Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

ẢO - Tập 80


ẢO - TẬP 80




Bảo Nhi đoán rằng ba và dì của Quang Hải đã linh cảm thấy điều gì đó khi anh đột dưng đưa cô về nhà “ra mắt” họ. Cô vốn nghĩ hai người sẽ lập tức phun ra những lời lẽ rất khó nghe ngay giây phút mới chạm mặt. Nhưng không, cả hai chỉ mang một vẻ mặt dò xét và lãnh đạm, chỉ gật chứ không hé răng nửa lời. Coi như đây là một bước đầu thuận lợi, Bảo Nhi thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô ngồi lặng yên để cho Quang Hải trình bày sự việc, đôi lần nhìn thấy người em Quang Đông của anh lấp ló ngoài cửa hóng chuyện. Vừa nghe câu đầu tiên, nét mặt hai con người trước mặt cô đã sầm xuống, những nếp nhăn trên trán hiện lên mỗi lúc một rõ, và chẳng mấy chốc mắt họ đã bắn ra lửa về phía Nhi và Hải. Đấy là anh chỉ mới nói chuyện kết hôn, chưa động câu nào tới cái thai.

Ông Lưu – ba của Quang Hải – tựa ra sau ghế, mỉm cười khinh khỉnh sau khi nghe xong :

- Chà, Bảo Nhi, cháu giỏi nhỉ ? Giờ đã đến kết hôn rồi kia đấy. Quả là lầm khi ngày trước vợ chồng tôi nghĩ rằng mình đã đuổi được cháu đi rất thành công rồi. – Ông ta quay sang con mình – Còn con, ba không ngờ là lại có một đứa con bất trị như vậy.

Người dì của anh tiếp lời ngay, giọng rất lạnh lùng :

- Quang Hải à, con làm thế này còn Nhật Oanh thì tính sao đây hả ? – Đôi mắt bà liếc Quang Hải sắc lẻm – Con không biết suy nghĩ một tí nào cả sao ?

Bảo Nhi hiểu rất rõ, ý nghĩa của câu nói đó không phải là suy nghĩ về chuyện bỏ rơi một cô gái, mà là bỏ rơi một món hời quá lớn để lấy một đứa chẳng có gì. 

Anh trả lời :

- Dĩ nhiên con đã suy nghĩ rất nhiều. Dì không cần phải lo lắng nhiều như vậy. – Vừa nói, anh vừa lần lượt nhìn từng người đối diện - Vì người lấy vợ là con, không phải ba, cũng không phải dì.

Không đáp lại con mình, ông Lưu chỉ chăm chăm vào Bảo Nhi:

- Bảo Nhi này, chúng tôi đã nói với cháu hai lần, bao nhiêu lời tử tế cũng đã đem ra dùng cả, nhưng hình như không được bộ óc của cháu tiếp thu. – Bấy giờ, ông ta mới quay sang thằng con – Tại sao con không thể dùng thời gian để phát hiện ra một con rắn độc, cớ gì lại phải vội vã, hấp tấp như thế hả, Quang Hải ?

Hai chữ “rắn độc” làm cho Bảo Nhi thấy máu nóng trong người mình đang cuồn cuộn lên từng cơn. Trước khi cô kịp lên tiếng gì đó thì Quang Hải đã nói trước :

- Không có gì vội vã cả. Bọn con đã chờ đợi quá lâu rồi. Con và Bảo Nhi yêu nhau từ lúc còn học cấp ba, bây giờ muốn kết hôn cũng là việc rất dễ hiểu.

- Từ năm ấy đến nay, hai đứa đã ở bên nhau được bao lâu ? Làm sao con biết chắc rằng không phải là một đứa tốt lành như con luôn tưởng ?

Bảo Nhi nuốt giận, gắng giữ bình tĩnh để nói :

- Cô và chú có thể không thích con. Nhưng mong hai người đừng luôn miệng vu khống con là thứ “rắn độc”, “đào mỏ” gì đó. Nếu Quang Hải không hiểu rõ con, thì cô chú lại hiểu rõ hơn sao ?

Người dì kia cười nhạt :

- Có khó gì để nhận ra chứ. Tất cả những đứa như thế đều cùng một thứ mà thôi.

- Dì muốn nói “những đứa như thế” là ám chỉ những người không giàu có ? – Quang Hải đáp trả - Con hỏi thế vì con nhớ ba con cũng đã ly hôn và lấy về một người phụ nữ khác không giàu sang gì. Vậy là dì đánh giá cả hai giống nhau ?

Câu nói ấy của Quang Hải có tác dụng làm cho bà ta ngậm miệng lại, nhưng nét mặt cũng đỏ dần lên rất ghê gớm, và Bảo Nhi biết rõ là cả hai người sẽ là những cái tên đứng đầu trong sổ đen của bà. Đôi môi của ông Lưu cũng mím chặt lại vì giận dữ, nhưng ông ta chẳng thể chối cãi lại điều gì, bởi Quang Hải không nói gì sai cả.

Sau một lúc cố gắng kiềm nén cơn giận điên người, ông ta mới lại nói tiếp :

- Nói gì thì nói, con phải có thêm thời gian. – Gã ta nói như ra lệnh – Bộ mặt thật của nó ra sao, sớm hay muộn cũng sẽ lộ rõ. Con không tin ba à ? Để xem một ngày nó cao chạy xa bay như thế nào, cái gọi là tình yêu của con… - Câu nói mang đậm ý mỉa mai - …không xứng đâu Quang Hải à.

- Con muốn nhanh chóng chính là để ngăn ba đừng sớm tự coi mình là thông gia của nhà họ Trương. – Nhà họ Trương tức là gia đình của Nhật Oanh – Con không dám tưởng tượng sắp tới Nhật Oanh hay ba sẽ tiêm nhiễm cho bao nhiêu người cái ý nghĩ ngu xuẩn rằng cô ta là hôn thê của con nữa.

- Chính con mới là kẻ đang làm điều ngu xuẩn.

Bảo Nhi thấy tình hình mỗi lúc một căng thẳng thêm vì không bên nào có chút nhân nhượng với đối phương cả :

- Người bịa đặt ra những thứ không hề có thật rồi tự hào rêu rao khắp nơi mới là đáng nực cười. 

- Con sẽ phải hối hận vì không chọn Nhật Oanh.

- Không phải con thì vẫn còn thằng Quang Đông. Biết đâu hai người có hứng thú với chuyện vợ nhiều tuổi hơn chồng. Con đến đây là để thông báo cho ba và dì biết chuyện con và Bảo Nhi sắp kết hôn. Như vậy cũng là đủ rồi.

Vừa nói dứt câu, Quang Hải đã nắm lấy tay Bảo Nhi và đứng dậy. Cô đứng lên theo anh mà ngỡ ngàng không ngờ anh sẽ kết thúc mọi chuyện chóng vánh như vậy. Phải chăng anh hiểu rõ tính ba mình, có nói dài dòng bao nhiêu thì cũng chẳng khác ?

Ông Lưu cũng đứng dậy, lạnh lùng :

- Con muốn đám cưới thì phải đợi đến năm sau. Con chỉ mới về nước hơn một tháng mà đã đòi lấy vợ hay sao ?

- Không. Con không có lí do gì phải đợi đến năm sau. Hy vọng ba đồng ý chuẩn bị cho đám cưới ngay từ bây giờ. 

- Chẳng nhất thiết phải vội vã như vậy.

- Ba muốn có thêm thời gian để cho Nhật Oanh làm loạn lên à? Ba muốn đợi lâu hơn để Nhật Oanh có khả năng làm gì đó khiến cho con đổi ý ?

- Ba không muốn lặp lại lần nữa. Không lấy Nhật Oanh, con sẽ phải hối hận. Thêm thời gian để suy nghĩ cẩn thận, không muốn hay sao ?

- Con cũng không muốn lặp lại. Con không có gì để phải suy nghĩ. Và con cũng không muốn cho ai cơ hội để nhúng tay vào hạnh phúc của con. – Ngay lúc này, đôi mắt anh mới long lên thật rõ nỗi căm giận – Con sẽ không để ba hay bất cứ ai đẩy Bảo Nhi ra xa khỏi con như mẹ đã làm ngày xưa nữa.

Chào cả hai người bằng một cái cúi đầu, Quang Hải nắm tay Bảo Nhi kéo cô ra khỏi đó ngay lập tức. Điều cuối cùng còn để lại dấu ấn trong lòng Bảo Nhi chẳng gì khác ngoài ánh mắt bất mãn và tức giận của hai vợ chồng ấy. Cô không thể ngờ rằng rốt cuộc trong đời mình, khi Nhi được giới thiệu ở nhà gia đình chồng thì suốt cả buổi ấy lại có cái tên của một người thứ ba cứ được nhắc tới mãi. Chắc chắn tin tức này sẽ bay vèo ngay tới tai Nhật Oanh, và cô ta sẽ lại làm trò gì thì thật khó ai mà đoán trước được.

Chỉ khi chiếc xe Audi đã lăn bánh ra khỏi khuôn viên ngôi nhà đó, Quang Hải mới có vẻ dịu đi bớt và lên tiếng hỏi Bảo Nhi, giọng không còn gay gắt như ban nãy :

- Bây giờ vẫn còn sớm. Anh đưa em đến gặp mẹ anh luôn, được không ?

Cô bần thần hỏi lại :

- Mẹ anh sao ?

Đưa mắt nhìn Bảo Nhi, anh nói khẽ :

- Anh cũng cần phải báo tin này cho mẹ biết.

Đối với Bảo Nhi, viễn cảnh phải gặp mẹ ruột của Quang Hải còn kinh khủng, đáng sợ hơn là ba anh. Vì chính bà ấy là người ngày xưa đã nói ra những lời rất khó nghe, đã làm tổn thương Bảo Nhi khi cô chỉ mới chưa tròn mười tám tuổi. Thái độ của ông lưu chẳng tốt lành, nhưng ít ra điều ông ta nói không cay nghiệt, khinh miệt nhiều đến như thế. Chỉ trong tích tắc, bao nhiêu câu từ nặng nề đã từng nghe sáu năm trước đồng loạt vọng về bên tai Bảo Nhi khiến cô thấy nhức nhối đến không thể chịu được.

Giữa lúc đầu óc Bảo Nhi như sắp nổ tung ra thì bàn tay Quang Hải đã bất ngờ nắm lấy tay cô, và đến lúc này cô mới giật mình nhận ra biểu hiện của mình đã khiến cho anh lo lắng :

- Em đừng sợ. – Giọng anh mềm hẳn đi – Anh đã nói, bây giờ mẹ không còn như vậy nữa đâu. Vả lại anh cũng đã gọi điện báo trước cho bà ấy rồi.

Cô kinh ngạc nhìn anh chăm chăm, lập tức thấy bồn chồn :

- Anh nói rồi sao ? Mẹ anh đã nói gì ?

- Mẹ anh không nói gì nhiều qua điện thoại, chỉ bảo anh lúc nào rảnh thì đưa em tới gặp mẹ, càng sớm càng tốt thôi. 

Bảo Nhi nhăn nhó ngay :

- Càng sớm càng tốt ?

- Em đừng hiểu lầm. Nếu phản đối, mẹ anh không phải là người có thể để yên ngay khi nghe chuyện. Bà ấy như vậy có nghĩa là chấp thuận rồi đấy.

Lúc nào Quang Hải cũng nói về mẹ mình rất tốt đẹp và chắc chắn, nhưng cô thì vẫn cứ ngờ ngợ :

- Anh chắc không ?

- Mẹ anh, anh phải hiểu chứ.

Đến ngôi nhà mà hiện tại mẹ Quang Hải đang sinh sống, Bảo Nhi mới thấy đang đi vào đúng nơi giống với thế giới của mình. Căn nhà ấy tuy lớn hơn và đẹp hơn nhà của gia đình cô ở Biên Hòa, nhưng dẫu sao thì đó cũng là một ngôi nhà cấp bốn của những người bình dân, chẳng phải biệt thự sang trọng. Người ra đón Bảo Nhi và Quang Hải vào trong là chồng của mẹ anh, người mà anh đã giới thiệu với cô là có hai đứa con riêng với người vợ trước, nhỏ hơn anh vài tuổi. Thấy người đàn bà đó giờ đây phải trở về kiếp sống này, như những người mà bà đã từng tỏ ra khinh bỉ, Bảo Nhi chợt thấy hả dạ. 

“Chẳng biết bà ta đã tỉnh ngộ ra được bao nhiêu điều.”

Người phụ nữ quý phái, sang trọng, xinh đẹp ngày nào giờ chỉ còn là một người đàn bà bình thường với bộ trang phục giản dị, gương mặt không son phấn, không nữ trang đắt tiền, và dĩ nhiên, cái vẻ kênh kiệu, tự xem bản thân hơn người đã không còn nữa. Bảo Nhi thấy rõ bà ấy tỏ ra gượng gạo khi cô cúi chào bà, hiểu rằng Quang Hải đã cho bà biết người con dâu tương lai của bà chính là đứa con gái đã bị bà xua đuổi sáu năm trước. Tại đây, cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con thân tình, gần gũi hơn nhiều so với những gì vừa xảy ra giữa hai cha con Quang Hải, nhưng giữa bà ấy và Bảo Nhi thì sự xa cách vẫn còn quá lớn. Cả hai không ai nhìn vào mặt nhau mà thấy thoải mái, nhưng đôi bên đều có sự cố gắng để thích nghi và làm dịu đi không khí căng thẳng. 

Có một điểm không khác với ông Lưu là mẹ Quang Hải cũng bày tỏ thái độ ngạc nhiên đối với mong muốn kết hôn nhanh chóng của hai người. Anh lặp lại những gì mình vừa nói ban nãy, chỉ khác ở cách diễn đạt và giọng điệu, và điều này đã đạt được sự thông hiểu nơi người mẹ. Bảo Nhi nhận ra tuy không sống cùng dưới một mái nhà, bà vẫn am hiểu khá tường tận về cuộc sống của con mình, biết rõ cả chuyện về Nhật Oanh nữa. Cô thấy mừng quá, bây giờ bà ấy cũng không mấy ưa Nhật Oanh vì lối cư xử quá ư kì quặc của cô ta. Từ đầu đến cuối, không phản nghe bất kì lời phản đối nào, cũng không hứng thêm hai chữ “đào mỏ” một lần nào nữa, Bảo Nhi thấy lòng nhẹ đi hẳn. Ít ra thì đã có một ai đó đứng về phía hai người.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg