Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

ANH.C84



CHAP 84: QUÀ SINH NHẬT

Ngắm nhìn gương mặt dịu dàng đến đằm thắm của Nhi, Tuấn chợt mỉm cười:

- Lần sau – Anh lấy tay nhấn nhẹ vào đầu nó – Nếu Tự Quân có hỏi em về anh như vậy, nhớ đừng để mắc mưu nhé!

- Em sẽ kêu cảnh sát bắt anh – Cô bé phụng phịu với gương mặt đó au

- Vì tội gì? – Tuấn giơ tay nhìn đồng hồ - Em đã không còn là trẻ vị thành niên 30 phút rồi…

Rồi, không đợi Nhi kịp tiếp thu câu nói ấy, anh đã kéo bật nó dậy.

- Anh có mang thứ này cho em, hay lắm!

- Cái gì mà trông anh bí mật vậy?

- Quà sinh nhật chứ còn cái gì nữa? - Anh vừa nói vừa lục lọi trong túi.

Sinh nhật? Nhi quay phắt qua tấm lịch trên tường.Trời ơi, đúng là nó đã quên bén cái việc "động trời" ấy thật. Từ lúc đặt chân vào thế giới của anh, hết chuyện này đến chuyện khác cứ liên tiếp xảy ra làm nó chẳng ý thức được thời gian nữa.

Trước đây, mỗi lần sắp đến ngày nó sinh ra đời là ba mẹ lại nhắc việc đặt bánh, mua quà. Còn bây giờ, chẳng ai biết và cũng chẳng ai thèm quan tâm hay hỏi xem nó sinh vào ngày nào…

- Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em? – Nhi nhìn Tuấn bằng ánh mắt xúc động.

- Chẳng những ngày sinh mà anh còn biết em ra đời lúc mười giờ tối nữa kìa.

Cô bé nhíu mày nghĩ một lúc rồi nhớ ra. Đã có lần nó viết ngày và giờ sinh của mình đưa cho bà lão bói toán. Khi ấy anh cũng có mặt ở đó nên chắc đã nhìn thấy những điều nó ghi trên mảnh giấy. Lúc đó nó cũng nghĩ đến điều ấy nhưng lại cho rằng anh chẳng hơi đâu mà ghi nhớ những việc như vậy. Thế nhưng bây giờ, Nhi mới biết là mình đã lầm.

- Đây là của em. -Anh đưa nó một cái hộp bọc vải nhung đỏ thắm – Hy vọng  thứ này sẽ mang đến cho em sự bình an và hạnh phúc.

- Cảm ơn anh - Nhi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc hộp - Em mở ra xem được không?

- Quà của em mà, cứ tự nhiên đi. – Tuấn khoanh tay nhìn nó, cười nói.

Một sợi dây chuyền sang trọng xuất hiện khi nắp hộp vừa mở ra. Nó hết nhìn anh lại quay xuống mặt dây chuyền hình bông hoa đỏ như máu.

- Em có nhận ra nó không? - Anh hào hứng nhìn vào trong hộp - Đây chính là viên đá Đoàn Tụ mà chúng ta nhìn thấy ở suối Hy Vọng. Lúc anh đem nó đến chỗ thợ kim hoàng, viên đá vẫn còn mang màu xanh của hy vọng. Còn bây giờ nó trở thành thế này đây.

- Tức là hy vọng của anh đã trở thành hiện thực?

- Anh đoán viên đá chuyển sang màu đỏ lúc chúng ta vừa gặp nhau.

- Nhưng sao khi đó anh không cho em mang nó về?

- Em đem về rồi thì anh biết lấy cái gì ra tặng nữa?

- Nhưng...Chỉ trong một ngày đã làm xong sợi dây chuyền này ư?

- Việc đó em đừng quan tâm. - Anh cầm món trang sức quý giá ấy lên - Mặt dây chuyền là anh mới đặt người ta làm. Còn sợi dây này...là thứ do mẹ anh để lại. Suốt mấy năm qua, anh vẫn luôn đeo nó, không rời nửa bước.

- Vậy sao anh còn tặng nó cho em? Một vật có giá trị tình cảm như thế...đáng lý ra nên... - Nó hốt hoảng.

Anh liền nắm lấy hai tay nó và lắc đầu nói:

- Suốt bao năm qua, anh vẫn luôn tin rằng sợi dây chuyền này có một sức mạnh huyền bí. Chính nhờ nó mà đã mấy lần liên tục anh thoát chết...Bây giờ, cũng với niềm tin ấy, anh mong sợi dây sẽ bảo vệ em như nó đã từng làm đối với anh.

- Em không thể nhận món quà này được. Nếu đem nó cho em thì lấy cái gì để bảo vệ anh đây? - Nó từ chối một cách dứt khoát.

- Thì chẳng phải đã có em rồi sao? - Anh nhìn nó bằng ánh mắt ân cần - Từ khi xuất hiện, em đã tỏ ra "hữu dụng" hơn sơi dây này nhiều lắm. Trên đời có mấy ai được một người cứu mạng liên tiếp ba lần như anh đâu.

- Nhưng mà...

- Nghe anh nói đây. Người đang gặp nguy hiểm lúc này chính là em chứ không phải anh. Nếu quả thật có kẻ nào đó muốn anh phải chết mà em thì lúc nào cũng biết trước hành động của hắn và đều kịp thời ra tay ngăn cản. Vậy hắn làm sao giết được anh nếu không trừ khử em trước?...Anh không muốn mình lại trở thành người mang xui xẻo đến cho em giống như anh đã làm với...

Vừa nghe tới đó, nó đã lật đật lấy tay ngăn anh lại, ánh mắt long lanh như sắp khóc:

- Anh không mang xui xẻo đến cho ai hết...Em sẽ nhận món quà, không phải vì muốn được an toàn mà chỉ vì sợi dây chuyền này chứa đựng tấm lòng cùng sự quan tâm của anh đối với em mà thôi...

Tuấn gật đầu rồi dịu dàng đeo sợi dây chuyền vào cổ nó. Bông hoa đỏ tươi càng trở nên nổi bật trên nền da trắng hồng, thắm nồng như tình yêu mà anh dành cho nó.

- Xin lỗi – Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cả nó và anh đều giật thót.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg