ẢO - TẬP 47
Thời gian còn lại của mùa hè, Bảo
Nhi vẫn đi học tiếng Hàn và được Khánh Huy đưa đón nhiệt tình. Kết thúc đợt học
quân sự, cậu lại lãnh luôn trách nhiệm chở cô bé tới trung tâm. Những lần cùng
đứng tựa vào chiếc xe máy tâm tình cùng nhau bên cổng trường Trần Hưng Đạo, Bảo
Nhi thấy Huy bắt đầu để tay ra phía sau lưng mình. Bàn tay cậu vẫn ở trên yên
xe, nhưng nếu muốn, con bé chỉ cần ngả ra phía sau một chút là có thể dễ dàng tựa
vào cánh tay Huy. Chẳng thể phủ nhận, Bảo Nhi thật sự cũng thích thế, nên nó cứ
vậy mà để cho mình với Huy ngày một gần gũi nhau hơn. Ánh nhìn từ Khánh Huy
càng lúc càng ngọt ngào và đầy quan tâm, khiến cho cô bé cứ thích nhìn mãi để
thụ hưởng cảm giác được yêu thương, chăm sóc này. Tuy nhiên, nó vẫn thấy rõ ánh
mắt của Khánh Huy hoàn toàn không giống với Quang Hải, cảm giác khi nhìn vào
cũng khác, có lẽ một phần vì với nó Huy vẫn còn mới, còn lạ quá. Với Huy, nó thấy
như cậu ấy có thể sẵn sàng chiều lòng mình tất cả mọi thứ, bất kể là chuyện gì,
và không có bất cứ một động thái nhỏ nào nơi con bé mà cậu bỏ qua cả. Nhưng đó
không phải là sự dịu dàng, ấm áp mà nó từng thấy khi nhìn vào mắt Quang Hải, nhất
là vào cái đêm hội trại đó, trong đêm tối mập mờ…
Một buổi tối nọ, cũng trong một lần
tâm sự trước cổng trường Trung học cơ sở như thế, Bảo Nhi thoáng giật mình khi
bàn tay Khánh Huy chầm chậm nắm lấy tay nó, lặng lẽ và không một lời báo trước.
Hai má cô bé dần nóng lên vì thẹn thùng, rồi nó càng cảm thấy thích hơn khi bàn
tay cậu cứ giữ chặt lấy mình như thế không rời cho đến tận khi thời gian không
còn nữa. Giờ nó mới thấy, à thì ra cảm giác này là thế, cũng thật là hồi hộp và
ngại ngùng, nhưng cũng thinh thích… Nó thầm nghĩ, “bây giờ đã là khoảng hai tháng rồi, hai tháng rồi cơ đấy”…
Gần hết mùa hè, cả Bảo Nhi và ba mẹ
đều thấy rằng tiếp tục học tiếng Hàn ở Biên Hòa sẽ không đủ giúp nó tiến bộ lên
đến mức cần thiết, vì điều kiện nơi đây hẳn chẳng thể nào tốt bằng ở Sài Gòn. Vậy
nên, ba mẹ con bé quyết định tìm cho nó nhà trọ ở Sài Gòn để năm học mới sang,
Nhi sẽ bắt đầu ở đó và đi học Hàn ngữ tại một trung tâm khác ở thành phố Hồ Chí
Minh. Nghe tin này, Bảo Nhi thấy không vui chút nào, vì như vậy có nghĩ nó sẽ
không thể đi cùng với Khánh Huy nữa, cơ hội gặp gỡ sẽ ít hẳn đi. Tuy nhiên, Huy
đã không để nó phải buồn lâu. Chẳng mấy chốc, nó nghe cậu ấy thông báo rằng cậu
có lẽ sẽ lên Sài Gòn tìm nhà trọ để ở, thuận tiện hơn cho việc đi học, vì dẫu
sao về nhà ở Biên Hòa thì xa xôi, vất vả mà chẳng còn ai ở đó với cậu nữa. Chuyện
này kể ra thì quá sức tuyệt vời, vì Bảo Nhi không có người thân thích nào ở Sài
Gòn, nó có thể đi bất kì đâu với Huy mà không sợ ai bắt gặp cả. Huy thì không hề
lo sợ việc mẹ cậu ấy sẽ thấy, bởi sự thờ ơ của bà ấy từ lâu cũng đã dẫn tới sự
lãnh cảm nơi cậu, đôi bên không ai còn biết gì tới ai nữa.
Vào buổi tối cuối cùng học tiếng
Hàn ở Biên Hòa, Bảo Nhi lần nữa nói với Khánh Huy, dù nó chẳng tìm ra được cách
nói nào hay hơn, thể hiện được tình cảm của mình nhiều hơn nữa :
- Cảm ơn Huy nhiều lắm… Thật tình
là cảm ơn nhiều lắm đó…
- Đã bảo Nhi đừng cảm ơn nữa rồi
mà. – Huy phì cười – Không cần thiết phải như vậy đâu. Cái này giống như hẹn hò
mỗi ngày mà, đúng không ?
Nghe hai chữ “hẹn hò”, con bé cứ thấy ngường ngượng làm sao, dù sự thật đúng là
thế. Giống như cái hôm đầu tiên, Khánh Huy lại bắt đầu hạ giọng để “đòi hỏi” :
- Nhưng mà không có thưởng gì cho
Huy cả sao ?
Bảo Nhi giận dỗi :
- Thưởng cái gì chứ ? Mới có người
bảo là đi hẹn hò mà…
Mỉm cười trước vẻ mặt giả đò ngây
thơ đó của con bé, Khánh Huy xích tới gần hơn nữa, nghiêng đầu nhìn nó và nói bằng
giọng rất khẽ khàng :
- Cuộc hẹn hò cũng phải kết thúc bằng
cái gì đó đặc biệt chứ ?
Cô bé giật mình vừa định xích ra một
tí thì ngay lúc ấy, bàn tay Huy thường để ở phía sau lưng đã bất ngờ chuyển vị
trí, đặt lên hông Bảo Nhi, cố ý giữ nó lại. Khoảng cách đột ngột bị thu ngắn
quá mức, nó nhìn Khánh Huy mà tim bắt đầu đập thình thịch, hai má nóng bừng, miệng
ấp úng :
- Làm cái gì… cho… đặc biệt ?
Huy mỉm cười, trao cho con bé ánh mắt
đầy tình ý :
- Làm cái này.
Không dài dòng yêu cầu Bảo Nhi này
nọ nữa, Khánh Huy đã tự làm theo ý mình, cúi xuống hôn lên môi cô bạn gái rụt
rè đang nín thở vì hồi hộp ở bên cạnh. Con bé tự trách chính mình khi ý nghĩ đầu
tiên hiện lên trong tâm trí nó vào lúc hai cặp môi chạm nhau lại là nụ hôn đầu
tiên của nó với Quang Hải hơn một năm về trước. Khánh Huy hẳn không thể biết được
điều đó – nó tin rằng Quang Hải không phải là kẻ đi kể những việc như thế với
người khác, kể cả bạn thân – và hoàn toàn nghĩ đây là lần đầu tiên của Bảo Nhi.
Nhưng dĩ nhiên, nụ hôn này không giống với lần đó. Khánh Huy không hôn con bé với
sự ngại ngùng, ngây thơ của tuổi học trò, và cũng không kết thúc nhanh như điều
Quang Hải đã làm. Sự kéo dài làm cho cảm giác mùi mẫn được đẩy lên cao hơn. Bảo
Nhi không đến mức quên cả thở như ngày trước, nhưng cảm giác lạ lùng, mới mẻ
cũng dâng lên trong lòng nó, vừa thích, vừa xấu hổ, và cảm thấy lâng lâng phấn
chấn khi đôi môi Khánh Huy chầm chậm chuyển động trên môi nó, điều mà nó chưa từng
trải nghiệm qua. Cô bé còn nhiều bối rối và không có nhiều động lực nên đã
không hề có ý thức đáp lại Huy, nhưng chỉ cần cảm nhận được sự say đắm nơi đối
phương, nó đã có thể tiếp tục đứng yên như thế để cho cậu tùy ý, và nhắm mắt tận
hưởng cảm giác ngọt ngào.
Thời gian còn lại của buổi tối hôm
đó hầu như chỉ để dành cho những nụ hôn mềm mại bên những lời thì thầm nho nhỏ.
Điều đặc biệt nhất trong cuộc đối thoại đó là lời đề nghị của Khánh Huy, đã được
cậu nói ra bằng một cách rất tha thiết mà cũng đầy dẫn dụ :
- Sau này chúng ta đừng xưng hô bằng
tên nữa nhé !
- Vậy thì gọi bằng gì ? – Bảo Nhi hỏi
dù thật ra lòng đã hiểu Huy muốn gì.
- Cách nào mà những người yêu nhau
thường hay gọi ấy. – Cậu đáp thật khẽ trước khi hôn lên môi nó lần nữa.
Con bé không phản đối, cũng chẳng tỏ
ý kiến tán đồng, nhưng thực chất sự im lặng đó đồng nghĩa với việc nó đã đồng
ý. Tuy nhiên, từ lúc đó cho đến khi ra về, Bảo Nhi còn ngại ngùng nên chưa há
miệng ra gọi như Huy mong muốn được. Hiểu lòng cô bé, Huy cũng chỉ cười khi
nghe nó gọi tên mình rồi đáp trả bằng cách tương tự.
Khi chia tay Huy ở trước hẻm nhà, Bảo
Nhi vẫn còn thấy lưu luyến mãi những giây phút ấy và xấu hổ tự hiểu rằng mình vẫn
còn muốn thêm nữa. Kể từ sau lần đó, con bé thấy như mình bị cột vào Khánh Huy
chặt hơn nữa, và có lẽ đã ngày một trở nên thật khó để thoát ra. Nó cũng không
hiểu tại sao, nhưng lòng thật sự muốn cột chặt Huy vào mình, để cậu ấy không
bao giờ có thể bỏ nó một mình cô đơn, lẻ loi.
Gần mười giờ đêm, khác với mọi
ngày, Bảo Nhi lại nhận được tin nhắn từ Khánh Huy. Cô bé vừa đọc mà vừa tủm tỉm
cười với chút thẹn thùng. Như thế này nó cứ thấy lạ lẫm quá, vì Huy đã nhắn cho
nó rằng :
“Chúc
em ngủ ngon nhé, Bảo Nhi”
Suy nghĩ, phân vân một hồi lâu, Bảo
Nhi mới nhắn tin trả lời bằng bàn tay run run vì hồi hộp :
“Anh
cũng vậy. Bye bye”
Hạ lưng xuống giường, con bé lại thả
hồn theo những mộng mơ về đủ điều. Về câu chuyện đang viết dở, về tác phẩm đang
thu hút rất nhiều độc giả trên Internet của nó, về tình yêu giữa nó và Khánh
Huy… Biết bao mộng mơ một thời của con bé ngày xưa đã không thể thực hiện được
với Quang Hải, thì giờ đây, Khánh Huy sẽ là người biến tất cả những điều đó
thành hiện thực. Bảo Nhi còn thử nghĩ xa hơn một chút, xem sau này có thể nào
nó sẽ lấy Huy làm chồng hay không. Nhưng chuyện tương lai đó xa quá, nó ngẫm lại
thấy nhức đầu, nên mặc kệ, giờ chưa phải lúc để tính những thứ như thế.
Với nó lúc này, khái niệm “tình yêu” trong thực tế sao vẫn còn nhiều xa lạ quá.
Những ngày đầu lên Sài Gòn ở một
mình trong nhà trọ, Bảo Nhi cảm thấy không quen và có hơi khó chịu, đến độ nó
chẳng có thần trí nào mà nghĩ tới chuyện đi chơi với Khánh Huy ngay cả. Chỉ đến
lúc tới dọn tới đó ở, con bé mới phát hiện ra rằng chỗ Huy trọ chỉ cách mình chừng
năm phút đi bộ. Hai người có thể đi học cùng nhau và đi về cùng nhau rất dễ
dàng, việc rủ rê đi chơi, hẹn hò cũng rất thuận tiện. Nó ngẫm lại và nhớ ra rằng
Khánh Huy đã hỏi mình rất cụ thể về việc nhà trọ của cô bé nằm ở đâu, trên con
đường nào, số nhà bao nhiêu, hóa ra là để cậu tìm một chỗ khác thật gần.
Căn nhà Khánh Huy thuê trọ hướng ra
mặt tiền, còn chỗ của Nhi thì lại nằm không sâu trong một con hẻm nhỏ. Chỉ có
khu vực đầu hẻm là tương đối sáng sủa, còn càng đi sâu vào trong thì bóng đen
càng dày đặc. Bởi vậy, Bảo Nhi được dặn dò rất kĩ lưỡng là không được đi sâu
vào hẻm qua khỏi nhà trọ của mình. Không cần ba mẹ phải dặn, bản thân con bé
cũng biết mình không bao giờ nên đi tới những chỗ đó. Thực tình thì nó không
thích chỗ này, nhưng giá tương đối rẻ, lại gần cả trung tâm học tiếng Hàn,
không xa trường đại học chi nhánh trên Sài Gòn của nó, nên sự lựa chọn này đã
là tốt nhất. Ngoài ra, phòng trọ này còn có nhà vệ sinh riêng, có một cái ban
công con con nữa.
Ở Sài Gòn, cái gì cũng lạ, cũng mới,
hóa ra lại có phần tốt cho Bảo Nhi. Những địa điểm gợi nhớ đến quá khứ đã không
còn xuất hiện trước mắt nó nữa. Con bé cũng không bao giờ phải nhìn thấy chiếc
xe buýt quen thuộc của trường Lương Thế Vinh tình cờ đi qua, hay trông thấy tòa
nhà nơi nó đã từng đến xem một cuộc thi âm nhạc. Quan trọng hơn hết là, nó
không phải nhìn thấy ngôi trường cấp ba của mình. Bởi vậy, tâm hồn của cô bé có
được chút thanh thản ở chốn này, lòng đầy hy vọng rằng cảm giác này có thể phát
triển thêm và kéo dài.
Năm học mới đã bắt đầu, và mất khoảng hai tuần
thì Bảo Nhi quen dần với việc ở một mình tại ngôi nhà trọ này, sinh hoạt đi vào
nền nếp, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Mỗi ngày, nếu giờ học giống nhau, Khánh
Huy lại cùng Bảo Nhi đón xe ở một trạm xe buýt xuống Thủ Đức học rồi lại cùng
nhau đi trở về vào chiều. Tuy nhiên, nó có hơi ngờ rằng giờ học của Huy không
thể nào giống hệt mình từng ngày như thế được. Nó hỏi thì Huy cứ khăng khăng là
giống nhau, con bé bảo thế nào cũng không chịu nghe cả. Nó thấy tội Huy quá, sợ
làm ảnh hưởng tới việc học hành của cậu ấy. Học kì này không biết sẽ thế nào,
nhưng cả năm trước, Huy luôn là một sinh viên với thành tích học tập rất tốt và
giành được học bổng của trường, giống như Bảo Nhi vậy. Nếu vì mình mà Huy mất
đi những điều đó, nó sẽ thấy áy náy lắm.
Bảo Nhi và Khánh Huy bắt đầu những
cuộc hẹn hò không âu lo bị phát hiện trên mảnh đất Sài Gòn còn nhiều lạ lẫm. Thật
ra những lần hẹn của cả hai không có gì lấy làm to tát, chẳng qua là cùng nhau
đi ăn cái này cái kia, cùng đến siêu thị, tay trong tay đi công viên dạo quanh.
Thường thường, cả hai chỉ ghé công viên vào buổi tối, cùng nhau ngồi tâm sự dưới
một góc cây cổ thụ nào đó, nơi tương đối thưa vắng người lại qua. Chỉ có ở nơi
như thế, hai người mới tìm được cơ hội để có thể hôn nhau mà không bị quá nhiều
người nhìn ngó, chỉ trỏ. Sự tò mò, ham vui không giới hạn của Bảo Nhi khiến cho
Khánh Huy được thỏa nguyện thực hiện niềm mê đắm của mình. Một tuần ít ra hai
người cũng đến công viên một lần, không thể nào có chuyện ra về khi chưa có được
nụ hôn nào.
Bảo Nhi đã bớt nhút nhát hơn xưa
trước những cái hôn của Khánh Huy, và cũng biết đáp lại cậu ấy để cho cảm xúc
được thêm phần mùi mẫn. Bây giờ, hai tiếng “anh”
và “em” đã trở thành từ xưng hô quen
thuộc giữa hai người. Vào lần đầu nghe Khánh Huy trực tiếp gọi mình một tiếng “em” và xưng “anh”, con bé dù hơi buồn cười cũng thấy ngượng hết sức. Lúc đầu,
nó cũng gọi Huy bằng “anh” và tự xưng
“em” một cách rất e thẹn, sau đấy ít
lâu mới dần quen được.
Thể theo lời đề nghị vô cùng tha
thiết của Khánh Huy, Bảo Nhi đồng ý rằng mỗi ngày sau khi đi học ở trường về,
con bé sẽ chia tay Huy ở trạm xe buýt bằng một cái hôn lên má. Để đạt được điều
này, Khánh Huy đã phải trải qua một quá trình thuyết phục không hề dễ dàng chút
nào. Huy cứ hay dùng chiêu “đánh lâu dài”, hạ giọng năn nỉ và có một vẻ mặt vừa
tội nghiệp vừa đáng yêu đến lạ, nên Bảo Nhi dần dần cũng phải xiêu lòng. Thật
ra lí do chính yếu là vì nó đã nghĩ đến chuyện Khánh Huy không đi học mà cũng cất
công đi cùng với mình, nên coi như đây là một chút đền bù cho cậu ấy vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét