Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

ẢO - Tập 89


ẢO - TẬP 88




Bởi chính bản thân cũng rất nóng lòng, chỉ nội trong chiều hôm đó, Bảo Nhi đã thu dọn hết tất cả những thứ quần áo và sách vở cần thiết để di chuyển chỗ ở. Tuy nhiên, cô có điều ngạc nhiên là, dù hôm nay Nhi không đi làm trễ, Quang Hải vẫn hẹn cô tận tám giờ mới đến đón, với chút áy náy nho nhỏ. Bảo Nhi thắc mắc :

- Anh đi về trễ vậy sao ? Hồi trước sáu giờ anh về mà ?

- Phải hơn bảy giờ anh mới xong việc.

Dù không vui lắm vì chuyện đó, Bảo Nhi cũng đành gật đầu đồng ý, vì không thể ép anh bỏ công việc để lo cho mình. Hôm nay Quang Hải không đợi đón cô ở đầu hẻm, mà lên tận phòng trọ của Nhi. Nhìn thấy hai cái ba lô “béo tròn” cô đã chuẩn bị sẵn, anh nở nụ cười hài lòng. Nhờ đó, Nhi mới mỉm cười hiểu ra anh lên tận trên này là cố ý muốn vận chuyển đồ đạc ra xe giúp cô. Bảo Nhi đưa mắt quan sát Hải khi anh cúi xuống mang hai cái ba lô nặng đi, nhận ra rõ ràng là anh đã đi thẳng từ chỗ làm về đây, chưa hề ghé về nhà. Cổ anh vẫn còn đeo thẻ nhân viên công ty, lưng áo sơ mi hiện nhiều vết nhăn. Thật tình, Bảo Nhi không muốn Quang Hải làm việc nhiều đến độ về trễ như thế, nhưng cô cũng ngạc nhiên vì không thấy anh tỏ ra mệt mỏi tí nào cả. Cho đến tận lúc này, sau một ngày rất dài ở văn phòng, thân thái nơi anh vẫn như thế, cô thật lấy làm khó hiểu. Với anh, phải chăng vậy vẫn là chưa đủ, chưa thấm vào đâu ?

Tuy nhiên, có một vấn đề Bảo Nhi đã không hề nghĩ đến. Trong khi đợi Quang Hải đi tắm, cô tranh thủ xếp đồ của mình vào cái tủ còn trống, nơi anh đã chỉ. Loay hoay mãi rất lâu, Nhi vẫn không biết mình nên lấy cái gì để mặc vào lúc này. Quần áo của cô, chỉ có những thứ mặc khi ra khỏi nhà là đẹp đẽ, còn bao nhiêu đồ bộ mặc nhà, có cái nào gọi là ra hồn đâu ? Chúng chỉ thích hợp cho cô mặc ở căn phòng trọ của mình và ngôi nhà của Nhi ở Biên Hòa. Còn tại đây, giữa căn nhà sang trọng và bên cạnh một con người lịch lãm như thế, Bảo Nhi chợt thấy xấu hổ khi phải mặc chúng. Không lẽ giờ cô lại mặc quần tây với áo sơ mi ở nhà ? Ngay từ hôm nay, Nhi đã phải bắt đầu xem nơi đây là tổ ấm thật sự của mình rồi.

Đến tận khi Quang Hải đã rời khỏi nhà tắm và mang hương thơm lan tỏa khắp cả phòng ngủ, Bảo Nhi vẫn chưa đưa ra được quyết định nào cả, còn đang đứng tần ngần trước chiếc tủ âm tường khổng lồ. Nghe tiếng bước chân và nghe mùi hương đã nồng đượm trong buồng phổi, Bảo Nhi biết anh đã tiến tới sát bên cạnh, càng cảm thấy lúng túng, khó xử bội phần. Nhìn cô rồi nhìn qua những thứ trong tủ, anh bật cười :

- Anh không biết là em cũng lựa đồ lâu như vậy đó.

Bảo Nhi cười mà như mếu, không thể ngờ là khoảng cách địa vị xã hội có thể làm cho mình bối rối như vậy vào lúc này, nhất là khi cô quay sang nhìn Quang Hải. Có lẽ không phải anh chỉ vì sự hiện diện của Nhi mà ăn mặc lịch sự, phải nói là cung cách của anh vốn đã như thế. Hôm nay, Quang Hải cũng lại áo sơ mi với quần dài, mỗi ngày chỉ khác nhau cái màu. Những thứ ấy, cái nào cũng được là ủi thẳng thóm, không một vết ố, không một vết rách, hay thậm chí là sứt chỉ nhỏ xíu. Còn quần áo của Bảo Nhi ư ? Mấy thứ ấy cái gì cô cũng có, trừ phần là ủi thôi. 

Lúng búng cứ bấu hai bàn tay vào nhau, Bảo Nhi tìm cách thanh minh :

- Không phải đâu… Chỉ là… em… - Nhưng cô không tìm ra được cách nói dối.

Càng nhìn anh, cô càng thêm lóng ngóng trong việc lựa chọn một lời nói thích hợp cho trường hợp này. Còn Quang Hải thì vẫn nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời. Sau cùng, Bảo Nhi chột dạ không biết có phải anh đã ngầm hiểu ra điều gì không khi nói nhỏ vào tai cô :

- Vậy mặc đồ của anh nữa đi, nhé ! – Anh kết thúc câu nói của mình bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Nhi.

Chưa bao giờ Bảo Nhi mừng rỡ với lời đề nghị đó như lúc này, chụp lấy cổ tay Hải mà thúc :
 
- Được… Vậy cũng hay…. Lấy cho em đi.

Đóng cửa tủ lại rồi nắm lấy tay Nhi kéo cô sang chỗ tủ của mình, Quang Hải nói giọng khá mờ ám :

- Vậy thì mặc cái này. – Trên môi anh lại hiện lên nụ cười nửa miệng gian manh.

Không cần phải biết trước chuyện sắp xảy ra, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó thôi, Bảo Nhi cũng đã thấy trước một tương lai đen tối cho mình. Quả nhiên, cô đã chẳng hề sai lầm, vì anh chỉ lấy ra một cái áo thun trắng không cổ duy nhất rồi đóng cửa tủ lại. Lúc đầu, cô hơi nhăn nhó, nhưng sau chẳng biết nghĩ thế nào, Bảo Nhi cũng không cự nự lời nào mà quay bước đi về phía phòng tắm, và thấy nét mặt anh có không biết bao nhiêu là mãn nguyện. Ôm siết quanh eo Bảo Nhi, anh thì thào vào tai cô :

- Nhanh rồi ra ăn cơm với anh. – Câu sau càng được anh hạ thấp giọng, khiến cho câu nói đơn giản hình như còn mang thêm một ý nghĩa khác – Anh đói lắm rồi.

Cười thẹn thùng, Bảo Nhi gỡ tay anh ra rồi đi vội vào nhà vệ sinh. Chưa chi, mặt cô đã nóng bừng lên vì xấu hổ. Khổ cái thân cô làm nhà văn, đầu óc thật là dễ tưởng tượng ra biết bao nhiêu là thứ có thể đang là suy nghĩ trong đầu Quang Hải bấy giờ. 

Mỗi lần dùng cơm ở nhà Quang Hải, Bảo Nhi đều cảm thấy bụng mình no căng ra hơn so với bình thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô tin rằng mình sẽ rất mau chóng lên cân, thân người cũng sẽ bớt ốm, bớt xanh xao để cả mẹ cả con cùng khỏe mạnh hơn. Việc ăn ngon làm cho tinh thần cô thêm nhiều phần thoải mái và sung sướng với cuộc sống. Ở căn nhà này, cái gì cũng như ở trên thiên đường cả.

Hôm nay là một “ngày bình thường” đầu tiên của Bảo Nhi ở nhà Quang Hải, không vướng bận chuyện đi gặp ba anh hay phải trở về nhà trọ lúc chín giờ. Sau bữa cơm, cô chỉ còn một mình ngồi xem ti vi ở phòng khách, không thích xem nữa thì lấy laptop ra viết truyện tiếp. Suốt quãng thời gian đó, cô không thấy anh ló mặt ra khỏi phòng làm việc dù chỉ một lần, điều này là ngoài dự đoán của Bảo Nhi. Cô thừa nhận mình đã có chút sai lầm khi cho rằng anh cũng giống như ba mẹ mình, những người lao động tay chân, đêm về là thời điểm cho nghỉ ngơi, thư giãn. Bảo Nhi thấy hóa ra đâu phải cô là người duy nhất lao đầu vào làm việc vô cùng bận rộn, anh nào có khác gì ? Nhi rùng mình vì chợt nhớ lại lời ba Quang Hải đã nói về con mình :

“Tham vọng và thói đại gia của Quang Hải, nó không bao giờ có thể bỏ được đâu, Bảo Nhi ạ. Nó là con của tôi, nó cũng giống tôi, tình yêu của nó là tiền và quyền lực.”

Giật mình nhận ra bản thân đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, Bảo Nhi vội lắc đầu xua đi hết mấy thứ vớ vẩn để quay lại với câu chuyện dở dang. Tuy vậy, quả thực là lòng cô có chút buồn bực. Bảo Nhi nghĩ mình chỉ vừa mới dọn tới đây, hơn nữa là hai người đã xa cách nhau một quãng thời gian quá dài, sao Quang Hải lại không dành những giờ này cho cô chứ ? Lẽ nào anh không thấy sung sướng vì bây giờ đã có Nhi ngay trong ngôi nhà của chính mình ? Hay là hôm nay công việc của anh có gì quan trọng cần giải quyết ngay ?

Khoảng mười giờ, Bảo Nhi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng mở ra. Quang Hải đi thẳng vào, chẳng cần nói trước đã tự ý nhấc cô lên khỏi ghế, tự mình ngồi vào chỗ trống đó và để Nhi ngồi trên chân. Giây phút ấy, cô lại quên đi hoàn toàn những buồn bực trong lòng ban nãy, chỉ còn cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp trong lòng anh. Niềm vui sướng này đối với Bảo Nhi hôm nay vẫn còn rất mới, và mỗi ngày một trở nên quý giá hơn trong trái tim cô. Tự xoay trở để tìm tư thế ngồi thích hợp, Bảo Nhi quấn chặt hai cánh tay quanh cổ Quang Hải không muốn rời, ôm siết lấy anh để cho những yêu thương trong lòng càng dào dạt dâng trào. 

Không biết tự lúc nào, Quang Hải đã tắt mất laptop của Bảo Nhi rồi mang cô về chiếc giường da hổ gần đấy. Đấy không phải chỉ là ý muốn riêng của anh, mà cũng chính là điều Bảo Nhi đang khao khát. Những nụ hôn ngọt ngào, âu yếm lại mở đầu cho một đêm mặn nồng, say đắm. Đỏ mặt và bẽn lẽn, cô lí nhí :

- Người ta nói ba tháng đầu nên hạn chế đó, anh có biết không vậy ?

- Anh biết. – Mỉm cười, anh vẫn giữ lấy Bảo Nhi, đan những ngón tay của hai người vào nhau – Chúng ta là “vợ chồng mới cưới”. 

Giọng anh càng hạ thấp cho câu cuối cùng :

- Mỗi ngày chỉ một lần là anh đã nhẫn nhịn lắm rồi.

Càng thấy thẹn thùng hơn, giọng cô càng nhỏ xuống :

- Chúng ta đã cưới đâu…

- Nhưng có khác gì ?

Miệng nói là như thế, nhưng Bảo Nhi không hề có ý định từ chối hay ngăn cản Quang Hải, bởi bản thân cô cũng ước rằng mình không chịu bó buộc cái “hạn chế” kia. Cũng như đêm trước, và như khi ban nãy ngồi trên chân anh, Bảo Nhi quấn chặt lấy Quang Hải không rời. Với một người như cô, trên đời này chẳng còn gì đáng sợ hơn mất anh thêm một lần nữa. Bây giờ, có dòng máu này trong bụng, Bảo Nhi có thể thấy giữa mình và anh đã vĩnh viễn có một sự kết nối bền vững, sẽ không bao giờ có thể đứt, dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Có lúc nửa đêm chợt thức giấc và nhìn sang bên cạnh, Bảo Nhi vẫn chưa cảm nhận được có gì là bình thường khi nhìn thấy Quang Hải đang nằm yên giấc ngay kề bên. Đến tận bây giờ, cô còn nhớ rất rõ nỗi buồn đau đớn của mình đã âm thầm cắm rễ ngày một sâu trong tim suốt những năm trước. Chính nỗi hãi hùng đó làm cho giây phút này đối với Bảo Nhi vạn lần hạnh phúc và tuyệt vời. Bởi giờ đây, cô không cần phải sợ hãi sẽ mất anh, sẽ vì một lí do nào đó mà cần che giấu, phủ nhận tình yêu của chính mình nữa. Trườn tới sát Quang Hải hơn, Bảo Nhi len vào dưới cánh tay anh để dễ dàng ôm chặt lấy Hải hơn rồi ngủ rất ngon, rất dễ chịu với những giấc mơ dịu êm tràn ngập một màu hồng tươi tắn.




Buổi sáng sau đó, bên bàn chuẩn bị ăn sáng, giữa cuộc trò chuyện ấm cúng, ngọt ngào, Bảo Nhi thoạt tiên cảm thấy rất bất ngờ khi Quang Hải đưa tiền cho cô. Sấp tiền ấy không dày lắm, nhưng ít nhất cũng phải đến con số mười, tất thảy đều là giấy bạc năm trăm ngàn. Anh nhẹ nhàng bảo Nhi cứ dùng số tiền để mua sắm những gì cần thiết cho bản thân, chỗ này hẳn còn thiếu thốn đối với cô nhiều. Hải còn nói rằng tạm thời là như thế, còn sau này anh sẽ chuyển thẳng tiền vào tài khoản ngân hàng cho Nhi. Mới đầu, Bảo Nhi ngại ngùng muốn từ chối, nhưng liền ngay sau đó, cô đã nhớ ra rằng bây giờ mình là kẻ gần như “ăn không ngồi rồi”, chẳng lấy tiền của anh thì làm sao mà sống ? Hơn nữa, Nhi hiện đang rất cần tiền để sắm mấy thứ quần áo mới cho phù hợp với cuộc sống mới này. Và có lẽ qua vấn đề về tủ quần áo tối hôm trước, Quang Hải đã nhận thấy vấn đề cấp bách này rồi. Bảo Nhi không thoải mái cho lắm khi cầm những tờ tiền này trên tay, có lẽ bởi cô chưa thật sự trở thành vợ của anh. Tuy nhiên, quan sát vẻ mặt Hải, cô không thấy anh suy nghĩ nhiều gì về việc này cả.

Những ngày sau đó, những công việc bước đầu của việc chuẩn bị cho đám cưới của Bảo Nhi và Quang Hải diễn ra êm thấm. Gia đình hai bên đã gặp mặt, cả dòng họ nhà Bảo Nhi giờ cũng đã biết chuyện cô sắp kết hôn. Điều duy nhất khiến cho Bảo Nhi thấy hơi lạ là từ sau vụ tung tin đồn bêu xấu cả cô và Hải, Nhật Oanh đến giờ chẳng hề có động tĩnh nào nữa cả. Cô ta chẳng làm phiền Quang Hải hay Nhi bằng bất cứ hình thức nào. Cô nghĩ, có lẽ ba mẹ Oanh đã quản thúc con gái mình chặt hơn để không gây ra những việc đáng xấu hổ như thế nữa. Nhưng có thế nào thì bây giờ Nhi cũng chỉ còn có một chỗ để đi làm thôi, là dạy kèm cho bé Ngọc - em họ của Quang Hải. 

Một điều khác làm cho Bảo Nhi phải lo lắng chính là Thiên Kim. Gần một tuần trôi qua, cô bạn vẫn cứ tiếp tục thuyết phục và thuyết phục Ngọc Toàn, lải nhải đi lải nhải lại với anh ta chỉ bấy nhiêu. Qua những cuộc điện thoại, Nhi nhận thấy rõ là dù có lạc quan đến cách mấy, thì giờ đây vẻ mệt mỏi và chán nản đang lộ rõ dần trong giọng nói của Kim. Bởi lẽ đó, cô chẳng dám kể gì cho Kim nghe về chuyện giữa mình và Quang Hải hay những gì có liên quan tới đám cưới sẽ được tiến hành trong tương lai gần. Nhưng cô khuyên Kim từ bỏ và tìm cho mình một người khác tốt hơn thì cô bạn lại nhất định không đồng ý. 

Bấy nhiêu chưa phải là tất cả cho những gì làm Bảo Nhi không vui. Chỉ mới ở nhà Quang Hải được mấy ngày, cô đã nhận ra việc về nhà lúc gần tám giờ tối là thường lệ của anh, hoặc cũng có thể là mới phát sinh gần đây. Bảo Nhi một mình tại nơi này từ sáng cho tới tận tối, sau bữa cơm thì lại tiếp tục ngồi một mình vì anh lại biến mất trong phòng làm việc đóng cửa im ỉm. Cô đã từng nghĩ tới chuyện Quang Hải sẽ bảo mình vào đó cùng ngồi, vì chuyện cô làm cũng mang tính chất công việc. Nhưng, chuyện ấy đã không đời nào xảy ra. Bảo Nhi chẳng rõ mình nên nghĩ rằng anh không quan tâm tới việc buổi tối cô làm gì hay chỉ đơn giản là Quang Hải muốn được một mình yên tĩnh làm việc, không thích bị làm phiền. Bây giờ chỉ mới có vài ngày thôi, cô đã thấy mình nằm ngoài cuộc sống riêng của anh nhiều thế này rồi thì sau này sẽ còn ra sao ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg