Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

ANH.C49.1


CHAP 49.1: ĐÊM TỒI TỆ

- Hai đứa bị mắc mưa phải không? - Chị Thu Hương hỏi sau khi đưa cho nó một ly nước ấm.

- Dạ - Anh trả lời - Cơn mưa bất ngờ quá nên tụi em không kịp tìm chỗ tránh.

- Ừ, trước giờ chị cũng chưa từng thấy cơn mưa nào lạ như vậy. Nhưng thôi, hai đứa về tới nhà mà không bị gì là may mắn lắm rồi. Chị có chút việc ở dưới nhà nên phải đi đây.

- Cảm ơn chị, chị Thu Hương - Nó nhìn theo.

- Ơn nghĩa gì chứ, khách sáo quá đi. Em đấy, tối nay nhớ đắp mền cho cẩn thận, bị nhiễm lạnh thì ngày mai khỏi đi đâu hết.

- Em nhớ rồi chị - Nó cười đáp

Đợi chị Thu Hương đóng cửa lại rồi anh mới lấy tay đẩy nhẹ đầu nó về phía sau rồi nói giọng nửa thương nửa giận:

- Ai mà yếu tim chắc không yêu em được.

- Chắc lúc đó em làm anh lo lắm? - Nó nói giọng của người biết lỗi - Anh đừng giận nữa nha!

- Nói vậy chứ em có biết mình đã làm những gì không?

- Hì..sự thật là không nhớ rõ lắm.

- Vậy cũng bày đặt xin lỗi. Lúc đó, cơ mặt em nhăn hết lại, mắt long lên sòng sọc, hai má thì đỏ bừng...

- Có thật là đáng sợ như vậy không?

- Ha Ha - Anh bật cười - Có lẽ là không đến nỗi như anh kể. Vì nãy giờ anh chỉ muốn chọc em thôi.


- Anh quá đáng lắm nha! - Nó kêu lên và đánh anh một cái rõ đau.

- Ui. - Anh rên rỉ - Với anh mà em cũng mạnh tay vậy hả? Phải biết "thương hoa tiếc ngọc" chứ!

Nó dựa lưng vào thành giường, mắt nhìn ra biển xa:

- Không hiểu sao em cứ có cảm giác ở ngoài kia vẫn còn điều gì đó đang chờ mình khám phá.

- Có lẽ trước đây, em và vùng biển này có quan hệ rất mật thiết.

Nhi khẽ nhắm mắt lại khi Tuấn đưa tay vén nhẹ những sợi tóc rủ trên trán mình. Nó thích động tác này của anh, vừa dịu dàng lại vừa tình cảm. Và thật lòng mà nói, cô bé chỉ mong Tuấn có thể dừng bàn tay trên mặt nó thêm chút nữa. Để nó được áp mặt vào đó mà trốn tránh cơn mệt mỏi cùng những nỗi buồn phiền.

- Anh có tin rằng em thậm chí còn không biết bằng cách nào mình làm được điều đó không? - Nó buồn bã.

- Tin chứ. - Anh nắm lấy tay cô bé, nói giọng chắc chắn

Niềm tin anh dành cho nó dường như là một thứ tình cảm không cần có lý do. Chỉ cần đó là những lời do chính miệng nó nói ra thì dù cho cả thế giới này phản đối, anh cũng không do dự mà đặt hết lòng tin vào đó. Còn nó, chỉ cần anh chịu tin, mọi người nghĩ gì, cô bé cũng mặc…

Ngồi với Nhi thêm một lát thì Tuấn về phòng. Nó thấy mệt nên tắt đèn đi ngủ sớm. Chỉ mới một ngày trôi qua mà sao nó thấy dài ghê gớm. Trong hôm nay, không biết bao nhiêu là chuyện đã xảy ra. Cái gì đã tấn công con cá heo trên bờ biển? Vì sao mấy ngày qua, mẹ anh không hề đến tìm nó với nó? (mặc dù thật lòng mà nói thì nó chẳng mong gặp lại bà ấy một tẹo nào) Và tại sao nó lại có thể chữa lành vết thương cho một con cá heo?... Những câu hỏi làm đầu óc nó mệt dần mãi cho đến lúc không còn chịu nổi nữa thì nó đã vùi mặt vào gối ngủ tự lúc nào.

Thế nhưng, ngày hôm nay chưa chấm dứt ở đó. Giữa đêm khuya, nó giật mình tỉnh giấc vì thấy có ai đó đang sờ lên mặt và vuốt ve mái tóc mình. Quá sợ hãi, nó hét toáng lên và quơ tay múa chân loạn xạ. Sau đó có tiếng đồ vật bị đổ bể và tiếng ai đó chạy rất nhanh qua hành lang. Hấp tấp bật ngay công tắt đầu giường, Nhi mới bàng hoàng nhận ra trong phòng chẳng còn ai khác ngoài nó.

Chuyện gì đã xảy ra?
Ai lại đột nhập vào phòng nó vào giữa đêm như thế?
Gia Tuấn sẽ làm gì để bảo vệ Vân Nhi?
Đón xem tập tiếp theo
ĐÊM TỒI TỆ (2) vào tối nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg