ẢO - TẬP 93
Nén
đi tiếng khóc, Bảo Nhi hít một hơi thật sâu để có thể nói cho rõ tiếng :
-
…A… lô !
Kim
nói nhanh như tên lửa, giọng đầy sự sốt ruột lẫn hoảng hốt:
-
Nhi à, tớ mới vừa nghe chuyện của Nhi. Như vậy là sao ? Bây giờ Nhi đang ở đâu
vậy ? Chuyện này là thế nào ?
Nào
ngờ, Bảo Nhi không thể kiềm nén cơn nức nở lâu hơn nữa, cô bật khóc ngay khi
vừa nghe thấy những lời hỏi han gấp gáp ấy của Kim. Bảo Nhi thổn thức :
-
Kim… tớ không thể chịu đựng ở chỗ này được nữa… Tớ phải đi đâu bây giờ ?... Tớ
phải làm sao đây ?
-
Từ từ đã Nhi. Bây giờ Nhi ở đâu ? Sài Gòn hay Biên Hòa ?
-
Ở… Biên Hòa…
-
Nhi đang ở ngoài đường hả ? – Kim hỏi ngay khi vừa nghe có tiếng xe cộ - Là chỗ
nào vậy, chỉ cụ thể cho tớ biết đi.
-
Kim hỏi vậy… để làm gì ?
-
Cứ nói liền đi mà !
Sau
khi nghe lời đáp của Bảo Nhi, Kim đã bảo cô chờ một lát rồi cúp máy. Chỉ mới
vừa nói được mấy câu đã kết thúc, Nhi càng tủi thân và khóc dữ hơn, bởi cô
tưởng rằng mình đã tìm được một chỗ để chia sẻ. Bảo Nhi biết rằng việc trông
đợi Thiên Kim sẽ đến đây với mình vào giờ này là một điều không tưởng, nhưng cô
vẫn cố gắng hy vọng và chờ đợi. Nếu mười lăm phút nữa mà Kim vẫn không xuất
hiện, cô sẽ lại tiếp tục đi. Trong quãng thời gian đó, việc Bảo Nhi cần làm
chính là lên kế hoạch cho cuộc đời của chính mình. Nhìn vào tương lai mờ mịt,
cô không thấy con đường nào khác ngoài rời khỏi thành phố này, và cả Sài Gòn.
Cả hai nơi đó đều không dung nạp cô nữa.
Ngày
cuối năm trời trở lạnh, Bảo Nhi ngồi một lát đã phải mở ba lô lấy cho mình
chiếc áo khoác. Cô lủi thủi ngồi một mình nơi trạm xe buýt trên con đường thưa
vắng bóng người. Nước mắt Bảo Nhi vẫn chưa hề ngừng rơi xuống, và khi Thiên Kim
bước ra khỏi chiếc xe hơi đậu lại ngay trước mặt Nhi, thì cô đã chồm dậy ôm
chặt lấy Kim mà khóc nấc. Không hỏi han thêm điều gì nữa, Kim chỉ vỗ về bạn
mình, rồi hạ giọng :
-
Nhi bỏ nhà đi thật sao ?
Nhi
mếu máo, uất nghẹn :
-
Tớ không chịu nổi được nữa… Kim… Tớ không thể chịu đựng thêm nữa…
-
Nhi có chắc mình sẽ không hối hận không ? Cả gia đình Nhi đều ở đây, Nhi muốn
đi đâu chứ ?
Chẳng
mấy chốc đã khóc ướt cả vai áo Thiên Kim, Bảo Nhi vừa nói vừa lắc đầu nguầy
nguậy :
-
Tớ sẽ không ở lại đây nữa đâu… Tớ không muốn… Tớ…
Cô
vốn muốn nói nhiều hơn thế nữa, nhưng lại không có cách nào thốt thành lời được
bao nhiêu là cảm xúc uất nghẹn ở trong lòng. Từng tiếng nói của Nhi bị chặn lại
bởi những tiếng thổn thức dữ dội, nặng nề, không cách nào kiềm nén được. Đã có
thể hiểu điều mà Bảo Nhi mong muốn, Kim không cố vặn hỏi thêm về điều đó nữa mà
chỉ tiếp, giọng cô đối với Nhi chưa bao giờ nhẹ nhàng, trầm buồn hơn thế :
-
Vậy Nhi định đi đâu ?
Bảo
Nhi vẫn tiếp tục lắc đầu thay cho câu trả lời không thể thốt lên được :
-
Tớ không… Tớ… không… biết…
Đột
ngột đẩy cô ra, Thiên Kim vừa đưa tay lau bớt đi nước mắt trên mặt Nhi vừa nói vội
:
-
Vậy vào trong xe với tớ đã, xe tớ thuê chở đó. Lên rồi chúng mình nói tiếp, được
không ? Vào trong này đi, Bảo Nhi.
Chẳng
cần biết Kim đang đi đến nơi nào, Nhi cũng gật đầu, quẹt nước mắt và theo bạn
mình ngồi vào trong xe. Kim khệ nệ giúp Nhi mang chiếc ba lô vào. Suốt một đoạn
đường rất dài, việc duy nhất Bảo Nhi có thể làm chỉ là ôm lấy Kim mà khóc đến
mệt lả và ngủ thiếp đi. Thiên Kim không hỏi một lời nào, bởi Nhi cũng không hề
muốn phải trả lời trong lúc này. Kim chỉ biết ngồi yên vỗ nhè nhẹ lên vai, lên
lưng Nhi để vỗ về, chứ không tìm ra được cách nào xoa dịu nỗi đau của bạn mình
cả. Hai người là như thế. Kim hay kể lể nhưng ít khóc, còn Bảo Nhi, bình thường
chẳng hay tâm sự gì, nhưng khi đã lâm vào cảnh ngộ đau buồn thì hễ có Kim ở bên
là lại khóc mãi không thôi. Chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế, chẳng thể biết
bản thân đã ngủ đi như thế nào. Giấc ngủ ấy tràn ngập những cơn ác mộng khủng
khiếp, về tương lai có, về quá khứ cũng chẳng thiếu gì.
Vì
một giấc ngủ như thế, Bảo Nhi đã thức dậy khá sớm, chỉ chừng sau một tiếng đồng
hồ. Cô thấy mình đang nằm gác đầu trên chân Thiên Kim mà chẳng rõ cô bạn đã di
chuyển Nhi theo tư thế này từ bao giờ. Bảo Nhi ngồi dậy làm cho Kim cũng mơ
màng tỉnh giấc. Bấy giờ, Nhi mới bình tĩnh hơn một chút để hỏi Kim rằng họ đang
đi đâu, tại sao đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn còn ở trong xe. Kim có vẻ buồn khi
kể :
-
Tớ chán mẹ tớ lắm rồi, Nhi à. Mẹ tớ chê tớ ngu si, sao không chịu phá thai cho
sớm, để mất một kho vàng quý như thế, thật là phí của, sau này ai biết có còn
câu được đại gia nào như thế nữa không. – Giọng cô đầy ý mỉa mai – Mẹ bảo tớ
quá đần độn, không giữ chân nổi một thằng đàn ông như thế, để cho nó đá mình
đi. Mà Nhi biết không, đã thế rồi, mẹ còn vội vội vàng vàng bảo tớ đi xem mắt
làm quen với một anh công tử khác.
Tia
căm hờn và tức giận lại hiện trong đôi mắt Kim :
-
Hắn ta thì thế nào Nhi cũng tưởng tượng được đấy. Nhưng cái đáng nói là gì, chỉ
mới thấy mình cười đùa vui vẻ một chút, hắn đã rủ rê vào khách sạn, Nhi xem có
khốn kiếp không ? Tớ không đi, và mẹ tớ đã nói gì ? – Kim tằng hắng rồi nhại
lại giọng the thé của mẹ mình - “Mày đúng
là ngu như lợn. Thật là một con bất hiếu. Tao nuôi mày ăn học đến từng này mà
mày không thể báo đáp cho tao được một chút hả ?”.
Lắc
đầu, Kim lấy lại một nụ cười trên môi để không khí chẳng quá nặng nề :
-
Vì mẹ không chịu ngừng tìm kiếm những anh nhà giàu cho tớ, tớ không thể chịu
đựng thêm nữa. Tớ tức lắm, tớ gọi cho ba, ba tớ ở Đà Lạt ấy, Nhi có nhớ không ?
Tớ kể hết tất cả mọi chuyện cho ba, tớ nói rằng mình không muốn ở đây với mẹ
thêm nữa. Vậy nên ba bảo tớ lên Đà Lạt, ba sẽ tìm cách xoay sở cho tớ một chỗ ở
nào đó, cha con có thể thuận bề chăm sóc, đùm bọc nhau. Thế là tớ đi ngay, kẻo
không mẹ tớ sẽ lại bán con mình cho một lão già nào đó mất.
Giọng
Bảo Nhi khản đặc :
-
Vậy là… chúng ta đang đi Đà Lạt ?
-
Ừ, đúng. Tớ đi vội quá, tới nơi vào giờ giấc kiểu này, nhưng mà thôi kệ. Dù sao
cũng là ba tớ mà, tớ cứ gọi cho ông ấy khi tới thôi.
-
Tiền ở đâu mà Kim thuê xe ?
-
Thằng khốn Ngọc Toàn đó có cho tớ tiền mà, Nhi nhớ không ? Tớ lén lút bỏ đi ban
đêm, phải thuê xe để đi chứ. – Kim nắm lấy hai bàn tay Nhi, cả gương mặt tràn
trề không biết bao nhiêu là hy vọng tha thiết – Nhi à, Nhi sẽ ở với tớ, nhé !
Cô
vẫn cứ thều thào như một người sắp chết :
-
Nếu không sao giờ tớ lại ngồi ở đây… Nhưng… Kim đã phá thai chưa ?
-
Dĩ nhiên là rồi. – Nói ra câu này, Kim có vẻ hả hê – Ngay hôm gọi cho Nhi, tớ
đã làm luôn rồi.
Nhìn
đôi mắt vẫn còn đỏ vì khóc quá nhiều và cả hai quầng thâm sậm màu trên gương
mặt xanh xao của Bảo Nhi, Thiên Kim khẽ thở dài rồi kéo người bạn thân ngả đầu
vào vai mình. Nhi hoàn toàn thuận theo, ngả hẳn vào người bên cạnh, người cuối
cùng còn lại trên đời này mà cô có thể sẻ chia, nương tựa. Bây giờ, cô đã chẳng
còn ai nữa rồi, Thiên Kim và đứa con trong bụng là tất cả những gì Nhi có. Cử
chỉ ân cần, quan tâm này của Kim làm cho cõi lòng lạnh lẽo và tê tái của cô có
thêm được chút hơi ấm nhỏ nhoi. Kim buông một lời than thở :
-
Nhi nói đúng, số chúng ta đều đen như nhau cả. Những thằng nhà giàu ấy, đều là
một lũ khốn cả, chúng ta đừng để ý đến nữa.
Tuy
vậy, câu nói đó chẳng có tác dụng làm cho lòng Bảo Nhi thấy khá lên được chút
nào. Tiếng “giàu” vang lên đã nhắc
nhở cho cô thực tại về ước mơ tan vỡ của mình. Từ đây, Bảo Nhi sẽ không bao giờ
dám mơ hay có thể mơ về một người chồng giàu có làm bóng cả cho cuộc đời mình,
một cuộc sống an nhàn, sung túc, tha hồ làm điều mình yêu, chẳng mang nặng trên
vai gánh nặng áo cơm nữa. Ngọc Toàn rồi đến Quang Hải, tại sao tất cả những
chàng trai con nhà giàu sang này đều là những kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ ? Điều này
rõ ràng Bảo Nhi đã lo sợ từ trước, chỉ tại cô quá nhẹ dạ, quá ngây thơ, đã tin
vào những lời nói không hề có bất kỳ căn cứ nào của Quang Hải, để rồi làm tổn
thương chính mình và một người không hề có tội lỗi gì khác. Cô không muốn tin
đây là sự thật, không muốn tin rằng anh đã là một kẻ như thế. Biết đâu sẽ lại
có một ngày anh thức tỉnh sai lầm của mình, hóa ra hành động ấy chỉ là một sự
nóng nảy nhất thời, rồi anh sẽ đi tìm Nhi…
Mơ ước đó lúc này vẫn rất mãnh liệt trong lòng Bảo Nhi, nung nấu trong
cô niềm hy vọng ngốc nghếch, chẳng biết đến bao giờ mới tắt.
Nhưng
cũng chính vì nhớ tới Quang Hải rồi lại cả Khánh Huy, Bảo Nhi thu cả hai chân
lên ghế, úp mặt vào đầu gối, hai tay đưa lên ôm lấy đầu mình vì một cảm giác
đau đớn không thể chịu đựng nổi. Quan sát Bảo Nhi đầy ái ngại, Thiên Kim ngập
ngừng :
-
Còn Nhi ? Nhi đã phá thai chưa ? – Câu hỏi của cô chuyển dần sang một lời
khuyên nhủ - Bây giờ chỉ còn một lựa chọn thôi… Nó vẫn còn nhỏ lắm, phá không
có sao đâu…
Trước
câu hỏi này, Bảo Nhi chỉ biết ngồi lặng im, không đáp, vì bản thân vẫn chưa tự
tìm được câu trả lời. Thật ra, nói đúng hơn, lòng cô vốn đã có mong muốn của
riêng mình. Những thứ lý thuyết của lý trí chỉ đang vùng vẫy yếu ớt đòi cô phải
thực hiện điều mà theo lẽ thường tình bất cứ ai cũng sẽ làm và thấy rằng đấy là
lựa chọn sáng suốt nhất. Một cuộc đời mới được tạo ra, đồng thời một nửa phần
đời của Nhi sẽ chẳng còn gì nữa. Cô chỉ dám liếc chứ không thể nhìn thẳng vào
mặt Thiên Kim, vì đôi mắt trên đấy đang đong đầy nỗi lo lắng và cả sợ hãi.
Nhìn
ra khung cảnh xa lạ bên ngoài ô cửa kính, Bảo Nhi chẳng thấy lòng khá hơn nhiều
lắm khi đối diện với cuộc sống mới sắp bắt đầu. Bây giờ, mọi thứ đều đã bị bỏ
lại rất rất xa ở phía sau, có lẽ sẽ không ai tìm được hai người nữa. Bảo Nhi lo
sợ ba Thiên Kim sẽ có cái nhìn thiếu thiện cảm đối với mình, sợ rằng cái tai
tiếng cô gái không chồng mà có con của mình sẽ làm ảnh hưởng tới Thiên Kim.
Nhưng hình như dù lòng cũng bộn bề lo âu, Kim lại không nghĩ về những điều
giống như vậy. Cô nàng chỉ thở dài, nắm lấy tay Bảo Nhi và nói :
-
Chắc ba tớ sẽ kiếm được việc làm cho cả hai đứa mình. Ba tớ cũng là giáo viên
mà. Chắc sẽ ổn thôi.
Thường
ngày, Bảo Nhi, cô gái nhút nhát và hay đau buồn, luôn cảm thấy ấm áp khi được
nắm lấy tay Thiên Kim. Nhưng giây phút này, cô chỉ cảm thấy một cái lạnh lẽo
tương tự từ đối phương. Điều đó làm cho cả hai siết chặt lấy tay nhau hơn để
cùng giúp nhau vượt qua nỗi sợ hãi chẳng có cách nào tránh nổi vì nghĩ về tương
lai của mình.
Cuộc
sống của Bảo Nhi đã tiếp diễn trên đất Đà Lạt xa lạ, không hề có lấy một người
quen. Quá sợ hãi về việc sẽ bị ba mẹ tìm kiếm, cô dù không muốn cũng hối hả đổi
ngay số điện thoại. Bảo Nhi gắng tự trấn an mình rằng số cũ của Thiên Kim vẫn
còn đó, mọi liên lạc chưa phải đã hoàn toàn bị cắt đứt. Và nhiều tháng sau,
Thiên Kim đã than trời mà nói rằng, Nhi đã có hai quyết định sai lầm lớn nhất
của đời mình, không còn cách nào chữa lại được. Cô hiểu điều đó, nhưng chỉ có
thể nuốt nước mắt vì không thể chịu đựng một lựa chọn khác hơn. Ngày ngày trôi
qua trong nỗi mong chờ, hy vọng lay lắt, nhưng chẳng bao giờ có chút dấu hiệu
sẽ tốt hơn lên. Đời cô cứ như sa dần vào vũng lầy từ đó, đi xuống sâu mãi, sâu
mãi, không còn ngóc đầu lên để nhìn thấy mặt trời, để ước mơ được nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét