Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

ẢO - Tập 74


ẢO - TẬP 74




Buổi tối hôm ấy, ngắm mình trong gương sau khi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Bảo Nhi tự mỉm cười và gật đầu. Chỉ mới bảy giờ hai mươi lăm, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì đã thấy chiếc Audi đen quen thuộc đang đậu ở ngoài đầu hẻm, bên cạnh nó là chủ nhân đẹp trai và phong độ có vẻ như đang nghe điện thoại. Ở khoảng cách xa thế này, Bảo Nhi đã bắt đầu hơi lóa mắt vì cái mà cô thấy hình như Quang Hải đang mặc rồi. Dù đã thấy không biết bao nhiêu lần, cô không bao giờ cảm thấy anh bớt đi phần sang trọng và cuốn hút trong bộ đồ vest. Vẫn là hai màu sắc ấy kết hợp hài hòa trên bộ trang phục : áo sơ mi trắng, áo vest trắng có cổ đen cùng quần tây đen. Bảo Nhi chợt hơi đỏ mặt một chút, vì đúng là sự xuất hiện của anh và cái Audi ở đây dễ thu hút sự chú ý quá. Chỗ này vốn không phải một khu phố sang trọng gì, hiển nhiên mọi người chẳng mấy khi bắt gặp thứ gì hào nhoáng đến thế. Thấy không còn mấy phút nữa cũng đã tới giờ, Bảo Nhi quyết định rời nhà trọ đi ra ngoài.

Những cảm xúc trong lòng dâng lên khi Bảo Nhi đứng trực diện với Quang Hải ngày hôm nay thật quen thuộc đến nao lòng, và ngoài ra nó còn có thêm thứ gì đó làm cho cô thấy trái tim mình tan chảy. Cái quen ấy chính là những cảm xúc của một ngày đã rất xa, còn thứ thêm vào ngày hôm nay có lẽ chính là sự trưởng thành hơn của rung động tuổi học trò đã trở thành tình yêu thương quyện chặt. Bước chân của cô trở nên có phần ngượng ngùng khi bắt gặp ánh nhìn từ phía đối phương. Bảo Nhi sung sướng vì ngầm nhận ra mình đã khiến cho Quang Hải bất ngờ với diện mạo này. Thế anh chỉ bất ngờ thôi hay có thấy đẹp không ? Lúc nào phong thái của anh cũng đĩnh đạc, kiêu ngạo như thế, cô thật khó mà nắm bắt cảm xúc trong lòng anh quá !

Mỉm cười đi đến bên Bảo Nhi, Quang Hải nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói khẽ :

- Hôm nay em xinh quá. Anh thấy thật là vinh hạnh. – Nói rồi, anh cúi người đặt một nụ hôn lên mua bàn tay cô.

Thẹn thùng nhưng không rút tay lại, Nhi chỉ níu tay áo anh :

- Anh, đi thôi. Đừng đứng đây nữa. Anh có thấy mọi người đều nhìn anh không ?

Trái với sự ngại ngần của Bảo Nhi, nét mặt của Quang Hải lại có phần tự mãn đối với việc này. Tuy nhiên, anh cũng gật đầu và đưa cô đến bên chiếc xe, mở cửa một cách hết sức lịch sự. Ngồi vào trong xe mát lạnh bởi máy điều hòa, lần đầu tiên Bảo Nhi thấy mình không lạc lõng ở trong này. Và khi Quang Hải yên vị ở tay lái bên cạnh, cô càng cảm thấy câu nói “bông hoa lài cắm bãi cứt trâu” áp dụng vào mình và anh thật phi lý. 

Thật ra lúc bước vào Bảo Nhi còn chú ý đưa mắt liếc nhìn một vòng quanh chiếc xe, cốt là tò mò xem thử Quang Hải có còn món quà sinh nhật nào dành tặng cho mình không, hay chỉ sợi dây chuyền hôm qua thôi là đã hết. Tuy nhiên, Bảo Nhi không thấy gì cả - cũng có thể vì cô không có nhiều thời gian xem kĩ - nhưng chẳng vì thế mà cô cụt hứng, bởi tâm trạng đang rất háo hức vì buổi tối này rồi. Nào ngờ, khi vừa ngồi vào xe, Quang Hải đã lấy ở đâu đó ra một cái hộp màu hồng thắt chiếc nơ trắng kích thước cỡ một quyển sách dày. Nhìn Bảo Nhi chăm chú một lượt nữa, anh mỉm cười nói :

- Có lẽ anh nên đưa em ngay bây giờ. Thật không ngờ là anh đã lựa được một cái trông hợp với em hôm nay quá.

“Vậy là không phải sách nữa rồi !”, cô thầm đoán, hơi ngượng ngùng với cái nhìn ngắm nghía từ đối phương. Bảo Nhi biết mình mong chờ một thứ quà tặng nhiều giá trị từ Quang Hải là không được tốt lắm, nhưng mà sau khi nghe Thiên Kim nói nhiều lần, cô bắt đầu bị nhiễm vào đầu cái tư tưởng rằng : anh hiển nhiên sẽ không dành cho bạn gái của mình những thứ rẻ tiền. 

Đưa chiếc hộp dễ thương cho Bảo Nhi một cách hết sức trang trọng, Quang Hải nói với cô bằng giọng vô cùng ấm áp :

- Chúc mừng sinh nhật em Bảo Nhi. – Nhìn vào mắt Nhi, anh nói thêm – Thật vui khi sau sáu năm anh lại có thể trực tiếp mừng sinh nhật em như thế này.

Đón lấy món quà rồi nắm lấy bàn tay Quang Hải, Bảo Nhi cũng nở nụ cười hạnh phúc :

- Em cũng vậy.

- Chúng ta đi nhé !

Anh bắt đầu cho xe nổ máy và trườn đi êm ái trên mặt đường, đến đâu thì cô không rõ, nhưng không thấy mình cần phải biết trước. Vì chỉ cần là đi với anh, tới đâu Bảo Nhi chẳng lo lắng. Nhìn chiếc hộp mà không kiềm nổi sự tò mò, cô chỉ muốn mở ra ngay, nhưng cố gắng tự kiềm chế chính mình. Tuy nhiên, Quang Hải đã nói, miệng hơi nhếch lên thành nụ cười :

- Em mở ra xem đi. Có thể em sẽ thích dùng ngay đó.

- Dùng ngay được sao ? – Cô ngạc nhiên, càng hiếu kỳ gấp bội.
Quang Hải gật đầu. Chỉ đợi có thế, Bảo Nhi không tần ngần thêm nữa. Cô cố gắng chậm rãi tháo dải ruy băng thắt nơ để nén lại cảm xúc trong lòng, rồi từ tốn mở nắp. Thiên Kim nói không có sai, mà Bảo Nhi thì chưa tưởng tượng ra được đến mức độ này, cho nên cô cảm thấy ngạc nhiên ghê lắm. Cô không thể rõ về giá cả, nhưng với Nhi quà tặng sinh nhật như thế đã là thứ cô chưa từng mơ tới, là điều mà trong tầng lớp bình dân của cô không thể nào xảy ra.

Trong hộp là đầy đủ một bộ phụ kiện và chiếc smartphone hiệu Samsung màu hồng rất gần với bộ váy của Bảo Nhi, màn hình ít nhất cũng phải đến năm inch. Cô không thể tin được là cái tai nghe đi kèm cũng có màu hồng với kiểu dáng rất thanh mảnh, nữ tính. Hết nhìn món quà rồi lại nhìn Quang Hải, Nhi quá bất ngờ đến không nói nên lời.

- Em chỉ cần gắn sim vào là dùng được ngay thôi. – Vừa nói, anh vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Bảo Nhi.

Nghe vậy, Bảo Nhi lấy điện thoại của mình ra, tháo sim và lắp vào cái mới, trải nghiệm cảm giác thích thú khi được sử dụng điện thoại xịn lần đầu tiên trong đời. Chiếc di động của riêng Bảo Nhi là thứ đồ cũ rích được chuyển nhượng lại từ ba cô, chỉ có chức năng gọi và nhắn tin, thêm chuyện cài được cái nhạc chuông đã là may lắm rồi. Còn với chiếc điện thoại này, Bảo Nhi có thể làm được biết bao nhiêu là thứ. Dĩ nhiên là xưa nay không dùng loại ấy, cô biết chắc mình sẽ thấy chưa quen, nhưng mà chuyện làm quen dần thì quá dễ dàng.

Mới vừa mở lên, Bảo Nhi đã thêm một lần ngạc nhiên nữa vì hình nền điện thoại. Bức hình đó đã được chụp cách đây bảy năm, là tấm hình của Quang Hải và Bảo Nhi đã được anh chụp bằng di động của mình vào buổi sáng sau ngày hội trại năm lớp mười một. Ngắm bức ảnh xưa cũ mà rất đáng yêu ấy, cô mỉm cười, nhớ tới những tấm ảnh của hai người cũng còn đang được cất giữ rất cẩn thận. 

- Tấm hình đó cũ rồi. Hay là lúc nào đó chúng ta chụp tấm khác đi. – Quang Hải lại lên tiếng.

- Em cũng đang nghĩ vậy. – Cô trả lời nhỏ nhẹ và ngước nhìn anh – Em cũng còn giữ mấy tấm cũ. 

Trong lúc Bảo Nhi vẫn còn đang ngắm mãi tấm hình thuở cả hai còn hồn nhiên trong sáng mà cũng rất gần gũi nhau ấy thì bàn tay Quang Hải đã từ tốn nắm lấy tay cô. Đưa mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau rồi nhìn anh, Bảo Nhi mỉm cười, siết lấy bàn tay đối phương. Cái nắm tay ấm áp đó làm cho cô nhanh chóng quên đi nỗi buồn về quá khứ, chỉ còn biết đến thực tại ngọt ngào và một tương lai đầy hứa hẹn.

Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp để trong phong bì đỏ thắm, có chữ viết tay bằng bút kim tuyến của Quang Hải : “Gửi Bảo Nhi”. Nhưng, cô quyết định không đọc nó ngay bây giờ, mà cứ để yên tại đấy, để dành bất ngờ còn lại này đến lúc bữa tối kết thúc và bản thân chỉ còn ở nhà một mình.

Hôm nay, Bảo Nhi được đến với một nhà hàng sang trọng thứ thiệt, một trong những nơi đẹp đẽ mà cô vẫn thường mơ tưởng tới lúc mình được đặt chân vào khi đi ngang qua. Sau khi đóng cánh cửa xe, Quang Hải nắm lấy tay Bảo Nhi, hiên ngang dẫn cô vào trong, mắt trao cho cô ánh nhìn trìu mến. Bảo Nhi rất thích cái nắm tay này, vì nó chứng tỏ rõ ràng hai người là một đôi, điều mà ngày xưa cả hai chỉ có thể âm thầm làm trong bóng tối. Như thể đọc thấu được tâm tư của Quang Hải, cô thấy rằng anh cũng đã đợi chờ điều này từ lâu lắm rồi.

Chẳng may, ông Trời đã không cho Bảo Nhi có được một ngày sinh nhật đẹp đẽ trọn vẹn. Chỉ mới bước chẳng bao lâu vào trong nhà hàng ấy, đôi chân cô đã nặng trĩu vì điều mình đang nhìn thấy. Thật quá trùng hợp, ba mẹ - mẹ kế - Quang Hải cũng có ở đây, cùng cô gái mà Nhi không ưa được nhất vào thời điểm này : Nhật Oanh. Đi cùng cô ta còn có hai người nữa, hẳn là ba mẹ Oanh. Năm con người cùng ngồi vui vẻ bên một chiếc bàn tựa một gia đình, với tiếng nói cười đon đả, điệu đàng của Nhật Oanh. Chỉ cần trông thấy ánh mắt ba của Hải dành cho Oanh mà Bảo Nhi thấy lạnh cả người. Trừ khi Bảo Nhi bỗng chốc hóa thành nàng công chúa, cô sẽ không bao giờ có được ánh nhìn như thế từ người có thể sẽ trở thành ba chồng tương lai của mình. Gương mặt Quang Hải lập tức đanh lại ngay khi nhận ra sự hiện diện của những người không mong đợi ấy.

Nhật Oanh là người chú ý sự xuất hiện của hai nhân vật đặc biệt sớm nhất. Ném cho Bảo Nhi cái nhìn kênh kiệu và đanh đá, cô ta quay trở lại nhìn ba của Hải, cụp mắt xuống ra vẻ buồn bã :

- Anh Hải từ chối đi với chúng ta hóa ra là để như vậy. Ba xem kìa. – Oanh hất đầu về phía hai người.

“Cô ta gọi ông ấy bằng ‘ba’ ư ? ”, Bảo Nhi thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Vừa nghe, người đàn ông ấy chậm rãi quay đầu về phía Nhật Oanh vừa chỉ, đôi mắt lạnh lùng và độc đoán đầu tiên nhìn trừng trừng vào con trai mình, sau đó chuyển sang dán chặt vào Bảo Nhi, khiến cô lạnh hết cả sống lưng. Kéo cô đi tới gần hơn, nắm chặt lấy tay Nhi hơn như muốn làm dịu đi nỗi lo sợ trong lòng cô, Quang Hải đứng trước mặt ba anh, nói bằng giọng rất thoải mái và dõng dạc :

- Thật không ngờ lại gặp mọi người ở đây. Như con đã nói, hôm nay con không thể đi với mọi người vì đã có hẹn trước. – Anh quay sang Bảo Nhi, mỉm cười, nhưng đây không phải nụ cười mà cô thường thấy – Cô ấy là Bảo Nhi, bạn gái của con.

Bảo Nhi không bao giờ muốn và cũng chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra mình sẽ được giới thiệu “bạn gái của con”  trong một tình huống dễ sợ như thế này. Cái cô lo sợ nhất, là ba Quang Hải có thể còn nhớ đến cái tên “Bảo Nhi” này, hoặc nếu không nhớ thì có khi Nhật Oanh đã nhắc từ trước. Cố thu lấy bình tĩnh và can đảm, cô chào mọi người, gắng không để lộ ra bất kì vẻ run rẩy nào. Liếc nhìn Oanh, Nhi thấy hai mắt cô ta long lên vì giận dữ và cả ganh ghét khi chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ Bảo Nhi. 

Sau câu chào hỏi của Nhi, ba Quang Hải bỗng cười nhạt, giọng lạnh tanh :

- Con nói cái gì ? Bạn gái à ? Thế còn Nhật Oanh thì sao ? Con thấy nói như vậy dễ nghe lắm sao ?

Quang Hải nói rất tỉnh :

- Con không hiểu ý ba là gì.

Đến lượt mẹ của Nhật Oanh xen vào :

- Con đâu cần phải đi lừa gạt một cô gái khác làm bạn gái mình như thế đâu hả, Quang Hải ? Con đã có Nhật Oanh rồi, còn tham lam như thế nữa sao ?

- Có Nhật Oanh à ? – Anh lầm bầm – Từ bao giờ thế ? Trước giờ con chưa từng có ai cả. Con chỉ có một mình cô ấy. – Trao cho cô cái nhìn tình tứ, anh đặt một bàn tay lên hông Nhi – Chỉ có Bảo Nhi mà thôi.

Nhưng trái với suy nghĩ của cô, những con người đó hoàn toàn không biết thế nào là giữ thể diện cho người khác. Người mẹ kế của Quang Hải nhìn cô, vẻ mặt vẫn không có chút giận dữ nào, nhưng miệng đầy lời châm chích :

- Cô bé à, Bảo Nhi phải không ? À, Bảo Nhi, chuyện Quang Hải và Nhật Oanh là một đôi, ai ai cũng biết, chắc cháu không thể nào chưa nghe tới nhỉ ? Vậy lí gì mà cháu phải theo đuôi một người đã có đôi, có cặp như thế, không thấy xấu hổ sao ?

Người phụ nữ ấy, là người đã mang một đứa con không cha suốt hơn mười hai năm với gã đàn ông kia, trông diện mạo bà ấy cũng không có nét gì là độc dữ hay mang dáng dấp của nhà quyền quý bẩm sinh. Bảo Nhi đã tưởng rằng chính bà ấy, người đã theo đuổi một tình yêu tưởng chừng vô vọng lâu dài, bền bỉ như vậy, còn chấp nhận làm người phụ nữ đơn thân nuôi con, thì sẽ có cái nhìn nhiều thiện cảm hơn với mình. Nào đâu, chỉ hệt như mẹ ruột của Quang Hải, bà ấy sau khi đã trở thành một kẻ trưởng giả, cũng chẳng còn coi những con người bình thường ra gì nữa, trong mắt bà ta chỉ còn có tiền và quyền thôi.

Nuốt cơn giận, Bảo Nhi nói ngay sau đấy :

- Thưa cô, cháu không làm gì sai, không có gì phải xấu hổ. 

Chẳng hề nhân nhượng với ai, Quang Hải nói thẳng thừng :

- Dì à, Bảo Nhi và con là một cặp. Nếu có ai đó theo đuôi con… - Anh liếc về phía Nhật Oanh - …rồi tự ý rêu rao mình là bạn gái thì đó mới là kẻ cần phải thấy xấu hổ.

Quay sang nhìn Bảo Nhi, anh nói mà cô thoáng thấy nét giận dữ đang từ từ lộ dần trong đôi mắt :

- Chúng ta đi.

Nào ngờ, cả hai chỉ mới vừa quay lưng thì Nhật Oanh đã đẩy ghế đứng dậy, chạy vội đến bên Quang Hải, níu cánh tay anh, nói bằng giọng tha thiết rất giả tạo khiến Bảo Nhi thấy mình cũng đang cuồn cuộn cơn tức giận và khinh bỉ :

- Anh, anh nói vậy là sao ? Anh không thể nào vô trách nhiệm như thế với em được. Chẳng phải là sau này chúng ta sẽ…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg