Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

TVPV.C3



CHAP 3: HUYNH TRƯỞNG PHIỀN TOÁI


Nam Phong liếc nhìn đồng hồ rồi xách cặp đứng dậy. Cô bé không có thói quen lên lớp sớm. Đối với Phong, lớp học trước tiết là một khoảng không gian ồn ào, mất trật tự. Vì vậy, mỗi lần đến trường, cô bé vẫn tìm cho mình một chỗ vắng vẻ mở sách ra đọc. Đợi khi gần đến giờ mới rời đi.

Sân trường lúc này thật vắng vẻ và yên tĩnh. Khi Phong chậm rãi bước lên những bậc thang cũng là lúc cô bé nhìn thấy người ấy đang lướt vội qua hành lang. Không cần suy nghĩ, cô bé lập tức đổi hướng đuổi theo. Để làm gì? Nó cũng không biết. Có lẽ chỉ muốn tận mắt nhìn rõ gương mặt ấy, kiểm chứng lại cho giả thiết bấy lâu.

Nhưng kì lạ thay, con người ấy một lần nữa lại biến mất không để lại chút dấu vết. Đang dáo dác nhìn quanh, Phong vô ý va vào người Tây Châu và giẫm lên chân anh khiến anh ấy phải rít lên: “Cẩn thận chút nào!”. Cô bé giật mình vội vàng lùi về phía sau, miệng như bị dán bằng keo dán sắt

Tây Châu lấy tay chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn rồi xăm xăm tiến lại gần nó. Cúi xuống nhìn cô bé bằng ánh mắt nửa tò mò nửa ngạc nhiên rất kì lạ, anh nhướn một bên mày lên hỏi:

- Sao nãy giờ cứ đi theo cậu ta mãi thế?

- ÁÁÁÁÁÁ!!!!!!! - Nam Phong chợt hét toáng lên khiến Châu giật mình quay phắt ra sau.

- Chết tiệt!

Anh chỉ nói được có bấy nhiêu đã vội vàng kéo nó tránh sang một bên, nhường chỗ cho cái cột gần đó đổ sập xuống.

- Em không sao chứ? - Châu nhìn khắp người Phong một lượt, ánh mắt hằng lên vẻ giận dữ.

- Không...em...- Cô bé cố giấu bàn tay trầy xước ra sau lưng.

Chẳng là lúc ngã xuống, nó có dùng tay để tiếp đất. Lực ma sát mạnh khiến phần da ở chỗ đó bị rách một miếng.

- Vậy thì mau trở về lớp đi! - Anh chàng đưa tay đẩy nhẹ Phong về hướng ngược lại - Chuyện ở đây cứ để anh.

Thậm chí đến khi nó đã ngồi vào vị trí của mình trong lớp học, Tây Châu vẫn còn đứng trơ ra đó, vẻ mặt đầy nghĩ ngợi. Cái cột ấy trước nay không hế có dấu hiệu hư hỏng nào, hà cớ gì lại bất ngờ ngã ập xuống như thế? Lẽ nào..



Thấy cô bé vào lớp với áo quần lấm đầy bụi bẩn, Trúc Linh, người bạn cùng bàn với nó liền hỏi thăm. Phong thật thà kể lại cho bạn chuyện xui xẻo vừa rồi.

- Bạn có nhớ trông anh ấy thế nào không? - Linh hấp tấp hỏi.

- Ảnh ốm lắm, nhưng lại rất cao. Mái tóc hơi nâu. Đôi mắt thì...

- Thì thế nào? Có phải đặc biệt sáng
hơn người bình thường không? - Cô bạn của Phong bắt đầu tỏ ra sốt ruột.

- Ờ...hình như vậy đó...

- Thế thì đúng rồi, người bạn đã gặp chính là Tây Châu, một trong những nam sinh ưu tú nhất trường mình đó. Anh ấy đã ba lần đoạt giải nhất cuộc thi Toán học toàn quốc, hai lần nhận huy chương vàng Olympic phía Nam...và là thần tượng của rất nhiều học sinh trong trường.... - Linh quay qua nhìn Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ -...Mà số bạn cũng may thiệt đó. Đại nạn như vậy mà không sao hết. Lại còn được quý nhân giúp đỡ. Chỉ lát nữa thôi, học mọi người sẽ đồn ầm cho xem. Ha Ha....Một cây cột bất ngờ ngã xuống, xém lấy mạng hai học sinh của trường. Đúng là tin dữ, phải không?

Nam Phong khẽ chớp mắt rồi gật đầu một cách ngượng ngùng. Nó vẫn còn bất ngờ vì thái độ quái lạ này của cô bạn. Con nhỏ có một kiểu nói năng nghe thiệt ngộ. Trong từng lời của nó hình như còn hàm chứa một ý nghĩa nào đó mà nhất thời Phong vẫn chưa thể hiểu ra. “Hay là tại mình quá đa nghi?”, cô bé vẩn vơ.

Giờ ra chơi, không biết do vô tình hay cố ý mà Tây Châu lại đi ngang qua lớp Nam Phong. Lúc phát hiện ra vị trí của cô bé, anh chàng còn lùi lại để nháy mắt với nó khiến Phong giật cả mình. Vài đứa con gái khác trong lớp thấy vậy đã cười tít mắt mà không rõ nguyên do. Phải chờ đến khi Châu đã đi thật xa, Phong mới dám vào nhà vệ sinh để rửa sạch vết thương dưới bàn tay. Làn nước mát lạnh tuôn chảy làm chỗ da bị rách bớt đau phần nào

Cô bé vừa rút chiếc khắn trong túi ra lau và chuẩn bị quay vào lớp thì nghe sau lưng mình vang lên một giọng nói nửa quen nửa lạ:

- Tại sao lại sợ anh như thế? Lẽ nào trông mặt anh giống người xấu vậy ư ?

- Lại là anh à? - Mặt mày Phong méo xẹo - Lúc nào anh cũng phải làm người khác giật mình như thế sao?

Từ góc tường, Tây Châu chợt đứng thẳng người dậy, tay đút trong túi và ung dung đi về phía nó. Cô bé thấy anh mỉm cười. Một nụ cười thân thiện, không chút nguy hiểm.

- Anh đến chỉ để kiểm tra xem em có nói dối hay không...Còn bây giờ, với tư cách một đàn anh, anh đề nghị em lập tức xuống phòng y tế.

- Em không muốn đi. - Nó trả lời dứt khoát

- Được thôi - Châu nhún vai ra vẻ như chẳng có gì - Nếu thế thì đừng trách sao anh cứ lảng vảng trước mặt em nhé, cô bé.

- Anh đừng làm vậy. Em xuống đó là được chứ gì.

- Tốt lắm, đi ngay bây giờ đi - Anh chàng khoanh tay nhìn theo nó một cách nghiêm nghị

- Sao khi không lại quan tâm đến chuyện của mình như thế? - Phong lủi thủi đi xuống cầu thang

- Này, đừng tưởng anh không nghe thấy những lời em vừa nói nhé.

- Em...em chỉ hỏi anh có biết phòng y tế ở đâu không thôi mà.

- Học sinh mới hả?...Trường mình rốt cuộc nhận thêm bao nhiêu người vậy?

- Hai - Phong trả lời sau khi liếc nhìn số hiệu thêu trên áo anh ta - Anh Vũ là anh trai của em.

- Hừm, đúng là tình cờ - Tây Châu đưa tay gãi nhẹ nơi sóng mũi - Thôi được rồi. Đi theo anh!

Cô bé thất thểu đi theo anh chàng xuống cầu thang. Nó vốn không ưa cái mùi cồn nồng nặc trong phòng y tế. Vạn bất đắc dĩ lắm mới cắn răng vào đó. Cũng may, cô y tế là một người rất mực tử tế và dịu dàng. Cái phòng của cô lại không giống như những phòng y tế khác. Nó rộng rãi và thoáng mát vì có thật nhiều cửa sổ. Hơn nữa còn thoang thoảng hương lan thật dễ chịu. Nam Phong ngồi yên để cô dùng cồn sát trùng vết thương mà không hề rên một tiếng. Tây Châu thì chỉ đứng khoanh tay, tựa lưng vào cửa và quan sát trong im lặng.

Lúc trở ra, Nam Phong chỉ kịp nghe tiếng "phực" và sau đó bị xô vào tường một cách thô bạo. Nhưng cô bé không cảm thấy đau vì bàn tay Tây Châu đã kịp thời che lấy đầu nó. Gương mặt anh lúc này đã trở nên cau có, đầy tức giận. Một giò lan chỉ chút nữa đã có thể rơi trúng đầu cô bé.

- Chúa ơi! - Cô y tế che miệng thốt lên - Trước giờ không sao, tự nhiên lại...Cô dùng kẽm để cột kia mà.

- Chẳng có gì đâu. Chỉ là xui xẻo thôi. - Nam Phong an ủi cô ấy - Em không sao hết.

Vừa lúc ấy, tiếng chuông vào lớp lại vang lên. Tây Châu quyết định “hộ tống” cô bé đến tận cửa mặc dù Phong đã hết lời từ chối.

- Số em đen đủi nên mới gặp những chuyện như vậy.

- Từ nay phải để ý em hơn mới được - Anh quay qua nhìn nó, mỉm cười khó hiểu.

- Hả? - Hai mắt Phong mở to - Em đã nói là xui xẻo mà. Anh có cần quan trọng hoá vấn đề như thế không?

- Không đâu cô bé ạ. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Em phải mừng vì đã gặp được anh mới đúng.

- Thôi tuỳ anh...Em vào lớp đây.

- Chờ đã... - Tây Châu gọi với theo - Có thể cho anh biết tên của em là gì không?

- ....Nam Phong - Cô bé quay đầu lại, mỉm cười với Châu rồi chạy mất.


 


Nam Vũ đang bàn luận sôi nổi với Quang Minh về trận đá banh đêm qua thì Tây Châu bất ngờ xuất hiện, anh ấy đặt một tay lên vai anh, nói nhỏ:

- Em gái bạn dễ thương lắm!

- Bạn biết Nam Phong à?

- Chúng tôi mới làm quen với nhau cách đây vài phút - Châu khoanh tay, gãi cằm nhớ lại - Đúng là một cô gái gan dạ. Hai lần xém chết mà sắc mặt không hề thay đổi.

- Cái gì mà hai lần xém chết? - Vũ bỗng đứng bật dậy.

- Không, mình nói đùa ấy mà. - Nhận ra là mình vừa làm một người anh trai lo phát sốt, Châu liền đổi đề tài - Thầy sắp vào rồi. Về chỗ thôi.

Nam Vũ quay lại vị trí cạnh Đông Vân trong khi Quang Minh thì đánh thức Nhật Hy dậy. Cũng như mọi hôm, hễ chuông vừa reng là anh chàng lại gục mặt xuống bàn và ngủ say như chết. Phi Vũ lặng lẽ cất hai cái tai nghe vào giỏ còn Tây Châu thì đang thì thầm gì đó vào tai cậu bạn ngồi bên cạnh. Họ có vẻ rất nghiêm túc, đặc biệt là khi bắt gặp cái nhìn tò mò, khó hiểu của Vũ, Châu cũng chỉ mỉm cười.

Các tiết học nhanh chóng trôi qua một cách nhẹ nhỏm. Học ba tiết Toán liền nhưng Vũ chẳng hề thấy mệt. Toán học vốn là sở trường của anh ấy. Giả sử ba tiết Văn được thay vào đấy thì chắc Vũ cũng phải lăn ra ngủ như Nhật Hy mỗi giờ ra chơi mất thôi. Đông Vân thì khác. Chị ấy tỏ ra đặc biệt hứng thú trong các tiết Văn mà người điều khiển lại chính là bà cô la sát, hay bắt bẻ học trò từng li từng tí một. Vũ ghét cô lắm. Mỗi lần hỏi câu nào không trả lời được là cô lại nói bằng cái giọng mỉa mai:

- Học hành như vậy sao cũng lên lớp được thế?

Buồn cười. Nếu có trách thì phải trách ai đã dạy dỗ lũ học sinh này những năm trước mới đúng. Không nữa thì cứ đi mà hỏi tội người nào không đánh giá được sức học của tụi nó mà cho tất cả đều lên lớp ấy. Với lại cổ cũng là một giáo viên dạy Văn. Vũ cứ cho rằng đã là giáo viên Văn thì ai cũng cư xử đầy chất văn chứ. Vì “Văn” là người mà. Điều làm anh ghét nhất ở môn học này là phải tìm cách viết cho thật hay những cái mình cho là dở. Và bất kể đứa nào, đứng trước một tác phẩm nào (không cần biết trong bụng có thích hay không) chỉ cần khen thật hay là sẽ được điểm cao....

Quay lại với chuyện của chị Đông Vân. Mặc dù giỏi Văn nhưng chị không hề dốt Toán như thiên hạ vẫn đồn “Dân Văn thường dốt Toán và dân Toán thường dốt Văn” Chị chọn cho mình cách học chắc. Tức là nắm vững những cái căn bản, làm đến đâu là đúng chắc đến đấy. Bài khó có thể nghĩ không ra nhưng cái nào đã làm thì bao giờ cũng chính xác. Như thế còn hơn những người thông minh, cái gì cũng biết mà tính lại hay cẩu thả. Cuối cùng, điểm số vẫn không thể bằng chị

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg