ẢO - TẬP 90
Đỉnh
điểm của những gì làm cho Bảo Nhi thấy buồn là chuyện Quang Hải thậm chí không
thể tìm ra thời gian để cùng cô đi đăng ký kết hôn. Anh hẹn Nhi tới những thứ
hai hay thứ ba gì đó tuần sau, mà đến đấy thì cái thai của cô đã được ba tuần
rồi. Cô không biết liệu mình có lo lắng quá hay chăng, nhưng cứ sợ sự chần chừ
sẽ ảnh hưởng không hay đến ngày ra đời của đứa bé sau này. Nếu anh có rảnh thì
cũng đều là vào sau tám giờ, không thể tính tới chuyện gì được nữa. Mà đâu chỉ
riêng chuyện công việc, còn những thứ khác cả hai phải lo, có liên quan tới đám
cưới. Tối thứ bảy tuần này, công ty của ba Quang Hải có tổ chức một bữa tiệc,
và ông ta có ý định sẽ tận dụng cơ hội này để công bố với tất cả mọi người về
hôn sự của con trai, đồng thời giới thiệu với mọi người nàng dâu mới. Hành động
có phần khoa trương này làm cho Bảo Nhi hơi lo lắng, vì cô thấy ông ta đã làm
cho mọi thứ trở nên to tát thái quá. Dẫu sao thì thái độ ấy của ông Lưu cũng
góp phần dập tắt những nghi ngờ về việc con trai ông lấy vợ vì đã trót hại đời
con gái nhà người ta. Nhưng thật ra chưa cần phải tới đấy thì mọi người đều đã
biết tin này cả rồi.
Chuyện
vui đáng kể đến nhất – không tính những “chuyện đêm khuya” - có lẽ là tối thứ
năm, Quang Hải đã dẫn Bảo Nhi đi vào những tiệm quần áo hàng hiệu để cô được tự
tay lựa chọn cho chính mình một bộ cánh thật đẹp mặc vào buổi tiệc long trọng
sắp tới. Dĩ nhiên tất cả mọi thứ đều được mua bằng tiền của Quang Hải, và chẳng
có thứ gì lại không sang trọng, đẹp lung linh cả. Bảo Nhi cùng anh lựa chọn,
rồi thử hết thứ này đến thứ khác. Mỗi lần thử đồ, bắt gặp ánh nhìn ngắm nghía, nụ
cười mãn nguyện và kiêu ngạo của anh, Bảo Nhi thấy mình như trở thành cô gái
xinh đẹp nhất trên đời này trong mắt người đối diện. Mỗi lần như thế, cô lại
mộng mơ về ngày mình cùng anh đi xem trang phục cưới cho cả hai, mọi thứ sẽ
càng thơ mộng, lãng mạn hơn thế này vạn lần. Lúc đầu, Quang Hải bảo rằng để anh
tự lo là ổn rồi, nhưng vì Bảo Nhi cứ nằng nặc đòi mãi, nên Hải cũng đồng ý đưa
cô đi với mình lựa chọn một bộ vest thật bảnh bao, phong độ. Được cùng anh
thoải mái tay trong tay bên nhau đi tới mọi nơi, Bảo Nhi không thể ngừng nở nụ
cười rạng rỡ trên môi. Điều ước của cô sắp trở thành hiện thực rồi.
Sáng
sớm thứ sáu, Quang Hải mới vừa rời khỏi nhà, Bảo Nhi không thể ngờ rằng mình sẽ
lại nhận một cú điện thoại từ Thiên Kim vào gần bảy giờ, bởi cô bạn chưa bao
giờ làm thế cả. Và khi bắt máy, Nhi càng thêm ngỡ ngàng vì nghe thấy tiếng nấc
nhỏ từ đối phương. Cho đến ngày hôm nay, đây mới là lần đầu tiên Bảo Nhi chứng
kiến – dù chỉ là qua điện thoại – Thiên Kim khóc. Ngày trước, cô chỉ từng thấy
đôi mắt đỏ hoe vì khóc trước cảnh gia đình ly tán của Kim, chỉ có thế mà thôi.
Kim không khóc dữ, những tiếng nấc không vang lên quá nhiều hay rõ tiếng, nhưng
chuyện một người như Kim rơi lệ đã đủ khiến cho Nhi lo lắng, bồn chồn.
Bảo
Nhi tưởng rằng vì khóc, Thiên Kim sẽ nghẹn lời không nói được. Nào ngờ, cô ấy
đã là người lên tiếng trước:
-
Tớ sẽ đi phá thai đây, Nhi à. – Giọng cô thật khó nhận ra nếu hai chữ Thiên Kim
không hiện lên màn hình điện thoại ngay từ đầu – Tớ sẽ đi.
Quyết
định đột ngột này làm cho Nhi quá kinh ngạc, đồng thời cũng không thể vui mừng
được chút nào cả :
-
Gì vậy Kim ? Có chuyện gì rồi sao ?
Ngừng
lại cho một tiếng nấc ngắt ngang, Kim hít thật sâu rồi mới nói :
-
Hôm qua, tớ với hắn cãi nhau… về
chuyện cái thai… Hắn vẫn cương quyết
không chịu lấy tớ, và luôn mồm bảo tớ phải phá bỏ đi. Rồi sáng nay, tớ thức
dậy… - Giọng Kim mỗi lúc một mếu máo - …Nhi có biết tớ thấy mình ở đâu không ?
Cố
ngăn chặn trí tưởng tượng hãi hùng của mình, Bảo Nhi ngập ngừng :
-
Không… Kim… ở đâu vậy ?
-
Tớ… thức dậy… trên ghế đá ở… công viên… trên người chỉ có bộ đồ ngủ… với một
túi đồ… Mọi người đều nhìn tớ như con điên, Nhi không thể nào tưởng tượng nổi,
không thể nào tưởng tượng ra được đâu. - Lúc này, Kim mới nấc lên một tiếng rõ
to – Hắn đã… dọn hết tất cả đồ đạc của tớ ra ngoài, đuổi… đuổi tớ đi… Hắn lấy
lại tất cả những thứ hắn đã mua cho tớ, quần áo, trang sức… Cái điện thoại, hắn
chỉ quẳng lại cho tớ cái sim, còn bao nhiêu hắn lấy hết…
Nỗi
uất ức và căm hận làm cho Kim nói như gầm lên :
-
Tên đểu cáng đó… hắn cho tiền vào một cái phong bì, bảo từ nay cắt đứt với tớ…
bảo tớ hãy dùng tiền đó mà phá thai đi… - Bảo Nhi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng
hai hàm răng Kim nghiến vào nhau ken két - Được lắm, tớ không còn gì để nói với
hắn nữa, tớ sẽ đi phá thai đây… Tớ sẽ đi phá cái thai của tên khốn nạn này.
Quá
bất ngờ trước điều mà chính mình cũng không thể tưởng tượng ra, Bảo Nhi có
nhiều giây im lặng vì không thể thốt nên lời. Nỗi đau xót và căm tức cùng một
lúc dâng trào cuồn cuộn trong lòng cô, khiến cho máu nóng sôi lên tới tận óc.
Dẫu có tức giận thế nào thì cô hiểu bấy nhiêu điều mình cảm thấy chẳng là gì
nếu so với Kim. Hơi thở của người ở đầu dây bên kia chẳng mấy khác biệt với
tiếng của một con trâu điên đang giữa cơn lồng lộn, có thể húc vào bất kì ai.
Cố
giữ giọng bình tĩnh, Nhi hỏi vội :
-
Nhưng mà bây giờ Kim đang ở đâu vậy ?
-
Tớ… đang đi taxi. Tớ sẽ về nhà mẹ. – Tiếng nói run run của Kim rõ ràng cũng là
đang kiềm nén cảm xúc căm hận vào lòng – Nhi à, tớ xin lỗi nhé… Ngày mai tớ
không thể tới tham dự buổi tiệc của Nhi và Quang Hải được nữa… Thật là… đây là
tiệc của nhà Quang Hải, chứ không phải của Nhi… tớ không thể tới dự được…
Vẫn
còn trong trạng thái bàng hoàng không biết nên nói gì, Bảo Nhi chỉ có thể hỏi :
-
Kim… Kim định đi phá ngay thật sao ?
-
Chứ còn làm sao nữa ? – Từng câu chữ của Kim chỉ chất chứa nỗi thù hận ngùn
ngụt – Tớ không muốn mang thai sản phẩm
của hắn thêm một ngày nào nữa.
Cô
làm Nhi giật mình khi cất tiếng như gầm gừ :
-
Tớ… tớ chỉ muốn được giết hắn thôi, Nhi… có… hiểu được không ? Tớ không may mắn
gặp được người tốt như Nhi, tớ thật là xấu số, cái gì của tớ cũng không tốt như
Nhi cả…
Bảo
Nhi lờ mờ thấy được cái ganh tị đầu tiên từng tồn tại giữa mình và Thiên Kim đang
xuất hiện. Nhưng cô có thể hiểu, vì biết rằng lúc này tâm trạng của Kim hẳn rất
nhạy cảm. Nhi sẽ không bực bội vì điều đó. Vấn đề là, Kim đã không chỉ dừng lại
ở đấy :
-
Mà… Nhi đã đăng kí kết hôn với Quang Hải chưa ? – Cách hỏi này không giống sự
quan tâm cho lắm.
-
Chưa… Chưa có.
-
Chưa cơ à ?... Coi chừng đó Nhi ạ… - Kim bắt đầu có chút mỉa mai – Chần chừ lâu
thế ? Coi chừng một ngày Nhi sẽ như tớ mà thôi…
Bảo
Nhi nhăn mặt :
-
Đừng lo lắng nhiều quá mà Kim. Kim cứ về nhà đi, rồi hôm nào chúng ta gặp nhau
nói chuyện, được không ?
-
Bọn nhà giàu đó là một lũ khốn nạn ! Chúng chỉ biết vung tiền ra để giải quyết
mọi thứ ! Nhớ đó, Bảo Nhi. Bọn đó chỉ có như vậy mà thôi.
Chẳng
nói thêm một lời từ biệt nào, Thiên Kim đã cúp máy. Bảo Nhi không hề có ý muốn
kết thúc cuộc đối thoại sớm như vậy, nhưng hình như Kim không có đủ bình tĩnh
để nói chuyện bình thường vào thời điểm này. Vậy nên, Nhi chỉ còn biết thở dài
thườn thượt. Lúc đầu thì cô than thân trách phận với Kim, nhưng còn bây giờ Kim
đã hóa thành người phải chịu đau khổ, mà Bảo Nhi thì không thể có cách nào giúp
đỡ được cho bạn mình cả. Điều này làm cho cô thấy khó chịu, bức bối lắm. Cả
buổi sáng Nhi hầu như không thể ngồi yên để tập trung viết truyện được. Bên
cạnh cái lo lắng và căm tức, Bảo Nhi bị sốc vì hành vi bỉ ổi ấy của Ngọc Toàn. Cô
đã từng có cảm tưởng Ngọc Toàn không phải là người tốt, nhưng không phải là đến
mức độ này.
Buổi
chiều, Bảo Nhi thử gọi lại cho Thiên Kim nhưng vô ích. Kim đã tắt điện thoại,
cô chẳng cách nào liên lạc được. Số điện thoại nhà của Kim thì bây giờ nó đã
không còn là số máy nhà mẹ cô bạn nữa. Thế là, cô chỉ còn biết chờ đợi mà thôi.
Bên
bàn ăn tối, Quang Hải chỉ vừa ngồi xuống đã hỏi, vẻ mặt rất khó hiểu :
-
Bảo Nhi à, Ngọc Toàn và Thiên Kim chia tay rồi sao ?
Nhi
tròn mắt :
-
Làm sao anh biết ?
Thấy
cô không tỏ ra bất ngờ trước tin tức đó, anh từ tốn nói, nhưng thái độ này rất
khác với Quang Hải thường ngày :
-
Sáng nay Toàn gọi cho anh, giọng rất hả hê, sảng khoái. Cậu ta nói là đã tống
khứ được cái của nợ đi rồi.
Nghe
ba chữ “cái của nợ” hết sức chướng
tai ấy, Bảo Nhi lại nhíu mày, thấy khó chịu vô cùng. Cô không thể giấu được nỗi
bức xúc :
-
Chuyện vậy mà cậu ta cũng đem đi khoe khoang sao ?
-
Ngọc Toàn tỏ ra vô cùng hào hứng. Vả lại, em biết tại sao cậu ấy không nói với
ai khác mà lại là anh không ?
Quan
sát nét mặt Quang Hải để thăm dò, cô ngờ ngợ :
-
Lẽ nào là…
-
Phải đấy. – Anh cười nhạt – Cậu ta nói anh là một thằng đần đã để cho em xỏ
mũi.
Tới
đây, Bảo Nhi chợt cúi đầu lặng im. Một người như Ngọc Toàn, vốn là bạn học hồi
cấp ba của Nhi, đáng lẽ phải hiểu khá rõ rằng cô không thể là loại người này.
Vậy mà giờ đây, chính Toàn còn nói ra những lời như thế, thì mấy ai sẽ hiểu cho
cô đây ? Bạn bè ngày xưa của Bảo Nhi sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện ?
Giọng
cô xìu đi hẳn :
-
Toàn còn nói gì nữa không ?
-
Không. – Quang Hải khẳng định, giọng lạnh tanh.
-
Ngọc Toàn mà biết nói ít như vậy à ?
-
Em nghĩ sau câu ban nãy anh còn muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa hay sao
?
Bấy
giờ, Bảo Nhi mới hiểu ra thái độ lạ lùng của anh từ ban nãy khi nói về Ngọc
Toàn. Mối căm ghét cô dành cho Toàn vốn đã chất cao như núi giờ đã còn chọc
thấu đến trời xanh. Tự dưng, cô thấy tâm trạng mình trở nên tồi tệ lắm. Thật
sự, Bảo Nhi rất buồn, vì chẳng mấy ai chịu tin và hiểu được cô. Bây giờ, niềm
tin của Nhi chỉ còn đặt ở Thiên Kim, ở gia đình, và ở Quang Hải. Ngoài bấy
nhiêu con người ít ỏi ấy ra, hình như chẳng còn ai đánh giá Bảo Nhi là một cô
gái tốt lành nữa.
“Phải rồi, mình quên mất. Con gái mà
ăn cơm trước kẻng với người yêu, có ai ưa được?”, cô chua chát nghĩ.
Một
lần nữa, bàn tay Quang Hải dịu dàng nắm lấy tay Bảo Nhi, xoa dịu cho cõi lòng
nặng nề của cô. Ngẩng nhìn anh, cô biết anh có thể hiểu được điều gì đang diễn
ra trong suy nghĩ của mình, và chính điều ấy hình như cũng đang đè nặng lên
trái tim anh, khiến cho cả hai đều thấy không thoải mái. Nhưng, được siết chặt
lấy tay anh, Bảo Nhi bớt đi phần lo lắng, e sợ, vì cô được cảm nhận rất rõ ràng
sự đồng hành của Quang Hải bên cạnh. Có bấy nhiêu, cô đã mạnh mẽ hơn, cố gắng
không nghĩ nhiều về những gì tiêu cực xung quanh nữa. Con đường này cô đã chọn,
không còn có thể làm gì để thay đổi nữa rồi, chỉ còn cách bình tĩnh đương đầu
thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét