CHAP 30.2: Ở BÊN ANH
Nghe tới hai chữ "ăn kem" là nó cười tít mắt. Anh bảo nó ngồi đợi mình ở đó nhưng nó nhất quyết đòi đi theo cho bằng được. Chắc vì nó sợ lại gặp đám người lúc nãy.
- Thế nào? - Anh quay qua nhìn nó cười hỏi
- Ngon - Nó trả lời sau khi nuốt một cục kem mát lạnh xuống cổ.
Nhưng khi nhìn anh thì nó bỗng bật cười khúc khích.
- Có chuyện gì mà vui vậy? - Anh ngơ ngác.
Nó rút trong túi ra chiếc khăn tay đưa cho anh rồi cười mỉm:
- Trên mũi anh dính kem kìa!
- Thật à? - Anh lật đật cầm lấy với một chút bối rối trên nét mặt - Ủa, nhưng hình như...
Nó thấy anh nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trên tay và sau đó lại ngước lên nhìn nó:
- Cô còn giữ ư?
- À tôi...tôi...
Nó cũng không biết vì sao bấy lâu nay mình vẫn dùng chiếc khăn tay ấy. Thậm chí nhiều lúc còn lầm tưởng đó là vật của riêng mình. Thấy nó có vẻ lúng túng, anh liền đỡ lời:
- Chắc cô muốn kỉ niệm chuyến đi "ấn tượng" trong rừng phải không?
- Ừ...Tôi cũng nghĩ thế. - Nó lật đật tán thành.
- Trả lại cho cô. Cảm ơn - Anh chìa chiếc khăn cho nó.
- Nó là của anh mà. Anh giữ mới đúng chứ! - Đến lượt nó đẩy cái khăn về phía anh.
- Nhưng bây giờ nó là của cô - Anh mở lòng bàn tay nó ra và đặt chiếc khăn vào đó - Hãy coi đây như một món quà tôi tặng cô. Để lúc nào đó, sau khi đã về nhà, cô sẽ nhớ ra chúng ta từng gặp gỡ...
- Và đi chơi cùng nhau - Nó ngước nhìn anh.
- Đúng vậy - Anh mỉm cười và khép bàn tay nó lại - Trừ phi cô chê nó vì tôi mà dơ mất rồi.
- Dĩ nhiên là không - Nó cười - Chúng ta đi đâu đây?
- Cô thấy cái đài cao tít trên kia không?
- Chỗ có mấy cái ống màu xanh xanh ấy hả?
- Đúng rồi. Chúng ta sẽ lên trên đó. Nhanh lên nào!
- Thế nào? - Anh quay qua nhìn nó cười hỏi
- Ngon - Nó trả lời sau khi nuốt một cục kem mát lạnh xuống cổ.
Nhưng khi nhìn anh thì nó bỗng bật cười khúc khích.
- Có chuyện gì mà vui vậy? - Anh ngơ ngác.
Nó rút trong túi ra chiếc khăn tay đưa cho anh rồi cười mỉm:
- Trên mũi anh dính kem kìa!
- Thật à? - Anh lật đật cầm lấy với một chút bối rối trên nét mặt - Ủa, nhưng hình như...
Nó thấy anh nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trên tay và sau đó lại ngước lên nhìn nó:
- Cô còn giữ ư?
- À tôi...tôi...
Nó cũng không biết vì sao bấy lâu nay mình vẫn dùng chiếc khăn tay ấy. Thậm chí nhiều lúc còn lầm tưởng đó là vật của riêng mình. Thấy nó có vẻ lúng túng, anh liền đỡ lời:
- Chắc cô muốn kỉ niệm chuyến đi "ấn tượng" trong rừng phải không?
- Ừ...Tôi cũng nghĩ thế. - Nó lật đật tán thành.
- Trả lại cho cô. Cảm ơn - Anh chìa chiếc khăn cho nó.
- Nó là của anh mà. Anh giữ mới đúng chứ! - Đến lượt nó đẩy cái khăn về phía anh.
- Nhưng bây giờ nó là của cô - Anh mở lòng bàn tay nó ra và đặt chiếc khăn vào đó - Hãy coi đây như một món quà tôi tặng cô. Để lúc nào đó, sau khi đã về nhà, cô sẽ nhớ ra chúng ta từng gặp gỡ...
- Và đi chơi cùng nhau - Nó ngước nhìn anh.
- Đúng vậy - Anh mỉm cười và khép bàn tay nó lại - Trừ phi cô chê nó vì tôi mà dơ mất rồi.
- Dĩ nhiên là không - Nó cười - Chúng ta đi đâu đây?
- Cô thấy cái đài cao tít trên kia không?
- Chỗ có mấy cái ống màu xanh xanh ấy hả?
- Đúng rồi. Chúng ta sẽ lên trên đó. Nhanh lên nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét