, Nam Vũ - Minh bỗng bật cười khe khẽ.
- Chúng ta đi thôi. - Tây Châu đưa tay chỉnh lại cổ áo - Vũ và Vân này, khi khác tụi này sẽ ghé thăm các bạn. Nhớ chăm sóc Nam Phong cho cẩn thận!
- Tạm biệt - Vân đưa mắt nhìn theo Nhật Hy và giật mình khi nhận ra anh ấy vừa ngoái đầu nhìn chị, gật đầu.
Hôm nay, Vân dường như có thể cảm nhận thấy sự quyền uy của Tây Châu đang toát ra từ trong mỗi lời nói và cử chỉ. Trong khi Quang Minh trở nên hung dữ chứ không vui vẻ như mọi hôm thì Nhật Hy lại tỉnh táo và điềm tĩnh đến lạ lùng. Chuyện gì xảy ra với họ thế? Có nghĩ thế nào Vân cũng thấy thật khó hiểu...
- Trông em phờ phạc quá. Hay là về nhà nghỉ trước đi. Để chị ở lại coi chừng Nam Phong cho.
- Không được. Tỉnh dậy mà không thấy em thì con bé sẽ rất sợ hãi. - Vũ nắm chặt lấy bàn tay Phong, lắc đầu nguầy nguậy.
- Các cậu biết tôi đang nghĩ gì không? - Châu khoanh tay nhìn Nam Phong, vẻ mặt nghiêm túc.
- Theo những gì anh kể thì hẳn là em của Nam Vũ thuộc “dạng thứ hai” - Nhật Hy gãi cằm nghĩ ngợi
- Phải nhanh chóng tìm ra nó thôi - Quang Minh tức giận dộng tay vào tường - Dám sinh sự với em gái của bạn ta thì cũng như sinh sự với ta rồi.
- Nãy giờ ba cậu lảm nhảm cái gì thế? - Đông Vân nhíu mày nhìn họ một cách khó hiểu.
Quang Minh còn đang há miệng định nói thì đã nghe Vũ lẩm bẩm:
- Cái gì không nên hiểu thì đừng cố hiểu, chị à.
- Cậu hiểu ý mình quá đấy, Nam Vũ - Minh bỗng bật cười khe khẽ.
- Chúng ta đi thôi. - Tây Châu đưa tay chỉnh lại cổ áo - Vũ và Vân này, khi khác tụi này sẽ ghé thăm các bạn. Nhớ chăm sóc Nam Phong cho cẩn thận!
- Tạm biệt - Vân đưa mắt nhìn theo Nhật Hy và giật mình khi nhận ra anh ấy vừa ngoái đầu nhìn chị, gật đầu.
Hôm nay, Vân dường như có thể cảm nhận thấy sự quyền uy của Tây Châu đang toát ra từ trong mỗi lời nói và cử chỉ. Trong khi Quang Minh trở nên hung dữ chứ không vui vẻ như mọi hôm thì Nhật Hy lại tỉnh táo và điềm tĩnh đến lạ lùng. Chuyện gì xảy ra với họ thế? Có nghĩ thế nào Vân cũng thấy thật khó hiểu...
Chỉ mấy ngày sau đó, Nam Phong đã quay lại trường với một miếng băng lớn trên mắt. Bạn bè xúm lại hỏi han rất đông khiến Nam Vũ phải ra tay đuổi bớt. Tây Châu gặp cô bé ở chân cầu thang với nụ cười rất tươi. Anh khoanh tay đi đến chỗ nó, cười xoà:
- Hôm nay trông em giống nữ hải tặc quá đi mất.
Nghe vậy, Nam Vũ bỗng thụi ngay vào bụng anh chàng một đấm rồi mắng:
- Mặt em tui hiền lành như thế sao giống hải tặc chứ?
- Nguy hiểm quá - Châu giả vờ đưa tay xoa bụng - Chọc cô em mà lại quên dè chừng ông anh.
- Hôm nay anh có định theo em lên lớp nữa không?
- Không... - Anh ấy lắc đầu, hai tay lại cho vào túi - Từ giờ, em đã được an toàn....Tạm biệt!
Vừa dứt câu đã lặng lẽ bỏ đi mà không để Phong kịp nói một lời nào. Châu đang sợ ư? Vì sao lại bỏ đi nhanh như vậy? Cô bé dõi mắt nhìn theo cho đến khi lưng áo của anh đã mất hút ở cuối hành lang mới chịu theo Nam Vũ vào lớp. Chỉ mới mấy ngày mà tình cảm giữa Đông Vân và Nhật Hy đã tiến triển rõ rệt.
Theo những gì chị Vân kể, hai người họ đã bắt đầu trò chuyện với nhau cởi mở hơn trước. Tuy mới chỉ là những chuyện rất nhỏ như bài vở, bạn bè trên lớp nhưng Phong thấy rất đáng để ăn mừng. Tiếc là cô bé vẫn chưa có dịp nhìn thấy người trong mộng của chị. Nghe anh Vũ nói lúc nó hôn mê, Nhật Hy có đến thăm nhưng chỉ ở một chút rồi về ngay. Vội gì chứ, Phong vẫn còn nhiều cơ hội để gặp anh ấy mà.
Hôm nay lớp Vũ có tiết kiểm tra môn Công Dân, cái môn vừa mở sách ra đã thấy toàn chữ với chữ. Cô giáo thì bắt học sinh tự soạn bài, vô lớp nói y chang sách, học bài cũng kêu học trò học hết cuốn sách. Đúng là hừng hực tinh thần "bám sát sách giáo khoa" như bấy lâu nay người ta vẫn hô hào.
Vốn sợ môn này nên Vũ chịu khó học bài từ mấy ngày trước. Vậy mà đến lúc làm bài, chữ nghĩa không biết đã mọc cánh bay đi đâu hết. Sau khi đọc xong câu hỏi, cô quay lại bàn giáo viên và mở báo ra đọc. Tiếng sột soạt ở đâu vang lên làm anh phải chú ý. Cách đó không xa, Vũ thấy rõ mồn một Hằng đang cúi đầu rất thấp, tay đút trong hộc bàn, lật tìm trang lia lịa. Sao lại thế được? Trước đây trong các giờ Công Dân, anh thấy nhỏ là đứa thích lí sự, hay phát biểu và được cô thương nhất kia mà. Đáng lẽ đây phải là lúc nó được thoả chí tung hoành mới đúng.
Nhưng sự thật không chỉ có Hằng mà còn rất nhiều học sinh khác cũng đang công khai thực hiện hành vi "phạm pháp" đó. Người người cúi đầu, nơi nơi vang lên tiếng soạt soạt đến phát bực.
- Đừng để ý tụi nó! - Vân thì thầm khi nhận ra vẻ sững sờ của cậu em - Lo làm bài của mình đi....
Một lát sau...
- Em cứ tưởng đây là trường điểm thì sẽ không... - Vũ ném cây bút xuống bàn
- Gian lận thì thiên đàng cũng có - Vân chép miệng thở dài - Chỉ tuỳ mức độ thôi em à.
- Nhưng chưa bao giờ em thấy nhiều người quay cóp như thế. Trường chuyên của chị học hành kiểu gì vậy?
- Vì Công Dân không phải là môn chính mà....Ngồi học bài thì lấy thời giờ đâu để học Toán, Lý, Hoá, Văn, Anh Văn...chứ???....Trường càng chuyên học càng lệch, em à.
- Thế sao chị không mở sách ra mà chép luôn đi?
- Dù sao ba cũng là hiệu trưởng. Chị phải giữ lại chút thể diện cho ông ấy chứ...Có nhiều chuyện em vẫn chưa biết hết đâu.
Vừa lúc ấy Phi Vũ từ bàn dưới đi ngang qua chỗ của chị em Vân. Lúc lướt qua người Vũ, cô ấy thoáng dừng lại và đưa mắt nhìn anh như dò xét. Tặng cho anh một nụ cười lạnh lùng và nhạt nhẽo, Phi Vũ lại quay mặt đi rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi lớp. Cô ta đang nghĩ gì vậy chứ? Vũ nhíu mày nhìn theo, mặt đầy nghĩ ngợi. Hay là Phi Vũ đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của anh và chị Vân. Mà nghe thì đã sao, anh có nói gì sai đâu. Thôi thì cứ mặc kệ cô ta.
Nhóm người của Tây Châu lại biến mất như mọi hôm trong khi Nhật Hy vẫn say sưa ngủ trên bàn. Đông Vân quay xuống nhìn gương mặt phờ phạc của anh ấy mà thấy trong lòng rất đau xót. Chị đâu biết rằng ngay cả trong giấc mơ, cuộc đối thoại kì lạ vẫn âm thầm hành hạ ảnh.
- Cẩn thận!
- Trời ơi...MÁU !!!!!
- Không!
Lại là tiếng nức nở quen thuộc ấy. Tại sao đau đớn và thương tâm như vậy? Tại sao lại khóc? Thật ra họ là ai, là ai thế? Mặt Hy bỗng nhăn lại rồi giật mình tỉnh dậy.
- Bạn không sao chứ? - Đông Vân không biết từ lúc nào đã đến ngồi bên cạnh anh, vẻ mặt đầy hoang mang, lo lắng.
Nhật Hy thở mạnh ra, lắc đầu rồi đưa tay xoa trán.Vân nhìn anh ấy chăm chăm như thể đang sợ Hy bất ngờ ngã lăn ra đất. Phải đợi đến khi gương mặt anh đã có lại chút thần sắc, chị mới dám rụt rè đề nghị Hy cùng mình đi dạo trong sân trường. Thoạt đầu, anh ấy nhìn Vân bằng ánh mắt ngạc nhiên đến nỗi chị phải ngượng ngùng đứng dậy.
- Chờ đã - Nhật Hy đột ngột lên tiếng - Mình sẽ đi với bạn.
Vũ thấy vậy thì một mình cười tủm tỉm. Tuy anh không rành rẽ về mấy chuyện tình cảm, nhưng tính tình chị Vân thì Vũ biết lắm. Chưa bao giờ Vũ thấy chị tỏ ra bối rối như thế trước mặt con trai. Chị Vân cũng không bao giờ chủ động bắt chuyện với tụi nó. Có ai hỏi đến chị mới trả lời, không thì thôi. Thế mà bây giờ, anh bạn Nhật Hy lại có đủ hai cái ngoại lệ ấy. Vũ nếu muốn cố tình không để ý cũng phải nhận ra. Anh nghĩ hai người họ mà đi với nhau thì đúng là một cặp xứng đôi.
Nhật Hy đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ rồi ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, gương mặt dường như không lúc nào ngừng suy nghĩ. Đông Vân ở bên cạnh cũng lặng thinh. Thỉnh thoảng họ có đưa mắt nhìn nhau rồi lại ngại ngùng quay đi. Biết bắt đầu từ đâu đây? Hy nghĩ mãi mà không biết nên hỏi Vân về chuyện ấy thế nào. Trong khi đó, Đông Vân lại băn khoăn về việc làm sao mở miệng mời Hy đến nhà dự buổi tiệc sinh nhật của chị vào Chủ Nhật tới. Nếu anh ấy từ chối thì sao? Vậy thì mất mặt quá. Còn lỡ Hy không muốn đến nhưng lại sợ làm Vân buồn nên miễn cưỡng chấp nhận thì thế nào? Làm cách nào mới biết được người ta có muốn đến dự sinh nhật mình hay không?
- Vậy cuối cùng chị có rủ anh Nhật Hy đến không? - Nam Phong sốt ruột ngồi nhấp nhổm không yên.
- Tất nhiên là có rồi - Vân cười tủm tỉm - Em nghĩ chị dễ dàng bỏ cuộc như thế ư?
- Anh ấy đồng ý, phải không chị?
Đông Vân đưa mắt nhìn Phong rồi gật đầu một cách vui sướng. Cô bé cũng phấn khởi vì chưa bao giờ thấy chị mình vui như lúc này. Rồi như thể không bao giờ quên được bổn phận người chị của mình, Vân lại hỏi Phong về việc học tập của nó hôm nay.
- Chẳng biết vì lí do gì mà hôm nay Trúc Linh không đến lớp...Có khi nào bạn ấy bệnh không nhỉ?
- Trúc Linh nào vậy em? - Vân ngơ ngác trước cái tên lạ.
- Thì con nhỏ ngồi chung bàn mà mấy hôm trước em kể với chị đó.
- Chẳng phải trước nay em đều ngồi một mình ư? - Đến lượt Đông Vân nhíu mày khó hiểu - Đã bao giờ nghe em nhắc đến người bạn này đâu?
Lúc đầu, mặt Phong còn nhăn lại. Lẽ nào chị ấy lại mau quên như thế. Nhưng sau đó cô bé lại nhìn Vân và mỉm cười tủm tỉm
- Chuyện gì mà em vui thế? - Đông Vân tròn mắt ngạc nhiên.
- Em thấy...hình như anh Nhật Hy đã làm cho trí nhớ của chị bị quá tải rồi
- Sao em lại nói vậy chứ? - Vân đỏ mặt vội vàng quay đi - Rõ ràng trước nay chưa bao giờ chị nghe em kể về cô bạn Trúc Linh đó mà.
Nhận ra câu nói đùa của mình thật sự làm chị Vân phải bối rối, Nam Phong liền lái câu chuyện sang hướng khác:
- Từ đây đến đó chỉ còn hai ngày. Chị đã nghĩ ra sẽ mặc đồ gì chưa?
- Vẫn chưa...Hay là em giúp chị chọn đi.
- Thôi - Cô bé xua tay - Bây giờ em chỉ còn một con mắt để nhìn. Làm sao mà chính xác được chứ.
Anh Vũ xuất hiện ngay cửa làm gián đoạn cuộc đối thoại của hai chị em. Anh khoe vừa được tuyển vào đội bóng rổ của trường, vài tuần nữa sẽ tham gia thi đấu làm chị em Vân cười tít mắt. Sau đó, Vũ lại xách xe chở em đến bệnh viện để thay băng. Bác sĩ đã dặn phải chăm sóc cẩn thận nên anh không dám bỏ sót một buổi nào. Mỗi lần dắt Phong vào căn phòng ấy thì sau đó cô bé lại trở ra với đôi mắt rưng rưng nước. Đoán là nó đau lắm nhưng Vũ chẳng còn cách nào khác. Con bé dường như cũng hiểu được nỗi đau khổ của anh nên nó chẳng bao giờ hé răng than một tiếng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét