Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

ẢO - Tập 96


ẢO - TẬP 96



Bảo Nhi bật cười xoa dịu cô bạn của mình :

- Tớ không có sao thiệt mà. Bà bầu à, lo cho sức khỏe của mình đi, khoan hãy lo cho người khác.

Kim kêu lên :

- Nữa ! Đã bảo là đừng có kêu “bà bầu” ! Ghét chữ “bà” đó lắm nhá !

- Kim càng ghét tớ càng thích gọi đấy ! – Cô ghẹo.

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, và như mọi lần, Kim chẳng bao giờ tự nói ra câu nào về cuộc sống của mình, trừ phi Bảo Nhi chủ động hỏi trước. Dẫu thế, khi được hỏi, cô cũng chỉ nói rất ít, không kể lể như ngày xưa nữa. Bảo Nhi muốn hiểu hơn về gia đình của Kim, muốn quan tâm tới Kim, nhưng vẫn phải thầm cảm ơn người bạn thân của mình đã thông hiểu tất cả. Chỉ cần nghe thấy một câu thôi, cô cũng đã tự hình dung ra thật cụ thể về mái ấm gia đình hạnh phúc, đầm ấm mà Thiên Kim đang sở hữu. Chút ganh tị làm cho cô buồn lòng, và sau đó, tệ hơn là cơn tủi phận lại tràn tới. Lần nào, Nhi cũng phải cố nói cho vui vẻ để xua tan mây mù trong cõi lòng của chính mình. Hai năm nay không còn Kim ở bên cạnh nữa, Bảo Nhi cảm thấy cô đơn quá.

Thiên Kim hỏi bằng giọng rất không vui :

- Hôm nay Nhi đi mua đồ với người yêu sao rồi ? Có gì vui không ? Đã mua được chưa ?

Biết Kim sẽ lại càu nhàu, Bảo Nhi cũng thấy không thích, nhưng vẫn trả lời :

- Ừ, mua được rồi. Đẹp lắm.

- Anh ta bỏ tiền ra mua, chắc cũng phải cỡ triệu đồng chứ chẳng ít hả ?

- Thôi mà Kim, đừng có như vậy nữa. Ảnh muốn tớ vui, muốn cho tớ có đồ đẹp nên dẫn tớ đi mua đồ thôi, chuyện thế mà Kim cũng thấy là xấu nữa sao ?

- Nhi không thấy anh ta đang dùng tiền để dụ dỗ Nhi hay sao ?

- Đã nói là không có đâu mà. Anh ấy chỉ là muốn làm cho tớ vui, sao Kim không chịu tin vậy ?

Nghe tiếng Kim, Bảo Nhi biết cô ấy muốn nói thêm điều gì đó nữa rất tiêu cực về Nguyên Khôi, nhưng rồilại tự kiềm chế, không nói nữa. Cô chỉ thở dài rồi chậm rãi bảo :

- Nhi à, tớ chẳng bao giờ thấy anh ta có gì gọi là tốt lành cả, mọi thứ hiện lên ngay từ cái nét mặt rồi. Tớ nói ra điều này vì tốt cho Nhi, dù tớ biết là Nhi nghe hoài thấy bực mình lắm. Nhưng loại người đó Nhi phải coi chừng. Sau những gì đã xảy ra với cả hai đứa mình, Nhi chưa thấy chúng rất đáng sợ hay sao ?

Bảo Nhi ngậm ngùi lặng im hồi lâu rồi trả lời :

- Lần này sẽ không sao nữa đâu, Kim đừng lo lắng quá.

- Không nói tới chuyện anh ta có là người xấu, tớ muốn hỏi thật Nhi. – Kim vẫn chưa ngừng tỏ ra bất bình - Nhi sẽ lấy người mà mình không hề yêu một tí nào như vậy sao ?

Còn người mà Bảo Nhi thật lòng muốn lấy, muốn được ở bên, cô có bao giờ còn mơ tới được nữa chăng ? Khi đó, chuyện sau này cô sống với ai có còn khác gì ?

- Ít ra thì tớ cũng sẽ được hạnh phúc. – Giọng cô nhỏ dần đi, bày tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tơ mềm của Hải Nhi, cô bé đang nằm ngủ ngon chẳng hay biết gì – Tớ sẽ có nhiều tiền để gửi về nhà hơn… Tớ sẽ có được một phần của những gì tớ đã từng mơ. Chuyện tình cảm… có thể vun đắp từ từ.

- Như vậy không ổn tí nào ! – Một lần nữa, Thiên Kim la lên – Nhi không chỉ không yêu, Nhi còn chẳng quan tâm tí nào đến anh ta. Cái này còn phải nói là Nhi đang lợi dụng người khác. Thế tớ hỏi vậy, Nhi nói ngày mai Nhi đi với anh ta tới dự tiệc công ty, còn bảo là ở đó có đối tác rất quan trọng ở đấy. Vậy buổi tiệc đó tổ chức ở đâu, đối tác ấy là công ty nào ? Nhi có biết không hả ?

Quả thực, Bảo Nhi không hề có tí hiểu biết gì về những điều đó. Lí do cũng bởi chính điều Thiên Kim vừa nói : cô không quan tâm. Nhưng, Bảo Nhi không nghĩ mình đang lợi dụng người khác. Cô không cố tình mồi chài gì Nguyên Khôi cả, chỉ đơn giản là gật đầu với lời bày tỏ của anh, đồng ý trở thành bạn gái của anh và đón nhận những sự yêu thương, săn sóc từ anh mà thôi. Cô chưa từng – và cũng không có ý định – moi móc hết túi tiền của Khôi, thứ gì cũng chỉ là do anh tự nguyện mua cho cô tất.

Đây không hề là lần đầu tiên đề tài này được đem lên thớt mổ xẻ giữa Bảo Nhi và Thiên Kim, và nhữnglời như thế cô cũng đã nói với Kim không biết bao nhiêu lần. Cả hai không người nào chịu thay đổi quan điểm của mình, không ai chịu tiếp thu câu nào từ đối phương cả. Bảo Nhi biết Kim lo lắng cho mình, nên cũng chấp nhận ngồi nghemà không bộc lộ sự nóng giận. Còn Kim, cô thấy tức giận vì Nhi quá cứng đầu, quá tin vào chính mình, nhưng mãi cũng chẳng tìm ra cách nào để khuyên nhủ cho thành cả.

Bảo Nhi chưa bao giờ thấy Nguyên Khôi có vấn đề. Anh là người đã bắt đầu theo đuổi cô trước. Nguyên Khôi lớn hơn Nhi tám tuổi, sở hữu một công ty riêng rất ăn nên làm ra. Bởi vậy, có thể nói anh là một đại gia, là chàng trai giàu có nhất mà cô từng gặp trong suốt bốn năm qua. Bảo Nhi đâu có mong đợi gì nhiều, cô chỉ cần thấy anh đối xử tốt với mình, quan tâm tới cô, vậy là đủ. Như thế, cô có thể mơ tới một tương lai đẹp hơn, đấy là khi mình trở thành vợ của anh, được sống đầy đủ, sung túc và Bảo Nhi lại được tiếp tục quay lại với niềm đam mê của mình. Quan trọng hơn nữa là Hải Nhi sẽ có một cuộc sống tốt hơn hiện tại vạn lần, về hầu như tất cả mọi mặt. Chỉ có duy nhất một phương diện thiếu thốn mà cô đau đớn vì không bao giờ có thể dùng thứ gì để lấp đầy nổi.

Nằm trên tấm nệm mỏng, Bảo Nhi thở ra một hơi thật dài. Theo thói quen đã bốn năm nay, cô với tay lấy chiếc ví nhỏ của mình và mở ra xem. Chỉ tồn tại duy nhất một bức ảnh tình yêu giữa Nhi và Quang Hải, những ngày cô được chìm đắm trong tình yêu của anh cũng chỉ kéo dài đến ba tuần là chấm dứt. Nhưng mất bốn năm, mọi thứ vẫn không thể bị xóa nhòa, Bảo Nhi vẫn không thể ngừng được việc mở chiếc ví ra xem mỗi tối để được nhìn anh một lần trước khi ngủ, để nuôi mãi hy vọng ngày càng xa vời của chính mình. Đã lâu như thế rồi, cô có nên tiếp tục nữa hay không ? Bây giờ đã có Nguyên Khôi, còn nghĩ tới Quang Hải để làm gì ? Dù cho theo lý thuyết mọi thứ phải là như thế, nhưng Bảo Nhi không thể làm được. Sáu năm đã không thể, thì sau những gì đã xảy ra, bốn năm lại càng không làm được bất cứ điều gì. Dòng lệ lại lăn dài trên má Nhi, rơi thấm xuống chiếc gối đã từng hứng không biết bao nhiêu giọt nước mắt khác.


Sau mười phút, Bảo Nhi mới quyết định quẹt nước mắt và cất chiếc ví đi. Tâm trạng cô vẫn chưa thể khá hơn kể từ chiều, nhưng vì quá mệt mỏi, nên Nhi không thể nằm suy nghĩ gì thêm được lâu cả. Chỉ chưa tới một phút sau, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Tuy vậy, trong thời gian chưa tới một phút đó, Nhi vẫn kịp nghĩ xem ngày mai mình sẽ lại phải làm những gì, từ sáng cho đến tối, và cả nghĩ về những gì đã qua, những gì mình vẫn đang mơ, đang khao khát. Có lẽ chính những suy nghĩ đó đã khiến cho cô không có được một đêm nào ngon giấc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg