CHAP 27: RUNG ĐỘNG
Trước đây, tóc nó luôn cột cao mỗi khi ra khỏi nhà nên bây giờ để thế này nó thấy không được thoải mái cho mấy. Dường như anh cũng nhận ra điều này nên sau khi ăn xong, liền dẫn nó đến một cửa hàng có bán rất nhiều những thứ mà nó thường gọi là "đồ làm điệu" của con gái.
Đó là một nơi rộng rãi, thoáng mát. Xung quanh các cây cột trắng là những chiếc tủ kính lấp lánh sắc màu. Trên các bức tường treo lủng lẳng không biết bao nhiêu là trang sức. Đèn điện bật sáng trưng mặc dù trời đang ban ngày. Nó đi theo anh mà không thể ngăn mình đừng tỏ ra thán phục và thích thú đến thế.
- Chắc anh không đưa tôi đến đây chỉ để...
- Chứ cô nghĩ tôi vào mấy chỗ này làm gì? - Anh phì cười - Tóc tôi vẫn chưa dài đến mức đó đâu.
- Nhưng mà đồ ở đây chắc mắc lắm.
- Ừ - Anh giả bộ nhăn mặt - Chắc vậy đấy.
- Thế mình ra liền đi. Người ta không nói gì đâu - Nó lật đật quay ra cửa.
- Này! - Anh nắm tay nó kéo lại - Tôi không ngốc đến nỗi đưa cô đến một nơi mà túi tiền của mình không cho phép đâu.
- A...Thì ra nãy giờ anh toàn giả vờ... - Nó reo lên như một nhà khoa học vừa phát hiện ra chân lý nào đó.
- Đừng tốn nhiều thì giờ ở đây nữa. Lịch trình của chúng ta còn dài lắm.
Cả hai cùng nhìn xuống một cái tủ kính bày đủ loại kẹp tóc. Anh bảo nó lựa một cái thì nó cứ khăng khăng nói rằng "Sao cũng được" Vậy mà đến phiên anh lựa thì bất cứ cái nào nó cũng tìm ra lí do để...không mua.
- Tôi bó tay! - Anh thốt lên sau một hồi tìm kiếm - Cuối cùng thì cô thích cái gì?
- Tôi chỉ muốn được anh đưa đi chơi đây đó thôi. - Nó trả lời ngay.
- Hửm?
- Anh dẫn đi đâu cũng được. Miễn sao không phải ở nhà. Buồn lắm!
Nụ cười tươi như hoa của nó làm anh đâm bối rối.
- Cô cũng có óc hài hước nhỉ! - Anh nói đùa để che giấu sự lúng túng của mình.
Còn nó thì cứ tỉnh bơ như không.
- Hài hước? Tôi ư? Đâu có! Tôi nói thật mà.
- Cô thấy cái này thế nào? - Anh lại chỉ tay vào một chiếc kẹp tóc có đính những viên đá lấp lánh như kim cương làm thành hình một ngôi sao rất sáng.
- Cái đó - Nó định chỉ nhìn liếc qua nhưng - ...À cái đó...
Nghe âm điệu lời nói anh cũng phần nào đoán ra được điều nó đang nghĩ nên liền thêm vào:
- Đẹp chứ nhỉ?
- Ừm - Nó nghĩ ngợi rồi gật đầu kết luận một câu - Đẹp thật!
Anh nghe xong liền búng tay cái "tách" ra vẻ thắng lợi.
- Thế là được rồi nhé! Tôi sẽ lấy cái này.
Cô nhân viên liền mở tủ, lấy ra chiếc kẹp và đưa cho nó.
- Cô thử xem có hợp không. - Anh đề nghị - Không thì phải đổi cái khác.
Nó nhẹ nhàng đưa tay vén tóc ra sau, chuẩn bị túm lên cao thì chỗ da bị rách hôm qua căng ra làm nó đau khủng khiếp, không sao tiếp tục được. Anh liền đi đến sát bên cạnh, thì thầm:
- Bị làm sao thế?
Nó kéo thử tay áo lên thấy có một ít máu rỉ ra khỏi miếng băng mà mặt không hề biến sắc. Trong khi đó, anh, một người khỏe mạnh, không hề hấn gì lại tỏ ra lo lắng.
- Thôi, để tôi giúp một tay.
Dứt lời, anh cầm lấy chiếc kẹp và đi vòng ra sau lưng nó. Nó cúi gằm mặt khi cảm nhận được các ngón tay anh đang lùa vào tóc mình một cách dịu dàng, từ tốn. Cô nhân viên mỉm cười kín đáo trong khi những người gần đó giương mắt nhìn nó và anh không chút giấu giếm. Nó cứ ao ước giá mà lúc đó có cái gì che mặt lại cho đỡ xấu hổ thì hay biết mấy. Nó mím môi, tay nọ nắm chặt lấy tay kia, còn hai má thì đỏ bừng.
Lúc xoay nó lại, mặt đối mặt với mình, anh bị làm cho sững sờ trước một gương mặt hoàn toàn mới. Sự ngại ngùng tạo cho nó vẻ đẹp đáng yêu chưa từng thấy. Đôi mắt trong veo lén lút nhìn anh và mái tóc cột cao đầy tinh nghịch khiến trái tim anh như ngừng đập.
- Cô...cô...
- Có phải trông kỳ cục lắm không? - Nó lúng túng.
- Không, không - Anh lật đật lắc đầu - Tôi thấy...thấy...
- Thấy gì?
- Thấy...đẹp lắm! - Anh gãi đầu.
- Cảm ơn - Nó thẹn thùng rồi vội vàng quay mặt đi.
Đó là một nơi rộng rãi, thoáng mát. Xung quanh các cây cột trắng là những chiếc tủ kính lấp lánh sắc màu. Trên các bức tường treo lủng lẳng không biết bao nhiêu là trang sức. Đèn điện bật sáng trưng mặc dù trời đang ban ngày. Nó đi theo anh mà không thể ngăn mình đừng tỏ ra thán phục và thích thú đến thế.
- Chắc anh không đưa tôi đến đây chỉ để...
- Chứ cô nghĩ tôi vào mấy chỗ này làm gì? - Anh phì cười - Tóc tôi vẫn chưa dài đến mức đó đâu.
- Nhưng mà đồ ở đây chắc mắc lắm.
- Ừ - Anh giả bộ nhăn mặt - Chắc vậy đấy.
- Thế mình ra liền đi. Người ta không nói gì đâu - Nó lật đật quay ra cửa.
- Này! - Anh nắm tay nó kéo lại - Tôi không ngốc đến nỗi đưa cô đến một nơi mà túi tiền của mình không cho phép đâu.
- A...Thì ra nãy giờ anh toàn giả vờ... - Nó reo lên như một nhà khoa học vừa phát hiện ra chân lý nào đó.
- Đừng tốn nhiều thì giờ ở đây nữa. Lịch trình của chúng ta còn dài lắm.
Cả hai cùng nhìn xuống một cái tủ kính bày đủ loại kẹp tóc. Anh bảo nó lựa một cái thì nó cứ khăng khăng nói rằng "Sao cũng được" Vậy mà đến phiên anh lựa thì bất cứ cái nào nó cũng tìm ra lí do để...không mua.
- Tôi bó tay! - Anh thốt lên sau một hồi tìm kiếm - Cuối cùng thì cô thích cái gì?
- Tôi chỉ muốn được anh đưa đi chơi đây đó thôi. - Nó trả lời ngay.
- Hửm?
- Anh dẫn đi đâu cũng được. Miễn sao không phải ở nhà. Buồn lắm!
Nụ cười tươi như hoa của nó làm anh đâm bối rối.
- Cô cũng có óc hài hước nhỉ! - Anh nói đùa để che giấu sự lúng túng của mình.
Còn nó thì cứ tỉnh bơ như không.
- Hài hước? Tôi ư? Đâu có! Tôi nói thật mà.
- Cô thấy cái này thế nào? - Anh lại chỉ tay vào một chiếc kẹp tóc có đính những viên đá lấp lánh như kim cương làm thành hình một ngôi sao rất sáng.
- Cái đó - Nó định chỉ nhìn liếc qua nhưng - ...À cái đó...
Nghe âm điệu lời nói anh cũng phần nào đoán ra được điều nó đang nghĩ nên liền thêm vào:
- Đẹp chứ nhỉ?
- Ừm - Nó nghĩ ngợi rồi gật đầu kết luận một câu - Đẹp thật!
Anh nghe xong liền búng tay cái "tách" ra vẻ thắng lợi.
- Thế là được rồi nhé! Tôi sẽ lấy cái này.
Cô nhân viên liền mở tủ, lấy ra chiếc kẹp và đưa cho nó.
- Cô thử xem có hợp không. - Anh đề nghị - Không thì phải đổi cái khác.
Nó nhẹ nhàng đưa tay vén tóc ra sau, chuẩn bị túm lên cao thì chỗ da bị rách hôm qua căng ra làm nó đau khủng khiếp, không sao tiếp tục được. Anh liền đi đến sát bên cạnh, thì thầm:
- Bị làm sao thế?
Nó kéo thử tay áo lên thấy có một ít máu rỉ ra khỏi miếng băng mà mặt không hề biến sắc. Trong khi đó, anh, một người khỏe mạnh, không hề hấn gì lại tỏ ra lo lắng.
- Thôi, để tôi giúp một tay.
Dứt lời, anh cầm lấy chiếc kẹp và đi vòng ra sau lưng nó. Nó cúi gằm mặt khi cảm nhận được các ngón tay anh đang lùa vào tóc mình một cách dịu dàng, từ tốn. Cô nhân viên mỉm cười kín đáo trong khi những người gần đó giương mắt nhìn nó và anh không chút giấu giếm. Nó cứ ao ước giá mà lúc đó có cái gì che mặt lại cho đỡ xấu hổ thì hay biết mấy. Nó mím môi, tay nọ nắm chặt lấy tay kia, còn hai má thì đỏ bừng.
Lúc xoay nó lại, mặt đối mặt với mình, anh bị làm cho sững sờ trước một gương mặt hoàn toàn mới. Sự ngại ngùng tạo cho nó vẻ đẹp đáng yêu chưa từng thấy. Đôi mắt trong veo lén lút nhìn anh và mái tóc cột cao đầy tinh nghịch khiến trái tim anh như ngừng đập.
- Cô...cô...
- Có phải trông kỳ cục lắm không? - Nó lúng túng.
- Không, không - Anh lật đật lắc đầu - Tôi thấy...thấy...
- Thấy gì?
- Thấy...đẹp lắm! - Anh gãi đầu.
- Cảm ơn - Nó thẹn thùng rồi vội vàng quay mặt đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét