Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

TVPV.C105.2



CHAP 105.2: ĐẠI KẾT CỤC


Nam Phong thân mến!


Anh vốn định chờ đến khi em tỉnh lại nhưng rất tiếc đã đến hẹn về trời. Mong em sẽ thông cảm và không trách anh vì đã ra đi mà không có một lời từ biệt. Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, anh tin em sẽ được sống những tháng ngày hạnh phúc


Còn nhớ hôm đó, nhờ dòng chữ của Hoàng Lâm mà bọn anh mới tới kịp lúc để cứu em và tất cả mọi người. Thân phận hung tinh của Nam Vũ đã kêu gọi những hung tinh từng mang ơn Tây Châu đến trợ giúp. Lần đầu tiên trong lịch sử, bọn anh và họ đã cùng nhau sát cánh trong một trận chiến sinh tử. Thiết nghĩ những kẻ cứng đầu nhất cũng không thể phủ nhận sự thật này.


Nguyên Khánh là cát tinh lại đi cấu kết với mộ quang, nhẫn tâm ra tay giết hại đồng loại của mình. Trong khi đó, hung tinh lại bao dung độ lượng đi cứu giúp những người hàng trăm năm qua vẫn không ngừng truy giết họ. Cái chết của Đông Vân và Phi Vũ càng chứng tỏ họ đáng được mọi người tôn trọng vì phẩm chất tốt đẹp của mình.


Xấu và tốt luôn luôn có sự đan xen và giằng co. Thật khó để tuyệt đối hóa mọi thứ. Dù không nói ra nhưng anh biết sự việc này đã để lại trong lòng mọi người rất nhiều suy nghĩ.


Đây là khởi đầu tốt cho ý định mà em và Tây Châu vẫn ấp ủ. Đó giống như xô nước lạnh, tuy chưa thể dập tắt ngọn lửa nhưng cũng đủ làm cho nó yếu đi. Ít ra, bây giờ hai người đã không còn cô độc.


Cần phải có rất nhiều thời gian để thay đổi một lối mòn trong suy nghĩ. Nhưng anh tin với bộ óc sáng suốt và ý chí sắt đá của Tây Châu, mọi thứ đều có thể. Biết đâu lần xuống trần tiếp theo, anh sẽ có thể ngồi trò chuyện vui vẻ với một nàng hung tinh xinh đẹp nào đó mà không bị ai nguyền rủa.


Cát tinh hiện đang có mặt ở khắp nơi trên thế giới. Điều em và Tây Châu muốn làm, tạm thời chỉ mới có tác dụng đối với những người sống trong khu vực quanh đây thôi. Muốn suy nghĩ đó trở thành phổ biến thì anh nghĩ cả hai cần phải đến nhiều nơi hơn nữa. Hãy làm cho cát tinh khắp mọi nơi đều hiểu rằng tiêu diệt kẻ xấu cũng là một cách để bảo vệ người tốt. Hãy tập hợp những hung tinh khốn khổ và bảo vệ họ. Thành phố Biên Hòa sẽ trở thành mái nhà chung đầu tiên cho thành viên của hai nhà hung cát.


Về phần em, Nam Phong. Đừng bận tâm việc mình trở thành hung tinh sẽ bị xa lánh và hắt hủi như thế nào. Đây có lẽ là một thuận lợi chứ không phải khó khăn. Em sẽ dễ dàng tiếp cận và thuyết phục hung tinh hơn Tây Châu cũng như tất cả những cát tinh khác. Họ sẽ ít đề phòng với em vì dù sao cả hai cũng là đồng loại.


Khi hung tinh bắt đầu tin tưởng thì danh tiếng và vị thế của Tây Châu lại rất cần thiết. Tiếng nói của anh ấy không chỉ có giá trị đối với những cát tinh khác mà còn tạo ra sự an tâm cho hung tinh. Dù sao lời hứa từ một cát tinh lẫy lừng cũng đáng để họ thử tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn.


Em và Tây Châu dường như có mặt trên đời là để bổ xung cho nhau. Khi con của hai người được sinh ra, nó sẽ trở thành ngôi sao đầu tiên không xuất hiện từ niềm tin hay sự chiếm đoạt mà là tình yêu thật sự. Điều này theo anh thấy lại là một thuận lợi nữa mà chúng ta đang có. Còn gì thuyết phục hơn khi tận mắt nhìn thấy sản phẩm của tình yêu giữa hai kẻ thù truyền kiếp? Cả cát tinh và hung tinh đều không muốn làm hại nó vì trong đứa trẻ này có một phần của họ. Lúc nào thấy cô đơn, em hãy nhìn lên bầu trời và anh sẽ là ngôi sao sáng nhất.


Anh thật sự hy vọng khi con em lớn lên sẽ có được sự thông minh, bản lĩnh và lòng bao dung như cha mẹ. Đồng thời, nó cũng nên tự hào về xuất thân của mình chứ không được lấy đó làm điều để tự ti, xấu hổ. Không ai có thể xem thường nó khi nó biết tự xem trọng mình. Hãy nói với con rằng: Đừng quá bận tâm đến việc khi sinh ra nó là ai mà điều quan trọng là nó đã sống như thế nào…


Chúc em luôn hạnh phúc
Phùng Nhật Hy


--- HẾT ---



Cả nhà yêu dấu!


Vậy là Tiểu Vân đã trình làng xong tác phẩm thứ ba của mình sau bốn tháng ròng rã. Những ai đã đặt chân vào blog này đều là những bạn rất nhiệt tình với câu chuyện.


Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và ở bên Tiểu Vân trong suốt thời gian qua.


Còn gì chưa nói thì hãy nói ra. Có gì bực tức thì hãy vào đây mà xả. Còn chỗ nào không hiểu cứ tự nhiên mà hỏi. Hẹn gặp lại cả nhà ở "tác phẩm tiếp" theo nhé!

P/S: Viết những dòng này không hiểu sao mình lại buồn dữ vậy ta hic hic



TVPV.C105.1

CHAP 105.1: ĐẠI KẾT CỤC



Tiếng chuông leng keng trong gió cùng hương thơm dịu nhẹ khiến Nam Phong cảm thấy rất dễ chịu.


Cô bé có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài. Dài đến nỗi cơ thể cũng không muốn vận động.


Hình như trời đang mưa nên không khí có vẻ khá mát mẻ.


Phong từ từ hé mắt nhìn quanh.


Nó thấy mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng. Trên trần nhà là hình ảnh của bầu trời xanh với những đám mây xốp trôi bồng bềnh. Âm thanh nghe được lúc nãy là của một chiếc chuông gió màu nâu treo trên cửa sổ.


Ngoài trời quả thật đang mưa. Những giọt nước nhỏ li ti bay lất phất giữa buổi trưa gay gắt.


Cô bé đang tìm cách ngọ nguậy thì cánh tay vô tình chạm phải một làn da vô cùng mềm mại, non nớt.


Tiếng ư ử nho nhỏ khẽ vang lên khiến trái tim Phong muốn ngừng đập.


Bên cạnh nó lúc này là một đứa bé trai chừng bốn tuổi đang nằm thiêm thiếp. Mái tóc đen của nó nhẹ rủ xuống vầng trán, trông cứ hệt như… hình ảnh Tây Châu khi ngủ. Làn da trắng hình như đang phát ra tia sáng óng ánh tại vị trí vô tình bị những tia nắng chiếu vào.


Đứa trẻ này hoàn toàn không bị ảnh hưởng trước sự hiện diện của mộ quang.


Còn chưa hết bàng hoàng thì Phong lại tiếp tục nhận thức thêm sự tồn tại hai “nhân vật” bí ẩn.


Trong góc khuất ở đầu giường, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, có một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ. Đầu anh ta hơi cúi về trước, giống như là đang ngủ. Vòng tay âu yếm ôm lấy cơ thể bé nhỏ của một đứa con nít mặc váy.


Cô bé ngồi trong lòng người đàn ông, mặt áp sát vào trước ngực anh ta, cánh tay nhỏ cũng yêu thương ôm lấy thân thể to lớn. Mái tóc bồng bềnh của nó đẹp như mây trời, nhưng gương mặt lại hoàn toàn bị vòm ngực rộng lớn kia che khuất.


Chuyện gì đang xảy ra? Nam Phong ngỡ ngàng đến mức sặc to một tiếng.


Nó hốt hoảng nhìn quanh, lòng thoáng mừng vì nhận ra cả hai đứa trẻ đều chưa bị mình làm cho thức giấc.


- Chào em. – Người đàn ông ôm đứa bé gái không biết đã rời khỏi ghế từ lúc nào.


- Anh… - Cô bé chớp mắt liên tục, trong miệng như bị mắc nghẹn - …Anh…


- Thế nào? Mới ngủ hai tháng đã quên mất anh là ai rồi sao?


- Hai tháng? – Phong bối rối đưa tay vò vò mái tóc của mình – Em nhớ mình chỉ vừa…


- Vừa làm gì? – Châu dịu dàng ôm con ngồi xuống bên giường rồi mỉm cười nhìn nó.


- Có thật là anh không? – Cô bé rụt rè đưa tay sờ nhẹ gương mặt anh, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi ngờ - Em không nằm mơ chứ?


- Em đang mơ một giấc mơ cả đời.


Tây Châu bật cười, tay không quên vuốt má Phong nhè nhẹ.


Đứa trẻ trong lòng cũng bất ngờ cựa mình rồi nũng nịu ôm lấy anh thật chặt.


Nửa gương mặt lộ ra của nó lúc này mới thật khiến cô bé sửng sốt.


Nam Phong có cảm giác trước mắt chính là tấm hình của bản thân lúc bé.


- Nó quá giống em. – Châu không đợi Phong lấy lại bình tĩnh đã khẽ lắc đầu, tay xoa xoa tấm lưng của đứa trẻ - Không chịu ngủ một mình mà chỉ đeo anh suốt.


- Chuyện…chuyện gì …đang xảy ra ở đây vậy?


- Em không chỉ cứu mạng anh mà còn mang đến hai món quà vô giá này.


Cử chị dịu dàng Châu dành cho cô bé kia thật khiến Phong có chút ganh tị. Nó chưa từng thấy anh yêu thương và ôm ấp một “người khác giới” nào như thế trừ bản thân mình.


Đứa con trai nằm kế bên cũng đang bắt đầu nhích lại gần Phong trong vô thức.


Bàn tay thằng nhỏ nhẹ để lên tay nó, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng tạo ra cả một cơn chấn động.


- Hôm đó, Nhật Hy đã dùng rất nhiều hồng tử của cát tinh đã chết để biến em thành hung tinh. Nhưng thử hết cái này đến cái kia mà cơ thể em vẫn một mực kháng cự. Cậu ấy rất thông minh liền tìm ra cách đưa em về nhà – Châu hơi nhíu mày rồi gãi nhẹ trên trán - Nhật Hy nói đó là nơi em có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc. Sức mạnh của ngôi nhà đó đối với em là vô biên. Cậu ta mang em đi cùng với hồng tử cuối cùng còn sót lại và dặn mọi người không được đi theo làm phiền.


- Và việc làm đó đã thành công?


- Ừ, em chỉ có ngủ mà chẳng cần ăn uống gì hết. Sau khi anh tỉnh dậy, Quang Minh mới nói lại rằng Nhật Hy bảo anh đến nhà để đón em. Khi anh vào đến nơi thì chỉ thấy em nằm thở đều đặn trên giường còn cậu ta thì chẳng rõ tung tích.


- Anh ấy không sao chứ? – Phong bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh Nhật Hy không phải là người có thể thản nhiên bỏ lại nó ở đó – Có khi nào…Có khi nào?


- Đừng hốt hoảng. Cậu ta để lại cho em lá thư này – Châu nhoài người về phía tủ rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ.


Phong không hỏi thêm điều gì khác mà vội vàng mở ra xem.


Nét chữ nghiêng ngiêng của Hy lập tức hiện ra với những lời nhắn nhủ thật chân thành và tha thiết:

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

TVPV.C104

CHAP 104: VÁN CỜ SỐ PHẬN


Nhật Hy lúc bấy giờ mới có thể chạy đến, hai tay ôm lấy vai cô bé vực dậy.


- Nam Phong…Em có nghe anh nói không?...Đừng nằm im như thế…Nam Phong…


Mẩu tinh thạch trong người nó đã nhô một đầu ra ngoài. Máu từ đó vẫn đang chảy ra liên tục. Phong thấy mình đã sức tàn lực kiệt. Nó không thể làm bất cứ việc gì dù chỉ là một cái chớp mắt. Cánh mũi cô bé phập phồng, trán rịnh mồ hôi còn da dẻ thì lạnh ngắt.


Mạch của nó nhanh mà nhỏ đến nỗi Hy khó lòng bắt được.


Huyết áp cô bé cứ thế tụt xuống rất nhanh.


Nếu để tình trạng này kéo dài, nó sẽ chết.


Hiện tại đang có rất nhiều cát tinh bị chết. Hồng tử của họ biết đâu có thể cứu sống Nam Phong.


- Đừng sợ…Anh sẽ cứu em…


Vội vàng bắt lấy một mẩu đang bay ở ví trí gần nhất, Hy liền mang đến cho cô bé.


Thế nhưng, phản ứng của cơ thể Phong lại như dội cho anh một gáo nước lạnh.


Hồng tử còn chưa kịp xuống cổ đã bị nó phun ra, kèm theo một loạt tiếng ho xé cổ.


Phong vật vã trong lòng Hy, hai tay ôm lấy chỗ da thịt bị rách trên ngực:


- Em không qua được đâu. – Nó bật khóc khi ngã đầu vào lòng anh – Anh đừng phí công vô ích.


- Nhảm nhí ! – Nhật Hy như gầm lên – Thử cái khác. Thử cái khác.


Anh hối hả chạy đi lấy thêm một viên hồng tử khác mang lại.


Và lần này, cô bé vẫn tiếp tục phun ra với cả bụm máu đỏ.


- Đừng…đừng thử nữa. – Phong khẽ lắc đầu nhè nhẹ - Em không chịu nổi nữa rồi – Bàn tay dính máu chợt nắm chặt lấy tay Hy – Em không cứu được anh ấy…Nhật Hy, em không cứu được anh ấy…


- Nam Phong, chuyện này đâu phải muốn là làm được? – Nước mắt Hy cũng lặng lẽ lăn ra, rơi liên tục trên gương mặt ướt đẫm máu của nó – Em phải sống, nhất định phải sống…


- Nhật Hy…em… - Những lời thốt ra như bản di chúc nghiệt ngã - …em muốn gặp Tây Châu…Em…em không thể sống mà…mà không có anh ấy…


- Nếu bây giờ em chết, Tây Châu sẽ không tha thứ cho em, anh cũng không tha thứ cho em. Không ai tha thứ cho em hết.


Bỏ ngoài tai những lời lẽ hăm dọa, Nam Phong vẫn tiếp tục thều thào trong những tiếng thở dốc.


- Giúp em…giúp em…chăm sóc anh Vũ… - Nước mắt nó bật ra, hòa tan vào những vết máu – Giúp em…được không anh?


- Câm miệng. Anh cấm em nói những lời như thế. Hôm nay nếu em chết, anh nhất định bỏ mặc cậu ta.


- Cảm ơn anh…Nhật Hy…cảm ơn anh…


Cô bé hơi mỉm cười vì nó hiểu người con trai này sẽ không bao giờ để mình phải thất vọng.


Anh là người bạn tri âm, là người anh trai mà Phong vẫn luôn luôn yêu quý.


Nó thật sự mong Nhật Hy sẽ tìm được một người con gái biết yêu thương và trân trọng anh.


- Ở đây vẫn còn rất nhiều hồng tử. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC.


- Nhật Hy. – Giọng nói điềm tĩnh bỗng từ đâu vang lên.


Một thằng nhỏ khoảng mười sáu tuổi đang chậm rãi đi đến.


Xung quanh nó lấp lánh ánh hào quang, tay còn lôi theo một kẻ trên mặt lấm lem đất cát là Nguyên Khánh.


- Thầy? – Hy sững sờ nhìn hai người đang đứng trước mặt.


- Con còn định tiếp tục để cho tình cảm chi phối đến bao giờ? – Thái Thượng Tinh dù trông như một đứa trẻ nhưng giọng nói lại hết sức đĩnh đạc – Mọi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa của riêng nó…Vạn vật trên thế gian nà đều xoay quanh trục theo những quy luật nhất định… Mỗi người từ khi sinh ra đều được định sẵn một số mệnh…


Tất cả mọi người, bao gồm thành viên của hai nhà hung và cát đều im lặng lắng nghe, một chữ cũng không bỏ sót.


- Ý đồ của ta rõ ràng như vậy mà con vẫn không hiểu được là thế nào?


Nhật Hy thả mình xuống đất trong bất lực.


Giờ phút này, thầy anh còn muốn giảng giải đạo lý gì nữa?


Chẳng lẽ người thật sự muốn Nam Phong phải chết?


- Một thành kiến có từ lâu đời không thể được hóa giải chỉ trong một sớm một chiều. Con người ta cũng không thể tự nhiên giành được sự tín nhiệm. Cái xấu đôi khi cũng cần dùng vào việc gì đó… - Từng lời lẽ vang lên như thầm vạch ra cho anh ý nghĩa tiềm ẩn. - Tất cả, Nhật Hy à, tất cả đều cần phải có một quá trình…


Có phải thầy đang muốn ám chỉ, tất cả những việc xảy ra từ trước đến giờ đều nhằm một mục đích nhất định?


Hy trở thành ngôi sao của Phong, rơi khỏi bầu trời và để lại một mẩu tinh thạch trong người nó. Chính điều này đã mở ra cho cô bé cơ hội phát hiện sự tồn tại của hai nhà hung cát. Đồng thời cũng đưa nó đến bên cạnh Tây Châu. Nam Vũ cùng Đông Vân lần lượt trở thành hung tinh chẳng phải cũng vì sự xuất hiện của Bùi Nguyên Khánh.


Những việc hắn gây ra dù quả thật tổn hại đến Lãnh Diện Châu muôn bề nhưng song song đó vẫn là khiến sự kính trọng của mọi người đối với cậu ta tăng lên gấp bội. Việc Nam Phong mang thai đẩy Tây Châu vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nhưng lại tạo điều kiện cho hung và cát tinh lần đầu tiên cùng hợp sức chiến đấu…


Tất cả đều móc nối với nhau theo quan hệ nhân quả.


Mỗi sự việc xảy ra đều có giá trị riêng của mình.


Nhưng kết cục chính là điểm nào?


Đông Vân, Tây Châu và Nam Phong đều đã gặp tử nạn.


Bốn phương Đông Tây Nam Bắc chẳng phải chỉ còn thiếu một mình Bắc Hải Tinh anh thôi sao?


- Những người khác đều đã làm tốt vai trò của mình. – Lời nhận xét càng khiến Hy thêm tin phán đoán của mình là đúng – Đại sự thành hay không đều phụ thuộc vào con.


Haha.


Thì ra đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một con tốt. Một con tốt trong ván cờ khắc nghiệt của số phận.


Cuộc đời Hy dường như sinh ra chỉ để làm bước đệm cho những sự việc trọng đại khác.


Có lẽ, Thái Thượng Tinh quyết định nhận ba người bọn anh làm đồ đệ cũng là có chủ đích từ đầu.


Hy đưa mắt nhìn Khánh đang nằm một đống dưới chân thầy mới bật cười nhận ra sự thật chua chát.


Nhưng anh tuyệt nhiên không hề hối hận. Yêu thương và bảo vệ Nam Phong là quyết định đúng đắn nhất trong đời Hy.


- Hãy suy nghĩ cho thật kỹ. - Thái Thượng Tinh lại trầm tĩnh cất lời – Điều mà mẩu đá kia thật sự mong muốn là gì…


Tinh thạch trước nay đều tìm cách quay về hồng tử của Hy.


Nếu hồng tử đó nằm ngay trong cơ thể Nam Phong thì nó sẽ không còn muốn đi đâu nữa.


Tại sao trước nay anh chỉ nghĩ đến việc không cho tinh thạch trở về mà chẳng bao giờ tìm cách đem hồng tử của mình đến gần nó. Nhưng phải làm sao để Nam Phong không nghi ngờ, để cô bé có thể thanh thản sống tiếp khoảng đời còn lại?


Tình thế quá khẩn cấp, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Nhật Hy phải hành động ngay thôi.


- Nhật Hy, cậu mang em gái tôi đi đâu? – Nam Vũ thấy anh bất ngờ ôm lấy Nam Phong đứng dậy thì vội vàng đuổi theo.


Hy nhanh tay bắt lấy một hồng tử còn sót lại rồi ném lại cho anh một câu:


- Nếu muốn nhìn mặt em gái, tốt nhất đừng làm phiền tôi trong một tiếng đồng hồ. - Ánh mắt tái tê nhìn khắp những người có mặt như từ biệt – Sau một tiếng ấy, hãy đến nhà cũ của mọi người. Nam Phong tuyệt đối được bình an vô sự.


Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng, cũng là ngày kết thúc truyện này. Mọi người đón xem chap 105 vào tối mai (tức ngày 30/09/2011) nhé! Ai có hảo tâm thì cmt cho Tiểu Vân cái ^^ Đa tạ, đa tạ!

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

TVPV.C103



CHAP 103: ĐẠI NGHĨA DIỆT THÂN


Ở bên ngoài, hung tinh đang giành được ưu thế. Họ đã tiêu diệt gần hết lũ mộ quang và đang tìm cách cứu chữa cho nhiều cát tinh bị thương.


Lập tức nhận thức được tình hình đang tiến triển theo chiều hướng bất lợi cho mình, Nguyên Khánh bắt đầu tìm đường thoát thân.


- Đừng để hắn chạy thoát – Nam Vũ vừa phát hiện đã hét lớn.


Từ lúc Nam Phong xảy ra chuyện, người anh căm thù nhất chính là gã tên Bùi Nguyên Khánh này.


Hắn năm lần bảy lượt gây rắc rối cho gia đình Vũ, thủ đoạn vô cùng hèn hạ. Bây giờ còn giết chết người mà em gái anh yêu nhất.


Hôm nay, người làm anh hai như anh ấy nhất định phải thay em báo thù.


- Tao sẽ giết mày! - Vũ há miệng hét lên thật to rồi lao tới


Nhưng anh còn chưa kịp đụng vào Khánh thì đã bị hắn dùng tay đánh văng qua một bên.


- Con hung tinh ngu ngốc – Tên tội đồ ngứa mắt lẩm bẩm.


- Nam Vũ – Đông Vân thấy vậy liền chạy lại chỗ em trai – Vũ, có sao không?


- Đừng lo cho em. Chúng ta nhất định phải bắt được hắn để trả thù cho Tây Châu.


Vân quay đầu nhìn quanh thì nhận ra Quang Minh và Nguyên Khánh đang đánh nhau rất quyết liệt. Anh ấy không bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám làm tổn thương người bạn thân thiết nhất của mình. Minh phải giết chết Khánh, trả thù cho anh em Nam Vũ và những cát tinh đã bị hắn hại chết.


Nhưng anh tuyệt nhiên không phải là đối thủ của kẻ máu lạnh này. Người ta không ngẫu nhiên đặt tên hắn vào danh sách Tam Đại Kỳ Châu hiển hách.


Nhìn thấy Minh bị Khánh đá liên tiếp mấy phát vào ngực mà Vân ứa nước mắt.


- Nằm đây chờ chị. - Chị nhẹ nhàng để Nam Vũ xuống đất.


Sau đó thì một mình phóng tới, nhảy chồm lên người của Bùi Nguyên Khánh.


Một tay Vân bám lấy cổ, tay kia thì ra sức cào cấu vào người hắn. Khánh đau quá liền đưa tay ra sau đánh lia lịa khiến đầu Vân túa máu. Nhưng dù hắn quay tới quay lui thế nào, chị cũng không chịu buông tay.


Quang Minh nhanh nhẹn đưa tay chùi máu rồi phóng ra một sợi dây bạc lấp lánh.


Dây vừa bay ra đã lập tức quấn chặt quanh đôi chân Khánh khiến hắn ngã lăn quay.


- Thứ này trước giờ chỉ dùng để đối phó với hung tinh… – Anh chớp thời cơ, liền phóng mình chạy đến – …Thật không ngờ bắt cát tinh cũng hiệu quả không kém.


- Cậu mà còn tiến thêm một bước thì con ả này gãy cổ - Nguyên Khánh đã nhanh tay bóp cổ Đông Vân trước khi Minh kịp tiến lại.


- Không được làm cô ấy đau. – Anh như điếng người liền lập tức lùi lại.


- Mau mở sợi quang tuyến ra.


- Không được. – Một cát tinh còn sống sót tiến lại – Hắn mà thoát ra thì không biết làm sao bắt lại được.


Những người khác lúc bấy giờ cũng đang bước đến gần. Tất cả lũ mộ quang đều đã bị tiêu diệt.


Hai nhà hung và cát lại đang đứng thành hai phía.


Chính giữa là Nguyên Khánh đang siết lấy cổ Vân chặt cứng.


- Phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta. Không có lí do gì để hắn chạy thoát.


- Quang Minh, cậu muốn nhìn Đông Vân chết chung với tôi thật sao?


- Mọi người – Minh lập tức đứng chắn trước mặt Nguyên Khánh – Nếu các cậu còn không chịu buông tha thì hắn sẽ giết Đông Vân mất.


- Không thể vì cô ấy mà tha cho tên khốn kiếp này. Quang Minh, cậu tránh ra.


- Không được. Mình không để các cậu bỏ mặc sự sống chết của cô ấy.


- Đó chỉ là một con hung tinh.


- Một con hung tinh đã đồng ý đến đây để cứu cậu – Anh ấy hét lên – Sao mấy người lại có thể vô ơn như thế?


- Nếu cát tinh bỏ mặt sự sống chết của cô gái này…. – Một hung tinh bất ngờ tiến lên phía trước – Thì kẻ phải chết tiếp theo không phải hắn – Cặp mắt hung hăng ném về phía Nguyên Khánh – Mà sẽ là các người.


Chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ đưa mắt nhìn những hung tinh đang đứng xung quanh với vẻ ngần ngại rồi bất ngờ hạ giọng:


- Trận chiến nào cũng phải có hy sinh. Cậu không thể vì một mình Đông Vân mà…


- Quang Minh, mau thả tôi ra. – Khánh lại đe dọa - Nếu không đừng trách sao tôi một phát bẻ cổ con hung tinh này.


- Đừng đừng. Đừng làm như thế! - Quang Minh thật sự đã bị dọa đến phát hoảng.


- Quang Minh, sao cậu lại ích kỷ như vậy? Hắn là kẻ thù của tất cả chúng ta.


- Im miệng – Chàng trai hung tinh lại hét lên – Bằng không, tôi vặn cổ anh trước.


- Làm nhanh lên! – Bùi Nguyên Khánh tiếp tục gầm lớn


- Quang Minh, hắn giết bao nhiêu người rồi. Cậu thấy như thế vẫn chưa đủ sao?


- Nhưng Đông Vân không phải là vật hy sinh. Nếu cô ấy không phải là hung tinh, các người liệu có mạnh miệng đòi vứt bỏ như vậy?


Cộng đồng hung tinh đang rầm rộ kéo lên. Khí thế hừng hực hoàn toàn áp đảo tình thế.


Họ đã bỏ qua mọi thù hằn để đến đây giúp sức. Bọn cát tinh chẳng những không cảm kích lại còn xem như rác rưởi. Nếu không phải mang ơn cứu mạng với Tây Châu…


- Mấy người im hết đi! – Quang Minh bất ngờ hét lên.


Cuộc tranh cãi này chỉ khiến đầu óc anh thêm rối rắm.


Đông Vân thấy Minh vì mình mà bị đẩy vào hoàn cảnh khó xử, trong lòng vô cùng khó chịu. Nếu họ cứ tranh cãi như thế thì thể nào cũng xảy ra đánh nhau. Và Vân là người duy nhất có thể ngăn chặn chuyện đó.


Nguyên Khánh là một kẻ đáng chết. Hắn không chỉ giết nhiều sinh vật vô tội mà còn nhẫn tâm tàn sát cả đồng loại của mình. Ngày hôm nay, nếu để Khánh chạy thoát thật chẳng khác nào thả hổ về rừng.


Đông Vân sặc sụa nhìn Quang Minh, chị muốn ghi nhớ thật kĩ gương mặt anh, người đã khiến Vân hiểu ra thế nào là hy sinh vì người khác.


Ngày trước, Minh vì cứu Vũ mà bất chấp cả mạng sống. Bây giờ, vì những người còn sống và tất cả những ai đã bị Khánh hãm hại, Vân sẵn sàng vứt bỏ mạng sống này. Chị không muốn Quang Minh vì mình mà xảy ra tranh chấp với những người vẫn cùng anh ấy sát cánh trong các trận đấu.


- Đồ khốn! – Khánh bất ngờ rít lên – Đúng là thứ đàn bà vô dụng.


Quang Minh vừa ngoái đầu nhìn lại thì thấy hắn đã đẩy Vân qua một bên. Trong khi mọi người đổ nhào đến tóm chặt lấy Nguyên Khánh thì Minh lật đật ôm lấy chị.


Đông Vân vừa dùng móng vuốt tự moi hồng tử của mình vứt ra ngoài. Cơ thể giờ đây chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.


Lớp vỏ hung tinh đang dần biến mất. Chị xuất hiện với mái tóc dài óng ả và dòng máu đỏ thắm từ miệng.


Lỗ trống lớn trên ngực càng không ngừng tuôn máu tươi lênh láng


- Tại sao em lại hấp tấp như thế? – Minh run rẩy ôm lấy Vân, lòng không kềm được tiếng khóc – Chuyện vẫn còn cách giải quyết mà. Mạng sống đối với em đơn giản vậy sao?


Vân không thể trả lời mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.


- Anh làm mọi thứ cũng chỉ mong đến lúc chúng ta được sống bên nhau – Anh ấy vội siết lấy chị chặt hơn – Em chưa gì đã muốn bỏ cuộc rồi ư?... Đông Vân. Em đừng chết…


- Chị Vân, chị làm sao thế? Chị làm sao thế? – Nam Vũ cuối cùng cũng lê lết được tới gần.


Vân chớp mắt nhìn cả hai người rồi đưa tay nắm lấy tay họ.


- Chị ráng một chút nữa thôi. Em sẽ gọi Nhật Hy đến, cậu ấy sẽ biết cách để cứu chị.


Vũ định quay đi thì Đông Vân đã giữ tay anh ấy lại, nước mắt lăn dài trên má. Chị ấy cứ lắc đầu rồi ôm lấy bàn tay của Quang Minh và Nam Vũ thật chặt, sau đó thì nhắm mắt ra đi.


- Đông Vân…Tỉnh lại đi em…Đông Vân! – Minh hết rung lại lắc rất dữ dội.


Nhưng Đông Vân đã không bao giờ tỉnh lại nữa, mặc cho Minh và Vũ thay nhau gọi tên chị liên tục. Tiếng kêu gào của họ đã khiến Nam Phong bị phân tâm. Hai chữ “Đông Vân” đập vào đầu nó và đánh văng cô bé khỏi sự tập trung. Phong bất ngờ phun ra một bụm máu rồi ngã xuống người Tây Châu. Ánh hồng vừa tắt thì lớp bảo vệ cũng biến mất.


Tối mai đi học về sẽ post tiếp nha cả nhà. Ôi những ngày đi học vất vả >.<

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

BẠN NÓI DỐI CỠ NÀO?




Trong cuộc sống, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể nói thật tất cả những suy nghĩ của mình. Đôi khi một chút “giả vờ” duyên dáng lại có thể mang lại những hiệu ứng vô cùng thú vị. Hãy thử qua bài trắc nghiệm này để biết bạn có tài “đóng kịch” hay không nhé!




Lưu ý: hãy chọn đáp án đúng với cách ứng xử thường ngày của bạn, không cần quan tâm tốt hay xấu! (a: 2 điểm, b: 1 điểm, c: 0 điểm)



1. Đang thơ thẩn trong nhà sách, bỗng nhiên bạn nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai và muốn được làm quen, bạn sẽ:
a. Muốn làm quen thì phải có tí va chạm, có lẽ mình sẽ giả vờ đụng trúng anh ấy chẳng hạn.
b. Nhìn anh ta mỉm cười đầy ẩn ý, nếu anh ta cũng muốn quen thì sẽ chủ động đến đây thôi.
c. Không làm gì cả, nếu có duyên thì sớm muộn cũng quen mà.



2. Cô nàng bạn thân điện thoại kể lể về mối tình vừa tan vỡ của mình. Thế nhưng hôm nay tâm trạng của bạn không tốt tí nào và chẳng muốn nghe thêm nữa, bạn sẽ:a. Vẫn giả vờ nghe rồi chủ yếu chỉ ờ, ừ cho qua.
b. Kiếm cớ: “Giờ mình có việc phải đi rồi, nói chuyện sau nha”.
c. “Hôm nay tớ cũng gặp biết bao nhiêu là chuyện mệt mỏi, thôi để mai tớ gọi lại!” - nói rồi cúp máy. Là bạn thân, cô ấy sẽ hiểu.



3. Khi bạn nói dối, bạn có hay bị người khác phát hiện?a. Rất hiếm khi, mình nói dối rất tự nhiên.
b. Tuy hơi ngường ngượng nhưng cũng “lừa” được vài người.
c. Mình dường như không thể nói dối được ai cả.



4. Khi bị gọi lên bảng nhưng lại không thuộc bài, bạn sẽ:
a. Thú nhận là mình không thuộc bài rồi trình bày ngay lý do với một vẻ mặt tội nghiệp chưa từng thấy, sau đó xin được trả bài lại vào tiết sau.
b. Nói rằng mình có học sơ sơ, hy vọng giáo viên sẽ hỏi dễ hay bạn bè sẽ nhắc mình bên dưới.
c. Thú nhận là mình không thuộc bài rồi yên lặng chờ giáo viên phán xử.



5. Mải mê đi chơi nên bạn về rất khuya, vừa mở cửa đã thấy bố mẹ ngồi đợi sẵn. “Con đi đâu mà giờ này mới về?”.a. Các câu chuyện kể như xe hư, đưa nhỏ bạn về nhà, đường xa ướt mưa nên chạy chậm v.v... được tận dụng tối đa.
b. Xin lỗi và tỏ vẻ đang rất mệt rồi lẻn nhanh vào phòng.
c. “Dạ... con đi chơi với bạn”.



6. Anh ấy tặng bạn một chiếc váy màu đen nhân ngày sinh nhật, bạn không mặc được mà cũng chẳng thích màu này. Bạn sẽ “cảm ơn” thế nào đây?a. Cười tươi. Em thích lắm! Anh tặng gì em cũng thích hết!
b. Nheo mắt. Cảm ơn anh yêu! Lần sau nhớ là em thích màu hồng đấy nhé!
c. Nhíu mày. Chân em đâu có mặc được váy!



7. Trong một lần đến chơi, mẹ anh ấy vào bếp để nấu món đãi bạn. Món ăn...“hơi khó nuốt”, bạn sẽ bình luận thế nào khi mẹ anh ấy hỏi?a. Ngạc nhiên. Dạ rất ngon ạ! Bữa nào bác chỉ con làm món này với nhé!
b. Gật gù. Dạ hương vị khá lạ ạ.
c. Tỏ vẻ suy nghĩ. Dạ hình như thịt hơi dai và hơi thiếu muối phải không bác?



ĐÁP ÁN


* 10 – 14 điểm: bạn “diễn xuất” rất chuyên nghiệp. Bạn luôn được đánh giá là người thân thiện, nói chuyện có duyên nên rất được lòng người khác. Có thể bạn sẽ là người năng động, lắt léo ứng phó được trong mọi tình huống.


Photobucket Lời khuyên: bạn có thế mạnh về giao tiếp. Tuy nhiên cẩn thận, đừng để “nghệ thuật” trở nên “quá liều”, bởi nếu người khác phát hiện sẽ dễ dẫn đến “tác dụng ngược” khi họ cho rằng mình là người giả dối.



* 5 – 9 điểm: diễn xuất khá. Trong cuộc sống, sự “giả vờ” của bạn diễn ra khá chừng mực, bạn cố gắng hài hòa nhưng cũng rất biết cách giữ gìn để không đi quá xa sự thật. Bạn hay khó xử khi phân vân lựa chọn giữa “đóng kịch” hay là thành thật.


Photobucket Lời khuyên: nếu nói dối nhưng tốt cho mọi người thì cũng rất đáng làm phải không bạn? Ngược lại, nếu nói thật để giúp người ta có thể nhận ra thực tế mà không bị mất lòng cũng đáng làm không kém. Giữ vững phong độ hiện tại bạn nhé!




* 0 – 4 điểm: hoặc là bạn cực kỳ trung thực, hoặc là bạn diễn xuất rất tệ, hoặc cả hai. Mọi người sẽ đánh giá bạn là người thật thà, hoặc thẳng thắn đến mức “quá đáng”, hoặc cả hai. Có thể bạn là người quá nhút nhát hay quá cứng nhắc nên trong các mối quan hệ xã hội, bạn thường ít bạn bè. Nhưng chính thái độ thẳng thắn của bạn lại giúp cho bạn có những người bạn thân đáng tin cậy.


Photobucket Lời khuyên: thành thật là tốt nhưng đôi khi quá thành thật bạn sẽ bị trách là không biết nghĩ đến những cảm nhận của người khác. Đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để chọn ra cách ứng xử phù hợp là điều nên làm. Lời nói không mất tiền mua, miễn là không trái với lương tâm là được, phải không bạn?




Đôi khi “diễn xuất” cũng là một hình thức ứng xử thích hợp, nó giúp bạn không làm tổn thương người khác và giữ gìn được những mối quan hệ cho mình. Tuy nhiên, nếu lạm dụng đến mức quên đi con người thật của mình và lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ thì thật là nguy hiểm. Do đó, việc “đóng kịch” nên xuất phát từ mục đích thiện chí là mang lại lợi ích cho mọi người bạn nhé!


Kha Chiêu (chuyên viên tâm lý)

TVPV.C102



CHAP 102: NỖI LÒNG THẤU TRỜI XANH

- Xin lỗi em – Anh ấy đau đớn quay mặt đi - …Anh đã nợ cô ấy quá nhiều….


Nước mắt Châu lặng lẽ rơi xuống trong khi Nguyên Khánh cười phá lên đầy hả dạ.


- HaHaHa. Cuối cùng người anh ta yêu vẫn là Thùy Mai. Tôi nói có sai đâu. Nam Phong, cô mãi mãi vẫn không thể có được chỗ đứng trong trái tim Tây Châu.


Cả Thùy Mai và Nam Phong đều đang dán chặt mắt vào Tây Châu. Họ không dám tin vào điều vừa nghe thấy. Nhưng suy nghĩ của cả hai thì hoàn toàn khác biệt vì đang lý giải sự việc theo hai cách trái ngược.


- Hãy xem cậu đã làm con bé này đau khổ như thế nào – Nguyên Khánh bất ngờ xô Thùy Mai về phía Châu rồi xách áo Nam Phong lôi dậy - Người yêu thà để mình chết để cứu cô gái khác. Nam Phong, cô đã hiểu cảm giác của tôi khi phát hiện ra chuyện Kim Tinh chấp nhận thay Tây Châu bị băng phong là thế nào chưa? Nhưng tôi may mắn hơn cô. Đó chẳng qua là một mối tình đơn phương. Còn cô, cô bị gã này lừa gạt suốt từ đầu đến giờ. Hắn làm cô có thai rồi đùng một cái đã muốn cô chết để người yêu hắn được sống. Đau khổ như vậy thì chết đi còn hơn đúng không?


- Nguyên Khánh, đừng làm hại cổ - Tây Châu lật đật chồm tới.


- Tại sao? Người anh chọn là Thùy Mai mà. Bộ muốn đổi ý hả - Hắn khinh khỉnh – Đừng tưởng là mình thông minh. Tôi theo dõi cách làm việc của anh suốt bao nhiêu năm qua. Anh nghĩ gì, lẽ nào tôi không biết? – Lời nói mang theo hàm ý sâu sa khiến Thùy Mai nhất thời không hiểu được - Sư phụ bao giờ cũng nói Lãnh Diện Châu thông minh, Lãnh Diện Châu tài giỏi. Hôm nay, tôi phải chứng minh cho ông ấy thấy vẫn có người còn thông minh hơn anh.


Nguyên Khánh ném mạnh Phong xuống đất rồi phóng ra một tia sáng vẫn thường được dùng để cướp đi tính mạng của bao hung tinh khác. Cô bé chỉ có thể nằm đó mà chờ chết. Vết thương của nó đau nhưng lòng cô bé thì hoàn toàn thanh thản.


- Đừng, Tây Châu! – Thùy Mai bỗng gào thét – Tây Châu.


Nam Phong vừa mở mắt ra đã thấy anh ấy đang nằm trên người mình, từ trên miệng nhễu xuống bao nhiêu là máu.


- Em thật là lì lợm… - Châu nhìn nó, thở nặng nhọc-…Sao cứ nằm trơ ra cho người ta giết thế hả…

- Tây Châu.. – Cô bé hốt hoảng liền xoay anh xuống đất


- Anh cứ tưởng ít nhất mình cũng có thể bảo vệ được em – Anh ấy lấy tay ôm ngực - …Nhưng đến cuối cùng… vẫn bị hắn lừa…


- Em biết.. – Nước mắt nó rơi lã chã khi thấy một mẩu đá sáng chói đang tìm cách trồi ra – Em biết tại sao anh làm như vậy…


- Anh còn nghĩ…nghĩ…nếu em có thể sống sót qua khỏi kiếp nạn này…thì…thì sẽ dùng tính mạng để bù đắp cho cô ấy…


- Đừng nói nữa Tây Châu. - Từng giọt lệ trong suốt cứ thế rơi xuống, hòa vào dòng máu đỏ không ngừng tuôn chảy – Em hiểu rồi…hiểu anh nghĩ gì rồi mà….


- Tây Châu, Tây Châu – Thùy Mai cũng vừa nhào đến – Anh không được chết. Chúng ta vừa mới gặp lại nhau thì anh đã muốn bỏ em đi sao?


- Thùy Mai… - Châu nằm trong lòng Phong, chậm rãi dùng bàn tay đầy máu để nắm lấy tay chị - ..Những gì anh nợ em có lẽ không bao giờ trả hết được…


- Chỉ cần anh có thể sống khỏe mạnh thì mình chẳng nợ nhau gì hết. Nếu anh thấy có lỗi với em thì tuyệt đối không được chết…ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT có nghe không?

Hơi thở của Châu từ yếu ớt đã dần chuyển sang thoi thóp khiến hai người phụ nữ xung quanh anh đồng loạt hốt hoảng.


- Mày đúng là tên quái vật – Giọng của anh trai Phong bất ngờ vang lên.


Nam Vũ không biết từ đâu đã xuất hiện, đi theo sau là khoảng chục con hung tinh khác. Tất cả đều mang trên mình một vẻ ngoài đen đúa và xấu xí. Họ lao ngay vào trận đấu để cứu những cát tinh còn sống sót. Lũ mộ quang đối với hung tinh không phải điều gì nguy hiểm.


- Nam Phong, em yên tâm. Hôm nay anh hai nhất định giúp em giết hết lũ quái vật này – Vũ vừa dứt lời đã lao ngay vào đám hỗn độn.


Phong nhận ra trong số hung tinh có cả người chị nhút nhát của nó.


Họ làm sao biết đánh đấm gì mà đến đây. Hai mắt cô bé đỏ hoe khi nhìn anh Vũ lăng xả vào lũ mộ quang, tay giương móng vuốt cào cấu loạn xạ. Chị Vân thì bị một gã một quang quấn sợi roi quanh cổ chặt đến nỗi không thở được.


Hắn nhấc chỉ lên cao giữa lúc Vân đang ra sức giẫy giụa.


Nam Vũ trông thấy thế liền xông tới cào lên người hắn năm đường sâu hoắm.


Sợi roi khác bất ngờ quất mạnh vào khuỷu chân khiến anh ấy khuỵu gối.


Làn roi thứ hai vừa giáng xuống thì Quang Minh xuất hiện…


- Tôi có chết cũng phải bắt anh đền tội – Thùy Mai bất ngờ lao tới siết cổ Khánh


- Con ả ngu ngốc này. Cô mới sống dậy đã đòi giết tôi sao? – Hắn nhẹ nhàng đẩy chị ấy qua một bên.


- Tôi phải trả thù cho Tây Châu – Mai lại như một người mất hết lí trí mà nhào tới.


- Được – Khánh trả lời dứt khoát.


Tia sáng thứ hai bắn ra.


Mọi người chỉ kịp nghe Mai hét lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.


- Thùy Mai. – Tây Châu đau đớn kêu lên, máu trào ra khỏi miệng đến ngợp thở.


- Đã ngoan cố thì tôi để cô không bao giờ sống dậy nữa. – Nguyên Khánh liền rút tên bắn vụn viên hồng tử vừa bay vụt lên.


- Tây Châu…TÂY CHÂU – Nam Phong hốt hoảng gào lên.


Anh ấy không còn nói được câu nào nữa. Hai mắt thì từ từ khép lại, ép cho giọt nước mắt cuối cùng lăn nhanh xuống gò má.


- Anh đã hứa sẽ vì em mà chiến đấu tới giây phút cuối cùng... – Nó hối hả lấy tay giữ chặt mẩu hồng tử đang tìm cách thoát ra – Em không thể để anh chết như vậy …Anh tuyệt đối không được chết….


Cả người cô bé bất ngờ bừng sáng khiến Nguyên Khánh lóa mắt.


Ánh sáng phát ra từ người nó mạnh mẽ đến nỗi đẩy lùi hắn ta về sau mười mấy thước.


- Đừng làm thế, Nam Phong! – Nhật Hy cuối cùng cũng xuất hiện.


Dòng chữ Hoàng Lâm để lại trong phòng đã giúp mọi người đến kịp lúc.


Nhưng vầng hào quang do cô bé tạo ra có sức mạnh đến nỗi không ai đến gần được. Hy hết đấm lại đá vào đó nhưng vẫn vô ích.


- Em sẽ chết mất – Anh ấy gào lên – Nam Phong, MAU DỪNG LẠI ĐI ! ! ! !


Phong vẫn đè chặt viên hồng tử và giữ cho nó không thoát khỏi cơ thể Tây Châu, đầu óc nó không bận tâm đến bất cứ điều gì khác. Thứ duy nhất quan trọng đối với cô bé lúc này chính là mạng sống của Châu. Không cứu được anh ấy, Phong dù sức tàn lực kiệt cũng không thể bỏ cuộc.


Những kỉ niệm về anh đang tiếp thêm sức mạnh cho nó, tình yêu cô bé dành cho anh ấy càng làm cho sắc hồng trở nên rực rỡ.


Ngực Phong chợt nhói đau như có thứ gì đó đâm xé. Mẩu tinh thạch đang nhích dần khỏi vị trí trong trái tim của cô bé. Ánh sáng càng mạnh thì lực hút của Nhật Hy đối với mẩu đá càng lớn. Tuy không hiểu nguyên nhân nhưng nó vẫn quyết tâm sẽ không từ bỏ.


Phong đã bắt đầu cảm nhận được chỗ da bị rách của Tây Châu có dấu hiệu liền lại. Sự chống đối của viên hồng tử hình như cũng yếu hơn lúc đầu.


Anh ấy vẫn còn có hy vọng, anh ấy vẫn chưa chết!


- Đừng làm như thế mà Nam Phong – Nhật Hy bắt đầu rên rỉ - Cả tính mạng của mình em cũng không cần sao?


Ngày mai sẽ post tiếp chap 103 (vào buổi tối) Mọi người nhớ đón xem nhé ^^

TA.C11

CHAP 11: TỰ ĐIỀU TRA


"Ngày 19/12/2010


Hôm nay là chủ nhật nên không phải đến giảng đường. Chị hai mất đã được hơn hai tuần mà cảnh sát vẫn chưa tìm ra kẻ đã hại chết chị. Họ chỉ vớt được chiếc xe tải gây tai nạn ở dưới sông. Những người ở gần đó kể lại hôm chị tôi mất, chiếc xe ấy đã chạy rất nhanh và mất thắng khi qua cầu. Kết quả là đâm thẳng xuống sông.


Tôi thật sự không có cách nào để giũ bỏ cái suy nghĩ kẻ giết chết chị hai vẫn còn sống và đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Không, hắn nhất định phải đền tội.


Mắt nhắm mắt mở đặt chân xuống giường, tôi mò mẫm mãi không ra đôi dép nhựa. Con chó chết tiệt lại tha nó đi đâu mất rồi?


- Tina, mau trả dép cho tao - Tôi làu bàu lê bàn chân không đi tìm con chó.

Giờ này Thảo Nguyên đã không còn ở nhà. Nó thường đi làm từ lúc trời chỉ vừa hưng hửng. Những thứ có liên quan đến Võ Thế Anh nó rinh về còn nhiều hơn tất cả đồ đạc. Trong khi con nhỏ lo chăm chút cho từng cây bút, cái ly có hình anh ta thì con Tina mấy ngày bị bỏ đói. Đống phân của nó làm hôi thối phòng không ai dọn.


Mỗi lần như vậy, tôi lại phải vừa chửi vừa xách đồ đi lau dọn. Vì nhà dơ mình chịu không được chứ chó của nó có chết cũng chẳng liên quan. Trong lúc đang tức giận, con Tina lại cứ lởn vởn giữa hai chân. Đã mấy lần tôi dùng cây lau nhà phang vào mặt nó nhưng vẫn không thể làm cho con chó sợ.

Sau khi dọn dẹp xong, tôi giở lồng bàn lấy ra nửa miếng bánh mì ngọt. Hôm nay có nhiều việc phải làm nên không thể để bụng trống. May mà hôm qua có dành lại chút ít.

Lại là cảm giác ươn ướt khó chịu đến quen thuộc. Tôi cúi xuống gầm bàn để nhìn con chó nhỏ xíu đang xoay vòng và kêu hư hử.

- Đây là đồ ăn cho người, không phải của chó.

Dứt lời thì lạnh lùng hất nó qua một bên rồi tiếp tục cho từng mẩu bánh vào miệng. Nhưng chưa tới một phút sau con chó đã lại tìm tới. Lần này, nó đặt cả hai chân trước lên ống quần tôi và tiếp tục rên rỉ.

- Cút đi!

Con chó kêu lên một tiếng rồi đột nhiên im bặt.

Chết thật, mình lỡ chân đá nó mạnh quá rồi chăng?

Tôi giật mình chui xuống gầm bàn tìm Tina, trong đầu đang dựng lên vẻ mặt điên tiết của Thảo Nguyên khi biết con chó đã chết.

- Tina Tina, mày đâu rồi? Mau ra đây tao cho miếng bánh mì.

Không có âm thanh nào đáp lại. Vậy là con chó chết thật rồi. Nếu tính theo góc đá thì xác của nó phải nằm đâu đây thôi chứ.

Tôi nằm bẹp xuống đất để nhìn vào gầm giường.

Một khối tròn vo với cái đuôi xoăn tít đang co mình trong góc. Không thể phân biệt đâu là đầu và đâu là thân của nó nữa.

Trái tim tôi bỗng chùn xuống khi nhớ ra mình cũng từng sợ hãi đến nỗi chui vào góc tường.

- Tina, mau ra đây...Không đá hay đánh mày nữa...

Con chó vẫn nằm im nhưng cái đuôi thì khẽ ve vẩy. Tôi rướn người và đưa tay túm lấy nó. Tina sợ hãi đến cứng cả người. Tôi đặt con chó lên đùi và im lặng nhìn nó run rẩy một cách đáng thương.

- Vì mày cũng giống tao nên sẽ được ăn một miếng.

Mẩu bánh mì nhỏ có vẻ hữu hiệu hơn những lời xoa dịu. Cái đuôi nó lại xoay tít trông thật ngộ nghĩnh. Tôi nhớ lại ngày ấy...

Nếu có đuôi, có lẽ mình cũng giống như con chó này khi chị hai xuất hiện.


---o--0--o---


Tôi đi bộ đến nơi xảy ra vụ tai nạn và hỏi thăm từng người một. Tất cả họ đều nói chị hai vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe bất ngờ từ trong hẻm phóng ra. Không ai nhìn thấy mặt mũi người ngồi trước tay lái thế nào.


Nhưng tôi không bỏ cuộc. Chắc chắn phải có ai đó, vô tình ngồi ở góc nào đấy nhìn thấy mặt hắn. Và nhiệm vụ của tôi là tìm cho ra người đó.


Trời đã xế trưa. Cái nắng như thiêu như đốt khiến mặt đường đổ lửa. Tôi ngồi xuống bên vệ đường, lấy chai nước trong cặp ra uống. Bụng tôi đói như thể miếng bánh mì sáng nay chưa từng tồn tại.


- Mua vé số không? Còn hai tờ đuôi 999 đó.


Một người đàn ông có nước da đen sạm vì cháy nắng đang chìa mấy tờ vé số ra trước mặt


- Không - Tôi vừa lắc đầu bỗng nhớ ra - Này chú ơi, ngày nào giờ này chú cũng bán ở đây sao?


- Thì sao?


- Vậy chắc chú biết vụ tai nạn xảy ra khoảng một tuần trước? - Tôi vội vàng ném chai nước vào cặp rồi đứng dậy.


Người đàn ông chợt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm. Linh tính mách bảo ông ấy chắc chắn biết điều gì đó.

TA.C10

CHAP 10: BẠN CÙNG PHÒNG


"Ngày 11/12/2010


Tôi lẳng lặng cầm cây kéo bước về phía chiếc gương. Chẳng còn gì để mất. Chẳng còn ai thương yêu mình. Cuộc sống chẳng còn gì đáng để luyến tiếc.


Người duy nhất tôi quan tâm và còn quan tâm tôi cũng bị đuổi đi rồi. Chính là bản tính hay nghi ngờ của tôi đã làm tổn thương anh ấy.


Gương mặt xấu xí đang nhăn lại khiến mình càng trông giống một con quái vật.


Tức giận, tôi giơ cây kéo lên ngang cổ rồi cắt phăng một nhúm tóc.


Tất cả nỗi đau sẽ được vứt đi cùng những sợi tóc vừa bị cắt bỏ.Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đã lái chiếc xe, nhất định phải bắt hắn đền mạng cho người chị bất hạnh. Tôi nhất định không thu mình để mặc cho cuộc đời vùi dập, cho số phận đánh chìm.


Cả nhà cứ sống vui vẻ mà đợi con!


Tôi ngước mắt nhìn lên tấm ảnh gia đình duy nhất còn sót lại.


Có tiếng gõ cửa.


Chắc là người sẽ dọn tới ở cùng phòng với tôi. Chị hai mất rồi nên giường vẫn còn trống một cái. Người sẽ ngủ ở đó thay chị là một con nhỏ mảnh mai có nước da trắng bệch. Nó vác theo hai chiếc vali bự chảng và một cái...lồng chó.


Vừa nhìn là biết con nhà giàu có. Nếu không nhét vào túi bà chủ một khoảng nào đó thì đời nào bà ấy cho phép sinh viên nơ mấy thứ này vào phòng trọ.


Tôi im lặng ngồi nhìn con nhỏ hì hục lôi đồ trong vali ra và chất lên giường cả đống. Cảm giác nhồn nhột dưới chân chợt khiến tôi giật bắn.


Thì ra con chó của nó vừa liếm vào chân mình.


Nhìn thì thấy cũng dễ thương nhưng vì nó là chó của kẻ đến cướp chỗ của chị nên tôi sẵn sàng dùng chân đá bật ra xa.


Nghe tiếng chó kêu, nhỏ con gái mới ngước đầu nhìn lên. Ánh mắt nó kịp dừng lại ở chỗ tôi vài giây trước khi quay lại với đống đồ bừa bộn.


- Nó tên Tina, còn mình là Thảo Nguyên. Bạn tên gì?


- Hải Oanh.


- Một cái tên hay - Thảo Nguyên bình phẩm - Nhưng hơi khó đọc.


Cảm giác ướt át dưới ngón chân tiếp tục làm tôi khó chịu. Biết chắc lại là con chó lúc nãy, tôi định đá thêm một cái cho nó chừa luôn thì:


- Bạn hay bắt nạt kẻ yếu hơn mình lắm sao?


- Sao?


- Tina, lại đây với chị nào.


Nó khom người xuống để gọi con chó, vẻ âu yếm như với một đứa trẻ. Rồi Thảo Nguyên đặt Tina lên giường, ngay tại chỗ chị hai vẫn thường gối đầu.


- Nghe nói năm nay bạn cũng 22 giống mình - Con nhỏ vừa nói vừa dán "kịch" tấm poster của Võ Thế Anh lên đầu giường -...và đang học đại học...


Trời ơi!


Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Cái giường ấy có vẻ chịu fan của Võ Thế Anh thật. Điểm giống nhau này bỗng khiến sự bực tức đối với Thảo Nguyên giảm đi một tí.


- ...Mình cũng muốn được đi học giống bạn nhưng không có tiền...


Không có tiền?


Tôi nhướn lông mày nhìn nó. Con Tina đã nhảy khỏi giường và đang quậy tung nhúm tóc vừa quăng xuống sàn lúc nãy. Tôi lập tức cúi xuống nhặt chiếc giép nhưng chưa kịp ném thì chủ nó lại ngẩng đầu lên lần nữa:


- ...Hiện giờ mình đang làm việc ở nhà của Võ Thế Anh, con trai chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm Ngọc Dung...


Thảo Nguyên đột nhiên nín bặt khi nhìn thấy những tấm hình xấu xí mà chị hai đã dán đầy trên bốn cây cột giăng mùng.


- Ô...Vậy ra bạn cũng yêu mến giọng hát của anh ấy?


- Không, chỉ có Hải Yến thôi - Tôi thẫn thờ thả lại chiếc dép xuống đất.


- Xin lỗi.


- Không sao.


- Mình làm việc cho chị Tú Nhi nên ngày nào cũng có dịp được thấy mặt ảnh. Nhà họ Võ sẵn sàng trả lương cao, miễn là bạn làm được việc. Mình tưởng bạn cũng thích anh Thế Anh...bây giờ nhà bếp còn thiếu một chỗ đó. Kiếm thêm thu nhập cũng được mà.


- Để mình suy nghĩ".

TA.C9

CHAP 9: MỘT MÌNH


"Ngày 10/12/2010


Sau lễ tang của chị, tôi buộc phải một mình quay về phòng trọ. Tiền cúng viếng của khách cô chú tôi giữ lại. Họ nói việc tiếp đãi và an táng làm tiêu tốn rất nhiều.


Cửa phòng vừa mở ra đã bày sẵn bao nhiêu là kỉ niệm. Mặt đất phủ lớp bụi mỏng nhắc tôi nhớ đến thái độ khó chịu của mình mỗi lần chị hai quên quét nhà.


Căn phòng tối như tái hiện những lần chị ấy lẩm cẩm bấm nhầm công tắt khiến đèn trong phòng đều tắt cả.


Đống quần áo nằm trong thau lại càng sát muối vào vết thương đang rỉ máu. Hải Yến không biết sắp xếp thời gian nên lúc nào cũng để đến cuối tuần mới giặt đồ. Mỗi lần có việc đột xuất là lại tìm cách gạ gẫm mượn của tôi.


Lúc nào mình cũng khó chịu với chị ấy.


Tôi phì cười đưa tay lau nước mắt. Căn phòng tối om hóa ra có cái hay riêng của nó. Cảm giác nhám chân vì nhà dơ kể cũng thật thú vị. Tôi nhẹ nhàng đặt cái giỏ xuống bàn, bên cạnh tập giấy nấu ăn.


Cách đây mấy hôm, Hải Yến còn ngồi ngâm cứu từng trang một. Chỉ nói không ăn thì nhìn cho đỡ thèm. Tôi khẽ thở dài rồi lặng lẽ cầm túi bánh tiêu nằm xuống giường.


Hình như lâu lắm rồi mình chưa ngủ.


Lần cuối cùng có thể chợp mắt trong sự vui vẻ là lúc nào, tôi chẳng nhớ rõ. Ngày ấy dường đã rất xa, xa lắm rồi. Giờ nhớ lại chỉ là những kí ức mờ nhạt.


Trong giấc mơ, có đôi lần tôi thoáng thấy Văn Kỳ đang ngồi bên bàn đọc thứ gì đó. Kế tiếp là hình ảnh chị hai đang ngồi tụng từng chữ tiếng Hoa tôi dạy như kẻ lên đồng. Mùi mì gói nóng hổi trong kí ức khiến lòng tôi đau nhói.


Hình ảnh Văn Kỳ nằm gục trên bàn bất ngờ hiện ra lần nữa. Tại sao lại mơ thấy anh ta? Tôi không muốn có ai khác chen vào những kí ức về chị, tôi không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì khác.


Nhưng thì ra những gì nhìn thấy không hoàn toàn là mơ. Lần cuối mở mắt, tôi vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ đó đang ngồi ngủ ngay trên bàn.


Tại sao thế? Lẽ nào mình quên khóa cửa?


Tôi vừa chồm người dậy thì từ trên trán bỗng rơi xuống một chiếc khăn còn ấm.


Đầu giường có mấy viên thuốc đặt cạnh ly nước trắng. Tôi đưa tay bóp nhẹ thái dương rồi tháo tờ giấy nhỏ dán trên ly ra xem.


Nếu em dậy thì uống thuốc đi!


Con người này sao lại quan tâm tới mình thế?


Càng kỳ quặc hơn khi câu đầu tiên anh ta hỏi lúc vừa tỉnh dậy là:


- Cái này em làm hả?


Tôi đưa mắt đến chỗ tập giấy nấu ăn rồi gật đầu nhè nhẹ.


- Em từng đi phụ việc ở quán ăn.


- Vậy những hình ảnh này?


- Là em cắt trong tờ báo cũ của mấy đứa bạn.


- Rất sáng tạo - Văn Kỳ bỗng gật đầu nhè nhẹ


- Sao anh...? - Tôi ngập ngừng không tìm ra câu hỏi phù hợp.


- Em gái anh muốn thăm em nhưng ngặt nỗi không biết nhà. Anh hỏi thăm cô chú thì được cho địa chỉ này. Cửa không khóa nên anh tưởng nhà có trộm. Hóa ra là em bị bệnh.


- Anh không cần phải tốt với em ... - Tôi với tay lấy cái áo len, khoác lên người - ...Mình mới quen nhau có mấy ngày...Anh giúp em nhiều vậy, em không trả hết đâu...


- Em không nên nhìn đời bằng đôi mắt u ám như thế.


- Nhưng em không muốn cứ mãi nhìn thấy anh - Nỗi buồn trong tôi bỗng bùng phát - Mỗi lần anh xuất hiện là tất cả đau khổ của em đều sống dậy.


Chúng tôi đứng lặng nhìn nhau.


Tại sao mình lại có thể nói ra những lời lạnh lùng đó?


Tôi biết mình đã làm anh ấy tổn thương. Nhưng điều gì đó vẫn ngăn bản thân nói lời xin lỗi


Văn Kỳ quay mặt đi, khẽ thở dài rồi cầm áo khoác đứng dậy:


- Anh xin lỗi vì đã vô tình gây ra sự khó chịu này.


- Em...


Tôi hoang mang nhìn theo khi anh ấy lẳng lặng quay người bước ra cửa. Ánh mắt anh thoáng dừng lại trước tấm ảnh gia đình trong vài giây rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại phía sau"

TA.C8

CHAP 8: TANG LỄ CỦA CHỊ


"Ngày 05/12/2010


- Nhà em ở đâu?


- Anh cứ chở em đến chỗ cây xăng được rồi.


Tôi đặt cái giỏ lên đùi, mắt nhìn bâng quơ ngoài cửa kính. Không về nhà trọ được, tôi phải đến chỗ cô chú để chịu tang chị. Hơn nữa, nếu bây giờ phải một mình quay lại căn phòng ấm cúng đó, tôi sợ mình sẽ không sống nổi.


Cặp mắt sưng húp làm gương mặt vốn đã xấu xí càng trở nên tệ hại. Hai cái bánh tiêu trong bọc thì dai nhách, lạnh lẽo. Người ta vẫn đi lại tấp nập trên đường. Mọi thứ cứ tươi đẹp như thể chị tôi chưa từng tồn tại.


Chỉ nghĩ đến đó thôi là sống mũi tôi lại cay cay. Tôi khẽ chớp mắt rồi vội vàng đưa tay dụi tiên tục. Không thể để cho người đang quan sát mình qua kính chiếu hậu kia nhìn thấy.


- Mỗi ngày, anh chứng kiến rất nhiều người được đưa vào đây. - Văn Kỳ chợt cất giọng nhỏ nhẹ - Một số có thể khỏe mạnh quay về với cuộc sống. Nhưng một số khác thì vĩnh viễn không thể bước qua cánh cửa này.


Tôi nhìn chăm chăm vào dáng người phía sau của anh với đôi mắt đỏ hoe. Thật ra anh ấy muốn đề cập đến vấn đề gì?


- Nếu may mắn được sống thêm, dù chỉ một ngày...em vẫn phải biến nó thành ngày đẹp nhất.


Tôi khẽ chớp mắt rồi buồn bã ngã người ra sau. Dẫu biết chị hai chẳng hề muốn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này nhưng tôi không thể làm gì khác.


Bóng những căn nhà vù vù lướt qua cửa xe không để lại chút ấn tượng. Tôi bước xuống, người ngập trong ánh sáng của ngày ấm áp. Trước cửa nhà cô bày rất nhiều bàn ghế. Là cờ tang màu đen trắng buồn bã bay trong gió.


- Mày đi đâu giờ này mới về ? - Tiếng cô vọng ra tới ngoài ngõ.


- Em cảm ơn anh!


Tôi cúi đầu chào Văn Kỳ rồi lặng lẽ bước vào trong. Anh ấy không đi vội mà đứng nhìn theo một lúc khá lâu. Lúc cởi xong đôi giày cũ, tôi mới ghe tiếng ảnh rồ máy.


Sau khi ném cho tôi bộ đồ và chiếc khăn tang màu trắng, cô bỏ đi một nước:


- Mặc vào rồi ra ngoài tiếp khách.


Trong gian phòng đầy mùi nhang khói, chiếc quan tài của chị hai nằm lặng im ở giữa. Tôi dụi mắt rồi lẳng lặng quỳ xuống cạnh chị. Mỗi lần có ai đến viếng thì dập đầu vái tạ.


Lúc ngồi không, tôi thẫn thờ nhìn cô mình khóc lóc, vật vã trước mặt khách khứa.


- Con nhỏ thương em nó lắm... trưa nắng mà còn chạy đi mua bánh tiêu...Tội nghiệp em nó, hết khắc chết ba má giờ đến con chị... Con ơi là con, sao mà số con ngắn ngủi thế...


Buổi trưa, mọi người kéo xuống nhà sau để ăn cơm trong khi tôi vẫn ngồi đó, tựa đầu lên quan tài để được gần chị. Lúc còn sống, chẳng thấy ai nhìn đến. Giờ chết đi, không biết khách ở đâu mà đông đến lạ.


Phải gặp những người không quen biết, chị hai chắc chẳng được thoải mái. Nghĩ đến lời hứa hẹn "vợ chồng tôi nhất định sẽ chăm sóc cho con em" của cô chú mà lòng tôi chua xót.


Họ sẽ lo cho em. Chị an tâm ra đi rồi nhé !


Dụi mặt mình vào cỗ quan tài, tôi cố cắn môi để không bật ra tiếng khóc. Đứa em họ bất ngờ chạy lên, tay cầm theo chén cơm trắng có mấy cọng rau xanh:


- Mẹ nói chị ăn đi để chiều còn tiếp khách.


---o--0--o---

Khoảng bốn giỡ rưỡi, trước cửa nhà bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi sáng bóng. Ngồi trong nhà, tôi nghe tiếng mọi người đang xôn xao bàn tán chuyện gì đó.


Rồi cô hối hả chạy vào, dùng tay phủi lia lịa tàn nhang rơi trên tóc tôi.


- Sao mày không nói trước với tao là họ sẽ đến?


Họ? Cổ đang đề cập đến ai vậy? Tôi dán chặt mắt mình về phía cánh cửa và chờ đợi.


Hai người mặt áo khoác đen từ từ xuất hiện giữa tiếng xì xầm của thiên hạ.Cô gái đeo cặp kính màu đen còn chàng trai đang cẩn thận nắm tay cổ không ai khác ngoài Văn Kỳ. Họ cởi bỏ áo ngoài rồi thắp nhang, cúi đầu trước quan tài của chị với vẻ mặt đầy trân trọng.


- Võ Tú Nhi? - Đứa em họ đứng trong nhà sững sờ rồi vội vàng rút điện thoại trong túi ra chụp.


Một người khác mặc vét đen lập tức tiến đến và đưa tay ngăn lại. Tôi tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lạy tạ đầy đủ.


Cô chú đứng bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại đưa tay xốc xốc áo quần và chỉnh trang lại đầu tóc. Văn Kỳ chậm rãi dìu em gái mình đến trước mặt tôi rồi ngồi xuống.


Tú Nhi đặt bàn tay trắng như ngọc của cô ấy lên vai tôi trong khi ánh mắt vẫn hướng về nơi nào đó dưới góc tủ:


- Chị đừng để nỗi buồn làm ảnh hưởng đến sức khỏe nhé!


- Xin cảm ơn.


- Đây là chút thành ý của bọn anh. - Chàng bác sĩ đặt vào tay tôi một cái phong bì nhỏ rồi khép chặt các ngón tay lại.


- Em không...


- Xin chị đừng từ chối - Người con gái bỗng cất giọng êm ái chưa từng thấy - Anh em em thật sự muốn đóng góp một chút gì đó.


- Anh mong em sẽ sớm vượt qua nỗi đau này - Văn Kỳ cũng đặt tay lên vai tôi và gật đầu một cách đầy tin tưởng.


Lúc đứng dậy, hai người họ cũng không quên cúi đầu chào cô và chú. Tú Nhi đứng im khi anh trai khoác chiếc áo đen lên người mình trước khi ngập ngừng đưa tay giữ lấy.


Tôi thấy Văn Kỳ dịu dàng vòng tay qua eo cô ấy rồi cả hai cùng quay bước. Người mặc áo đen lúc nãy cũng lập tức bỏ đi. Mọi ánh nhìn đồng loạt dõi theo họ trong khi cô cúi xuống và giật ngay phong thư trên tay tôi.


- Cái này phải phục vụ cho việc an táng chị mày.


Nhưng tôi chẳng thèm bận tâm. Khi hai cánh tay chỉ còn lại một, dù có đeo bao nhiêu vòng và nhẫn thì vẫn là kẻ khuyết tật. Một mình tôi cần gì đến những thứ bên ngoài ấy..."

TA.C7

CHAP 7: KHÔNG NHÀ


- Người ta nhặt được cái này bên cạnh chiếc xe của chị em - Văn Kỳ chìa cái túi về phía tôi - Anh đoán cô ấy bị tông ngay khi vừa mua nó.


Tôi gật đầu rồi đưa tay nhận lấy. Bên trong bọc xốp là túi giấy loang lổ máu, màu máu đã thâm tím của chị. Rút từ trong túi hai cái bánh tiêu, nước mắt tôi bỗng bật ra như suối.


- Chị gái em đã rất can đảm. Với vết thương như vậy, ít ai còn sống được đến lúc nhập viện...


- Có bắt được hắn không, cái kẻ đã tông chết chị...


- Tạm thời thì chưa nhưng chắc cũng nhanh thôi.


Đã mười một giờ rưỡi. Vậy là cô chú mang xác chị hai về cũng được nửa tiếng rồi. Khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nghe mấy cô y tá nói xe hết chỗ nên họ bảo hãy tự tìm cách đi về.


Giờ này xe buýt đã ngừng hoạt động còn chiếc xe đạp thì bị người ta cán nát bét.


- Em có thể đến văn phòng anh và ngủ hết đêm nay - Văn Kỳ hơi khom người về phía tôi - ...nếu thật sự không còn chỗ nào để đi. Tối nay anh trực đêm. Sáng mai có thể cho em quá giang trên đường về nhà.


- Em không muốn làm phiền anh.


- Anh không phiền đâu, thật đấy.


Anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi trong vài giây rồi cúi xuống nhặt cái giỏ.


- Đi theo anh.


Tôi cẩn thận ôm hai cái bánh tiêu vào lòng rồi thất thểu đi theo chiếc áo trắng mờ ảo trước mặt. Ánh đèn trên trần không biết vì sao lại lung lay một cách kỳ lạ.


Đã khuya thế mà bệnh viện vẫn còn đông đúc và ồn ào quá. Dù vậy, cảm giác cô độc vẫn đang tìm cách giết chết tâm hồn tôi từng phút một.


Sau khi mở cửa, anh Kỳ bật công tắt, thắp sáng căn phòng nhỏ được bày trí ngay ngắn. Anh để cái giỏ của tôi xuống ghế nệm rồi đưa tay kéo mạnh tấm rèm giữa phòng qua một bên.


- Em có thể ngủ ở đó - Văn Kỳ đưa tay chỉ vào chiếc giường bệnh nhỏ đặt sát trong vách


Tôi chẳng nói chẳng rằng mà ngồi thẳng xuống ghế, tay ôm cái giỏ cùng hai cái bánh tiêu vào lòng. Đó là tất cả những gì còn sót lại của chị. Tôi không muốn rời xa chúng.


- Giờ anh phải đi. Cửa để mở nên em không cần lo lắng. Khi nào buồn ngủ thì...


Anh bác sĩ bỗng im lặng nhìn tôi như đang cố nén một tiếng thở dài. Dù là tội nghiệp hay thương hại thì với tôi đã không còn quan trọng.


Tôi cũng không nhìn lên khi anh ấy bước ra ngoài. Tất cả những gì có thể để ý là mùi hương quen thuộc của chị còn phảng phất trên cái giỏ.


---o--0--o---


Một lúc nào đó, rất lâu sau khoảng thời gian dài ngồi như tượng, tôi cảm nhận được đôi bàn tay xa lạ vừa nhấc mình dậy. Bàn tay ấy muốn cướp đi cái giỏ nhưng tôi không chịu. Vậy là tôi quặp người lại, nghiến răng, nhăn mặt...làm tất cả những gì có thể để được giữ lại nó.


Không còn ai tranh giành mà chỉ có thứ gì đó rất mềm, rất ấm phủ lên người. Không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe tiếng từng giọt mưa va vào cửa kính.


Giờ này hôm qua, tôi vẫn còn chị hai nằm bên cạnh. Dù chị ấy có hay trăn trở làm tôi bị thức giấc. Nhưng giờ đây, khi không còn cảm giác rung rinh ấy nữa, tôi vẫn không thể ngủ yên được."

TA.C6

CHAP 6: TỨ CỐ VÔ THÂN


Ba từ đó khiến trái tim tôi như rụng xuống. Tôi theo anh ta chạy qua hành lang đông đúc, leo lên hai tầng lầu để đến phòng cấp cứu. Khi chúng tôi tới nơi thì cánh cửa cũng vừa mở.


- Kết quả thế nào? - Văn Kỳ buông tôi ra để chạy đến trước mặt vị bác sĩ gần nhất.

- Mất máu nhiều quá... - Chàng trai đó lắc đầu - ...Người quen hả?

Chiếc giỏ xách bất ngờ tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất. Mấy câu ngắn ngủi đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy.

Chị hai đã chết.

Họ vừa nói chị tôi mất máu nhiều quá nên đã chết.

Những giọt nước mắt được cất giữ từ chiều cuối cùng cũng phải rơi xuống. Tôi choáng váng lần tới chỗ mấy chiếc ghế rồi thả người xuống đó như một kẻ mất hồn.

- Xin hỏi ai là người nhà của nạn nhân?

Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô ý tá không đủ sức để lôi cảm xúc của tôi khỏi vực sâu đen thẳm. Chị ấy bảo là chỉ đi chút xíu. Trước khi đi còn mỉm cười rất tươi...

- Ai là người nhà của nạn nhân? Xin vui lòng thanh toán viện phí.

Tôi ngước mắt nhìn chị ta, miệng không thể thốt ra lời nào. Hàng lông mày của Văn Kỳ chợt nhíu lại khi ra hiệu cho cô y tá giữ im lặng.

- Hãy cho anh số điện thoại của ba má em - Anh ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh - Anh sẽ giúp em gọi cho họ.

- Chết rồi - Tôi lẩm bẩm, nước mắt rơi lã chã.

- Mời bác sĩ Võ Văn Kỳ đến phòng cấp cứu số 2...Xin nhắc lại, mời bác sĩ Võ Văn Kỳ gấp rút đến phòng cấp cứu số 2.

Lời triệu tập vang lên khắp hành lang khiến Văn Kỳ phải vội vàng đứng dậy. Anh ta vừa đi được mấy bước thì bỗng ngoái đầu lại.

- Bác sĩ Võ Văn Kỳ, xin vui lòng đến phòng cấp cứu...Xin nhắc lại, mời bác sĩ Võ Văn Kỳ đến phòng cấp cứu số 2.

Tiếng loa phóng thanh lại vang lên như thúc giục.

- Cứ để cô ấy ngồi yên đó, đừng làm phiền - Anh ta vỗ nhẹ lên vai cô y tá và nói nhỏ.

---o--0--o---


Tôi thất thểu mở cửa và nhấc điện thoại.


Nhưng mình không mang tiền.


Làm sao gọi cho cô chú đây? Tôi lấy tay dụi mạnh khiến cặp mắt nhòe nước rồi rơi người xuống đất.


Chị hai đã không còn nữa.


Chỉ cần nghĩ đến điều đó thì mọi ý niệm trong tôi đều tan biến. Gương mặt trắng bệch của chị ấy trong phòng xác đã khiến tôi vô cùng khiếp sợ.


Người ta đã đẩy chỉ ngang qua chỗ tôi đứng. Chắc chắn là vậy. Ấy thế mà tôi lại chẳng hề hay biết.


Trong lúc Hải Yến đang vật vã giữa sự sống và cái chết thì tôi lại đứng ngoài kia, không ngừng oán trách cái tính hay quên, chậm chạp của chị.


Có phải vì thế mà ông trời giận dữ cướp đi của tôi người thân duy nhất còn sót lại?


Tôi nấc lên giữa sự hối hận và chỉ biết cụng đầu mình vào tường. Một bàn chân mang giày trắng bỗng bước tới bên cạnh. Cô y tá lúc nãy cúi xuống đặt vào tay tôi một đồng cắt rồi nói nhỏ nhẹ:


- Đây, hãy cầm nó và gọi cho bất cứ ai có thể giúp em.


Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì cô ấy đã nhanh chân đi mất.


- Alô?

- Là con...Hải Oanh...

- Tao mới cho tiền đóng học phí hôm bữa mà.


---o--0--o---


- Không biết kiếp trước tao mắc nợ gì với hai đứa mày mà kiếp này... - Cô tôi mắng sa sả.


- Thôi mà em. Đâu phải lỗi của nó.

- Tốn cả mười mấy triệu mà có sống được đâu. Sao không chết trước khi vào bệnh viện cho người ta nhờ?

Từ ngày ba má mất, chi phí cho việc ăn ở, học hành của hai chị em đều do cô chú chi trả. Bình thường thì chỉ cằn nhằn vài câu. Nhưng hôm nay, cô thấy phải bỏ ra một khoảng tiền lớn mà kết quả thu được chỉ là một cái xác nên rất giận dữ.


- Tiền nó nợ tao còn chưa trả. Giờ chết đi tính cả cho mày.

- Giờ không phải lúc để nói những chuyện đó đâu.

- Anh bỏ ra. Tiền nhà mình là do anh vất vả đi làm mới có được, đâu phải từ trên trời rơi xuống. Không nói rõ với nó thì sau này có mà trắng tay à?

- Có gì về nhà đóng cửa cùng nhau bàn bạc cũng được mà.

- Trời ơi là trời, anh tôi sao mà sung sướng! Chết đi để lại hai cái của nợ rồi tống hết qua cho đứa em này. Một đứa đoản mệnh còn một đứa thì xấu đến ma chê quỷ hờn. Thánh thần ơi, số con sao mà khổ sở như thế?

Tôi chỉ biết cúi đầu đứng lặng thinh, nước mắt rơi lã chã. Tiếng kêu ca, oán thán của cô khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn. Nhưng cảm giác một mình mới là điều khiến tôi đau đớn nhất.

Cả thế giới như sụp đổ khi tôi mất đi người chị yêu dấu, người duy nhất mà tôi biết sẽ luôn thương tôi thật lòng.

Lấy tay gạt nước mắt, tôi nhận ra Văn Kỳ đang đứng cách mình một khoảng không xa, trên tay là cuốn sổ và một bịch xốp nho nhỏ.

Xấu hổ vì chuyện xấu của mình bị phát hiện, tôi vội quay lưng về phía ánh nhìn xúc động của anh ấy.

TA.C5

CHAP 5: XUẤT VIỆN


"Ngày 04/12/2010


Tôi tranh thủ xếp hai cái khăn, cây quạt giấy và chai nước suối vào giỏ trong khi chờ chị hai lo thủ tục xuất viện. Tưởng rằng chị ấy chỉ đi mấy mươi phút. Thật không ngờ mất trọn buổi sáng.


Người ta không cho tôi truyền nước biển nữa vì đã hạ sốt. Nhìn những bệnh nhân khác đang nằm trên giường với vẻ mặt mệt mỏi, tôi thấy mừng vì bản thân không còn phải chịu chung số phận.


Khoảng xế trưa thì Hải Yến quay lại với vẻ mặt bơ phờ. Tuy nhiên, trên môi chị lại là một nụ cười tươi tắn. Giành lấy cái giỏ từ tay tôi, chị ấy hơi cao giọng:


- Về nhà thôi !


Nhưng khi tôi vừa tuột khỏi giường thì chỉ chợt đưa tay ngăn lại.


- Suýt nữa thì quên mất. Hải Oanh, em cầm giỏ này xuống trước cổng đợi chị nhé.


- Chị hai tính đi đâu?


- Chỉ một chút thôi, chút xíu thôi, chị hứa đó.


Có chuyện gì mà trông chị ấy lại vui thế? Hải Yến chạy nhanh xuống cầu thang. Trong khi đó cũng là hướng mà tôi phải đi để ra cổng.


Sao chỉ không đợi mình đi cùng?


Lẳng lặng đeo giỏ lên vai, tôi từ tốn bước xuống lầu. Ánh nắng chói chang trước cửa bệnh viện lập tức khiến hai mắt nổi đom đóm.


Tôi nhìn nghiêng ngửa một lúc rồi lấy chai nước suối ra uống. Trời nóng quá khiến mồ hôi cứ vã đầy trên mặt.


- Xuất viện rồi à? - Văn Kỳ bỗng hiện ra sát bên cạnh, tay khẽ nghiêng cây dù che nắng cho tôi.


- Em đang đợi chị Hải Yến...


- Cho em mượn cái này - Mắt anh ta bỗng nhướn lên trên - Khi nào chị em đến thì gửi cho bác bảo vệ giúp anh.


- Không cần đâu.


- Cứ cầm lấy. Anh không muốn gặp lại em trong đó.


Nói rồi, chàng bác sĩ liền dúi cây dù đen của mình vào tay tôi và mỉm cười.


- Cảm ơn!


Tôi chỉ kịp nói nhiêu đó trước khi anh ấy nhanh nhẹn chuyển áo khoác qua bàn tay không xách giỏ và bước thẳng vào trong.


Một tiếng đồng hồ trôi qua trong nỗi lo lắng và bực dọc. Thế này mà "chút xíu" sao? Lát nữa Hải Yến mà đến, thể nào tôi cũng phải cự với chị ấy một phen.


Mười hai giờ trưa, đứng ngay trước cổng bệnh viện. Nhìn người ta mấy lần đẩy bệnh nhân cấp cứu ra vào làm tôi lạnh toát xương sống. Dù đã cố gắng không để ý đến chúng nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn vô tình để cho vài cảnh máu me đập vào mắt.


Hai giờ chiều, đầu gối tôi mềm nhũng trong khi cơn bực mình thì leo thang đến cực đỉnh.


Bà chị hậu đậu của mình lại gây ra chuyện gì rồi?


Tôi rướn người lên cao để nhìn được xa hơn nhưng vẫn không thấy ai. Mỏi quá nên phải lựa một chỗ trống trãi trên bồn hoa để ngồi xuống. Mấy lần định chạy đi tìm chị ấy nhưng lại sợ lúc chị hai quay lại sẽ không thấy ai. Giá lúc này gọi điện thoại cho chỉ được thì hay lắm.


Nhìn mấy người cầm cái di động đi ra đi vào, nói chuyện ra rả mà thèm. Gom hết tiền của hai chị em chắc chưa đủ mua một cái. Tôi tự cười mình rồi thở dài một cái chua chát.


---o--0--o---


Năm giờ chiều, cái bụng tôi bắt đầu sôi ùng ục, đầu óc cũng không còn tỉnh táo. Sự tức giận giờ đây hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là nỗi lo lắng, lo lắng đến cực độ.


Cây dù gửi lại cho bác bảo vệ từ đời nào vì trời đã hết nắng. Trời hiu hiu với những cơn gió mùa đông se lạnh. Hơi nước phảng phất trong không khí là dấu hiệu của cơn mưa.


Từng đám mây đen từ từ kéo đến, phủ kín cả bầu trời. Tôi co ro nép dưới mái hiên của phòng bảo vệ khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống.


Tiếng lộp độp nhanh chóng được thay bằng âm thanh ầm ầm của màn mưa tầm tã. Tôi vẫn đứng đó, hoang mang nhìn mọi người vội vã chạy đi tránh mưa.


Sáu giờ tối, cơn mưa chỉ còn chút âm ỉ giữa những làn gió lạnh. Mùi bánh tiêu mới chiên tỏa ra từ những chiếc xe bán dạo thơm nức. Đó là món ăn yêu thích nhất của tôi. Nhưng sờ lại trong túi thì nhận ra mình chẳng mang theo xu nào.


Tôi cố mở mắt thật to để không có giọt nước nào lăn xuống. Hải Yến đi đã tám tiếng rồi. Chuyện gì có thể xảy ra với chị ấy? Chẳng lẽ chỉ mau quên đến độ không nhớ tôi đang đợi.


- Hải Oanh - Văn Kỳ bỗng từ trong hối hả chạy ra -...Mau theo anh!


Vừa dứt lời đã kéo lôi tôi vào bệnh viện.


- Chuyện gì vậy?


- Là chị em...

TA.C4

CHAP 4: LẠI LÀ HẮN !


- À, anh ta lại đến kìa - Hải Yến chạm nhẹ vào tay tôi, nhắc khẽ.


Từ xa, một chàng trai mặc áo blouse trắng, mắt đeo kiếng vuông đang từ tốn tiến lại.Trên cổ anh ta đeo một cái ống nghe, túi cài viết đen và tay cầm theo một cuốn hồ sơ bệnh án. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt người đó thì ba chữ "Võ Văn Kỳ" trên bảng tên đã đập vào mắt.


Lại là hắn!


Ba từ đó như muốn nhảy xổ ra từ miệng nhưng tôi đã kịp thời ngăn mình lại.


- Giúp tôi cho em gái cô ngậm cái này - Bác sĩ Kỳ đưa cho chị tôi cây nhiệt kế.


Chỉ chờ chị cúi đầu xuống gần mình, tôi liền nói:


- Người này là em trai của Võ Thế Anh.


- Cái gì? - Chị tôi bắn người dậy.


Rõ ràng cặp kính vuông cùng bộ đồ bác sĩ kia đã thành công trong việc che mắt chị tôi. Nhưng cũng khó trách Hải Yến, báo chí chỉ nhắc đến Văn Kỳ với tư cách một bác sĩ có tài chứ không hề đề cập xuất thân của anh ta. Tôi không biết đó là một sơ sót hay dụng ý gì đặc biệt nhưng rõ ràng, Võ Văn Kỳ không hề có được sự nổi tiếng như anh mình.


- Chị chỉ biết Thế Anh có một cậu em trai chứ chưa bao giờ thấy mặt - Hải Yến thì thào như người hết hơi.


- Vì anh ta có khi nào xuất hiện ở mục Giải trí đâu- Tôi chép miệng trước khi ngậm lấy cây nhiệt kế từ tay chị.


- Chắc em vẫn còn nhớ anh? - Chàng bác sĩ hỏi giọng gần gũi.


Tôi gật đầu nhè nhẹ trong khi mắt lại dán chặt bàn tay có vết sẹo lớn đang thay cho mình một chai nước biển mới của anh ta.


- Anh đoán cơn mưa chiều nay là lí do làm em bị sốt.


Đôi mắt tôi lập tức chuyển từ chai nước biển xuống gương mặt Văn Kỳ. Một cách thật từ tốn, tôi lại gật đầu.


- Xin lỗi vì khi ấy đã làm em hoảng hốt...


Anh ta chậm rãi kéo chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống cạnh giường.


- ...Nhưng lúc đó em gái anh đang bị bệnh. Trong lòng anh chỉ muốn nghĩ cách đưa nó về nhà thật nhanh...


Tôi vẫn không nói lời nào mà chỉ tiếp tục giương mắt nhìn. Thái độ ân cần này quả thật khiến người ta bất ngờ quá đỗi. Có khi nào Văn Kỳ đã nhớ ra điều gì đó?


Chúng tôi im lặng nhìn nhau trong vài giây trước khi con người đó lại mỉm cười:


- Em có vẻ ít nói... - Chàng bác sĩ đưa tay cầm lấy cái nhiệt kế và giơ lên chỗ nhiều ánh sáng - Tình hình khả quan hơn rồi. Hết đêm nay, hai chị em có thể về nhà.


- Thật sao? - Chị Yến chợt thở phào nhẹ nhỏm - Xin cảm ơn bác sĩ.


- Nếu không có gì thì tôi đi đây. Còn rất nhiều bệnh nhân khác đang đợi.


- Vâng vâng, anh cứ đi đi...


- Chúc em sớm lành bệnh - Anh bác sĩ vẫy tay chào lần cuối rồi lẳng lặng quay bước.


Tôi bỗng ngẩn ngơ như người từ cõi tiên rơi xuống. Một người quanh năm khỏe mạnh như mình lại có lúc vào viện vì một trận mưa. Một người mười ba năm không gặp trong chớp mắt lại xuất hiện hai lần liên tiếp trong ngày. Việc quá khỏe mạnh phải chăng đã cướp đi cơ hội gặp mặt anh ta của tôi? Biết trước thế này đáng lẽ nên bệnh sớm hơn mới phải.


- Nè, keo dán miệng em rồi hả? - Hải Yến huých vào tay tôi một cái nhẹ - Hai người nói gì, chị nghe không hiểu?


- Chiều nay, chiếc xe chở anh ta và Võ Tú Nhi suýt đâm vào em...


---o--0--o---


Suốt buổi tối hôm đó, tôi và chị hai nằm trằn trọc trên chiếc giường nhỏ. Mấy lần Hải Yến chồm người dậy để sờ lên trán tôi. Dù chưa ngủ nhưng tôi vẫn giả vờ nằm im, lòng ao ước bàn tay nhỏ bé ấy có thể ở lại lâu thêm chút nữa.


- Con bé ngoan cố ! - Chị khẽ thở dài rồi lại nằm xuống, cố nép người cho vừa cái giường chật hẹp.


Cũng may là mình không mang sợi dây chuyền đó đến đây


Tôi khẽ thở phào trong tâm tưởng. Có lẽ vì anh ta là một bác sĩ nên không thể không tỏ ra ân cần với bệnh nhân. Nếu gặp lại tôi ở hoàn cảnh khác, chắc gì thái độ của người con trai đó vẫn như vậy. Tôi tự đinh ninh với mình như thế.


- Dù ngoại hình em có ra sao... - Những lời của chị như nghẹn lại-...Em vẫn xứng đáng được mọi người đối xử tử tế...


Tuy hai mắt đang nhắm chặt nhưng tôi vẫn nhận ra chị vừa trở mình.


Hải Yến biết tôi vẫn còn thức.


Chị hai nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi.


Có lẽ tôi không nên phản đối việc chỉ làm người đại diện cho mỹ phẩm Ngọc Dung gay gắt như vậy. Có lẽ tôi không nên suốt ngày chỉ biết đến sự nghi ngờ và tự ti của mình. Tôi đã vô tình lãng quên cảm xúc của chị ấy, vô tình làm chị có cảm giác bị xem thường.


Cửa sổ đầu giường lại vang lên tiếng của những giọt mưa. Tiếng mưa nghe thật buồn nhưng giờ đây chúng tôi lại ở bên nhau. Chị hai là người lấp đầy trong tôi mọi nỗi cô đơn và trống trải. Dù mọi thứ đã mất đi, tôi biết mình vẫn còn có chị.


- Chúc chị hai ngủ ngon"

TA.C3

CHAP 3: TÁI NGỘ


Chiều hôm đó, tôi chẳng làm được gì ngoài việc đứng chôn chân bên chiếc bàn gỗ, bần thần ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Đã 13 năm kể từ ngày hôm ấy.


Nếu đem hết mọi việc ra kể với chị thì những đau khổ mà tôi phải gánh chịu có ít đi?


Người phải hận thì tôi lại đem lòng thương nhớ. Nơi phải tránh xa thì chị gái tôi lại dấn thân vào. Không bằng không chứng, tôi biết lấy gì để thuyết phục chị ấy đây.


Từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe thắng gấp. Mấy ngày nay trời cứ mưa suốt làm đường sá không lúc nào được khô ráo. Tiếng mưa rơi rả rích trên mái lại càng buồn hơn.


Dường như có điều gì đó thôi thúc, tôi mở cửa rồi chạy thật nhanh ra ngoài, đội trên đầu cả bầu trời xám xịt.


Sai hết rồi, những điều bấy lâu đều sai hết rồi sao?


Trong mắt chị ấy, mình chỉ là một đứa hèn nhát và ích kỷ.


Nhưng tại sao? Tại sao ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy chị ấy đã nói đúng? Lẽ nào tất cả chỉ là một tai nạn? Lẽ nào sự nghi ngờ chỉ là cái cớ mà bấy lâu nay tôi vẫn bám víu để che đậy cho nỗi mặc cảm của mình?


- Này! - Tiếng ai đó bỗng hét lên.


Tôi sững người đúng ngay lúc một chiếc xe hơi vừa thắng lại. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng lập tức đội mưa bước khỏi xe và tiến về phía tôi một cách hùng hổ:


- Mắt mũi cô để đâu lại băng qua đường khi đèn xanh hả?


Tôi khẽ chớp mắt cho những giọt nước đang đọng trên hàng mi rơi xuống. Đầu óc choáng váng và chưa hoàn toàn ý thức được việc gì đã xảy ra. Tiếng nạt nộ của người đàn ông lạ đã làm mọi ý niệm của tôi bay đi đâu mất biến.


Cửa sau bất ngờ mở ra khi chàng trai đưa tay đỡ một cô gái mặc áo choàng đen bước xuống.Vẻ mặt cô ấy khá xanh xao trong khi người con trai lại đeo một thái độ phản đối đầy yếu ớt. Anh ta lặng lẽ nghiêng cây dù về phía người đi bên cạnh rồi dịu dàng choàng tay qua vai cô gái.


- Chú Hà, đừng to tiếng với cô ấy như thế - Người con gái nói thật khẽ.


Ánh mắt cô ta không nhìn tôi mà cũng chẳng hướng vào người đàn ông vừa cúi đầu bên cạnh. Một cái nhìn vô định và xa xăm thật khó hiểu. Trong khi đó, người con trai bên cạnh vẫn không thôi nhìn cô bằng vẻ mặt sốt ruột đong đầy lo lắng.


- Cô có bị thương chỗ nào không? - Cô gái mỉm cười hỏi


- Tôi không sao.


Cô ấy bỗng quay mặt vào vai người con trai rồi che miệng ho mấy tiếng. Tiếng ho nhỏ nhưng đầy vẻ khó chịu. Như chỉ chờ có nhiêu đó, anh ta liền dúi cây dù vào tay người đàn ông đứng bên cạnh rồi khom người nhấc cô gái lên khỏi mặt đất:


- Đã nói trời mưa thì em ở yên trong xe đi mà. Chú Hà, chúng ta về nhà nhanh thôi.


Đợi hai người họ chui vào trong, chú tài mới nhanh nhẹn đóng cửa, xếp dù rồi chạy đến chỗ tay lái. Tôi giật mình bước vội lên lề đường, mắt vẫn cố nhìn qua cửa xe nhòe nước.


Chiếc xe rồ máy rồi phóng đi đã được một lúc lâu mà cảm giác bàng hoàng trong tôi vẫn chưa dứt hẳn. Hai người đó, dù chưa hề xưng tên tuổi nhưng lại không hề xa lạ. Thỉnh thoảng vẫn thấy họ xuất hiện trên mặt báo...


---o--0--o---


Căn phòng không có gì thay đổi so với lần cuối tôi nhìn thấy. Nghĩa là chị Hải Yến vẫn chưa về.


Tôi thở dài rồi thẫn thờ lôi từ trong tủ ra một bộ quần áo. Tấm gương cũ đặt trên bàn một lần nữa lại phản chiếu hình ảnh đen tối. Tôi bỗng thấy mình không chỉ xấu xí mà còn rất xấu xa.


Mái tóc ướt nhèm rủ trên gương mặt không thể che hết vết thương ngày trước. Hàng lông mày thanh tú không đủ sức giấu đi cặp mắt tự ti, trốn chạy.


Mình đã làm gì thế này?


Bộ đồ khô ráo vừa lấy ra vẫn nằm nguyên trên bàn trong khi tôi tự quăng mình xuống giường. Mới đó mà khúc mắc bấy lâu đã được giải đáp.


Anh ta không hề nhớ ra. Anh ta thậm chí không biết mình là ai


Phát hiện nhỏ nhoi ấy không biết vì sao lại khiến tôi rất đau đớn. Sau tất cả những bất hạnh mình gây ra, con người ấy vẫn có thể sống thoải mái như vậy ư? Sau mười ba năm dài chịu đựng, thứ duy nhất tôi nhận được chỉ là ánh mắt thản nhiên đến xa lạ này ư?


- Chuyện cổ tích đều là lừa gạt. Anh mãi mãi không thể là hoàng tử của em - Tôi khẽ lặp lại những lời ca quen thuộc và tiếp tục gậm nhấm nỗi buồn mặn chát trên đầu lưỡi.


Gió lao vào bộ quần áo ướt đẫm trên người khiến tôi phát cóng. Cái chuông nhỏ treo trước cửa thì kêu liên tục. Tôi phải mơ màng một lúc lâu mới thiếp đi giữa không gian chất đầy nỗi cô đơn vắng lặng.


- Làm mất danh thiếp của ba ở đâu hả?


- Em không nhớ.


- Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào?


- Em không biết.


- Sao hỏi cái gì cũng không biết, không nhớ thế?


- Chị hai - Tôi khẽ mỉm cười trong giấc mơ, bàn tay bấu nhẹ tấm trải giường xa lạ.


- Tỉnh rồi hả em?


Hải Yến đang ngồi bên cạnh với một tay đặt trên cái đầu sắp nổ tung của tôi. Trông mặt chị hình như đã không còn giận nữa, thay vào đó là nỗi lo lắng kì lạ. Lại có chuyện gì làm chỉ không vui ư?


Tôi chớp nhẹ hàng mi cho giọt nước mắt rơi xuống. Màu xanh mờ nhạt lúc đầu dần hiện rõ thành ba bức tường bao bọc. Người ta ở đâu mà đông đúc quá. Ai cũng nằm trên những chiếc giường trắng xếp san sát. Trong ánh mắt đều mang ít nhiều nét ủ dột, đau đớn.


Tôi hơi nhíu mày khi cổ tay chợt nhói đau.


- Nằm im, coi chừng rớt cây kim ra đó - Chị hai lấy tay ấn tôi vào sâu trong gối


- Tại sao em lại ở đây?


- Chiều nay chị thấy em sốt cao quá nên không dám liều.


- Nhưng mình lấy đâu ra tiền để trả viện phí?


- Có người đã thay chị em mình lo việc đó rồi.


- Ai vậy?


- Một anh chàng bác sĩ đẹp trai. - Chị tôi bỗng mỉm cười tinh quái - Anh ta nói là quen biết em.


- Em có quen ai là bác sĩ đâu. Chị coi chừng người ta lầm mình với ai rồi đó.


- Không đâu. Từ lúc em nhập viện, chàng bác sĩ đó đã ghé qua mấy lần. Mỗi lần đều không quên kiểm tra tình trạng sức khỏe cho em.


- Nhưng em đã nhắc chị đừng bao giờ nhận sự giúp đỡ từ người lạ rồi mà.


- Lúc chị hỏi thì mấy cô y tá chỉ nói như thế. Em muốn chị phải làm thế nào? Đợi lát nữa người con trai đó đến, em muốn làm sao thì tùy.


Nghe giọng chị Yến hình như đang dỗi. Tôi biết bản tính khó chịu của mình lại khiến cho chị ấy buồn nữa rồi.


Cả hai chợt rơi vào trạng thái im lặng suốt nhiều phút.


Trong khi chị hai nhìn bâng quơ ai đó đi lại ngoài cửa thì tôi như bị cái quạt trên trần thôi miên. Nó cứ quay và quay liên tục. Còn tôi thì nỗ lực đếm xem trong khi vận hành như vậy, quạt có bao nhiêu cánh.

 photo 123_zps412de85a.jpg