ẢO - TẬP 76
Tuy
nhiên, Nhi đã bị tóm lấy rất nhanh sau đó. Người làm việc ấy không thể là ai
khác ngoài Quang Hải.
-
Bảo Nhi, em đi đâu vậy ? – Trong giọng anh đã có sự đề phòng, cảnh giác, và anh
kéo cô thẳng tới chỗ chiếc xe – Anh đưa em đi.
-
Bỏ ra. Em muốn một mình. – Cô vùng vẫy tìm cách giằng cổ tay ra khỏi bàn tay
cứng như thép của anh.
-
Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi mình trong những trường hợp như thế này
nữa.
Sau
câu nói đầy cương quyết ấy, Quang Hải dừng chân, nhìn vào Bảo Nhi và nhận ra
rằng cách lôi kéo này vừa thô bạo vừa làm cho cô thấy đau ở cả tay và chân mà
lại còn tốn thì giờ. Vậy nên, bất chấp thái độ chống đối của Bảo Nhi, anh xăm
xăm tiến lại gần, cúi thấp người mang Bảo Nhi lên cả hai tay rất gọn gàng và dễ
dàng. Không thể lường trước điều này, cô không hề có cơ hội để tránh né, chỉ
biết vô vọng tìm cách thoát thân.
-
Bỏ ra ! Anh bỏ em ra ! Em đã nói là em muốn được yên !
-
Không phải bây giờ. – Anh đáp gọn.
Một
cách rất nhanh chóng, Bảo Nhi bị nhốt gọn trong chiếc Audi khi Quang Hải cho nó
lăn bánh, chẳng rõ đi đâu về đâu. Tránh nhìn vào mặt anh, cô quay đầu nhìn ra
cửa kính mà nước mắt lăn dài. Cái chân đau khiến cho Bảo Nhi co gối, tháo đôi
giày, tự ngồi ôm lấy chính mình và nhìn vào vết trầy trên đầu gối. Đúng, cô đã
bị thương, không quá nặng nề nhưng Bảo Nhi thấy đau. Đáng sợ hơn, chiếc xe đang
lao đi với vận tốc rất lớn trên con đường vắng vẻ, rõ ràng không cho cô bất kỳ
cơ hội nào để trốn chạy hay làm náo loạn trong này. Run rẩy, cô càng lúc càng
co vào một góc, vừa để tránh xa Quang Hải, vừa để kiềm nén tiếng khóc của chính
mình. Ở bên cạnh, anh không nghe thấy tiếng thút thít nào phát ra từ Bảo Nhi,
nhưng chẳng cần phải thế, chỉ cần nhìn vào bộ dạng cô lúc này, anh cũng biết rõ
điều gì đang diễn ra trong cái đầu kia. Nghiến răng, anh càng tăng tốc, lao đi
như tên lửa, đã rất xa nơi hai người vừa rời khỏi.
Chiếc
xe bất ngờ tấp vào lề và dừng hẳn lại trên một con đường thưa vắng bóng người
khiến cho Bảo Nhi đang nức nở cũng giật thót người, vùng lên tìm cách chạy
trốn. Như bỏ chạy khỏi một con quỷ dữ, cô hối hả, cuống cuồng đưa tay tìm cách
mở cửa. Nhưng, Quang Hải đã nhanh chóng ấn nút khóa tất cả các cửa, không để
lại cho Nhi bất kỳ con đường thoát nào nữa.
Bảo
Nhi sợ hãi nhìn hai bàn tay to khỏe của Quang Hải đang hướng thẳng về phía
mình, lùi sát ra phía cửa, liên tục lắc đầu nguầy nguậy trong vô vọng. Không bỏ
cuộc trước vẻ mặt van nài của cô, anh mạnh mẽ nhấc bổng cô lên khỏi ghế và đặt
Nhi ngồi hẳn trên đôi chân mình. Ôm chặt lấy cô trong vòng tay, anh nói khẽ
giữa nỗi cay đắng tột cùng :
-
Đừng khóc, đừng khóc nữa mà. Lời anh nói, em không tin hay sao ? Em lại tin lời
người khác nói mà mặc kệ anh nữa ư ?
-
Anh… anh chính là kẻ… không đáng tin nhất trên đời này. – Bảo Nhi lặp lại câu
nói này với nỗi run sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa – Em thật sự… không… không
dám tin anh…
Vẫn
cố sức vùng vẫy, Nhi tuyệt vọng khi trái tim đang yếu dần trong hơi ấm yêu
thương này. Vòng tay cô ao ước bao lâu nay bấy giờ đã quấn chặt quanh thân thể
Nhi, sưởi ấm cho cô, bảo bọc lấy cô đúng như những gì cô hằng mong muốn. Nhưng
nỗi sợ hãi quá lớn ấy đã làm mờ đi lí trí của Bảo Nhi. Cô hành động gần như
không suy nghĩ, chỉ biết một thứ cảm xúc rất kinh sợ đang trỗi dậy trong trái
tim, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
-
Lời của những người đó em nghĩ tin được ư ? - Nụ hôn của Quang Hải ấn chặt lên
mái tóc rối bời của cô gái nhỏ đang run lẩy bẩy trong lồng ngực anh - Đừng
khóc, Bảo Nhi ! Em có hiểu lời anh nói không?
-
Em đã nói rồi… em muốn ở một mình… - Cô vẫn không ngừng tìm cách thoát ra – Em
không muốn nhìn thấy anh lúc này… Để em đi…
Anh
cương quyết :
-
Không được, Bảo Nhi. Lần này anh nhất định sẽ không để em đi như ngày trước
nữa.
-
Em không biết bao nhiêu câu anh nói là thật, bao nhiêu câu là giả hết ! - Nhi
chỉ tiếp tục thút thít rồi vò bàn tay đấm thùm thụp vào ngực Quang Hải – Em
không thể tin anh được… Nếu anh đang lừa gạt em… làm ơn anh… hãy dừng lại đi…
-
Anh không có lừa gạt em. – Anh ra sức giữ yên Bảo Nhi, từng lời thốt ra đều tha
thiết – Tin lời anh đi, Bảo Nhi. Anh không biết ba anh nói gì, nhưng hãy mặc kệ
ông ấy.
Những
cú đấm không giải quyết nổi sự phẫn uất bùng nổ trong lòng, Bảo Nhi chuyển sang
bấu chặt lấy vạt áo khoác của Quang Hải, trì mạnh như kẻ đòi nợ túm lấy áo của
con nợ mà đòi, đòi đến thừa sống thiếu chết để lấy lại món nợ của mình. Trong
một tích tắc, lí trí của Nhi lại trỗi dậy một cách thật ngu xuẩn. Cô lại tự nhủ
mình không được ở trong tư thế này nếu bản thân chẳng là gì của anh, sự thân
mật này hoàn toàn không thích hợp, sẽ chỉ có hại cho cô, sẽ chỉ có hại mà
thôi... Có hại, lúc nào cũng có hại, điều gì Nhi làm với Quang Hải cũng là có
hại với chính mình. Cô mệt mỏi vì điều đó lắm rồi, cô sắp phát điên lên mất
rồi... Cô sắp nổ tung vì cái gì mình muốn cũng không làm được, lúc nào cũng
phải trơ mắt ra đứng nhìn anh từ một khoảng cách xa thật xa, nếu còn phải làm
lần nữa, Nhi thà đập đầu vào tường cho chết đi, còn hơn day dưa mãi cái số kiếp
chết tiệt này trong bể đau đớn đó.
Nhưng,
Quang Hải làm sao hiểu thấu được bấy nhiêu tâm sự trong lòng Bảo Nhi ? Anh chỉ
biết mình đang bị cho là một tên khốn kiếp đi lừa gạt tình cảm của người khác.
Anh chỉ biết rằng nỗi sợ hãi bị lừa dối đang khiến cô bấn loạn. Hai cánh tay
anh siết chặt hơn nữa cơ thể Nhi, bàn tay vuốt dọc theo mái tóc, theo sống lưng
cô dỗ dành, vỗ về, nhưng Nhi không hề có dấu hiệu sẽ ngừng khóc. Có lẽ cô không
nức nở dữ dội, nhưng Nhi cứ rưng rức khóc mãi không chịu thôi, nước mắt đã thấm
ướt ngực áo của Quang Hải.
Một
cách bất ngờ, Quang Hải bỗng đưa một bàn tay nâng cằm Bảo Nhi lên và cúi xuống
thật gần. Nụ hôn vừa được đặt lên môi Nhi, cô đã hốt hoảng, vội vàng rụt người
lại như một con rùa rụt cổ. Giây phút ấy, Nhi chỉ biết duy nhất một điều, ấy là
phải tránh hết tất cả những động chạm với Quang Hải, không được gần gũi anh,
cũng không được để anh lợi dụng mình nữa.
Bị
khước từ, Quang Hải nhíu mày, biểu lộ rõ một sự kiềm nén đầy khó chịu và xen
lẫn chút giận dữ. Phớt lờ thái độ tránh né đó của Bảo Nhi, anh tiếp tục cúi
thấp hơn nữa, toan đưa tay chạm đến gương mặt cô gái nhút nhát trong lòng mình.
Không tìm ra được đường nào để bỏ chạy, Bảo Nhi cứ co rúm người lại mãi rồi
giấu hẳn gương mặt nhòa lệ vào lồng ngực anh. Cảnh tượng đó càng làm Quang Hải
biết mình là kẻ thắng thế và quyết không bỏ cuộc. Bảo Nhi nghĩ cô có thể làm
được gì để lẩn tránh điều này khi mà cô đang ngồi trên xe của anh, ngay trong
lòng anh ? Đã ở trong này, Nhi chỉ còn con đường “chết”.
Chẳng
ngần ngại thêm điều gì, Quang Hải đẩy Bảo Nhi ra khỏi mình rất dễ dàng, và bàn
tay anh lại nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt cô và không cho phép trốn chạy nữa.
Đến tận lúc này, khi nhìn anh, đôi mắt Nhi vẫn rỉ ra một dòng lệ lăn dài trên
má, đôi mắt lóng lánh nước nhìn anh đong đầy lời cầu xin một sự buông tha cho
trái tim đầy thương tổn.
Nụ
hôn của Quang Hải vấp phải sự kháng cự của Bảo Nhi, nhưng bấy nhiêu chẳng hề
thay đổi được điều gì. Một khi anh đã quyết phải làm cho bằng được, thì với sức
lực nữ nhi, cô không thể nào ngăn cản được nữa. Ghì siết vòng tay, anh quyện
chặt môi mình vào đôi môi run run sợ sệt của Nhi, nuốt trọn lấy từng hơi thở
của cô, buộc Nhi phải hé miệng để đón nhận anh, dù có muốn hay không đi chăng
nữa. Sự phản kháng của Bảo Nhi không kéo dài, vì cô không đủ sức cự lại anh, cô
gần như không thể nhúc nhích trong đôi tay cứng như thép ấy.
Vòng
tay Quang Hải lỏng dần theo sự mềm ra của thân thể Bảo Nhi... Tứ chi cô từ chỗ
căng cứng chậm chạp chuyển sang nới dần, chầm chậm, rồi hóa thành mềm nhũn.
Những nụ hôn thật sâu và nồng nàn bám riết lấy đôi môi Bảo Nhi, khiến cho cô
chưa kịp hoàn hồn vì một cái hôn quá đỗi tha thiết này, thì một cái hôn khác
lại đổ xuống, âu yếm hơn gấp bội. Câu trả lời Nhi đã chờ đợi bấy lâu chậm rãi
rót vào miệng cô, tan ra trên đầu lưỡi, lan tỏa đi khắp châu thân. Nhưng, Bảo
Nhi chỉ thật sự tin vào điều trái tim mình đang cảm nhận giây phút Quang Hải từ
tốn dừng lại sau một nụ hôn đầy quyến luyến, rời khỏi môi cô chỉ vừa đủ để có
thể phát ra một lời thì thầm thật khẽ... Đôi mắt anh hướng thẳng vào mắt Bảo
Nhi, trong khi làn môi ấm áp mấp máy trên môi Nhi, lùa hơi thở nóng hổi vào
miệng cô :
-
Anh yêu em.
Như
chính bản thân anh không thể chờ đợi sự ngắt quãng này lâu thêm được nữa, Quang
Hải lại nhanh chóng chiếm hữu đôi môi Bảo Nhi cho riêng mình. Bấy giờ, không
còn phải cố gắng giữ yên lấy cô nữa, anh chìm vào trạng thái tận hưởng say sưa,
ngây ngất. Vẫn ngồi trong lòng Quang Hải, Bảo Nhi lúc này đã ngoan ngoãn trên
chân anh, không vùng vẫy, không tránh né. Cô ngẩn người như một kẻ thất lạc hồn
phách, ngồi bất động nhận lấy từng nụ hôn của anh mà không có bất kỳ một phản
ứng nào. Mất một lúc rất lâu, bàn tay cô mới rụt rè nắm lấy cánh tay Quang Hải,
cô mới bắt đầu cảm thấy có thể điều hòa được hơi thở của mình, mới bắt nhịp
được cùng với hơi thở của anh, duy chỉ trái tim là không thể lấy lại nhịp đập
bình thường được.
“Kẻ”
sành sõi mang tên Lưu Quang Hải ấy nhanh chóng thôi thúc được Bảo Nhi phải tự
nguyện chuyển động đôi môi để hôn anh. Đặt bàn tay lên cổ Nhi, di ngón tay cái
đến chỗ yết hầu, anh vẫn cảm nhận được từng đợt hít thở mang chút khó khăn của
cô. Trong khi đó, lồng ngực hoan hỉ đón nhận bàn tay nhỏ bẽn lẽn áp lên. Bảo
Nhi không biết rõ mình và anh đã ở đó trong bao lâu, chỉ mơ hồ đoán là chẳng
nhiều thời gian lắm. Nụ hôn kết thúc vì bàn tay Quang Hải vô tình chạm vào vết
trầy trên đầu gối cô giữa lúc anh bắt đầu vuốt ve có hơi quá đà trên đùi Bảo
Nhi, dù vẫn là bên ngoài lớp váy không mỏng. Bị đau bất ngờ, cô giật mình lập
tức đẩy anh ra.
Sau
đó, hai người chuyển sang việc lấy ít nước rửa vết thương, rồi Quang Hải lại
dùng chiếc khăn tay của mình lau nhẹ nhàng quanh đấy, và dùng băng cá nhân để
dán lại. Quan sát anh cẩn thận làm việc này còn tỉ mẩn hơn cả mình, Bảo Nhi
càng mau chóng nguôi đi những cảm xúc bùng phát ban nãy vì lời nói của người
đàn ông nham hiểm kia. Công việc diễn ra trong im lặng, nhưng sự quan tâm và ân
cần vẫn được cô cảm nhận thật rõ ràng.
Xong
xuôi mọi thứ, Quang Hải vuốt lại mái tóc dài để xõa của Bảo Nhi, mỉm cười hỏi
khẽ, và cô không biết giọng anh có bao giờ trầm ấm hơn thế nữa hay không :
-
Chúng ta tiếp tục buổi tối nay chứ ? – Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn còn chút lo
lắng khi nhìn vào Nhi.
Đưa
tay dụi mắt một đợt, Bảo Nhi gật đầu, cố gắng mỉm cười để lấy lại không khí ban
đầu. Nhưng, nhìn vào anh thì cô lại thấy xấu hổ nên ánh mắt chẳng dám đậu lại
lâu, mới một chốc đã lại cúi đầu, quay đi. Bảo Nhi thấy mình vẫn còn toát mồ
hôi vì nụ hôn vừa rồi, cảm giác ngọt ngào vẫn còn đọng lại rất lâu trên môi và
trong miệng. Đúng lúc này, Quang Hải lại nắm lấy bàn tay cô, khiến cho Nhi phải
ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn chất chứa biết bao hy vọng từ anh :
-
Sau này, em hãy tin anh. Đừng để bị dao động vì lời nói của ba mẹ anh nữa, nhé
?
Đối
với Bảo Nhi, ánh mắt này, vẻ mặt này, tất cả đều chân thật, thiết tha không khác
gì với cậu học trò Quang Hải ngày xưa, thuở mà hẳn là anh không thể là một kẻ
sát gái suốt ngày chỉ biết nói những lời hứa hươu hứa vượn. Mỗi lần nghe những
điều này từ anh, cô đều nhìn thấy điều đó, và càng lúc càng tin rằng mình không
thể lầm. Lựa chọn tin tưởng Quang Hải lần nữa và quyết sẽ không để cho lòng tin
này bị lung lay, cô nhìn vào mắt anh – lập tức thấy hai má nóng lên vì vẫn còn
thẹn thùng – rồi mỉm cười, gật đầu nhè nhẹ. Đáp lại thái độ tích cực đó của cô
là một nụ cười mãn nguyện sáng ngời trên gương mặt Quang Hải. Vuốt má Bảo Nhi
một cái đầy thân yêu, anh lại cho xe lăn bánh trên con đường vắng vẻ.
Bảo
Nhi được đưa tới một nhà hàng khác, tuy không sang trọng bằng cái ban nãy,
nhưng vẫn rất hấp dẫn đối với cô bằng vẻ ngoài vô cùng hào hoa, mỹ lệ. Một lần
nữa, Quang Hải nắm lấy tay Bảo Nhi, dẫn cô vào trong và đi thẳng lên tầng
thượng. Bây giờ, thật may mắn là cổ chân của cô không đau nữa, nên việc đi lại
không gặp khó khăn. Tầm nhìn và không khí ở trên đấy quả là trên cả tuyệt vời.
Điều quan trọng hơn cả là nơi này tương đối ít người, không gian khá riêng tư
và dễ chịu với những bản nhạc hòa tấu du dương, êm dịu. Bảo Nhi luôn coi trọng
điều đó - sự riêng tư - để hai người có thể thoải mái bên nhau.
Những
bất ngờ dành cho ngày sinh nhật của Bảo Nhi đến đấy vẫn chưa hề chấm dứt. Nhân
viên nhà hàng đã mang đến bàn của hai người một chiếc bánh kem nho nhỏ và đóa
hoa hồng rực rỡ dành tặng cô gái trẻ. Cái bánh kem có hình trái tim màu đỏ rực,
bên trên lại có những trái tim nho nhỏ khác màu trắng và một dòng chữ “Mừng sinh nhật Bảo Nhi”. Ngẫm nghĩ một
lúc, Bảo Nhi mới hiểu ra mọi chuyện. Lúc đầu cô còn thầm trách rằng anh dẫn cô
tới chỗ sang trọng như nhà hàng ban nãy mà không báo trước, lỡ Kim không tặng
cái đầm ấy, cô tự mặc đồ của mình vào đấy thì thật xấu hổ. Còn bây giờ, mức độ
sang của nơi này vẫn có thể phù hợp với trang phục Bảo Nhi có sẵn ở nhà. Cô
hiểu ra là anh đã đặt trước tận hai chỗ, để đến lúc gặp mới xem Nhi ăn mặc thế
nào rồi mới quyết định sẽ đi tới đâu. Sự suy tính này của anh quả thật rất chu
đáo mà cũng rất… dư tiền nữa.
Quang
Hải gọi anh bồi bàn vừa mang những thứ ấy ra ở lại và nhờ chụp cho cả hai một
bức ảnh làm kì niệm. Bảo Nhi nhìn anh, miệng đã bắt đầu nở thành nụ cười :
-
Ban nãy mới nói là làm thật sao ?
-
Hôm nay em đẹp thế này, sao lại không tận dụng cơ hội chứ ? – Nhè nhẹ vuốt má
Bảo Nhi, anh nói khẽ - Hơn nữa, hôm nay em vui vẻ, đã chịu cười với anh nhiều
rồi.
Đưa
hai tay lên chỉnh lại cổ áo Quang Hải, cô thì thầm :
-
Như thế này, chúng ta cứ hệt chụp hình đám cưới ấy.
-
Vậy thì càng hay. – Anh ghé sát tai Nhi, từng lời nói ấm áp cứ thế đi vào tai
cô thật êm đềm – Sớm hay muộn em cũng sẽ là cô dâu của anh.
Điều
này anh đã nói không biết bao nhiêu lần, khiến cho cô cứ ngày một tin rằng đó
sẽ là sự thật, và lòng cứ mong mỏi mãi đến ngày ấy.
Chưa
cần biết tấm ảnh chụp hôm nay trông sẽ như thế nào, Bảo Nhi cũng thầm nhủ mình
sẽ lấy bức hình mới ấy để làm hình nên cho chiếc điện thoại hồng. Đã đến lúc
quá khứ đau buồn cần được quên đi để thay thế bằng những điều tốt đẹp hơn. Tư
thế chụp hôm nay có gần gũi, thân mật nhiều thì Bảo Nhi cũng chẳng cần phải lo
lắng, suy nghĩ nhiều như xưa nữa. Quang Hải đã chọn lấy tư thế vòng tay ôm Bảo
Nhi từ phía sau như vẫn thường làm, và dẫu cho có ngượng ngùng, cô cũng cười
rất tươi, rất rạng ngời giữa niềm hạnh phúc lâng lâng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét