Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

TVPV.C4


CHAP 4: CÔ GÁI TRONG GIẤC MƠ


Hết tiết, lũ học trò lại lục đục cho sách vở vào giỏ. Thường thì ít đứa nào còn vui nổi vào lúc này. Năm tiết học bao giờ cũng rút hết sức lực của chúng. Ai cũng mong sớm về nhà để ăn uống, tắm rửa rồi lăn ra đánh một giấc cho khoẻ. Và dường như ông trời cố ý sắp đặt, chị em Vân lại gặp đôi bạn Minh và Hy khi xuống cầu thang.Vân nghe Minh hỏi bạn mình về vấn đề mà chị cũng rất quan tâm:

- Sáng này Hoàng tìm cậu có chuyện gì không?

- Cậu ấy thông báo sắp tới đây sẽ có cuộc triễn lãm ảnh của các thành viên trong câu lạc bộ.

- “Sắp” là khi nào?

- Khoảng vài tháng nữa.

- Úi trời, còn lâu chán. Có cần tính sớm như vậy không?...Mà cậu đã có kế hoạch chụp cảnh gì chưa? Thành viên trụ cột như thế mà vắng mặt là không hay đâu.

- Cái đó cần phải có hứng mới được.

- Thường thì bạn thích chụp những ảnh như thế nào? - Vân lại đánh bạo cất tiếng hỏi.

- Điều này không nói trước được. Nó còn phụ thuộc vào tâm trạnh của mình lúc đó nữa.

Nụ cười có xen chút bối rối của Nhật Hy một lần nữa khiến trái tim Vân loạn nhịp. Hai thanh niên tay khiêng bức tranh có khung gỗ vừa đi ngang qua. Lúc nhìn thấy cảnh vật trong tranh, Đông Vân đã không ngăn được cảm xúc mà thốt lên:

- Trên đời lại có một nơi đẹp đẽ thế này ư?

Câu nói như khiến Nhật Hy bị đóng băng:

- Bạn vừa nói gì?

Quang Minh thì há hốc miệng vì anh chàng cũng nhận ra câu Đông Vân vừa nói thật giống với đoạn đối thoại mà đêm nào người bạn cùng phòng của anh cũng nghe thấy. Vẻ mặt nghiêm túc của hai người bạn khiến chị thấy sờ sợ:

- Mình chỉ khen bức tranh ấy đẹp thôi mà.

Không chỉ câu nói mà cả âm điệu trầm bổng, cách lên xuống giọng cũng không sai một li.

- Người đó là bạn sao? - Hy lặng người nhìn Vân chăm chú.

Phát hiện này đến bất ngờ quá khiến anh cũng không biết nói gì hơn ngoài mấy từ vô nghĩa đó. Đông Vân chớp mắt ra vẻ không hiểu. Hàng lông mày của chị đang nhíu lại lúc nào không biết. Quang Minh lập tức làm dịu tình hình bằng cách đánh trống lãng:

- Nóng quá đi! Nhật Hy, chúng ta về kí túc xá nhanh lên được không? Mình muốn đi tắm một cái cho sảng khoái....Chào hai bạn nhé!

Dứt lời thì quàng tay qua vai Nhật Hy rồi kéo đi, để lại Nam Vũ và Đông Vân trố mắt nhìn nhau.

 


Đứa bé ngồi khoanh tay trước bậc thềm, trên mặt ướt đẫm nước mắt. Một chàng trai lặng lẽ quàng tay qua vai nó, thì thầm:

- Đừng khóc nữa...Lỗi là tại anh....tất cả đều do anh không bảo vệ em thật tốt....

Nam Phong mở mắt ra thì thấy trời đã về chiều. Không nghĩ ngợi nhiều, cô bé vội vàng ngồi vào bàn học, mở tủ lấy ra cuốn sổ đen và bắt đầu vẽ thật nhanh. Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm nó giật nảy mình.

- Nam Phong, em đã ngủ dậy chưa? - Ra là chị Đông Vân.

Chắc chị ấy lại đến để thay băng cho nó. Sự lo lắng và sốt sắng của chị cũng hợp lí vì vết thương của Phong lâu lành quá. Chỉ rách một đường nhỏ mà suốt mấy ngày liền vẫn âm ỉ máu. Nhưng nhìn nét mặt chị, Phong đoán ra trong lòngVân còn có một vấn đề khác.

Chị lại bắt đầu với câu hỏi quen thuộc về ngày hôm nay của cô bé. Nó kể cho Vân nghe chuyện nhỏ bạn ngồi cùng bàn đã đề xuất ý kiến gọi Phong lên trả bài với lý do " là học sinh mới". May là cô bé trước nay luôn học bài và làm bài đầy đủ nên đã trở về với điểm mười cùng lời khen ngợi của cô giáo. Còn việc một cái cột trong trường xém đè chết nó thì khó có người nào không được nghe nhắc đến ít nhất hai lần trong hôm nay.

Vừa nghe tin, anh Vũ đã ba chân bốn cẳng chạy đến phòng học của nó, xoay cô bé tới lui để kiểm tra xem có thương tích gì nghiêm trọng không. Kì lạ là khi nghe Phong nhắc đến anh Tây Châu, Đông Vân chẳng những không hề tỏ ra chút ác cảm mà còn hết lời khen ngợi. Thật lòng Phong thấy anh ấy cũng không xấu, chỉ có cách hành xử là hơi kì lạ mà thôi. Bây giờ, nghe chị Vân nói như thế, cô bé cũng yên tâm phần nào.

- Trông chị hình như không vui. Có chuyện gì ư?

Trút ra một hơi dài thườn thượt, Đông Vân nhún vai đáp:

- Chị không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Chỉ cần bạn ấy xuất hiện là trong đầu chị chẳng suy nghĩ được cái gì cho ra hồn hết

- Chị có thử nói chuyện với anh ấy chưa? - Phong đưa tay vén tóc ra sau, vẻ mặt chăm chú

- Mới vài lần thôi....Chị biết em muốn hỏi gì rồi....- Nụ cười của Vân đầy xấu hổ - ...Vui lắm, em à.

Cô bé nghiêng đầu nhìn Vân rồi mỉm cười dịu dàng:

- Mỗi lần nhắc đến anh ấy thì gương mặt chị lại hiện lên sự vui vẻ.

- Làm gì có - Đông Vân giật mình đưa tay sờ lên má, cười bối rối - Em đừng chọc ghẹo chị như vậy chứ.

- Chị Đông Vân, em nghĩ là mình hiểu được tâm trạng của chị lúc này đấy

- Em....- Vân cũng lặng người nhìn cô em gái nhỏ.

Đúng là cô bé giờ đây đã lớn lên nhiều lắm. Từng đường nét trên gương mặt cũng thanh tú hơn. Nó lại sở hữu một đôi mắt long lanh biết cười và giọng nói rất dễ nghe. Trái tim Phong cũng nhân ái như mẹ nó ngày ấy, dịu dàng và bao dung. Thoạt nhìn sẽ nghĩ cô bé cũng bình thường như bao người khác, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ nhận ra ở nó có điều gì đó khiến người khác dễ dàng cảm thấy gần gũi và tin tưởng.

- Em nghĩ cứ “thuận theo tự nhiên” thì chuyện gì cũng ổn hết. Kềm nén quá nhiều khi lại mất tự nhiên.

Câu nói của Nam Phong như đã mở ra một cánh cửa mới. Không gì sung sướng hơn là gặp rắc rối mà tìm được cách giải quyết thật hợp ý. Có nhiều thứ tưởng như thật đơn giản nhưng nếu lâm phải, ta lại bối rối, không biết phải làm sao. Vân tự mỉm cười với mình vì vừa may chị cũng mới thoát khỏi hoàn cảnh đó nhờ cô em họ. Việc gì phải lo lắng trong khi mình có thể để nó diễn ra một cách tự nhiên? Tại sao phải tránh mặt Nhật Hy trong khi chị thật sự thích anh ấy? Ngày mai, khi vào lớp, nhất định Vân sẽ lấy lại được sự bình tĩnh của mình trước cậu ta...

 
 



Trên khoảng đất trống khá xa, hội trưởng câu lạc bộ thể thao và hội phó mới được bổ nhiệm sáng nay đang cùng nhau tham gia trận đá banh đầy hào hứng của mấy đứa con trai nhà gần đó. Nhật Hy cũng có mặt nhưng lại đang ngồi suy tư trên một khối bê tông lớn. Mình mẩy đầy mô hôi, Vũ chạy đến cạnh anh, với tay lấy cái khăn trắng trong giỏ ra lau mặt:

- “Con ma ngủ” này, hôm nay có vẻ tỉnh táo nhỉ?

- Nếu phải đến trường lúc mười hai giờ tối thì cậu cũng giống mình thôi - Hy đưa mắt nhìn anh chàng.

Vừa lúc ấy, Quang Minh cũng xuất hiện, nhanh tay chụp lấy chai nước đưa lên miệng tu ừng ực rồi nói giọng châm chọc:

- Cậu ấy buồn ngủ vì ngủ nhiều quá đó thôi.

- Thế nghĩa là sao? - Vũ chống hông, quay qua nhìn Minh - Hai người nói chuyện khó hiểu quá.

- Không nên hiểu thì đừng cố hiểu, hội phó ạ - Quang Minh ngúc ngoắc ngón tay trước mặt anh - Cứ để cậu ấy yên tĩnh đi!

Bọn trẻ ở phía xa bỗng la hét í ới gọi Vũ đến. Hình như có đứa vừa đánh bay trái cầu lên tàn cây. Tụi nó muốn nhờ Nam Vũ lấy giúp. Đâu chứ ở đây thì nhà nào có con nít đều biết đến Nam Vũ vì cứ hễ có chuyện là chúng lại tìm anh Vũ để méc, để ra mặt thay. Có điều lần này, việc tụi nhóc nhờ dường như là quá sức đối với anh chàng. Trái cầu văng tít trên cao thì sao lấy được. Vũ sửa mình rồi nhảy lên nhưng không với tới. Chẳng những thế, lúc rơi xuống, anh còn sẩy chân vấp phải cục đá nên ngã lăn ra đất khiến mấy đứa con nít giật mình kêu la rối rít. Quang Minh thì bật cười đến phun cả bụm nước ra ngoài:

- Cậu xem có chịu nổi cậu ấy không ! - Hy nhíu mày, mím môi nói.

- Anh bạn này đúng là một người thú vị đấy. Ha! Ha! Ha! Phải ra giúp cậu ấy thôi.

Dứt lời, Minh xăm xăm chạy đến. Chỉ một cái nhún thôi đã nhảy tọt lên cao và đưa tay lấy trái cầu thật dễ dàng.

- Chân cậu có gắn lò xo hay sao mà nhảy được cao thế? - Nam Vũ tròn mắt.

- Có gì đâu, chỉ cần luyện tập thường xuyên một chút là được thôi mà.

Từ đằng xa, Nhật Hy chỉ lắc đầu rồi mỉm cười:

- Lại khoa trương nữa rồi!

Hình ảnh Đông Vân cùng lời nói của chị sáng nay lại xuất hiện trong đầu anh. Dù người trong giấc mơ của Hy có là ai đi nữa cũng không thay đổi được sự thật rằng chính người đó đã cứu mạng anh. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Hy lại nghe tiếng ai đó đang khóc lóc rất tội nghiệp? Hy phải bắt đầu câu chuyện với Vân như thế nào đây?... Mặt trời bắt đầu hắt những tia nắng cuối cùng xuống mặt đất trước khi chìm vào giấc ngủ sau rặng núi. Đó cũng là lúc nhiều hoạt động mới được bắt đầu, nhiều sự việc diễn ra một cách bí ẩn.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg