ẢO - TẬP 91
Buổi
sáng ngày thứ bảy trôi qua trong vui vẻ, thoải mái với Bảo Nhi. Cô rất vui vì
được biết chiều nay tầm ba giờ Quang Hải sẽ về nhà, chứ không đi muộn như mấy
hôm trước nữa. Còn tối nay, bữa tiệc sẽ bắt đầu vào sáu giờ, cô muốn chuẩn bị
tinh thần cho nó, nhưng không rõ mình nên làm gì đây nữa. Vậy nên Bảo Nhi chỉ
cứ làm những việc mình thường làm, viết lách một chút rồi đi dạy kèm cho bé
Ngọc, thế thôi.
Buổi
chiều hôm ấy, cho đến tận năm giờ, Bảo Nhi ngạc nhiên vì vẫn chưa thấy bóng
dáng Quang Hải ở đâu cả. Cô sốt ruột đi đi lại lại trong nhà, gọi cho anh mấy
lần, nhưng không được vì điện thoại của anh đã tắt. Lúc đầu Bảo Nhi thấy lo âu,
nhưng nghĩ biết đâu vì có chuyện bận rộn gì đột xuất nên anh chưa thể về kịp, nên
lòng cũng dịu đi chút ít. Thấy thời gian đã quá cận, cô tự thay quần áo trước,
tự chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho chính mình. Ngắm nghía trong gương sau khi
đóng bộ đầy đủ, Bảo Nhi nở nụ cười rạng rỡ tự tán thưởng. Bây giờ, trông cô đâu
còn chút gì gọi là thua kém những tiểu thư con nhà quý tộc mà xưa nay cô vẫn
hằng ghen tị và mơ ước nữa. Nhi công nhận Quang Hải đã chi rất mạnh tay để dành
cho cô bộ đầm và những thứ nữ trang cực kì đắt tiền này. Biết đâu, chính điều
đó sẽ giúp cô trở thành người nổi bật nhất trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Năm
giờ rưỡi, Bảo Nhi bắt đầu thấy sốt ruột, cứ đi tới đi lui trong phòng khách chờ
đợi Quang Hải trở về. Lúc này, việc liên lạc với anh vẫn là điều không thể. Bản
tính hay lo lắng và tưởng tượng của Bảo Nhi giờ đang có dịp để phát huy cao độ
khả năng của mình, cuốn đến cho cô bao nhiêu là suy nghĩ hãi hùng. Cô lạnh toát
xương sống nghĩ đến một chuyện chẳng lành đã xảy đến với Quang Hải. Và sau đó,
những lời Thiên Kim đã nói hôm qua quay về ám ảnh tâm trí Nhi. Nhưng, cô cố xua
đuổi cả hai thứ ấy đi, vì không cho rằng điều nào là khả dĩ cả.
Tận
sáu giờ, Bảo Nhi bồn chồn tưởng rằng ba và mẹ kế Quang Hải sẽ phải gọi điện cho
cô nếu không thể liên lạc với Quang Hải và không thấy hai người đâu. Nào ngờ,
chẳng một cuộc gọi này xuất hiện trong điện thoại cô cả, như thể sự vắng mặt
của hai người vào thời điểm này là một điều rất bình thường. Những điều khó
hiểu ấy như một đám mây đen đặc vây chặt lấy Bảo Nhi. Nỗi sợ hãi trong cô mỗi
lúc một dâng cao, thỉnh thoảng lại bị đánh chìm xuống bởi việc ba mẹ Quang Hải
không có động tĩnh gì. Nhưng chỉ vài giây sau, thì cô lại không thể bình tĩnh
như vậy được nữa. Chẳng hề có thần trí để quan tâm tới cơn đói – dù trên thực
tế là cơn hạ đường huyết của cô có thể đã tới gần vì chưa có gì nạp vào bụng
suốt buổi chiều - Bảo Nhi chỉ muốn biết anh đang ở đâu. Thật ngoài sức tưởng
tượng của cô, ba mẹ Quang Hải đã không buồn nghe những cuộc gọi của cô, tựa hồ
Nhi chỉ là một người xa lạ, chẳng có ý nghĩa gì với họ cả vậy.
Khi
kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, ngoài cửa mới có bóng dáng chiếc xe Audi màu đen
xuất hiện. Vừa trông thấy nó, Bảo Nhi đã đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra ngoài
sân. Dưới bầu trời đã tối đen và trong khoảng sân chỉ được chiếu sáng mờ mờ, cô
không thể trông thấy rõ vẻ mặt Quang Hải lúc anh bước ra khỏi xe. Nhưng, chẳng
thể kiềm lòng lâu hơn, Bảo Nhi đã hỏi dồn :
-
Anh, sao anh về trễ vậy ? Sao anh không nghe điện thoại của em ? Anh có sao
không ? Như thế này chúng ta không thể đi đến buổi tiệc của ba anh được rồi…
Cô
thoáng giật mình khi đôi mắt kia nhìn chòng chọc vào mình, rồi chợt thấy lạnh
sống lưng vì giọng nói từ đối phương :
-
Em không cần phải đến dự buổi tiệc đó. – Nói vừa hết câu, Quang Hải đã bước
thẳng về phía cánh cửa phòng khách đang rộng mở.
Bàn
tay Nhi vốn định nắm lấy cánh tay anh, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã rụt lại
và chầm chậm hạ xuống. Chỉ cần nghe đến đó thôi, Bảo Nhi đã sững người, lặng im
nhìn Quang Hải rất lâu. Thậm chí khi cả hai chỉ mới bắt đầu là hai người cùng
lớp, hay cả lúc anh đang giận Nhi vì sự vô lý của cô, thì thái độ lạnh lùng,
băng giá này cũng chưa từng xuất hiện. Không một chút tình cảm hay ngọt ngào
nào còn sót lại chút đỉnh trong từng câu chữ ấy nữa. Quá bất ngờ đến ngỡ ngàng,
Bảo Nhi đâm ra lúng túng, hỏi một cách rất vụng về :
-
Sao… sao em lại không cần phải đi ?
Đột
ngột dừng bước chân, Quang Hải quay lại nhìn Bảo Nhi khiến cho cô cũng phải vội
đứng lại. Nhưng, cô ước rằng thà hai người vẫn chỉ đứng yên tại vị trí ban nãy,
để bây giờ sẽ không đập vào mắt cô một Quang Hải như những gì đang hiện ra ở
trước mặt. Giây phút này, anh như đã hóa thành một người khác, không phải là
Lưu Quang Hải mà Nhi từng biết nữa. Ngày xưa dù cho chuyện gì đã xảy ra, anh
cũng chưa từng nhìn Bảo Nhi bằng ánh mắt khinh bỉ như thế. Cô rụng rời tay chân
tưởng như người đối diện mình bấy giờ không phải anh mà là một kẻ giống thế
hơn, là lão già họ Lưu đã từng coi cô là đứa “đào mỏ”, là con “rắn hoa” ấy.
Giá như mọi thứ chỉ dừng lại ở đấy, nhưng không, mức độ khinh miệt và căm ghét
của ba anh chỉ là một nửa so với con mình. Lúc nãy, đuổi theo Quang Hải, Nhi
cũng đã lại muốn níu cánh tay anh, nhưng xem chừng việc ấy đã là điều không
tưởng. Một cái nhìn đó đã đủ khiến cho cô thấy khó thở và lồng ngực quặn thắt.
Nhưng,
điều kinh hoàng thật sự đến với Bảo Nhi chính là những lời anh đã nói sau đó.
Vẫn bằng giọng nói ban nãy, anh nói ra hầu như không hề có chút chần chừ hay
cảm thấy tàn nhẫn :
-
Bởi vì anh sẽ không lấy em.
Chết
trân tại chỗ như một bức tượng đá, Bảo Nhi không tìm được không khí để hít thở
và suy nghĩ cho thông điều mình vừa nghe thấy. Ruột gan cô quặn cả lên, trái
tim phút chốc đã đập hỗn loạn trong lồng ngực. Không tin được những gì vừa
nghe, Bảo Nhi vội đi theo Quang Hải, chạy tới trước mặt anh để chặn lối, giọng
run rẩy sắp mất kiểm soát :
-
Anh vừa nói gì ? – Cô không ngăn được mình nắm chặt lấy cánh tay anh nữa - Anh
chỉ đùa với em thôi phải không ?
Vẫn
chẳng hề có một chút thay đổi nào trên nét mặt, Quang Hải làm với Bảo Nhi điều
phũ phàng mà cô đã từng thấy anh thực hiện với Nhật Oanh : gỡ bàn tay cô ra
khỏi cánh tay mình, nhẹ nhàng như vẫn còn giữ lại chút lịch sự cuối cùng, nhưng
dứt khoát và nhanh chóng. Quang Hải lặp lại lần nữa, lạnh tanh :
-
Sẽ không có đám cưới nào ở đây. Em đã hiểu chưa ?
Sự
thật này quá hãi hùng để cho Bảo Nhi có thể chấp nhận được. Vẫn không thể ngừng
tưởng như mình đã nghe nhầm hay đây chỉ là một trò đùa nào đó, cô cố gắng dùng
những hy vọng mong manh, yếu ớt để níu giữ Quang Hải :
-
Sao lại như vậy được ? Anh đừng nói…
Vẫn
tàn ác nói ra những lời vô cảm đó, Quang Hải hầu như không nhìn đến Bảo Nhi :
-
Tôi đã công bố với mọi người rằng sẽ không lấy em. Em tự về nhà nói lại với ba
mẹ mình đi.
Thở
gấp gáp vì cơn kích động đã làm cho lồng ngực thắt lại và đau đớn, cô bần thần
hỏi mà không biết rằng nước mắt của mình đã bắt đầu lăn xuống :
-
Sao anh lại làm như vậy ?... Còn em… em phải làm sao với cái thai này ?
Và
đây đã là đỉnh điểm của những khinh bỉ mà Bảo Nhi đã từng nhìn thấy người khác
dành cho mình, nhưng không bao giờ có thể ngờ rằng nó sẽ đến từ chính người cô
yêu thương nhất và đã hứa hẹn với Nhi biết bao nhiêu điều tươi đẹp. Ngày hôm
kia vẫn còn là cô gái xinh đẹp nhất trên đời trong mắt Quang Hải, khoảnh khắc
này cô thấy mình chỉ còn là một thứ rác rưởi dơ bẩn trước mắt anh. Một lời nói
đã đặt dấu chấm hết cho tất cả những yêu thương kéo dài suốt bao năm qua giữa
cô và anh :
-
Việc đó đâu có liên quan đến tôi.
Không
mảy may quan tâm tới phản ứng của đối phương, chẳng cần biết Bảo Nhi đang cảm
thấy như thế nào, Quang Hải đi thẳng vào trong nhà và biến mất. Cả trời và đất
cùng vỡ vụn xung quanh Nhi, mọi ước mơ màu hồng tươi thắm đều đồng loại tan
biến vào hư vô và màu đen bao trùm lấy cả cuộc đời cô. Những ý thức kinh hoàng
về điều vừa xảy ra với mình không kịp ùa đến hết trong tâm trí Bảo Nhi, vì thần
kinh của cô đã không còn sức chịu đựng được nữa. Đôi chân run rẩy của cô yếu
dần, rồi đến cả cơ thể nặng nề cùng đổ gục xuống. Thoáng chốc, Bảo Nhi chỉ nghĩ
đến cái chết để chấm dứt cho cuộc đời đã mất hết tất cả, nhưng cú sốc đã khiến
cô ngất đi, không thể suy nghĩ đến thứ gì khác nữa.
Bảo
Nhi tỉnh dậy như một hồn ma trở về từ cõi chết ở bệnh viện. Ít ra, cô vẫn thấy
mình nằm trong một phòng bệnh riêng, nhưng xung quanh chẳng còn gì khác ngoài
bóng đêm lạnh lẽo và kí ức về những lời nói cay nghiệt, tàn ác. Khi ý thức đầu
tiên vừa ào tới, nước mắt cô cũng đồng thời tuôn rơi lã chã. Giữa những dòng lệ
đau đớn đó, Bảo Nhi đã tự rời khỏi bệnh viện để bắt taxi trở lại nơi khủng
khiếp. Chiếc chìa khóa vẫn chưa bị tước đi, mật mã khóa cửa cũng chưa bị đổi,
cho phép cô tự bước vào nhà một mình. Bấy giờ đã là bốn giờ rưỡi sáng, khắp mọi
nơi chỉ có sự im lìm và giá lạnh. Khoảng sân trước không có gì ngoài những hình
ảnh tái đi tái lại trước mặt Bảo Nhi như những nhát dao cứa sâu vào trái tim
cô. Cố gắng không để chúng làm cho mình gục ngã lần nữa, cô vội vã bước đi
thẳng.
Phòng
khách, phòng bếp hay phòng ngủ cũng đều chìm vào bóng tối đen đặc, chẳng nơi
nào trong ba phòng ấy có bóng dáng của anh. Đi ngang qua phòng làm việc, Bảo
Nhi nhìn thấy ánh sáng lọt qua khe cửa, nhưng không dám dừng lại dù chỉ một
giây. Chỉ mới đi tới đó, cô đã để bật ra tiếng nấc không thể kiềm nén thêm được
nữa. Cắm đầu bước thật nhanh, Bảo Nhi vào thẳng phòng ngủ, lấy ra hai chiếc ba
lô hôm trước, dọn hết tất cả quần áo mình đã đem tới hôm nào. Những thứ gì vốn
không thuộc về mình trước khi đến đây, cô đều để lại. Từng chiếc quần, chiếc áo
đi vào ba lô đều thấm những giọt nước mắt của Bảo Nhi. Run rẩy tháo sim trong
chiếc smartphone màu hồng, cô gắn lại vào cái di động cũ rích. Nhưng có lẽ
chẳng gì đau đớn bằng việc gỡ ra khỏi cổ mình sợi dây chuyền Quang Hải đã từng
tự tay đeo vào cho Bảo Nhi bằng cử chỉ ân cần, yêu thương nhất. Nhắm mắt, cắn
chặt răng vào môi, cô cảm thấy như mình vừa mất đi một nửa trái tim trong lòng,
và sẽ chẳng bao giờ còn lành lại được nữa.
Đặt
chiếc điện thoại và sợi dây chuyền bên cạnh nhau trên bàn ăn, Bảo Nhi dừng chân
rất lâu trước cửa phòng làm việc của Quang Hải. Cô không hề muốn rời khỏi đây,
nhưng ý nghĩ về việc gặp lại anh để chứng kiến một lần nữa cái nhìn khinh bỉ
cùng những lời lạnh lùng ấy đã trở nên quá tàn khốc. Vả lại, cô biết anh đâu có
giống như mình, anh chỉ muốn cô biến đi khỏi đây ngay lập tức, và có lẽ Quang
Hải còn thấy tức vì phải tốn thêm một khoảng tiền nữa cho cô nằm bệnh viện suốt
mấy tiếng đồng hồ vừa qua. Nhi nghĩ anh biết cô đã quay về, cô đã thu dọn hành
lý chuẩn bị đi, nhưng chính anh cũng không muốn ra gặp. Bảo Nhi chỉ còn cách ra
đi không lời từ giã, cay đắng nhận ra lời chính mình nói đã không hề sai.
“Chưa gì hết mà chỗ này thành nhà em
rồi sao ? Có ngày bị anh đá ra ngoài.”
Việc
nhìn lại căn nhà, từ chiếc giường đến chỗ bàn ăn, những nơi đã từng diễn ra
những kỉ niệm ấm áp giữa mình và Quang Hải đối với Bảo Nhi không còn là một
niềm vui sướng nữa. Nhìn mọi thứ để cho lòng càng đau thêm, cô gắng gượng cất
bước. Vai đeo chiếc ba lô nặng trĩu, một tay xách chiếc còn lại cũng cồng kềnh
chẳng kém làm oằn cả đôi vai, Bảo Nhi vừa đi mà tay còn lại vừa đặt trên bụng,
mơ hồ cảm thấy như bào thai bé bỏng tội nghiệp chỉ mới có ba tuần tuổi cũng
đang cùng khóc với mình. Câu hỏi ấy cứ lặp lặp lại mãi trong đầu Bảo Nhi : “Bây giờ mẹ con em biết làm sao?”
Bước
ra khỏi nơi đây, cô cảm giác mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn được gặp lại
Quang Hải nữa. Anh đã ruồng bỏ mẹ con cô mãi mãi. Cái gọi là tình yêu mà Quang
Hải dành cho Bảo Nhi hình như chưa từng tồn tại, và cô hiểu rằng mình không bao
giờ có thể mơ ước tới điều đó thêm một lần nào nữa. Lần này chấm dứt đã là chấm
dứt thật sự, không phải như lần trước. Vì hôm nay, lời ruồng rẫy đã do chính
miệng Quang Hải nói ra trực tiếp với cô, không còn có thể bị ai xuyên tạc được
nữa.
Không
đủ sức để ngồi xe buýt trong tình trạng này, Bảo Nhi dùng chút tiền ít ỏi của
mình để đi taxi trở về nhà với ba mẹ ở Biên Hòa. Suốt trên đường đi, nước mắt
vẫn không hề ngừng rơi, dù cô biết rằng sự kích động tinh thần này của mình có
thể ảnh hưởng xấu đến đứa bẻ trong bụng. Nhìn chiếc lắc tay bằng inox cũ mình
vẫn còn đeo, Bảo Nhi tưởng như cô có thể chết đi vì nỗi tội lỗi và ân hận dâng
trào khi nhớ tới Khánh Huy. Cô đã lựa chọn sai người để tin tưởng, đã đi theo
kẻ khốn nạn ấy để rời bỏ Khánh Huy, người duy nhất trên đời này yêu thương Nhi
với cả tấm lòng và không còn sống được bao lâu nữa. Bây giờ anh đang ở đâu, hay
đã về với trời, với đất ?
Chưa
về được tới nhà, Bảo Nhi đã nhận tin nhắn từ người cô của Quang Hải, bảo cô về
sau không cần tới nhà bà ấy dạy kèm cho bé Ngọc nữa. Cô đã mất hết tất cả vì
cuộc hôn nhân này, từ công việc cho tới danh dự của mình, và thậm chí còn làm
cho ba mẹ hiểu nhầm về cô con gái yêu, khiến cho họ phải thất vọng não nề. Nếu
biết cả tin xấu đã lan truyền đi khắp nơi, họ sẽ càng vạn lần xấu hổ với mọi
người. Bây giờ quay về với tình trạng này, cô còn mặt mũi nào để nhìn họ nữa
đây ? Về sau Bảo Nhi liệu sẽ lấy chồng được nữa ? Mọi người sẽ tin vào câu
chuyện cô là một thứ con gái như rắn độc, cố tình mồi chài trai nhà giàu và sau
cùng đã lãnh lấy hậu quả thích đáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét