PHẦN MỘT - SAO ĐỔI NGÔI
TẬP 38
Thi
thể Yên Vũ nhanh chóng được chuyển về nhà. Còn Tuyết Vinh thì cũng làm thủ tục
để xuất viện. Bà Lâm từ lúc hay tin đến nay vẫn như pho tượng lạnh lẽo, ai đặt
đâu thì ngồi đó. Cặp mắt mờ liên tục mông lung nhìn về hướng xa vợi. Chỉ có ông
Minh là hết gọi điện lại chạy tới chạy lui, lo liệu mọi chuyện. Đối với người đàn ông này, Tuyết Vinh càng lúc càng
thấy kính phục.
Nỗi đau không hề che giấu mà chảy dài trên những nếp nhăn
của gương mặt đứng tuổi của ông. Nhưng với vai trò là trụ cột của gia đình, là
điểm tựa tinh thần cho người vợ gần như điên loạn, ba Yên Nhi cần phải luôn
mạnh mẽ. Tuyết Vinh về cơ bản không hề biết gì những việc này. Ngay cả chuyện
nấu cho bà Lâm một miếng cháo cũng làm khó cô khôn tả.
Sau khi giúp bà nằm ngay ngắn xuống giường, người con gái
mới thẫn thờ quay về phòng ngủ. Căn phòng vẫn như trước mà sao trống trải đến
lạ.
Vinh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Yên Vũ. Nụ cười vô tư, hồn
nhiên của cô bé mới thật đáng yêu. Dù chỉ chung sống ít ngày nhưng vẫn để lại
trong cô nhiều thiện cảm. Giờ này có lẽ Yên Vũ đã xuống đến Trung giới. Nếu
Tuyết Vinh chịu nói rõ thân phận từ lúc đầu thì biết đâu cô gái ấy có thể giúp
cô báo tin cho Thần Tuyên một tiếng.
Tuyết Vinh tuyệt đối không thể ngờ Tuyên từ lúc chẳng rõ sự
tình đến khi biết ngọn nguồn câu chuyện vẫn không có ý định vội vã mang cô về.
Bản thân Vinh cũng càng lúc càng ít thiết tha với việc trở lại Trung giới. Cô
cứ luôn cảm thấy mình vẫn đang còn mắc nợ điều gì đó với nơi này. Chính điều
này đã khiến Tuyết Vinh chần chừ chưa muốn tìm cách tự tử.
Chỉ cần cô tìm đến cái chết, linh hồn tự nhiên sẽ được đưa
xuống Trung giới, được gặp lại Thần Tuyên. Ý nghĩ này bắt đầu tìm đến với Vinh
kể từ sau khi cùng Cảnh Huy quay lại con hẻm hôm nọ. Sau đó, âm thanh “leng
keng” kỳ lạ cùng lời gợi ý tìm người thân của Huy cứ khiến Tuyết Vinh chần chừ
mãi. Quay về Trung giới thì dễ nhưng từ Trung giới trở lại là một con người thì
chẳng đơn giản chút nào.
Hơn nữa, Yên Vũ đã chết rồi. Yên Nhi lại càng không có cơ
hội trở lại. Nếu cả cô cũng đột nhiên biến mất, ông bà Triệu chẳng phải rất cô
đơn hay sao? Nhất là bà Lâm, người phụ nữ có thần kinh quá yếu ớt. Bà có thể
chết ngất đi nếu Tuyết Vinh dùng thân xác của Yên Nhi để tự tử.
Có điều…
Vì sao cô lại cứ phải vì những người xa lạ mà khổ tâm thế
này?
Tuyết Vinh não ruột buông mình xuống chiếc giường Yên Vũ
vẫn hay ngủ, tay với lấy cái gối để vùi mặt mình vào đó. Mọi việc cứ rối lên
làm cô thấy mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc cho yên.
Trong lúc trăn trở
tìm một tư thế nằm cho thoải mái, bàn tay Vinh lại vô tình chạm phải thứ gì đó
hơi cộm lên ở dưới bao gối, thứ gì đó rất phẳng và hơi cứng…
Vội vàng cầm chiếc gối lên xem, Tuyết Vinh mới phát hiện
phía trong quả thật có chứa vật gì đó. Mở nhanh hai cái nút đính nơ nhỏ, cô ngơ
ngác lôi từ trong gối ra một tấm hình cũ kỹ.
Trong hình là ba đứa bé gái nhìn giống nhau như đúc đang
ngồi dàn hàng trên ghế. Tất cả chúng đều mỉm cười, tay vòng qua vai người bên
cạnh. Phía trên cùng là dòng chữ run run được viết bằng mực đỏ.
- Về nhà đi chị ơi…
Những dấu vết loang lỗ làm mờ đi vài chỗ trên tấm ảnh khiến
Tuyết Vinh liên tưởng đến việc người viết những dòng này hẳn đã khóc rất nhiều.
Dựa theo sự non nớt trên gương mặt thì ba cô bé trong hình chắc chỉ chừng bốn
năm tuổi.
Bà Lâm hẳn đã một lúc sinh ra ba cô con gái. Và đứa tên Yên
Chi không biết vì lý do gì lại biến mất. Có lẽ vì gia đình vẫn còn nuôi hy vọng
nên chưa đặt ảnh thờ.
Nhưng nếu vậy, Tuyết Vinh rất có thể chính là đứa trẻ không
may bị thất lạc ấy.
Cô chết mà không ai hay biết ư?
Đến bản thân Tuyết Vinh cũng không biết mình đã ra đi ở
đâu, như thế nào.
Ông trời vì sao lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Không, ở đây hẳn phải có sự lầm lẫn nào đó. Tuyết Vinh
không thể là đứa con gái mất tích của ba mẹ Yên Nhi được. Có lẽ họ chỉ tình cờ
có khuôn mặt giống nhau, tình cờ được số phận đưa đẩy đến cùng một chỗ.
Hồn vía còn đang lưu lạc nơi đâu thì điện thoại để trong
túi bất ngờ rung nhẹ. Lòng Tuyết Vinh chỉ ao ước đó là cuộc gọi của Cảnh Huy.
Cô mong được gặp anh để nói hết những khúc mắc trong lòng. Vì ngoài Huy ra,
Tuyết Vinh chẳng còn ai có thể trò chuyện hoặc chia sẻ.
Nhưng mọi việc lại không xảy ra như cô mong đợi. Cái tên
xuất hiện trên màn hình là Thanh Thiện chứ chẳng phải Cảnh Huy nào hết. Vốn
định ném chiếc điện thoại qua một bên, nhưng nhớ lại cô gái này mấy ngày qua đã
liên tục nhắn tin mà không có ai trả lời, Tuyết Vinh đành ngậm ngùi bắt máy.
- Alô.
- Yên Nhi. - Ở đầu dây bên kia, giọng nói mừng rỡ lập tức
vang lên – Qua giờ bạn đi đâu thế? Mình nhắn tin mãi.
- Mình phải vào viện.
- Sao thế? Bạn không khỏe à? Ở phòng nào, nói đi. Mình sẽ
vào thăm bạn.
- Không cần, mình về nhà rồi.– Cô uể oải trả lời, cơ thể
trong phút chốc đã trở nên vô cùng mệt mỏi.
- Vậy mình qua nhà bạn nhé.
- Lúc này không tiện đâu.
- Sao vậy?
- Vì em mình vừa mới mất…
Người đến viếng mỗi lúc một đông.
Ngôi nhà nhỏ đầy những tiếng trống chiêng cùng mùi nhang
khói.
Bà Lâm vẫn nằm trên giường, hai mắt vô hồn nhìn thẳng lên
trần nhà xám xịt. Tuyết Vinh mấy lần vào thăm, chẳng biết làm gì mà chỉ rúc
mình bên cơ thể lạnh lẽo của người mẹ tội nghiệp.
Nhiều lần nhìn thẳng vào ánh mắt thất thần của bà, cô thấy
lòng rất đau khi nghĩ đến việc đây có thể chính là mẹ ruột của mình.
- Mẹ ơi, con… - Tuyết Vinh bật khóc vì cảm giác bất lực,
hai cánh tay trong vô thức cũng ôm lấy người đang nằm bên cạnh – Con không biết
phải làm gì…
Từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống áo bà Lâm
liên tiếp. Cơ thể lạnh của bà dường như cũng run lên vì xúc động. Mẹ Yên Nhi cố
nuốt nghẹn rồi đưa tay vuốt tóc con gái, đứa bảo bối duy nhất còn sót lại trên
đời. Hai mẹ con cứ thế nằm ôm nhau mà khóc cho đến khi cùng mơ màng chìm vào
giấc ngủ.
Một thân ảnh cao lớn, đen ngòm đang cầm sợi dây nịt quất
liên tục. Mỗi lần quất xuống đều phát ra tiếng vút vút và để lại cảm giác đau
đớn trên thân thể.
Đứa bé gái sợ hãi kêu thét lên, cuống cuồng tìm chỗ nấp
nhưng không thể. Chân tay nó đều đang bị trói bằng những sợi dây thừng lớn. Da
thịt chỗ thì toét ra, chỗ xanh tím.
- Mẹ kiếp, cho mày chết…chạy hả…chạy nè…Chạy nè… - Người
đàn ông điên tiết gầm lên như một con thú hoang.
Trong cơn bấn loạn, một mùi hương cứ liên tục xộc vào mũi
đứa trẻ, xộc vào mũi Tuyết Vinh. Mùi hương ấy quen thuộc và gần gũi đến nỗi làm
cô có cảm giác đã từng ngửi thấy ở đâu đó rất nhiều lần.
- Yên Nhi, Yên Nhi – Ông Minh khẽ đánh vào vai Vinh mấy cái
– Mau dậy đi. Bạn con tới.
- Ư – Cô nhỏ tiếng phản kháng, đầu óc vẫn còn chưa được
tỉnh táo.
- Ra tiếp Thanh Thiện và…ba nó dùm ba. Nhanh lên! – Ba Yên
Nhi hình như đang rất khó chịu – Bằng không, ba đuổi nó về.
Tuyết Vinh khẽ nhíu mày rồi chống tay ngồi dậy. Mắt cô hình
như ươn ướt. Cơ thể cũng không ngừng truyền lên não cảm giác đau đớn. Mọi thứ
sống động như thể bản thân Tuyết Vinh cũng là một người trong cuộc.
Cô thất thểu bước xuống giường, liếc nhìn nhanh về phía bà
Lâm vẫn còn đang thiêm thiếp rồi chậm rãi lê bước khỏi phòng. Ông Minh theo sau
cô liền nhanh tay đóng cửa lại.
Mùi khói hương dày ngộp, tiếng chiêng trống đinh tai chỉ
khiến cái đầu đang quay mòng của Tuyết Vinh thêm nhức nhối.
- Yên Nhi! – Thanh Thiện vừa nhìn thấy cô đã nhanh chân
chạy đến.
Đằng sau cô ta còn có một người đàn ông mặc đồ Tây cũng
đang chậm rãi tiến lại. Mái tóc đã bạc hơn phân nửa của ông được chải gọn gàng.
Cặp kiếng vuông làm gương mặt kia dù hốc hác vẫn hiện lên vẻ trí thức, lịch
lãm. Ánh mắt thâm trầm khi ông ta nhìn Tuyết Vinh khiến cô như bị hút vào đó.
Nhưng được giữa chừng thì bước chân người đàn ông bỗng khựng lại.
Tuyết Vinh nhanh chóng nhận ra ba Yên Nhi đang đứng khoanh
tay phía sau mình, khẽ gầm gừ như sư tử chúa muốn bảo vệ lãnh thổ.
- Nhìn bạn tiều tụy quá! – Thiện có chút chua xót khi nhìn
thấy hai hốc mắt hơi ửng đỏ của Tuyết Vinh – Nãy giờ cũng không thấy bác gái.
- Mẹ mình trong người không khỏe. – Cô trả lời mà mắt vẫn
bị vẻ xúc động trên mặt người đàn ông kia làm cho phân tán tư tưởng – Hiện đang
nằm nghỉ trong nhà.
- Bạn vừa báo là mình nhờ ba chở đến đây ngay.
Ra là ba của Thanh Thiện, bác Chu .
- Con… - Người đàn ông chợt đưa tay về phía Tuyết Vinh.
Cô theo phản xạ lập tức lùi về sau để né tránh. Bờ vai lập
tức cảm nhận được cái siết chặt của ông Minh từ phía sau.
- Tránh – xa – con – bé – ra !!!!! – Ông nghiến răng nghiến
lợi phát ra từng tiếng một.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét