ẢO - TẬP 99
Sáng
hôm sau, Bảo Nhi thức dậy trong trạng thái mệt nhoài. Cô thấy mình như nặng
thêm cả trăm kí, không thể nào ngồi dậy nổi. Cảm giác kiệt sức này xem chừng
còn tệ hơn mấy hôm trước, khi mà Nhi vẫn còn đang bị cơn sốt hành hạ. Rõ ràng,
sau cơn bệnh cô vẫn chưa hồi phục hẳn, vậy mà ngày hôm qua đã phải chịu một sự
kích động quá lớn. Cả đầu óc cô quay cuồng hỗn loạn, tay chân hình như không có
sức. Tuy nhiên, Bảo Nhi vẫn ngồi dậy chuẩn bị đi dạy và đồng thời đưa Hải Nhi
tới trường. Cô lo lắng vì thấy con bé có vẻ không vui, sợ rằng chỉ nhìn thấy
ngừơi cha của mình một lần duy nhất cũng sẽ đủ khiến cho con bé nhớ mãi. Từ
đây, có lẽ Hải Nhi đã ý thức được rằng người đàn ông mẹ nó thường chỉ trong bức
ảnh là có thật, nó quả nhiên có một người ba ở trên đời. Bảo Nhi cầu mong cho
con bé đừng nghĩ gì tới chuyện đó nữa, vì con bé sẽ chỉ càng tổn thương hơn mà
thôi…
Buổi
sáng ấy, Bảo Nhi nhận được lời hỏi thăm từ Nguyên Khôi, và cô cũng chỉ biết nói
bừa rằng mình chưa khỏe hẳn từ lần sốt siêu vi hôm nọ, nên chợt thấy mệt, chóng
mặt quá, phải về nhà ngay. Thực ra, đấy chính là tình trạng sức khỏe của Bảo
Nhi ngay lúc này. Cơ thể cô đang muốn nghỉ ngơi, nhưng Nhi vẫn cứ làm việc và
làm việc. Vì làm việc giúp cho đầu óc cô tập trung, không thể tiếp tục suy nghĩ
về chuyện riêng tư của mình, sẽ không thể đau lòng được. Còn lúc này mà nằm lì
ở nhà, cô sẽ thành thế nào đây ?
Giờ
nghỉ trưa, Bảo Nhi không ngờ là Thiên Kim đã gọi tới. Sau vài giây suy nghĩ, cô
hiểu ra rằng hẳn là dì của Kim đã kể lại cho cô nghe mọi chuyện. Bảo Nhi hít
một hơi thật sâu, nói nửa đùa nửa thật :
-
Kim đừng nhắc gì cả. Kẻo tớ sẽ lại khóc đấy. Tớ đang ở trung tâm mà.
Nghe
thế, Kim chỉ biết ngậm ngùi lặng im rất lâu. Mãi sau đó, cô nàng mới ngần ngại
hỏi :
-
Nhi có sao không ? Sức khỏe của Nhi đang kém lắm, phải giữ gìn đó.
Bảo
Nhi trả lời chẳng hề thành thật :
-
Tớ không sao. Kim đừng lo.
-
Hay là tối nay tớ tới thăm Nhi nhé ! Tối nay chín giờ Nhi dạy xong phải không ?
-
Không cần đâu. – Cô nói vội – Bụng mang dạ chửa sắp đẻ rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi
Kim. Giờ này mà còn đòi đi đây với đi kia nữa.
-
Nhưng mà…
-
Tớ nói rồi, tớ không sao đâu.
Những
điều Bảo Nhi đã nói ra tất thảy đều không phải điều cô đang nghĩ. Hơn bao giờ
hết, cô vạn lần muốn được gặp Kim trực tiếp để được khóc như ngày xưa đã luôn
làm. Nhưng ngại vì Thiên Kim đang mang thai, chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển dạ, cô
thấy mình không nên làm phiền. Bảo Nhi chỉ biết nhận lấy sự quan tâm ấm áp từ
cô bạn và nói rất khẽ, rất nhanh vì một nỗi xúc động, nghẹn ngào đã lại chực
trào lên cổ họng :
-
Cảm ơn Kim. Bây giờ tớ phải làm việc tiếp rồi. Tụi mình nói chuyện sau nhé !
Giọng
Thiên Kim vẫn chưa ngớt lo lắng :
-
Đừng cảm ơn. Có gì Nhi phải gọi cho tớ ngay đó !
-
Ừ, tớ nhớ mà.
Vội
vã cúp máy, Bảo Nhi mất một lúc rất lâu để điều hòa lại hơi thở và cảm xúc của
chính mình. Lê cơ thể nặng nề ra khỏi ghế, cô gắng sức đi làm tiếp công việc
của mình buổi chiều. Cô đã mệt mỏi lắm rồi, mệt mỏi về tất cả mọi thứ, mệt mỏi
ở tất cả mọi mặt. Tới bao giờ Bảo Nhi mới được nghỉ ngơi ? Câu trả lời duy nhất
mà cô nhìn thấy được chỉ là ba chữ “không
bao giờ”. Chính những lúc đó, cô lại cay đắng nhớ tới quyển sách mà Quang
Hải đã tặng cho mình : “Trăm năm cô đơn”…
Sự cô đơn này sẽ không bao giờ chấm dứt, vì Quang Hải sẽ không bao giờ là của
cô, cho đến chết cũng không thể.
Chiều
hôm ấy, Bảo Nhi về nhà được một lát thì lại gắng gượng ra ngoài để đi đón con.
Tuy nhiên, cô cảm thấy đến giờ này mình đã gần như sắp hết sức chịu đựng. Mỗi bước
đi đều khiến cho đầu óc quay mòng mòng đến mất kiểm soát. Tay chân đều không có
sức để chuyển động, mỗi bước chân nặng nề và chậm chạp lê đi trên sàn. Vịn tay
vào tường, Bảo Nhi mới có thể di chuyển được. Quá chóng mặt, cô phải ngồi nghỉ
một lát, dù cho giờ ra về của Hải Nhi đã gần kề. Cô nghĩ hôm nay mình không thể
tới sớm năm phút được thì tới đúng giờ cũng được, chứ bản thân không thể đi
nhanh hơn nữa.
Sau
một lúc rất lâu Bảo Nhi nỗ lực dùng lí trí vật lộn cơ thể mình thì cuối cùng,
cô cũng đã cách cổng trường chẳng còn bao xa nữa. Nhưng tâm trạng trong lòng cô
thì rất bất an vì Nhi đã trễ đến hơn năm phút rồi, Hải Nhi ra ngoài không thấy
mẹ đâu chắc sẽ hoảng hốt và sợ sệt. Hai cánh cổng lớn mở rộng để cho lũ trẻ ùa
ra đến với các phụ huynh đang đứng đợi ở bên ngoài, không quá đông đúc nhưng
cũng đủ che chắn mất tầm nhìn đáng kể. Cô cố rướn người lên để tìm xem bé con
của mình đang ở đâu, đoán rằng có lẽ nó cũng chỉ ở chỗ mà hai mẹ con thường gặp
nhau mọi ngày.
Bảo
Nhi đứng chết lặng khi quang cảnh thưa vắng đi được đôi chút và trước mắt cô
hiện ra Hải Nhi cách mình chừng hơn sáu thước. Con bé không hề ở đó một mình.
Trước mặt nó, có một người đàn ông đang ngồi khom xuống để vỗ về đứa bé còn
đang rơm rớm nước mắt vì không tìm thấy mẹ. Hải Nhi dù mắt vẫn còn ươn ướt,
trên môi con bé lại là một nụ cười, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay ba nó
không rời. Vẻ mặt Quang Hải không lạnh lùng, vô cảm hay căm ghét, khinh bỉ như
điều Bảo Nhi đã từng thấy hôm trước nữa. Những biểu hiện trên mặt anh lúc này là
gì ? Đó có lẽ là sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng, tại sao lại như thế ? Nhưng trong
trái tim đó liệu có sự cắn rứt, xót xa, đau đớn hay yêu thương mà cô vẫn luôn
mong mỏi ? Nếu không có những điều ấy, thì hôm nay anh đến đây tìm con để làm
gì ?
Chỉ
sau vài giây, Quang Hải đã bất ngờ nhận ra sự xuất hiện của Bảo Nhi, và ngoài
dự đoán của cô, Nhi như bừng tỉnh cơn mê khi thấy anh thẳng thừng đứng phắt dậy,
quay bước bỏ đi, mặc kệ con gái của mình ở phía sau. Hải Nhi vừa bị tuột tay ra
đã hớt hãi tìm cách chạy theo, nhưng con bé đã không thể kịp lách qua dòng
người, và sự khuất dạng của ba đã làm cho nó òa khóc nức nở. Bàng hoàng, hoảng
hốt, Bảo Nhi hối hả chạy tới, hai cánh tay run rẩy ôm chặt lấy Hải Nhi. Ôm
quanh cổ mẹ, con bé vừa thút thít vừa kêu :
-
Mẹ ơi… Mẹ ơi…
Vừa
vuốt tóc con, Bảo Nhi vừa nói bằng giọng đã lạc hẳn đi vì nước mắt :
-
Đừng khóc, nín đi nào. Mẹ chỉ tới trễ một chút thôi. Ngoan, đừng khóc nữa.
Chẳng
hề nguôi đi được dù chỉ một chút, con bé lại mếu máo :
-
Ba đi đâu rồi mẹ ? Sao ba bỏ con đi ? Ba đi đâu rồi mẹ ơi ???
Đứng
trước câu hỏi này, Bảo Nhi không thể tìm ra được lời đáp, cũng không còn đủ khả
năng trả lời con nữa. Cả lồng ngực cô đã thắt lại và dậy lên một cơn đau đớn
không cách nào chịu đựng nổi. Hết lần này đến lần khác, Quang Hải đã xuất hiện
để cho cô hy vọng, cô mơ ước, để rồi lại dìm Nhi xướng địa ngục vì nỗi thất
vọng ê chề, đau đớn. Từ xưa đến nay, tất cả đều là như thế. Bây giờ, anh không
chỉ ảnh hưởng đến một mình cô, mà còn làm cho cả Hải Nhi cũng phải buồn khóc.
Bảo Nhi đã từng tưởng rằng ngày mình và con gặp lại anh sẽ là ngày mà anh hối
hận vì sự vô tình của mình trước kia, dang rộng vòng tay yêu thương đón vợ và
con trở về.
Bảo
Nhi biết mình không nên nấn ná mãi ở đây, mình cần phải về nhà, phải dỗ cho Hải
Nhi nín khóc, phải cho con bé ăn cơm rồi tối nay còn tiếp tục đi dạy, mọi việc
đều không thể chậm trễ. Nhưng trước khi có khả năng ngừng lại cơn thổn thức này,
cô đã cảm thấy sức lực của chính mình đang tàn lụi dần theo từng tiếng nấc,
đang rời khỏi cơ thể theo từng dòng lệ lăn xuống gò má. Muốn thoát khỏi tình
trạng này, theo kinh nghiệm đã hơn bốn năm nay, Bảo Nhi biết mình không thể để
thần kinh bị kích động, không được để cho cơn xúc động tiếp diễn. Tuy nhiên,
mọi nỗ lực đều vô ích và tất cả đã quá muộn. Chẳng biết đã là lần thứ mấy và
cũng chỉ vì một con người, trời đất tối sầm lại xung quanh cô, Bảo Nhi không
thể chống đỡ nổi cơn kiệt quệ nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét