CHAP 26: SỰ ÂN CẦN CỦA ANH
Nó mở mắt ra thì thấy mặt trời đã lên cao và đang rọi những tia nắng ấm áp qua cửa kính. Hôm qua trời tối quá nên chẳng nhìn thấy gì. Bây giờ nó mới có cơ hội chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của nơi này.
Hơn nửa căn phòng được bao quanh bởi những tấm kính trong suốt. Bên ngoài là rặng dừa lao xao đón gió. Bầu trời xanh một màu tươi trẻ và không gợn chút mây. Nó ngồi dậy, đi lại gần những khung cửa và lấy tay đẩy nhẹ. Những làn gió mát mẻ lùa vào phòng làm cho tóc nó bay bay.
Nó ra đứng ở ban công đầy nắng và nhìn xung quanh. Ngoài xa là bờ cát vàng với những con sóng thi nhau vỗ vào bờ trắng xoá. Nó có thể ngửi thấy cái vị mặn mòi của biển theo gió nhẹ đưa vào. Nơi này thật kỳ lạ, bên cạnh các thành phố hoa lệ, rực rỡ ánh đèn lại là những phong cảnh vắng lặng đến hoang sơ.
Nó giật mình quay lại vì nghe có tiếng gõ cửa. Anh xuất hiện với nụ cười tươi trên môi:
- Nếu cô muốn đi dạo một vòng nơi này trước khi anh trai tôi đến thì mau thay đồ đi.
Nó nhận lấy bộ đồ từ tay anh, khẽ chớp mắt:
- Anh sẽ đi cùng tôi chứ?
- Một mình cô có tự đi được không? - Anh lắc đầu cười mỉm chi - Thế mà cũng hỏi.
- Nhưng...Hôm nay anh không phải đi làm sao?
- Bữa nay tôi được nghỉ. - Anh vừa nói vừa lấy tay đẩy nhẹ nó vào phòng - Sao cô thắc mắc nhiều thế? Được đi chơi mà còn khiếu nại sao? Nhanh lên đi, cô nương.
Cánh cửa khép lại sau cái nháy mắt đầy tinh nghịch của anh làm nó không kịp mở miệng. Làm sao anh biết nó muốn đi tham quan nơi này? Nó có bao giờ nói với anh điều đó đâu.
Anh ngồi vắt chân lên ghế và tranh thủ đọc báo trong khi chờ đợi. Vẻ mặt ngơ ngác của nó lúc nãy vẫn còn làm anh thấy buồn cười lắm. Con người mà suy nghĩ cứ hiện rõ mồn một trên nét mặt như thế thì nguy quá. "Thật thà kiểu đó chắc chẳng bao giờ nói dối được đâu" - Gia Tuấn lắc đầu cười, đưa tay cầm lấy tách cà phê để trên bàn...
Chỉ ngay sau đó, từ trên cầu thang vọng xuống tiếng bước chân. Anh ngước mắt nhìn qua tờ báo và ngay lập tức phải há hốc miệng kinh ngạc.
Nó hơi cúi mặt, đưa tay vén phần tóc rũ xuống hai bên má ra sau tai, nhỏ nhẹ nói:
- Không biết tối qua tôi để sợi dây buột tóc ở đâu mà bây giờ tìm mãi không thấy...
- Mất thì mua cái khác. Không sao đâu - Anh đứng dậy và đi về phía nó - Chân của cô còn đau không?
- Không.
- Không mà sao mặt cô nhăn nhó thế?
Nó gãi đầu bối rối:
- Thật ra thì còn một chút...Nhưng mà vẫn đi chơi được, không sao đâu.
Anh tủm tỉm cười rồi đưa tay đỡ nó ngồi xuống ghế:
- Bình tĩnh đi, tôi sẽ không vì chuyện đó mà thất hứa với cô đâu.
Nó thấy anh vừa nói vừa ngồi xuống dưới sàn nhà, hai tay sờ nắn cổ chân của mình. Chưa có ai lại quan tâm và đối xử với nó ân cần như thế. Nụ cười hiền lành và ánh mắt ấm áp khi anh hỏi "Có đau không?" làm mắt nó long lanh.
- Sao thế này? Tôi làm cô đau ư?
- Không - Nó vội lắc đầu.
Những giọt nước mắt long lanh sáng ngời cứ lặng lẽ lăn xuống. Và lần thứ hai, ước muốn được ôm nó vào lòng, vỗ về, an ủi lại trỗi dậy trong anh. Mỗi lần thấy nó khóc là trái tim anh hình như lại chảy ra thành nước. Trước đây anh đâu dễ dàng động lòng truớc những thứ vớ vẩn này. Chỉ từ khi gặp nó - cô gái đến từ phương xa - đã làm thay đổi tất cả...Có gì đó thật gần mà cũng như thật xa...
- Có phải tôi làm cô nhớ tới gia đình?
Nó mỉm cười, gật đầu mà đôi mắt vẫn còn ướt đẫm nước. Anh với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho nó:
- Lau nhanh đi. Không thì Tiến Dũng về sẽ nói tôi bắt nạt cô cho xem.
- Chắc anh thấy tôi yếu đuối lắm? - Nó vừa nói vừa lấy khăn lau nước mắt.
- Không hẳn - Anh nhún vai và ngồi xuống bên cạnh nó - Ít ra cô cũng không giống những cô gái ở đây. Không hiểu vì lí do gì mà mỗi lần có việc buồn là họ lại ôm lấy tôi mà khóc.
Hơn nửa căn phòng được bao quanh bởi những tấm kính trong suốt. Bên ngoài là rặng dừa lao xao đón gió. Bầu trời xanh một màu tươi trẻ và không gợn chút mây. Nó ngồi dậy, đi lại gần những khung cửa và lấy tay đẩy nhẹ. Những làn gió mát mẻ lùa vào phòng làm cho tóc nó bay bay.
Nó ra đứng ở ban công đầy nắng và nhìn xung quanh. Ngoài xa là bờ cát vàng với những con sóng thi nhau vỗ vào bờ trắng xoá. Nó có thể ngửi thấy cái vị mặn mòi của biển theo gió nhẹ đưa vào. Nơi này thật kỳ lạ, bên cạnh các thành phố hoa lệ, rực rỡ ánh đèn lại là những phong cảnh vắng lặng đến hoang sơ.
Nó giật mình quay lại vì nghe có tiếng gõ cửa. Anh xuất hiện với nụ cười tươi trên môi:
- Nếu cô muốn đi dạo một vòng nơi này trước khi anh trai tôi đến thì mau thay đồ đi.
Nó nhận lấy bộ đồ từ tay anh, khẽ chớp mắt:
- Anh sẽ đi cùng tôi chứ?
- Một mình cô có tự đi được không? - Anh lắc đầu cười mỉm chi - Thế mà cũng hỏi.
- Nhưng...Hôm nay anh không phải đi làm sao?
- Bữa nay tôi được nghỉ. - Anh vừa nói vừa lấy tay đẩy nhẹ nó vào phòng - Sao cô thắc mắc nhiều thế? Được đi chơi mà còn khiếu nại sao? Nhanh lên đi, cô nương.
Cánh cửa khép lại sau cái nháy mắt đầy tinh nghịch của anh làm nó không kịp mở miệng. Làm sao anh biết nó muốn đi tham quan nơi này? Nó có bao giờ nói với anh điều đó đâu.
Anh ngồi vắt chân lên ghế và tranh thủ đọc báo trong khi chờ đợi. Vẻ mặt ngơ ngác của nó lúc nãy vẫn còn làm anh thấy buồn cười lắm. Con người mà suy nghĩ cứ hiện rõ mồn một trên nét mặt như thế thì nguy quá. "Thật thà kiểu đó chắc chẳng bao giờ nói dối được đâu" - Gia Tuấn lắc đầu cười, đưa tay cầm lấy tách cà phê để trên bàn...
Chỉ ngay sau đó, từ trên cầu thang vọng xuống tiếng bước chân. Anh ngước mắt nhìn qua tờ báo và ngay lập tức phải há hốc miệng kinh ngạc.
Nó hơi cúi mặt, đưa tay vén phần tóc rũ xuống hai bên má ra sau tai, nhỏ nhẹ nói:
- Không biết tối qua tôi để sợi dây buột tóc ở đâu mà bây giờ tìm mãi không thấy...
- Mất thì mua cái khác. Không sao đâu - Anh đứng dậy và đi về phía nó - Chân của cô còn đau không?
- Không.
- Không mà sao mặt cô nhăn nhó thế?
Nó gãi đầu bối rối:
- Thật ra thì còn một chút...Nhưng mà vẫn đi chơi được, không sao đâu.
Anh tủm tỉm cười rồi đưa tay đỡ nó ngồi xuống ghế:
- Bình tĩnh đi, tôi sẽ không vì chuyện đó mà thất hứa với cô đâu.
Nó thấy anh vừa nói vừa ngồi xuống dưới sàn nhà, hai tay sờ nắn cổ chân của mình. Chưa có ai lại quan tâm và đối xử với nó ân cần như thế. Nụ cười hiền lành và ánh mắt ấm áp khi anh hỏi "Có đau không?" làm mắt nó long lanh.
- Sao thế này? Tôi làm cô đau ư?
- Không - Nó vội lắc đầu.
Những giọt nước mắt long lanh sáng ngời cứ lặng lẽ lăn xuống. Và lần thứ hai, ước muốn được ôm nó vào lòng, vỗ về, an ủi lại trỗi dậy trong anh. Mỗi lần thấy nó khóc là trái tim anh hình như lại chảy ra thành nước. Trước đây anh đâu dễ dàng động lòng truớc những thứ vớ vẩn này. Chỉ từ khi gặp nó - cô gái đến từ phương xa - đã làm thay đổi tất cả...Có gì đó thật gần mà cũng như thật xa...
- Có phải tôi làm cô nhớ tới gia đình?
Nó mỉm cười, gật đầu mà đôi mắt vẫn còn ướt đẫm nước. Anh với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho nó:
- Lau nhanh đi. Không thì Tiến Dũng về sẽ nói tôi bắt nạt cô cho xem.
- Chắc anh thấy tôi yếu đuối lắm? - Nó vừa nói vừa lấy khăn lau nước mắt.
- Không hẳn - Anh nhún vai và ngồi xuống bên cạnh nó - Ít ra cô cũng không giống những cô gái ở đây. Không hiểu vì lí do gì mà mỗi lần có việc buồn là họ lại ôm lấy tôi mà khóc.
Câu nói đó của anh làm nó bật cười khúc khích. Thấy vậy, anh cũng cười theo rất hiền lành:
- Chuyện gì mà vui vậy?
- Đàn ông các anh không phải thích như thế lắm sao?
- Thích gì?
- Thích được phụ nữ xem là nơi nương tựa...Thích tỏ ra mạnh mẽ.
- Có lẽ - Anh chớp mắt - Nhưng tôi thì không.
Nó nhìn anh rồi cả hai cùng mỉm cười.
- Hay để tôi đưa cô ra ngoài tìm cái gì ăn nhé!
Không cần nói cũng biết nó toàn tâm toàn ý muốn đi rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét