CÂY ĐA GIÀ - TẬP 76
Mở mắt, Đông Nhi vươn vai, trở mình. Căn
phòng bệnh viện màu sắc dịu mát trống trải lại đập vào mắt.
Ban đầu nó chẳng có cảm giác gì...
Một lát sau thì mới thấy mệt nhoài. Nó
biết mình sẽ còn phải nằm bệnh viện lâu lắm.
Và kế tiếp đó là lời chào buổi sáng hết
sức nồng nhiệt của ba mẹ Đông Nhi. Nó nhận ra nét buồn bã thấp thoáng trên
gương mặt tươi vui của họ. Cả ba đều có chung mối lo, nỗi buồn. Nhưng mọi người
đều tránh nhắc tới, tránh tất cả những gì có thể gợi lên u buồn, đau thương vào
lúc này. Mẹ Đông Nhi hồ hởi cho nó ăn bữa sáng với món cháo mà bà đã làm khi
đồng hồ đã chỉ... chín giờ ba mươi phút. Nó đã "nướng" trên giường
một khoảng thời gian đáng kể, vẫn còn phải mang cái kim truyền nước biển. Hỏi
ra mới biết ba mẹ nó đã thuê cả nhà trọ để ở đây từ hai hôm trước.
- Khi nào xuất viện, con muốn đến đó
xem. - Nó vừa ăn vừa nói.
- Ừ, tất nhiên rồi. - Ba nó cười tươi -
Nghỉ ngơi một thời gian, khỏe rồi thì muốn đi đâu cũng được.
- Con xem ba mẹ đem gì tới cho con cái
gì nè. - Mẹ làm vẻ bí ẩn, toét miệng cười rộng.
Đông Nhi rất dễ bị thu hút với những thứ
gây tò mò và được "quảng cáo" quá hấp dẫn. Nó chăm chú nhìn mẹ lấy
cái giỏ to hình chữ nhật trên ghế sô pha đặt lên chân mình. Cô bé lập tức mở
phéc-mơ-tuya cái túi, rút vật nằng nặng trong ấy ra.
Thứ hiện diện trên tay nó "tỏa sáng
lấp lánh" một cách diệu kì, giống như khi nó nhìn thấy một quyển vở trắng
ngày xưa vậy. Chiếc laptop xanh biển kiểu dáng thanh lịch, sang trọng được mở
lên trước con mắt kinh ngạc của Đông Nhi. Tất cả những gì có trong chiếc máy
tính của nó ở nhà Hoàng Văn giờ đều đã nằm ở đây, truyện của nó, trò chơi, và
cả...
Đông Nhi bất giác nhíu mày.
Không nói không rằng, nó đưa con trỏ
chuột vào ngay thư mục có ghi tên "Châu Vĩnh Trường". Nhìn cái tên
ấy, nó hít thở sâu, dìm mọi căm hận xuống, tống khứ hắn ra khỏi đầu óc. Ba mẹ
đã đem đến cho nó một tâm trạng rất tốt ngay khi vừa mở mắt dậy, nó quyết không
để hắn - kẻ đã phá hoại đời nó - làm hỏng khoảnh khắc này. Mọi thù ghét đều
được Đông Nhi dồn hết vào cái nhấn mạnh tay lên nút "Delete" trên bàn
phím.
Xong rồi. Hắn sẽ biến mất mãi mãi. Đông
Nhi chưa xua hẳn hình bóng hắn ra khỏi tâm trí hoàn toàn, nhưng ngày ấy thế nào
rồi cũng sẽ tới, một ngày rất gần. Khi mà bản thân không muốn ghi nhớ, nó tin
mình sẽ mau chóng quên đi. Giống như ngày xưa, nó cố gắng ghi nhớ mọi thứ về
anh ta trong suốt bốn năm trời cách biệt... Nghĩ lại, nó bỗng tự hỏi tại sao
lúc ấy mình lại "kiên cường" đến thế? Tình cảm nào đã được dành cho
anh ta ngay từ khi nó chỉ mới là cô bé mười hai tuổi?
- Ba mẹ đã đem hết đồ đạc của con ở nhà
Hoàng Văn qua chỗ nhà trọ rồi. - Ba Đông Nhi thông báo với một nụ cười mãn
nguyện trên môi - Chúng ta không có được bằng chứng buộc tội hắn nhưng ít nhất
cũng cho hắn được một trận.
“Cảm
ơn ba đã làm điều đúng đắn. Điều đó ngoài ba ra ắt không ai làm cho nó được.”, nó thầm mỉm cười.
- Con có muốn ba mẹ vứt giúp con mấy thứ
"không cần thiết" không? - Mẹ nhìn nó hỏi dè dặt.
- Dạ có. - Nó đưa một muỗng cháo đầy vào
miệng.
- Con không biết đâu. - Ba nó nói bằng
giọng cực kì hả dạ - Thằng ấy không chỉ chết mà nó còn mất hết tên tuổi gây
dựng bao năm qua. Báo đài mấy ngày qua nóng sốt cả lên vì kết quả ghi trong tờ
giấy kiểm tra sức khỏe của nó đấy.
Nghe tới đấy, nó chợt giật mình.
- Làm sao ba mẹ có được tờ giấy đó? Còn
của con...
Ba nó thoải mái bảo :
- Tất nhiên đấy không phải tờ ở trên xe của
nó. Con phải thấy mình may mắn lắm. Tờ kết quả của con đã bị máu của hắn và vụ
va chạm làm cho hỏng hết rồi. Còn bệnh viện thì cũng chẳng đời nào dám khai tên
họ con ra. Lộ việc đó thì chúng chỉ có đường chết.
Đông Nhi trút hơi thở phào nhẹ nhõm. Nó
nổi da gà khi nghĩ tới chuyện phải đối đầu với hàng tỉ chất vấn của giới truyền
thông, của mọi người về mối quan hệ với Vĩnh Trường, về chuyện hắn bị HIV, đời
sống của hắn. Còn Kỳ Vân, có lẽ người ta cũng không tìm thấy được sự liên hệ
nào giữa hắn với chị ấy đâu. Thật may... Chị ấy giờ đã như vậy, nó không muốn
có ai đó quấy rối chị.
- Bảng kết quả của con ghi bệnh gì vậy?
- Đông Nhi bỗng nhớ ra.
- Thôi. - Mẹ xoa đầu nó - Không cần biết
làm chi.
Có lẽ vậy...
Ăn xong, Đông Nhi hào hứng chỉ cho ba mẹ
xem mấy tấm hình Minh Vũ chụp nó cách đây chưa lâu. Nó mát lòng mát dạ khi một
lần nữa sắc đẹp của mình được ba mẹ trầm trồ và lấy làm tự hào vì nàng tiểu thư
"tài sắc vẹn toàn" của mình. Ấy là ba nó nói thế.
- Con bảo là Minh Vũ chụp hả? - Mẹ hỏi
lại.
- Dạ. - Nó vẫn say sưa ngắm chính mình
trên màn hình.
- Vậy ba xin rút lại câu nói ban nãy. -
Ba nó bật cười - Thiếu "tài" một cách nghiêm trọng. Con như thế mà ai
bảo là thông minh chứ nhỉ?
- Ba... - Nó nhăn mặt bức xúc.
Cô bé không chịu đựng được khi có ai đó
chê bai nó thế kia. Thiếu "tài" một cách nghiêm trọng á? Ba nỡ lòng
nào nhận xét nó như vậy?
Tán chuyện với ba mẹ một lát, nói đủ thứ
trên trời đất, Đông Nhi nằm trên giường xem tivi. Chưa bao giờ nó hiểu rõ hai
chữ "trống rỗng" hơn lúc này. Đầu óc nó chẳng có gì, không rõ vì nó
còn mệt không có hơi sức để nghĩ ngợi hay do mọi thứ đã biến mất. Cô bé thấy
như đang mang một bộ não của đứa trẻ ba tuổi, chỉ có ba mẹ, mấy người hay chơi
đùa, bồng ẵm nó, làm nó vui, tiếp nhận vạn vật xung quanh như đang dần dần khám
phá thế giới muôn màu. Tâm hồn nhạy cảm của nó hôm nay đón nhận thêm rất nhiều
thứ.
Đông Nhi xem trên ti vi, thấy có rất
nhiều ca sĩ hát hay hơn Vĩnh Trường gấp bội, nhảy điêu luyện hơn hắn vạn lần,
đẹp trai vượt trội hắn ta, có sức hút đáng kể. Vậy mà sao trước giờ nó không
phát hiện ra nhỉ? Nếu so với mấy ca sĩ nước ngoài như Hàn Quốc, tiếng tăm của
hắn còn kém xa lắm. Giờ nó mới hiểu tại sao mấy cô bạn của mình lại phát cuồng
nghệ sĩ Hàn Quốc như vậy. Chính nó cũng vừa tìm ra "mấy anh" đẹp trai,
hát hay quá chừng đây.
- Đẹp trai quá phải không mẹ? - Đông Nhi
quay sang nói với mẹ.
Bà ấy lập tức đưa đôi mắt nhìn nó dè
chừng. Ánh mắt đó làm nó bật cười khúc khích.
- Con sẽ hù mẹ thêm một phen nữa.
Mẹ cũng phì cười theo nó, khiến cho mái
đầu lù xù của bà cũng rung rinh trông thật lạ mà cũng gần gũi biết bao. Hình
ảnh ấy Đông Nhi cũng hiếm khi được thấy lắm.
- Sau này đừng đưa con đi bác sĩ nữa nha
mẹ... - Vừa dán mắt vào tivi, nó vừa nói nhỏ.
- Ừ. - Bà gật gù - Không đi nữa. Ở nhà
ba mẹ trị.
- Mẹ hứa đó. - Nó đưa ngón tay út ra.
- Không bao giờ nuốt lời. - Mẹ móc ngoéo
- Trừ trường hợp con lên cơn điên thật sự.
Sẽ chẳng thể nào đâu.
Khoảng mười một giờ, có ba cô bạn của nó
ở trường Secret tới thăm Đông Nhi. Gặp họ, nó đoán ngay ba cô gái này nhận
thông tin từ Minh Vũ đây. Chẳng biết anh đã nói với họ điều gì về nó? Còn anh?
Anh ấy đâu rồi? Sao không đến thăm nó? Đây là giờ tan buổi học viết kịch bản ở
trường. Anh ấy sẽ xuất hiện chứ? Hay nó chỉ ảo tưởng?
Nghe lời hỏi thăm rối rít của ba cô bạn,
Đông Nhi nhận ra Minh Vũ chẳng hề cung cấp thông tin gì cho họ ngoài việc nó
đang nằm bệnh viện cả. Đông Nhi còn đang ậm ừ về lí do thì mẹ nó đáp :
- Có ai đó để lọ thuốc trừ sâu trên bàn,
chẳng có nhãn mác gì. Con bé ngốc này nghĩ là đồ ăn nên...
Không hợp lý lắm nhưng ít nhất thì cũng
là một lí do.
Bây giờ nó mới nhận ra ba cô gái kia
cũng quý mến nó lắm, chỉ tại nó không chịu hòa nhập với mọi người, lạnh lùng
với họ. Tất cả đều đem quà cho nó, hoa, trái cây, sữa. Nhờ có thêm người nhốn
nháo trong phòng, dù chỉ là một lát, Đông Nhi cũng thấy vui lên lạ thường.
Những niềm vui cỏn con này sao ngày trước nó chẳng thèm để ý. Thì ra mọi người
xung quanh cũng quan tâm nó nhiều lắm đấy. Mắt nó đã mù... Không thể nói tình
yêu đã che mắt nó. Đấy không phải tình yêu. Nó bỗng hiểu ra như vậy.
Không thể là tình yêu thật sự - nói theo
sách giáo khoa của nó thì là "tình yêu chân chính" - khi nó chỉ biết
kiêu hãnh, tự hào với vị trí "vinh quang" bên cạnh anh, khi cả hai
chỉ biết cuốn vào nhau trên giường... Nhắc về vấn đề ấy, nó cảm thấy hổ thẹn,
tự xấu hổ với lương tâm chính mình, dù ba mẹ chẳng trách mắng lấy một lời. Đạo
đức của nó đã bị ném đi đâu rồi? Quá buông thả, quá mê muội...
Cảm xúc của ngày ấy chỉ vừa chạy ngang
lòng nó một tích tắc, Đông Nhi đã thấy rợn người và mệt mỏi ghê gớm. Ngẫm lại,
cô bé không tìm thấy bất kì bình yên, tĩnh lặng nào từ những lần ấy. Tất cả chỉ
là sự thỏa mãn thú vui nhục dục. Nó không muốn nhớ chúng trong đầu. Giờ nó chỉ
muốn được yên tĩnh, an lành, dịu êm.
Đông Nhi nướng giấc trưa cũng rất lâu.
Hơn ba giờ chiều nó mới tỉnh dậy. Sáu năm qua nó không ngủ nhiều như vậy, dù có
đang mỏi mệt thế nào. Và thật diệu kì làm sao, mấy cơn ác mộng của nó biến đi
đâu hết rồi? Người nó nhẹ nhàng quá...
Ba mẹ cứ ở trong phòng bệnh của Đông Nhi
mãi không thôi. Nhưng giờ nó không thấy phiền về vấn đề đó nữa. Có họ ở đó càng
tốt. Nó tưởng như mình vừa gặp lại họ sau hành thế kỉ, có chẳng biêt bao nhiêu
là chuyện để nói. Cô bé bỗng dưng tìm ra rất nhiều điều muốn chia sẻ với họ,
muốn khoe với họ, chỉ tiếc giờ nó chưa đủ khỏe để có sức nói cho hết từng ấy
chuyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét