Chờ
đợi rất lâu vẫn không thấy bà Lâm cùng Yên Vũ trở lại, Tuyết Vinh mơ màng chìm
vào giấc ngủ. Trên khoảng sân vuông có trồng rất nhiều hoa hồng là một em bé
tóc dài đang cầm trong tay chiếc bình màu xanh đậm. Đầu nó hơi nghiêng qua một
bên, miệng lẩm nhẩm ca hát trong lúc tưới nước cho hoa. Trên má của của cô bé
có hai lúm đồng tiền trông rất xinh. Tuyết Vinh nhìn thấy đã muốn đưa tay ôm
lấy.
- Bé, em thích hoa hồng à? – Một giọng nói từ trên cao vọng
xuống, nghe đầy thích thú.
Con bé thoáng giật mình rồi ngửa cổ nhìn lên. Hiện ra trước
mắt nó là một thằng nhóc khoảng mười mấy tuổi đang đứng ở lan can nhà bên, chống
tay chồm về phía trước.
Đó không phải là Cảnh Huy chứ?
Tuyết Vinh nằm mơ mà có cảm giác như đang được xem phim.
Vừa xem lại vừa tự khâm phục đầu óc tưởng tượng của chính mình. Mới vừa nghe
anh kể chuyện đã hư cấu thành câu chuyện thế này.
Thấy Yên Nhi không trả lời, Cảnh Huy lại lân la bắt chuyện.
- Nhà anh có rất nhiều hoa hồng đấy.
- Thật không? – Đôi mắt to ánh lên vẻ thích thú – Trồng ở
đâu vậy?
- Trên lầu, ngay tại ban công này.
Yên Nhi vừa nghe đã đặt chiếc bình xuống, chân thoăn thoắt
đi đến một vị trí khác để có thể nhìn thấy hết ban công. Ở đó đúng là có rất
nhiều hoa, nhưng là những đóa hồng đại màu sắc rực rỡ. Nếu so với mấy bụi hoa
nhỏ trong khoảng sân này thì đẹp hơn gấp bội.
- Thích không? Hôm nào qua đây, anh cho mấy cây về trồng.
Đúng là máu gian có từ lúc còn nhỏ. Con gái người ta bé thế
đã muốn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Tuyết Vinh nghe thấy mà phải thầm mắng
một câu.
Trông mặt Yên Nhi đầy phấn khởi. Nhưng có điều gì đó vẫn
khiến cô bé chần chừ. Ông bà Triệu chắc cũng dạy nó biết không bao giờ được vội
tin một người lạ.
- Này, em đi đâu thế? – Huy chưng hửng khi thấy Yên Nhi đột
ngột bỏ vào trong – Không tưới cây nữa à?... Cho anh biết cái tên, một cái tên
thôi cũng được…Tặng hoa cũng phải biết tên người nhận chứ.
Sau vài giây chần chừ đứng lại, đứa trẻ mới ném về phía sau
một câu.
- Em tên là Yên Nhi.
Khung cảnh xung quanh liên tục mờ dần giữa cơn rung lắc dữ
dội. Tuyết Vinh mơ màng tỉnh dậy, hệt như lúc bắt đầu đi vào giấc ngủ, mới nhận
ra một lực đẩy mạnh mẽ đang không ngớt tác động vào vai mình.
- Yên Nhi, dậy…Dậy mau lên! – Gương mặt vốn nghiêm khắc của
ông Minh giờ đây không còn một hột máu.
- Ba…
- Em con có chuyện. – Giọng nói thất thần đong đầy nỗi lo
lắng – Mẹ đang chờ ở phòng cấp cứu.
- Em con…? – Tuyết Vinh còn chưa kịp lấy lại tỉnh táo đã bị
ba Yên Nhi lôi tuột đi.
Ông ấy có phải vừa nói Yên Vũ đang gặp chuyện? Mới vừa nãy
hai mẹ con họ còn cùng nhau chạy ra ngoài. Chẳng lẽ lại xảy ra tai nạn?
Theo ông Minh vượt qua hành lang đông đúc người, Tuyết Vinh
đi đến trước một căn phòng đóng cửa đang sáng đèn hai chữ “Cấp cứu”. Bà Lâm thì
ngồi trên một trong những chiếc ghế để dọc hai bên lối đi với ánh mắt đờ đẫn.
Mái tóc quăn lù xù chứng tỏ đã bị vò tới vò lui rất nhiều lần. Trên mặt bà ướt
đẫm nước mắt. Hai bờ môi run run, hiện rõ vẻ xúc động.
- Mẹ. - Tuyết Vinh lập tức ngồi xuống bên cạnh người phụ
nữ, tay ôm lấy vai của bà – Tại sao lại
ra nông nỗi này?
- Nó chạy ra khỏi bệnh viện. – Mẹ Yên Nhi trả lời với giọng
lạnh lẽo – Chỉ biết khóc và khóc…Xe đến cũng không hay…
- Nó chạy xuống đường ư?
- Tài xế trong nhất thời không kịp thắng…- Bà bất ngờ vùi
mặt vào hai lòng bàn tay, khóc nấc –… Con bé văng về phía trước rất xa…
- Nó sẽ không sao đâu. – Ba Yên Nhi cũng vội vã vòng tay ôm
lấy vợ, miệng lắp bắp như kẻ đang sợ hãi – Nó…nó biết em đã… rất…rất đau khổ
nên sẽ không để… chuyện ấy lặp lại lần nữa...
Sao lại là lặp lại lần nữa? Tuyết Vinh cảm thấy hơi khó
hiểu nhưng không dám mở miệng hỏi.
- Tại sao ông trời luôn tìm cách cướp chúng khỏi tay tôi? –
Người phụ nữ đột nhiên kêu thét – Một mình Yên Chi còn chưa đủ hay sao? MỘT
MÌNH CON BÉ CÒN CHƯA ĐỦ HAY SAO CHỨ???????
- Lâm, đừng vậy! – Ông Minh thống khổ ôm lấy bà, hành động
vừa mạnh mẽ lại vừa như cầu khẩn – Em tuyệt đối đừng để tình cảm kiểm soát lý
trí.
Trông nét mặt người đàn ông này, Tuyết Vinh có cảm giác
điều khiến ông ấy lo sợ không chỉ dừng lại ở tính mạng Yên Vũ mà còn thứ gì đó
ghê gớm và nghiêm trọng hơn thế.
- Ông trời vốn không có mắt. – Bà Lâm sau một hồi vùng vẫy
đã rũ người trên tay chồng –...Con tôi có làm nên tội tình gì đâu…Chúng nó đều
là những đứa ngoan ngoãn…
- Bác sĩ còn chưa ra. Hãy ráng đợi chút nữa. – Ba Yên Nhi
cố gắng tỏ ra điềm tĩnh. Nhưng sự thật là cánh tay đang ôm lấy vợ của ông cũng
bắt đầu run lên dữ dội – Con bé không sao đâu…Nó không sao đâu mà…
Không khí u ám làm
trái tim Tuyết Vinh như cũng như dãn nhịp. Đây là lần đầu cô được trải qua
những giây phút lo lắng và đau đớn như vậy. Viết bao nhiêu bộ tiểu thuyết,
Tuyết Vinh hình như chưa bao giờ thật sự đề cập đến cái gọi là tình cảm gia
đình. Một phần là chạy theo thị hiếu của phần đông độc giả. Phần khác cũng vì
bản thân cô chưa từng có được nó.
Gia đình đối với Tuyết Vinh chỉ là một khái niệm. Người
thân càng là thứ gì đó mơ hồ, khó hiểu. Không ai yêu thương cô. Không ai quan
tâm đến chuyện cô một ngày đi đâu, làm những gì. Tuyết Vinh quen thuộc với cuộc
sống một mình đến nỗi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có một gia đình là thế nào
nữa
Nếu không phải vừa rồi, Cảnh Huy tình cờ đề cập đến chuyện
cô đã chết như thế nào, Tuyết Vinh có lẽ sẽ chẳng bao giờ quan tâm hoặc nhớ ra.
Nếu không phải ông trời cố ý sắp xếp cho cô được nhìn thấy cảnh tượng này,
Tuyết Vinh có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra không có gia đình là một tổn thất rất
to lớn.
Giờ phút này đây, trong lòng cô chỉ thầm mong Yên Vũ có thể
bình an vô sự ra khỏi căn phòng kia. Mong ước ấy không phải chỉ vỉ tình chị em
ngắn ngủi mà còn là thứ tình cảm yêu thương đặc biệt dành cho người phụ nữ đang
mất hết bình tĩnh ở trước mặt.
Bà gần như đổ gục trong tay chồng, cả thân mình mềm nhũng.
Nước từ hai khóe mắt chảy ra, làm đổi màu cả chiếc áo ông Minh đang mặc. Từng
nếp nhăn trên mặt bà chồng chéo lên nhau, miệng không ngừng trách mắng ông trời
đối với mình sao quá tàn ác.
Người tên Yên Chi mà mẹ Yên Nhi nhắc đến là ai?
Chẳng lẽ ngoài hai chị em song sinh này ra, ông bà Triệu
vẫn còn một đứa con gái khác?
Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Tuyết Vinh nhớ rất rõ trên bàn thờ nhà Yên Nhi, chỉ có bốn
tấm ảnh của ông bà nội và ngoại. Nếu không chết thì vì lý gì lại không thấy
đâu? Chẳng lẽ bị người ta bắt cóc?
Khi Vinh đang mãi tìm cách liên kết các thông tin có được
thì cánh cửa phóng cấp cứu bỗng bật mở. Đèn tắt, một vị bác sĩ dáng bộ mệt mỏi
chậm rãi bước ra, tay uể oải kéo chiếc khẩu trang khỏi mặt.
- Bác sĩ, con gái chúng tôi thế nào? – Ba mẹ Yên Nhi vội vã
dìu nhau tiến lại – Nó…nó có bị gì không?
- Xin lỗi... – Người đàn ông nhăn mặt lắc đầu – Não cô bé
xuất huyết nhiều quá…
- Lâm, em à…LÂÂÂÂÂMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!! – Ông Minh hốt
hoảng gọi to khi thấy vợ mình vừa ngã xụi xuống mặt đất.
Tin sét đánh làm trái tim bị tổn thương của bà trong phút
chốc như ngừng đập.
Y bác sĩ từ trong phòng bước ra cùng hấp tấp vây quanh mẹ
Yên Nhi. Còn Tuyết Vinh thì vẫn bàng hoàng ngồi yên trên ghế. Cô cảm thấy khó
tin khi nhận ra sinh mạng con người lại nhỏ nhoi và mỏng manh như vậy. Chỉ ít
phút trước còn nói năng, đi lại mà chỉ vài phút sau đã trở thành cái xác không
hồn.
Khi Yên Vũ khóc lóc chạy vào thăm cô, Tuyết Vinh đáng lẽ
nên hỏi cho ra lý do. Một cô gái vui vẻ, hoạt bát như vậy, đâu dễ dàng trở nên
ủy mị. Bà Lâm chắc sẽ càng đau đớn và tiếc nuối hơn cô gấp bội. Cảm giác tội
lỗi sẽ còn hành hạ bà lâu dài.
Lòng Tuyết Vinh như cũng muốn chảy ra, hòa cùng hai giọt
nước mắt hiếm hoi đang lặng lẽ lăn xuống gò má.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét