CHAP 39: THẦN NỮ THỨ HAI MƯƠI MỐT
- Cậu ta thích tiểu thư – Dũng thở khì sau khi đã đuổi kịp nó - Cô biết điều đó chứ?
- Biết gì? – Nó hỏi qua loa, rõ ràng chẳng để lọt vào lỗ tai lấy một chữ.
- Xuất thân cao quý vốn không cho phép cậu ta khiêu vũ với bất cứ ai có địa vị thấp hơn mình – Tiến Dũng tiếp tục sải những bước dài bên cạnh – Vậy mà vừa nãy tôi lại thấy chàng công tử đó cùng với tiểu thư…
- Chỉ là thực hành mớ lý thuyết của tôi thôi.
- Đối với hoàng tộc thì đó là một sự hạ mình không thể chấp nhận được.Nếu không phải có tình cảm đặc biệt với tiểu thư, tôi thề sẽ không có vị vương tôn công tử nào đồng ý làm việc đó.
- Có lẽ vì Tự Quân không giống họ, hoặc đơn giản hơn là anh ấy nể mặt Gia Khiêm nên mới nhận lời khiêu vũ với tôi – Nó cười toe toét khi thấy căn nhà nhỏ của ông đã hiện ra trước mặt.
- Tiểu thư thật là…thật là…
- Mình nói chuyện này sau nhé! Tôi vào gặp ông trước đã.
Vừa dứt lời thì ba chân bốn cẳng chạy về phía trước. Nó thật lòng không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Nhà, nó muốn được về nhà!
Cửa không khóa. Nó nhanh nhẹn đi vào trong và gần như té xỉu khi thấy căn phòng ngăn nắp của ông ngày nào bây giờ trông như vừa bị một trái bom rơi trúng. Hai chiếc ghế bành và cái bàn uống trà con con bị kéo về một góc. Những chồng sách nằm la liệt dưới đất. Giữa bãi chiến trường ấy là ông đang ngồi xếp bằng, nheo mắt đọc những dòng chữ nhỏ xíu trong một cuốn sách bìa đã ố màu. Nhìn thấy nó, ông liền đưa tay ngoắc lại:
- Ngồi xuống đây, cháu!
- Dạ - Nó cố nhón chân bước vào những khoảng trống còn sót lại trên sàn.
Ông đưa nó quyển sách và chỉ tay đọc rõ từng tiếng một:
- Cháu xem đi! Trong này ghi rất rõ: "Cứ năm mươi năm thì thần nữ lại trở về, vì tình yêu người chiến đấu để phá giải lời nguyền. Bao giờ lời nguyền còn chưa biến mất thì sứ mệnh của thần nữ vẫn được tiếp tục..." Chưa hết đâu - Ông vội vàng lật ngược về mấy trang trước - Đây này: "Lời nguyền là kết quả của một mối tình tay ba ngang trái. Người ta nói vong hồn những con người ấy vẫn còn trên dương thế...để hướng dẫn, dìu dắt con cháu đi theo con đường đã được định sẵn"
- Thần nữ là ai vậy ông? - Nó nheo mắt hỏi.
- Là một cô gái đến từ phương xa. Người ta gọi cô ấy là thần nữ vì cô ta có một khả năng rất đặc biệt.
- Khả năng gì vậy ông?
- Người con gái ấy có thể thấy trước những việc sắp xảy ra, thậm chí lội ngược dòng nhìn về quá khứ.
- Dạ? - Mặt nó sững sờ.
- Ông biết cháu đang nghĩ gì. Nhưng sự thật đúng là như vậy đấy cháu ạ... - Ông nhìn nó bằng ánh mắt đầy thương cảm -...Và cháu chính là vị thần nữ thứ hai mươi mốt của lời nguyền.
- Nhưng tại sao lại là cháu? Đúng là nhiều khi cháu nhìn thấy những điều không có thật. Nhưng từ lúc sinh ra tới giờ, ba mẹ đã lần nào nhắc việc này trước mặt cháu đâu. Làm sao cháu có thể là con cháu của một người mình thậm chí còn không biết tên tuổi, mặt mũi thế nào.
- Bình tĩnh nào! - Ông vỗ nhẹ lên vai nó - Có lẽ từ "con cháu" ở đây cần hiểu rộng ra một chút. Dường như nó là một sự liên kết đặc biệt về tâm linh hay cái gì đó tương tự như vậy... Nhưng để ông đưa đến kết luận cháu là vị thần nữ thứ hai mươi mốt còn có một lí do nữa.
Nó nhìn ông, chờ đợi.
- Cháu lật trang ba mươi hai ra xem khắc biết. Dòng chữ ông gạch chân ấy.
Tay nó lật từng tang sách mà trong lòng thấy hoang mang khôn tả. Điều ông nói vỏn vẹn có một câu duy nhất: "Cô gái được chọn ngoài việc là con cháu thần nữ còn phải có một mối liên hệ đặt biệt với nơi này". Nó lại nhìn ông và chờ đợi lời giải thích.
- Tức là trong cháu có một cái gì đó thuộc về nơi đây. Và ông nghĩ mình đã tìm ra cái chung đó nơi cháu...Cháu có một phần của Lệ Quyên, con dâu của ông.
- Và cũng là mẹ anh Gia Tuấn?
- Đúng vậy - Ông gật đầu - Cháu và nó thường nói chuyện với nhau...Điều này chứng tỏ giữa hai người có một mối liên hệ nào đó. Nếu không thì sao cháu tới đây được. Tìm ra sợi dây liên kết giữa cháu và Lệ quyên tức là chúng ta đã thành công được năm mươi phần trăm rồi.
- Thế còn lời nguyền thì sao hả ông? Những người đi trước cháu bị thất bại thì kết quả thế nào? Họ vẫn phải ở lại đây ư?
- Chuyện này ông vẫn chưa biết rõ. Có lẽ cần thêm ít thời gian nữa. - Ông nói với vẻ có lỗi - Trong khi chờ đợi, cháu có thể cùng Gia Tuấn đến một nơi mà ông cho rằng sẽ rất có ích.
-?
- Nơi thần nữ thứ hai mươi từng sinh sống...Cháu nên và cũng cần biết những bậc tiền bối đã đương đầu với khó khăn này như thế nào. Thần nữ thứ hai mươi là người gần đây nhất nên nhiều hy vọng sẽ tìm được chút thông tin. Tuy nhiên, cháu vẫn phải chuẩn bị tinh thần. Vì rất có thể không còn ai biết gì, chuyện cách đây đã năm mươi năm rồi...
Nó tự hỏi không biết đến bao giờ những điều này mới kết thúc. Mỗi buổi sáng thức dậy, thấy vẫn nằm một mình trong căn phòng ấy là nó lại buồn hết...vài phút. Mỗi lần phát hiện thêm một bí mật nào đó thì đầu nó lại nặng hơn...vài gram. Nó nhớ về ngày xưa, khi mình vẫn còn vô tư lắm, không phải bận tâm suy nghĩ nhiều. Mọi việc đều được ba mẹ lo liệu hết. Việc duy nhất nó cần quan tâm là học hành sao cho có kết quả. Vậy mà lúc nào nó cũng chỉ biết than thở, hết đòi cái này lại hỏi cái kia. Để rồi giờ đây, một mình đối mặt với hiểm nguy, nó mới thấy tim mình đau như xé.
Bất hạnh liên tiếp ập đến khiến Vân Nhi ứa nước mắt.
Mục đích cuối cùng của mẹ Gia Tuấn khi đưa nó đến đây là gì?
Xem tập tiếp theo mang tên HOẢNG LOẠN bạn nhé!
- Biết gì? – Nó hỏi qua loa, rõ ràng chẳng để lọt vào lỗ tai lấy một chữ.
- Xuất thân cao quý vốn không cho phép cậu ta khiêu vũ với bất cứ ai có địa vị thấp hơn mình – Tiến Dũng tiếp tục sải những bước dài bên cạnh – Vậy mà vừa nãy tôi lại thấy chàng công tử đó cùng với tiểu thư…
- Chỉ là thực hành mớ lý thuyết của tôi thôi.
- Đối với hoàng tộc thì đó là một sự hạ mình không thể chấp nhận được.Nếu không phải có tình cảm đặc biệt với tiểu thư, tôi thề sẽ không có vị vương tôn công tử nào đồng ý làm việc đó.
- Có lẽ vì Tự Quân không giống họ, hoặc đơn giản hơn là anh ấy nể mặt Gia Khiêm nên mới nhận lời khiêu vũ với tôi – Nó cười toe toét khi thấy căn nhà nhỏ của ông đã hiện ra trước mặt.
- Tiểu thư thật là…thật là…
- Mình nói chuyện này sau nhé! Tôi vào gặp ông trước đã.
Vừa dứt lời thì ba chân bốn cẳng chạy về phía trước. Nó thật lòng không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Nhà, nó muốn được về nhà!
Cửa không khóa. Nó nhanh nhẹn đi vào trong và gần như té xỉu khi thấy căn phòng ngăn nắp của ông ngày nào bây giờ trông như vừa bị một trái bom rơi trúng. Hai chiếc ghế bành và cái bàn uống trà con con bị kéo về một góc. Những chồng sách nằm la liệt dưới đất. Giữa bãi chiến trường ấy là ông đang ngồi xếp bằng, nheo mắt đọc những dòng chữ nhỏ xíu trong một cuốn sách bìa đã ố màu. Nhìn thấy nó, ông liền đưa tay ngoắc lại:
- Ngồi xuống đây, cháu!
- Dạ - Nó cố nhón chân bước vào những khoảng trống còn sót lại trên sàn.
Ông đưa nó quyển sách và chỉ tay đọc rõ từng tiếng một:
- Cháu xem đi! Trong này ghi rất rõ: "Cứ năm mươi năm thì thần nữ lại trở về, vì tình yêu người chiến đấu để phá giải lời nguyền. Bao giờ lời nguyền còn chưa biến mất thì sứ mệnh của thần nữ vẫn được tiếp tục..." Chưa hết đâu - Ông vội vàng lật ngược về mấy trang trước - Đây này: "Lời nguyền là kết quả của một mối tình tay ba ngang trái. Người ta nói vong hồn những con người ấy vẫn còn trên dương thế...để hướng dẫn, dìu dắt con cháu đi theo con đường đã được định sẵn"
- Thần nữ là ai vậy ông? - Nó nheo mắt hỏi.
- Là một cô gái đến từ phương xa. Người ta gọi cô ấy là thần nữ vì cô ta có một khả năng rất đặc biệt.
- Khả năng gì vậy ông?
- Người con gái ấy có thể thấy trước những việc sắp xảy ra, thậm chí lội ngược dòng nhìn về quá khứ.
- Dạ? - Mặt nó sững sờ.
- Ông biết cháu đang nghĩ gì. Nhưng sự thật đúng là như vậy đấy cháu ạ... - Ông nhìn nó bằng ánh mắt đầy thương cảm -...Và cháu chính là vị thần nữ thứ hai mươi mốt của lời nguyền.
- Nhưng tại sao lại là cháu? Đúng là nhiều khi cháu nhìn thấy những điều không có thật. Nhưng từ lúc sinh ra tới giờ, ba mẹ đã lần nào nhắc việc này trước mặt cháu đâu. Làm sao cháu có thể là con cháu của một người mình thậm chí còn không biết tên tuổi, mặt mũi thế nào.
- Bình tĩnh nào! - Ông vỗ nhẹ lên vai nó - Có lẽ từ "con cháu" ở đây cần hiểu rộng ra một chút. Dường như nó là một sự liên kết đặc biệt về tâm linh hay cái gì đó tương tự như vậy... Nhưng để ông đưa đến kết luận cháu là vị thần nữ thứ hai mươi mốt còn có một lí do nữa.
Nó nhìn ông, chờ đợi.
- Cháu lật trang ba mươi hai ra xem khắc biết. Dòng chữ ông gạch chân ấy.
- Tức là trong cháu có một cái gì đó thuộc về nơi đây. Và ông nghĩ mình đã tìm ra cái chung đó nơi cháu...Cháu có một phần của Lệ Quyên, con dâu của ông.
- Và cũng là mẹ anh Gia Tuấn?
- Đúng vậy - Ông gật đầu - Cháu và nó thường nói chuyện với nhau...Điều này chứng tỏ giữa hai người có một mối liên hệ nào đó. Nếu không thì sao cháu tới đây được. Tìm ra sợi dây liên kết giữa cháu và Lệ quyên tức là chúng ta đã thành công được năm mươi phần trăm rồi.
- Thế còn lời nguyền thì sao hả ông? Những người đi trước cháu bị thất bại thì kết quả thế nào? Họ vẫn phải ở lại đây ư?
- Chuyện này ông vẫn chưa biết rõ. Có lẽ cần thêm ít thời gian nữa. - Ông nói với vẻ có lỗi - Trong khi chờ đợi, cháu có thể cùng Gia Tuấn đến một nơi mà ông cho rằng sẽ rất có ích.
-?
- Nơi thần nữ thứ hai mươi từng sinh sống...Cháu nên và cũng cần biết những bậc tiền bối đã đương đầu với khó khăn này như thế nào. Thần nữ thứ hai mươi là người gần đây nhất nên nhiều hy vọng sẽ tìm được chút thông tin. Tuy nhiên, cháu vẫn phải chuẩn bị tinh thần. Vì rất có thể không còn ai biết gì, chuyện cách đây đã năm mươi năm rồi...
Nó tự hỏi không biết đến bao giờ những điều này mới kết thúc. Mỗi buổi sáng thức dậy, thấy vẫn nằm một mình trong căn phòng ấy là nó lại buồn hết...vài phút. Mỗi lần phát hiện thêm một bí mật nào đó thì đầu nó lại nặng hơn...vài gram. Nó nhớ về ngày xưa, khi mình vẫn còn vô tư lắm, không phải bận tâm suy nghĩ nhiều. Mọi việc đều được ba mẹ lo liệu hết. Việc duy nhất nó cần quan tâm là học hành sao cho có kết quả. Vậy mà lúc nào nó cũng chỉ biết than thở, hết đòi cái này lại hỏi cái kia. Để rồi giờ đây, một mình đối mặt với hiểm nguy, nó mới thấy tim mình đau như xé.
Bất hạnh liên tiếp ập đến khiến Vân Nhi ứa nước mắt.
Mục đích cuối cùng của mẹ Gia Tuấn khi đưa nó đến đây là gì?
Xem tập tiếp theo mang tên HOẢNG LOẠN bạn nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét