ẢO - TẬP 75
Tạm
thời rời tay khỏi Bảo Nhi, Quang Hải chậm rãi gỡ tay Nhật Oanh ra, nhưng rất
dứt khoát, nói rõ từng từ một :
-
Không có cái gì gọi là “sau này” hay “chúng ta” giữa tôi và cô cả.
Quay
sang nhìn Bảo Nhi, chụp lấy bàn tay cô, Nhật Oanh nhăn nhó, không biết là diễn
kịch hay sự thật, cô ta bắt đầu loang loáng nước mắt :
-
Bảo Nhi à, trước kia Oanh biết Nhi đâu có phải là người như vậy. Tại sao… sao…
Nhi nỡ lòng nào… Anh ấy là hôn phu của Oanh… Nhi không thể… cướp ảnh đi như vậy
được… Chuyện hai người giờ… giờ ai cũng biết cả, như vật không hay đâu Bảo Nhi
à.
Ba
chữ “ai cũng biết” làm cho Bảo Nhi
thấy rợn tóc gáy, chột dạ nhớ tới một vấn đề : có khi nào giờ Khánh Huy cũng
biết cả rồi ?
Hít
sâu một hơi như để kiềm nén cơn giận sắp sửa phun trào, một lần nữa, Quang Hải
lại phải gỡ tay Oanh, gằn giọng :
-
Nhật Oanh, mong cô biết tự trọng một chút. Giữa tôi và cô không có quan hệ gì.
Tôi chỉ có một bạn gái, là Bảo Nhi thôi.
Đúng
lúc ấy, mẹ của Nhật Oanh cũng tiến lại, ôm lấy đôi vai con gái mình, vỗ về :
-
Thôi nào, con, đừng khóc. – Bà quay sang nhìn Bảo Nhi mà mỉa mai – Con sợ gì
thứ con gái đào mỏ này. Chẳng mấy
chốc, nó cũng sẽ trở thành thứ phế thải thôi.
-
Cô đừng khinh miệt người khác như vậy. – Nhi lên tiếng – Cháu không phải thứ đào mỏ gì đấy.
-
Có ai tự thừa nhận bao giờ đâu chứ ?
-
Thôi nào. – Ba của Hải bất thình lình xuất hiện, giọng mềm mỏng – Hải à, con để
“bạn gái” con nói chuyện với ba một
lát. – Hai chữ “bạn gái” được ông ta
thốt ra đầy châm biếm.
Quang
Hải và Bảo Nhi cùng nhìn nhau một cách lo ngại, cảm thấy như tình cảnh năm xưa
đang lặp lại. Nuốt nước bọt, Nhi gật đầu với anh, lòng nhiều tin tưởng rằng
mình sẽ không như ngày xưa nữa, vì bây giờ, cả hai đã không còn là những đứa
trẻ lệ thuộc vào cha, vào mẹ và có nghĩa vụ phải nghe theo lời người lớn.
Bảo
Nhi đi theo người đàn ông ấy đến một góc của nhà hàng, nhưng vẫn tranh thủ đưa
mắt nhìn lại quan sát Quang Hải. Anh đã ngồi xuống, nhưng không phải ở chiếc
bàn của những người kia, vẻ mặt hết sức lạnh lùng và bất cần. Một lần nữa, Nhật
Oanh lại lởn vởn tới gần, ngồi xuống trước mặt anh, rõ ràng là muốn ve vãn, tán
tỉnh. Bảo Nhi trông thấy mà cứ lộn cả ruột.
-
Thay vì phải lo lắng như thế, chi bằng cháu cứ vứt bỏ đi, có hơn không ? – Ba
Hải đột ngột lên tiếng khi ánh mắt Bảo Nhi vẫn còn để ở đằng kia – Rõ ràng đâu
phải cháu không biết là sau này Quang Hải sẽ lấy Nhật Oanh, tôi nói có đúng
không ?
Nhìn
vào gương mặt ở đối diện, Bảo Nhi thấy như hiện lên trước mình giây phút này là
mẹ của anh sáu năm trước, nhưng con người này thậm chí còn đáng sợ hơn, và cô
ngầm cảm thấy ông ta sẽ không hề tỏ ra thân thiện – dù chỉ là giả vờ - với
mình. Tất cả những gì hiện lên trong đôi mắt kia chỉ có sự soi mói và khinh bỉ.
Bảo Nhi chỉ giật mình sợ hãi vì thấy rằng Quang Hải – chỉ xét tất cả những gì
thuộc về bên ngoài – quá giống người đang ở trước mặt cô, vẻ lạnh lùng này đâu
phải cô chưa từng thấy qua, và sự kiêu ngạo ấy quả là đã di truyền theo một
đường thẳng tắp từ người cha xuống đứa con trai đầu lòng.
Cô
đáp lại :
-
Anh ấy chưa bao giờ có ý định lấy Nhật Oanh cả.
Nheo
mắt nhìn ra phía con mình, ông ta lại bảo :
-
Thế thì tạm thời chúng ta bỏ qua chuyện Nhật Oanh. Tôi sẽ nói thẳng vào cháu. –
Mắt liếc xéo vào Bảo Nhi, ông nói khẽ, giọng càng lúc càng có hơi hướng đe dọa
– Sáu năm trước vợ cũ của tôi đã đuổi một đứa con gái hồ đồ không biết điều ra
xa khỏi con tôi, vậy mà bây giờ nó lại quay về là thế nào ấy nhỉ ? Phải chăng
da mặt cháu đã dày lên thêm, nên không còn biết vô liêm sỉ là thế nào nữa?
Việc
nhắc lại kí ức xấu xí ấy làm cho Bảo Nhi rất khó chịu và căm tức.
-
Cháu không làm gì vô liêm sỉ. Bọn cháu là người trưởng thành rồi, có thể làm
bất cứ việc gì mình muốn, không còn chịu sự kiểm soát của ba mẹ như ngày xưa
nữa.
-
Hay cho câu “không chịu sự kiểm soát của
ba mẹ”. – Ông ta cười khẩy – Vậy ra đó chính là lúc cháu thấy mình tự do để
đi làm những điều ngu xuẩn à ? Thằng Quang Hải sẽ lấy một người như cháu hay
sao ? Trong khi mọi thứ của nó đều trên cháu mười bậc, khi quanh nó có hàng
trăm cô gái tốt đẹp khác đang sẵn sàng làm vợ nó ?
-
Việc quyết định thế nào là của anh ấy, không phải của chú. Bây giờ cháu với anh
ấy yêu nhau, không ai có quyền nói cháu phải cuốn gói đi cả.
Ở
đằng kia, hình như thể theo sự kêu gọi của ba mẹ Nhật Oanh và người mẹ kế,
Quang Hải đã chuyển sang ngồi vào chiếc ghế trống do ba anh để lại, hướng đấy
lại quay lưng về chỗ này. Nhật Oanh kéo ghế xích sát lại gần. Nét mặt những
người kia vẫn như thế, tươi roi rói với nụ cười trên môi, chẳng biết có được
mấy lần là thật, bao lần là giả. Có vẻ họ đang nói chuyện với nhau. Ruột gan
Bảo Nhi thấy nhộn nhạo.
-
Nực cười thật, tôi cũng không biết là thằng con mình đang lợi dụng một cô gái
non nớt hay nó mới là đứa ngây thơ đến nỗi bị một cô ả đào mỏ dai như đĩa đốn
ngã.
-
Điều này cháu đã nói nhiều lần. Và sau này cháu nghĩ minh cũng không cần lặp
lại nữa : cháu không phải là đứa đào mỏ, và chẳng có ai đang lợi dụng ai cả.
Đút
hai tay vào túi quần, ông ta ra vẻ rất thản nhiên :
-
Bảo Nhi à, tôi là ba của Quang Hải, cháu nghĩ tôi nói không có cơ sở sao ?
Thằng Quang Hải đã từng chơi đùa, dụ dỗ, đưa bao nhiêu đứa con gái lên giường,
tôi không biết hay sao ? Đó là con người của nó, không phải là thứ tôi có thể
bịa đặt ra. Bây giờ nó còn trẻ, nó có thừa thời gian và công sức để đi cưa cẩm
một cô gái nào đó nó thích, tận hưởng cho thỏa nguyện, rồi búng một cái, cô ta
bị đá văng như một thứ rác ra khỏi đời nó. Đúng là nó vô tâm thật, không để ý
gì tới cảm xúc của vị hôn thê của mình, đấy là điều làm cho tôi rất phiền lòng.
Nhưng cũng không lâu nữa đâu, nó và Nhật Oanh đã sắp sửa lấy nhau, đến khi đấy,
thật tệ hơn, cháu chỉ là một kẻ thứ ba đáng bị nguyền rủa. Thật là xấu hổ.
Những
điều ba Quang Hải nói, không phải Bảo Nhi chưa từng nghĩ tới, chưa từng lo lắng
tới. Cô đã quyết định mặc kệ điều anh làm với các cô gái khác để đặt hết lòng
tin vào người mình yêu. Nhưng, cô không thể nghĩ rằng một người cha lại đi nói
xấu về con trai mình phũ phàng như thế. Điều này làm cho tâm cang Bảo Nhi bắt
đầu dao động sau khi chỉ mới chấm dứt nỗi nghi hoặc được mấy ngày. Cha mẹ không
nói xấu con cái, nhất là một gia đình quyền quý như vậy. Phải thế. Ba mẹ Quang
Hải luôn muốn đứa con trai này là niềm tự hào của mình, không thể có chuyện họ
tự biến nó thàng một kẻ xấu trong mắt người khác. Dẫu vậy, Bảo Nhi cũng không
quên được, người đàn ông đứng trước mặt mình là kẻ đã dối trá với vợ con suốt
mười hai năm…
Bên
chỗ chiếc bàn, Nhật Oanh lại sấn tới gần hơn, âu yếm đặt một bàn tay lên tay
Quang Hải, nhưng Bảo Nhi không có đủ thời gian để quan sát điều gì xảy ra tiếp
theo đó, vì ba anh tiếp tục nói :
-
Cháu nghĩ một kẻ thích ăn chơi như thằng Quang Hải lại có thể giữ vừng trong
lòng tình yêu với một cô gái không gặp mặt suốt thời gian dài như vậy à ? – Ông
ta đột ngột nở nụ cười thích thú rất đỗi nham hiểm - Chẳng rõ cháu có biết
chuyện này không nhỉ ?
-
Chuyện gì ? – Cô tỏ ra đề phòng, giọng hơi run.
-
Ngày trước Quang Hải vốn rất gần gũi với mẹ nó, phải nói là nó gắn bó với mẹ
nhiều hơn tôi hẳn. Thậm chí khi phát hiện ra tôi đã phản bội mẹ nó suốt nhiều
năm… - Gã ta nói ra điều này không hề ngại ngùng - …nó đã tỏ ra rất giận dữ, và
luôn thấy đau xót cho mẹ mình. Nhưng khi chúng tôi ly hôn, kết quả lại thế nào
? – Khóe môi ông ta nhếch lên thành một cái cười ranh mãnh – Nó đã chọn tôi,
một lựa chọn thật sự làm cho mẹ nó cũng sốc. Cô hiểu tôi muốn nói gì chứ ?
Phải
rồi, điều này trong suốt thời gian qua, Bảo Nhi đã không hề suy xét tới khi bản
thân đang nghi ngờ về sự đáng tin cậy nơi Quang Hải. Cả mẹ mình anh cũng không
cần, thì Bảo Nhi là cái gì so với Nhật Oanh ? Gia đình Oanh giàu có, và có lẽ công
ty của hai cha con anh sẽ có được một cái lợi lớn nào đó trước việc hợp thành
thông gia này. Quang Hải có sẵn sàng từ bỏ những thứ ấy để kết hôn với Bảo Nhi
như điều anh đã nói hay chăng ?
Người
đàn ông miệng lưỡi sắc bén ấy lại hạ giọng như muốn ân cần khuyên nhủ :
-
Tham vọng và thói đại gia của Quang Hải, nó không bao giờ có thể bỏ được đâu,
Bảo Nhi ạ. Nó là con của tôi, nó cũng giống tôi, tình yêu của nó là tiền và
quyền lực. Còn nữ giới là gì ? Một thứ đồ chơi, một loại máy móc sinh để, chỉ
có vậy. Chấm hết. Đừng tự biến người có học như mình thành hai thứ vô giá trị
như vậy nhé.
Nói
rồi, ông ta quay bước bỏ đi, trở lại chỗ chiếc bàn cùng với những người khác. Bảo
Nhi vẫn còn đứng ngây ra như trời trồng tại đấy, cảm thấy quá sốc trước tất cả
những gì hai tai vừa nghe thấy. Đó chính là lời nhận xét rất thẳng thừng của
một người cha về con trai mình, và trong đấy có không biết bao nhiêu phần chính
cô cũng hiểu rõ là sự thật. Phải chăng Bảo Nhi đã tự lừa gạt chính mình khi mù
quáng tin tưởng Quang Hải dẫu cho chưa ai có thể làm rõ được thực hư tất cả
những chuyện anh nói, từ việc bức thư cho đến đêm kinh hoàng đó ?
Nỗi
nghi ngờ bỗng chốc trỗi dậy làm cho cõi lòng Bảo Nhi rối bời, không biết mình
nên nghĩ theo hướng nào mới là đúng, nên làm gì với anh mới là phải nhất. Cô
thấy rùng mình khi nhớ tới cách anh đã đối xử với Nhật Oanh. Gia đình hai bên
rõ là có quan hệ rất gần gũi, vậy mà anh vẫn có thể làm điều đó, làm một tên
đểu như thế, thì với cô, điều gì làm cho anh chùn bước chứ ?
Vừa
thấy ba mình quay lại, Quang Hải đã đứng dậy và quay đầu về phía ban nãy anh
thấy hai người nói chuyện để nhìn Bảo Nhi, nhưng cô đã không còn ở đó nữa. Thay
vào đấy, Nhi đang di chuyển về phía cửa, nghĩa là cũng sắp đi qua chỗ này,
nhưng vẻ mặt lạ lùng của cô trái ngược hoàn toàn với lúc đầu làm cho anh phải
hoài nghi. Đúng như dự đoán, Nhi hầu như không có ý định đứng lại chờ Quang
Hải, mà cứ bước thẳng.
Chẳng
ngờ, Bảo Nhi đã không thể rời đi yên ổn như cô muốn. Vừa đi tới ngay chỗ Nhật
Oanh đang ngồi, cô đã té nhào vì một cái chân đưa ra ngáng đường mà mình không
thể tránh kịp. Rút chân lại gọn gàng, êm ái, Nhật Oanh lập tức rời ghế, vội vã
cúi xuống bên Bảo Nhi, kêu lên :
-
Trời ơi, sao vậy Bảo Nhi ? Sao lại thế này ? Nhi có sao không hả ?
Nhi
thấy một bên cổ chân của mình đau, vì cú té ngã đã xảy ra khi chân cô phải mang
đôi giày cao đến hơn bảy phân. Một bên đầu gối của cô đã đập thẳng xuống sàn,
nhói đau ngay sau đó. Bàn tay Nhật Oanh đang đưa tới gần khiến cô thấy căm ghét
và oán hận, nhưng lại không thể đủ nhanh nhẹn để tránh ra. Tuy nhiên, một bàn
tay khác đã thay Bảo Nhi hất đôi tay ẻo lả giả vờ tốt bụng đó ra khỏi mình.
Trong giây phút còn bàng hoàng, cô vẫn nhận ra đôi tay Quang Hải đang từ tốn đỡ
mình ngồi dậy. Bảo Nhi không thể đứng dậy ngay được, nhưng ở tư thế này cô vẫn
có thể thấy rất rõ những gì đang diễn ra xung quanh. Mọi ánh mắt trong nhà hàng
đều đổ dồn về phía cô. Trong khi đấy, tất cả những kẻ còn ngồi yên trên bàn
không nhúc nhích lấy một li kia thì đang nhìn mình với một vẻ thích thú và hả
dạ không hề che giấu.
Ngay
lúc này, Bảo Nhi mới thật sự cảm thấy xấu hổ cho chính mình đã bị đem ra làm
trò cười cho những kẻ xấu xa đó. Nhật Oanh thì cứ hỏi han ngọt xớt đến tởm lợm,
còn Quang Hải, anh lại ở sát bên Nhi, trong giọng nói đong đầy sự lo lắng xen
lẫn với giận dữ :
-
Em có đứng dậy được không ? Chân em chảy máu rồi. – Anh bất thình lình quắc mắt
nhìn Nhật Oanh – Cô tránh ra.
Nhưng
Bảo Nhi chẳng hề cảm thấy dễ chịu khi nghe những lời đó. Lại một lần nữa cô
không thể biết từng lời lẽ của anh đều là chân thành hay giả dối. Cơn uất ức
đang làm cho cô thấy đau đớn và tủi hổ giống như sáu năm trước. Ngay giây phút
này, Bảo Nhi chỉ muốn được bỏ chạy khỏi nơi đây, khỏi những kẻ xấu xa chỉ biết khinh
miệt người khác ấy. Vùng tay ra khỏi Quang Hải và tự gượng dậy thật nhanh, cô
chạy đi khỏi đó không một lần ngoái lại. Dĩ nhiên, hành động ấy làm cho chân cô
rất đau, nhưng chẳng điều gì có thể làm chùn bước Bảo Nhi bấy giờ. Vừa ra tới
bên ngoài, đôi mắt cô đã lại rỉ xuống dòng lệ dài. Bảo Nhi hận cho sự nhạy cảm
không đúng lúc của mình, nhưng cô không thể kiềm chế thêm được nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét