ẢO - TẬP 86
Bảo
Nhi không hề cảm thấy dễ chịu chút nào khi phải lần nữa đặt chân vào ngôi nhà
của ba Quang Hải, nhất là khi chẳng có gì để chắc chắn rằng ông ấy đã chấp nhận
đứa con dâu này. Dù cho có biến động lớn như thế xảy ra đã ảnh hưởng rất nghiêm
trọng tới thanh danh mình và con trai, vẻ mặt người đàn ông họ Lưu đó hình như
không có mấy khác biệt. Nét cao ngạo và lạnh lùng không hề mất đi, và chẳng có
một chút nhún nhường nào hiện lên trong các cử chỉ. Chỉ mới sau màn chào hỏi,
ông ta đã quay sang Quang Hải, nói giọng lạnh tanh :
-
Ba muốn nói chuyện riêng với Bảo Nhi một lúc.
Khái
niệm “nói chuyện riêng” giờ đã trở
thành một điều rất không tốt lành trong ý nghĩ của Bảo Nhi, nhất là khi đối diện
với những con người này. Quang Hải cũng trao cho cô cái nhìn không mấy dễ chịu,
nhưng rồi vẫn phải đi ra. Anh vừa mới khuất dạng, ông Lưu đã nhìn Bảo Nhi bằng
ánh mắt dò xét :
-
Tôi thật không ngờ là cháu lại cao tay đến vậy. – Giọng ông ta chỉ toàn ý châm
chích - Có thể khiến cho thằng Quang Hải nhà ta say mê như điếu đổ, lại còn
khiến nó sơ sẩy phòng bị đến nỗi dẫn tới chuyện mang thai. Đúng là một thứ rắn
độc đáng sợ.
“Vậy là vẫn chưa được rồi…”
-
Sao chú cứ phải nói mãi với cháu về một việc như thế ? – Bảo Nhi vẫn đang kiềm
nén được rất tốt – Cháu đã nói rất rõ, anh Quang Hải cũng nói rồi. Cháu sẽ phải
lặp lại tới bao giờ đây ?
-
Thế tôi còn phải giáo huấn bao nhiêu lần nữa để cháu hiểu ra sự xuẩn ngốc của
mình và dừng ngay việc này lại ?
-
Ngừng lại ? Cháu không gây ra việc gì để phải ngừng lại cả.
-
Người như thằng Quang Hải không thể nào yêu thích một con bé tầm thường như cô
nhóc đâu, Bảo Nhi ạ. Tôi đã nói, gái chẳng là gì với nó cả.
-
Chú không hiểu gì về anh ấy.
-
Cháu tự tin thế sao ? Cháu là cái gì của nó ? Còn tôi, cháu quên nó là con của
tôi à ? – Lão ta cười khẩy – Cháu không thấy rõ rằng, chỉ cần nhìn bên ngoài
thôi, nó rất giống tôi hay sao ?
Bảo
Nhi thoáng lặng người vì điều ông ta nói chính là sự thật. Sự tương đồng đến lạ
kì đó luôn làm cho cô thấy hãi hùng. Nhưng, cô quyết không để mình chỉ vì việc
đó mà dao động.
-
Vậy theo chú, lí gì mà anh ấy phải đồng ý lấy cháu, cãi lời chú như vậy ? Nếu
không yêu cháu thật, anh ấy đi lấy Nhật Oanh, có phải hơn không ?
Chẳng
để ý tí nào đến lời Bảo Nhi vừa nói, ông Lưu đặt lên bàn một phong bì dày cộm,
đẩy đến trước mặt cô, lầm bầm :
-
Cô hài lòng chưa ? – Ông ta đổi cách xưng hô – Tám chữ số không, hẳn là đã đủ
với cô rồi ? Đây là điều mà cô mong đợi ?
Chỉ
liếc nhìn phong bì đó một giây rất ngắn, Bảo Nhi không động tới nó mà nhìn
người đối diện :
-
Tôi không cần nó.
-
Quá ít à ?
-
Đây không phải việc ông nên làm. Đáng lẽ thay vì mất thời gian nói những thứ vớ
vẩn này ở đây, ông hãy tìm cách ngăn chặn hành động điên rồ của cái cô Nhật
Oanh đó lại và đính chính tin đồn thay cho con trai ông đi.
Càng
lúc ông ta càng gay gắt :
-
Mọi việc sẽ được đính chính sau khi cô cầm lấy nó và ngậm miệng lại.
Hai
bàn tay Bảo Nhi bấu chặt lấy váy áo để kiềm lại cơn giận chực phun trào :
-
Tôi không phải là loại người đó, nên ông hãy chấp nhận sự thật này đi. Ông thấy
làm thế nào sẽ đáng tin hơn ? Tôi sẽ xuất hiện bên cạnh anh ấy để chứng minh
cho mọi người thấy rằng tôi không phải nạn nhân của một vụ cưỡng hiếp mà là
người yêu của ảnh. Hay là ông sẽ nói với mọi người rằng tin đồn chỉ là bịa đặt,
trên đời này không có một cô gái nào như thế cả. Ông thấy cái nào sẽ thuyết
phục hơn ? Rồi sau đó Quang Hải có lấy Nhật Oanh không ? Ông nghĩ anh ấy có thể
chịu được cô ta sau tất cả những chuyện này à ?
Mặt
ông Lưu sầm lại, nhưng trong một thoáng, Bảo Nhi biết rằng ông ta đã thấy cô
nói đúng.
-
Loại đàn bà như cô tôi không lấy gì để tin tưởng được. Cái thai này có phải của
Quang Hải hay không, còn chưa ai biết rõ.
Bảo
Nhi chỉ vừa mới đứng bật dậy vì giận dữ và chưa kịp có thêm một phản ứng nào
khác thì cánh cửa đã bất ngờ bị mở toang, va vào tường gây một tiếng “rầm” lớn.
Quang Hải xuất hiện và hầm hầm đi tới chỗ Bảo Nhi, vẻ mặt anh chưa bao giờ trở
nên hung dữ như vậy. Không cần hỏi hay đợi nghe một lời nào, cô cũng hiểu ra
anh đã nghe thấy tất cả, và câu nói cuối cùng kia đã vượt quá sức chịu đựng nơi
Quang Hải. Bảo Nhi dù cả đầu óc đang quay cuồng lên vì bất bình và bừng bừng nộ
khí vì bị xúc phạm, cũng không thể bỏ qua việc gã đàn ông họ Lưu đó tỏ ra khá
ngạc nhiên trước phản ứng dữ dội của con trai mình.
-
Con đã cố gắng giữ lễ nghĩa để xin phép ba về hôn sự này. – Quang Hải chụp lấy
bàn tay Bảo Nhi mà cô nhíu mày vì thấy hơi đau, cơn giận làm cho anh mạnh tay
quá - Nhưng ba xúc phạm cô ấy như vậy, con thấy mình không cần phải có ý kiến
của ba thêm nữa.
Anh
chỉ vừa quay lưng thì người đàn ông kia đã gầm lên :
-
Quang Hải, đứng lại !
Dù
đã nói là không cần tới ông ta nữa, anh cũng dừng bước, nhưng không buồn quay
đầu lại. Bảo Nhi nhận thấy anh đang cố gắng nới lỏng tay, không để cho cảm xúc
điều khiển hành động của mình làm đau người khác. Thay vào đó, máu nóng cuồn
cuộn trong người lại làm cho anh nghiến răng trèo trẹo. Ba Quang Hải sải những
bước dài như không vội vã tới trước mặt con trai, lầm bầm :
-
Con nghĩ mình khôn ngoan lắm hay sao ? Không nghe lời ba, rồi sẽ có một ngày
con phải hối hận.
-
Không phải chính ba cũng đã kết hôn với cả hai người phụ nữ đều không có xuất
thân giàu có hay sao ?
-
Con thấy ba đã mất bao lâu để có được ngày hôm nay ? Còn con, con đã có mọi thứ
rất tốt, con thậm chí còn có thể nhận được nhiều hơn thế này nữa mà không cần
phải tốn quá nhiều công sức. Tất cả những gì con cần làm chỉ là kết hôn với
Nhật Oanh thôi.
-
Chúng ta sao phải quỵ lụy vì họ như vậy ? Gia đình họ Trương đó, không có họ,
chẳng phải chúng ta vẫn rất tốt sao ? Vứt bỏ Bảo Nhi, bỏ đi hạnh phúc của con
để chạy theo bọn người đó, ba không thấy như vậy là rất nhục nhã cho con ư ?
Ngày xưa ba của con đâu phải là người như vậy ?
-
Con không biết cân đo thứ gì là nặng nhẹ.
Không
dài dòng thêm nữa, Quang Hải nói ra lời kết cuối cùng, chẳng khác gì đe dọa :
-
Nếu sáng mai ba không lên tiếng đính chính lại, con sẽ tự mình nói với mọi
người, rằng Bảo Nhi là người yêu của con, và sẽ kết hôn trong một thời gian ngắn
nữa. Việc này không phải chỉ ảnh hưởng tới mình con, nó cũng tổn hại đến ba,
phải không ?
Không
đợi cho ba mình có cơ hội nói thêm lời nào, Quang Hải đã kéo Bảo Nhi đi thẳng
ra ngoài. Năm phút đầu trên đoạn đường về nhà, anh hầu như không nói gì, chỉ ngồi
đó như một hung thần trong xe. Bảo Nhi có tức giận nhưng có lẽ cũng không đến
mức như anh, và cô hiểu rằng tạm thời mình đừng động vào Hải là tốt nhất, nếu
không muốn anh lại phun trào. Nhưng, bị gia đình chồng khinh bỉ, xem nhẹ như
vậy, Bảo Nhi mường tượng ra một tương lai không hề dễ chịu. Ba mẹ cô ắt sẽ rất
giận nếu nghe thấy lời vừa rồi của gã đàn ông đó.
Trước
khi bước vào thì thần kinh căng như dây đàn, sau khi ra khỏi thì Bảo Nhi lại
thấy cả người mệt nhoài. Vậy là ngày hôm nay tới đó đã chấm dứt, ngày kinh
hoàng không biết lấy gì để tả nổi đã qua đi. Suy nghĩ mãi rối tinh cả đầu óc và
làm mệt mỏi trí óc, Bảo Nhi thở dài ngả người ra lưng ghế, chẳng muốn bận tâm
thêm cái gì nữa, mặc cho chưa có chuyện gì được giải quyết xong. Ban nãy vẫn
còn bình thường, sao giờ cô thấy mình đuối nhanh đến thế ? Chiếc xe trườn đi êm
ái trên đường, không gian trong xe lại mát mẻ và yên lặng, nên Bảo Nhi thấy
hình như mình có thể ngủ được ngay tại đây. Tuy vậy, cô không thiếp đi, chỉ
ngồi im đó, đưa đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài ô cửa kính. Càng đi xa hơn nơi mà
tai Nhi chỉ có thể nghe toàn những lời khinh bỉ, miệt thị ấy, thì cô càng lấy
lòng nhẹ đi hẳn.
Giọng
nói nhẹ nhàng của Quang Hải vang lên giữa sự yên tĩnh, càng khiến cho cô dễ
chịu hơn :
-
Em mệt rồi à ? Sắp về tới nhà rồi, một chút nữa thôi.
Mắt
đã hơi ríu lại đôi chút, nhưng nhìn theo con đường anh đang chạy, Bảo Nhi chợt ngờ
ngợ :
-
Sao… anh lại đi…
Quang
Hải trả lời như thể anh đã quyết định, chứ không còn hỏi ý cô nữa, dù giọng vẫn
rất êm dịu :
-
Tối nay em ở lại nhà anh đi.
Giá
như Bảo Nhi không thích thế, đằng này, có bao giờ cô lại không muốn được ở lại
nhà của anh ? Vậy nên bao giờ việc từ chối lời mời mọc của anh cũng thật khó
khăn. Nhưng ngay lúc này Bảo Nhi không còn cho đấy là việc cần thiết phải làm
nữa, vì cô đã mệt, và trên đời này không có chốn nào để nương tựa, nghỉ ngơi
yên lành và hoàn hảo hơn nơi đấy. Như để muốn thuyết phục Bảo Nhi hơn nữa,
Quang Hải nói thêm :
-
Anh không thích để em ở chỗ đó lâu nữa. Về nhà của anh, vẫn tốt hơn.
Và
sau đấy, anh coi như sự im lặng của cô chính là thay cho lời đồng ý, cứ lái xe
đi thẳng theo hướng đã định. Vẫn không nói một lời nào, hai người ngồi im lặng
suốt cho tới khi về chốn bình yên của riêng cả hai, không còn lời đồn đại,
không còn ánh mắt soi mói, không còn những lời chướng tai gai óc nữa. Bước ra
khỏi xe, nhìn quanh khu vườn rộng rãi thanh bình và nhìn nụ cười dịu dàng Quang
Hải dành cho mình, Bảo Nhi không còn thấy quá nặng nề ở trong lòng nữa.
Vào
nhà anh rồi, cô mới tần ngần hỏi :
-
Nhưng mà… không lẽ em cứ mặc cái này mà ngủ ? – Cô vừa nói vừa ái ngại nhìn vào
chiếc đầm đang mặc.
-
Anh có đồ mà. – Hải mỉm cười.
Nhè
nhẹ nắm lấy bàn tay Bảo Nhi, anh chầm chậm dẫn cô vào trong phòng ngủ, đến ngay
trước tủ âm tường mà lần trước anh đã mở ra để lấy bộ quần áo cho Nhi. Hôm nay
cũng lại như thế, Quang Hải tìm cho cô một chiếc áo sơ mi trắng cùng cái quần
dài màu đen tương tự hôm nào. Khác hẳn với những gì đã diễn ra trong quá khứ,
Bảo Nhi không than thở hay càu nhàu nữa, chỉ lầm lũi quay bước về phía nhà vệ
sinh. Nhưng, cô chỉ mới cất được một bước thì Quang Hải đã bỗng kéo Nhi vào
lòng. Chưa bao giờ Bảo Nhi cảm thấy vòng tay anh có tác dụng xoa dịu lớn đến
như vậy. Một cách rất tự nhiên, cô cũng chủ động vùi mặt mình vào sâu trong
lồng ngực anh, như đang cố gắng tìm một chỗ để có thể tống hết bao nhiêu là ấm
ức, tủi thân trong cả ngày qua ra ngoài. Vòng tay Quang Hải siết chặt quanh
thân thể càng làm cô thấy mình yếu đuối hơn nữa.
Anh
thì thầm rất nhỏ vào tai cô, lời nói ấy du dương và êm ái dù không phải là một
lời cầu hôn thật sự :
-
Chúng ta sẽ kết hôn với nhau, mặc kệ ba hay họ nói gì, em nhé !
Bảo
Nhi gật đầu, trong khi mũi vẫn hít thật sâu, thu vào đầy trong hai buồng phổi
mùi hương thân yêu, giúp cho tinh thần của chính mình càng thêm thư thái, và
cũng để cảm nhận rõ hơn nữa tình yêu của anh đang bao bọc xung quanh. Dỗ dành
Bảo Nhi một lúc lâu, Quang Hải mới để cô đi vào nhà tắm thay đồ, nhưng Bảo Nhi
vẫn thấy được anh đã nhìn mình bằng ánh mắt lo âu. Vậy nên, lúc ở trong đấy, cô
cố gắng điều chỉnh bản thân mình tươi tỉnh lên một chút, để chẳng làm anh phải
lo lắng không cần thiết như vậy. Hơn nữa, Bảo Nhi còn phải vui vẻ vì một người nữa mà…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét