Sự xuất hiện
của Yên Vũ có tác dụng khá tốt với sức khỏe của Yên Nhi. Đêm đầu tiên kể từ lúc
xuống đây, cô không còn la hét hay vùng vẫy trong giấc mơ như trước. Tuyên cứ
tưởng sẽ được ngủ yên thì lại bất ngờ bị đánh thức bởi một thứ âm thanh khác.
Hắt xì !
Hắt xì!
Hắt xì…xì !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Yên Nhi nằm trên giường cứ liên tục nhảy mũi khiến anh mãi không ngủ
được. Từ lúc tạo ra mấy cái cửa sổ, chẳng phải Tuyên đã tắt luôn máy điều hòa
rồi sao? Đêm nay thời tiết mát mẻ, không nóng cũng không lạnh. Mà sao biểu hiện
của cô cứ giống một người đang bị cảm như thế?
- Em làm sao thế? – Anh chậm rãi ngồi xuống mép giường, tay xoay mặt
Yên Nhi về phía mình – Có phải trong người thấy không khỏe?
Hai cánh mũi đỏ của cô khẽ phập phồng, mắt long lanh đầy mệt mỏi. Sờ
vào cánh tay trần lạnh ngắt, Tuyên càng thêm lo lắng:
- Hay anh mở cửa làm em lạnh?
- Ừ - Yên Nhi vội vã gật đầu rồi kéo mền che kín cơ thể - Hắt xì!
- Thế sao không nói?
Sức khỏe của cô hình như rất nhạy cảm với thời tiết. Mở máy lạnh thì
run, mở cửa sổ lại nhảy mũi không ngớt. Chẳng biết lúc còn ở hạ giới, phòng ốc
nhà Yên Nhi được sắp xếp thế nào. Chẳng lẽ cô quanh năm đều giống như thế này?
Tuyên khẽ lắc đầu rồi phẩy tay một cái, mọi cửa sổ trong phòng lập tức
đóng chặt.
- Lần sau, khó chịu chỗ nào thì phải nói. Anh không có khả năng đọc
xuyên não người khác.
- Biết rồi. – Cảm giác ngột ngạt nhanh chóng khiến Yên Nhi chỉ muốn đạp
tung cái mền xuống đất – Anh về ghế ngủ đi.
Nhưng Tuyên vừa ngả lưng xuống ghế chưa lâu…
Hắt xì!
Hắt xì!
- Sao nữa thế? – Anh vò đầu ngồi dậy.
Kiểu này thì thà cô cứ la hét như mấy đêm trước còn hơn.
Yên Nhi đang ngồi trên giường, lấm lét đưa mắt nhìn anh rồi lí rí nói
ra mấy chữ:
- Tôi nóng quá!
- Nóng quá cũng hắt hơi? – Anh cảm thấy khó tin liền nóng nảy đi đến.
Mái tóc đen của cô quả thật đang vì mồ hôi mà bết lại, dính chặt vào
làn da trắng trẻo. Bộ đồ ngủ cũng theo đó bị ướt đẫm.
- Em nhạy cảm quá đấy. – Bàn tay Tuyên cố ý vén tóc Yên Nhi qua một bên
– Mấy ngày trước chẳng phải vẫn yên ổn sao?
- Có thể vì khi ấy tôi quá sợ hãi. – Trước cử chỉ thân mật của anh, cô
chỉ còn biết cố nuốt nước miếng – Đêm nào cũng ngủ không yên.
- Nói như vậy… Bây giờ, em đã không còn sợ nữa?
- Ơ…
Nụ cười hiền dịu trên mặt Tuyên khiến Yên Nhi như bị á khẩu. Cô không
chỉ nên đề phòng tay chân anh mà còn phải dè chừng luôn miệng lưỡi hay dồn
người khác vào thế bí này.
- Nếu thấy nóng, có thể mở vài cánh cửa…
Lời nói của Tuyên tuôn ra tới đâu thì sự việc lại nhanh chóng diễn ra
theo hướng ấy. Yên Nhi chỉ biết giương mắt nhìn về phía hai cánh cửa gỗ vừa tự
động mở toang. Trong lòng cô đang thầm nghĩ, có khi nào anh ta đang nằm ghế
cũng có thể sai khiến mình đi đến trước mặt rồi tự nguyện cởi đồ ra hay không.
- Em đang nghĩ gì vậy? – Tuyên tò mò quan sát vẻ mặt nhăn nhó đến khó
coi của Yên Nhi – Anh mở nhiều cửa quá ư?
- Không, không. Như vậy là tốt lắm rồi.
- Thật không?
- Thật.
- Nếu lát nữa quay lại đằng kia, anh còn nghe em hắt hơi tiếng nào nữa…
Người ta nhảy mũi cũng không cho. Trên đời sao lại có người bá đạo như
thế?
- Nếu vậy thì thế nào? – Cô cẩn thận hỏi lại – Anh sẽ lại đóng cửa à?
- Không. – Tuyên nhếch miệng cười khẽ. Ngón tay mơn nhẹ trên bờ môi đỏ
hồng của Yên Nhi – Làm gì, em tự biết.
Lời hăm dọa khiến toàn thân cô run rẩy. Vội vàng quay mặt đi, tránh đi
cái nhìn cùng sự vuốt ve bừa bãi của anh.
- Ngủ ngon nhé, bà xã! – Tuyên bật cười rồi nhanh chóng đứng dậy, chân
bước thoăn thoắt về phía ghế dài.
Sáng sớm thức dậy, thấy Yên Nhi
vẫn còn ngủ ngon trên giường, anh không muốn quấy rầy nên yên lặng đến phòng
làm việc. Tối hôm qua, cô còn lén lút chạy đến mở cửa phòng em gái. Nếu không
phải Tuyên từ đầu đã có sự đề phòng thì không khéo bị Yên Nhi qua mặt.
Em vợ vừa bước vào phòng, anh liền ra tay khóa cửa. Cô vặn một hồi vẫn
không mở được, chỉ còn cách ngiến răng nghiến lợi quay về giường. Tuyên nằm
trên ghế giả vờ ngủ say nhưng lại chẳng bỏ sót một chi tiết.
Hôm nay, anh chuẩn bị cho chị em Yên Nhi một đĩa hoa màu hồng cùng hai
ly nước đặc biệt. Sau đó có lẽ sẽ sai người mang đến chỗ anh Chín một lá thư,
báo rằng vợ tương lai của anh ấy đã đến đây bình an vô sự.
- Tiểu Vương Gia, Phòng Lưu Trữ sáng nay cho người đến báo, đã tìm ra
thông tin về người mà ngài yêu cầu. - Lão Hùng kính cẩn dâng lên một cuốn sổ
cũ, sau đó còn giúp Tuyên mở ra trang cần tìm.
- Triệu Yên Chi, năm tuổi. Mất lúc 14h30’ ngày 26/3/1996. Nguyên do: bị
vật nhọn đâm vào động mạch, chảy máu đến chết.
Dòng thông tin như luồng khí lạnh thổi vào gáy anh một trận. Tuyết Vinh
nói cô ấy xuống Trung giới từ lúc năm tuổi. Diện mạo lại giống chị em nhà Yên
Nhi như tạc. Họ chắc chắn là người một nhà.
- Làm tốt lắm. – Tuyên vừa dứt lời đã hối hả cầm quyển sổ rời khỏi
phòng.
Không biết thông tin này sẽ khiến Yên Nhi vui mừng hay đau khổ. Chị gái
mình chết thảm, cô ấy hẳn rất đau đớn. Nhưng dù sao Yên Chi vẫn tồn tại, theo
một cách nào đó. Ngặt nỗi anh còn chưa kịp vào phòng đã lại nghe vọng ra tiếng
người đang trò chuyện. Hình như không phải với Yên Vũ.
- Em vẫn chưa quyết định sao?
- Nếu chỉ vì việc này thì…tốt nhất chị đừng đến đây nữa. – Yên Nhi dù
trả lời rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy cương quyết.
Người phụ nữ kia mới sáng sớm đã tìm đến. Chẳng phải tốt đẹp gì lại một
hai xúi giục cô vạch tội người chồng mà bản thân Nhi cũng chưa phân rõ tốt xấu.
Dù anh ta có thật sự là một kẻ lừa dối như những gì Nguyệt Hoa nói, Yên Nhi
cũng không thích hành động của mình bị người khác chi phối như vậy. Ở đời, làm
gì có kẻ nhiệt tình với chuyện của người khác nếu không vì tình cảm hoặc lợi
ích của bản thân?
Giữa Yên Nhi và Nguyệt Hoa đương nhiên sẽ không có thứ tình cảm có thể
khiến cô ta vì cô mà “xông xáo” như vậy. Mọi chuyện chỉ còn lại một khả năng là
những việc mà Yên Nhi nói ra sẽ mang lại cho Nguyệt Hoa lợi ích nào đó. Sau lần
này, cô nhất định phải nói Thần Tuyên làm gì đó với cánh cửa. Cứ tiếp tục bị
“viếng thăm” như vậy, tâm trạng Nhi cũng chẳng được thoải mái.
- Đừng nói với chị là em cũng ham mê quyền lực, ham mê vẻ ngoài bảnh
trai của cậu ta.
- Chuyện đó không liên quan đến chị. – Cô cố nói nhỏ để em gái phòng
bên không thức giấc.
- Các cô gái từ hạ giới đến đây không phải đều rất mong được về nhà hay
sao?
Tuyên đứng ngoài nghe lén mà phát hỏa. Bà chị dâu trong kia lại muốn
tiêm nhiễm thứ độc hại gì vào đầu óc non nớt của vợ anh đây? Ngay lần họ gặp
nhau tại bữa tiệc, Tuyên đã linh cảm hai cô gái này đang giấu diếm điều gì
nhưng chưa có cách nào làm rõ. Hôm nay mò đến tận đây, anh cũng muốn nhân cơ
hội này mà thay vợ chặt bớt một cái đuôi nguy hiểm.
- Mới sáng sớm đã có khách đến thăm. – Tuyên thoải mái đẩy rộng cửa
bước vào – Bà xã, sao em không gọi anh một tiếng?
Cả Nguyệt Hoa và Yên Nhi đều thoáng giật mình. Đơn giản vì họ không biết
anh đã nghe được bao nhiêu phần của câu chuyện. Nhưng Thần Tuyên lại cứ thản
nhiên như không, đi một mạch đến bên vợ mà ngồi xuống. Cuốn sổ cũ cũng nhanh
chóng được ném lên bàn.
Vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của Yên Nhi, anh hơi kéo mạnh về phía
mình. Cô bé này cứ tưởng rất ngây thơ, khờ khạo. Thật không ngờ lại cả gan ở
sau lưng anh cùng chị Tư bàn mưu tính kế. Dù không biết chính xác họ đang nói
với nhau chuyện gì, nhưng hai chữ “về nhà” của Nguyệt Hoa đã mơ hồ mở ra tất
cả.
Phải làm sao Yên Nhi mới tin, ở đây chỉ mình anh là người yêu thương cô
nhất? Bao nhiêu tâm huyết đổ ra vẫn không đủ để cô hiểu thêm chút nào về anh
hay sao? Tuyên cố nuốt giận, giả vờ ghé sát vào tai cô gầm gừ:
- Chuyện chúng ta, lát nữa sẽ tính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét