CHAP 96: ĐƠN THÂN ĐỘC MÃ
Tây Châu bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt khá tỉnh táo. Nhìn anh điềm tĩnh cài lại hột nút áo ở cổ tay, Phong có linh cảm hôm nay là một ngày đặc biệt.
- Cảm ơn em – Bàn tay lớn bất ngờ giữ lấy cổ tay Phong – Trước giờ chưa có ai giúp anh làm những việc này.
- Em chỉ bắt chước mẹ – Cô bé xấu hổ tìm cách thoái lui.
Mỗi sáng trước lúc ba đi làm, nó vẫn thường thấy mẹ làm như thế. Hơn nữa thái độ còn có gì đó rất quyến luyến, yêu thương.
- Vậy mẹ có hôn ba trước khi rời khỏi nhà không? – Châu nhẹ nhàng luồn tay qua eo của Phong, kéo sát lại.
- Hình như… không – Cơ thể nó lại được một phen run rẩy.
- Vì họ không muốn để em thấy thôi - Giọng của anh đầy vẻ châm chọc, bàn tay khẽ nâng mặt cô bé – Nam Phong, nhìn anh!
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Phong vẫn nghe theo, đưa ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào mặt Châu. Trông anh có gì đó thật lạ. Cặp mắt kia hình như mỗi lúc một sâu hơn, mỗi lúc một thâm trầm khó đoán. Ẩn chứa trong đó đầy những ưu tư lo lắng. Anh và nó nhìn nhau, cảm giác như mọi thứ đều tan biến.
- Anh sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào để có thể mãi mãi được nhìn thấy em, bà xã yêu dấu – Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại, tạo điều kiện cho khoảng cách giữa hai khuôn mặt mỗi lúc một ngắn dần.
Nụ hôn sâu và mãnh liệt hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây của anh và nó.
Lòng Châu hẳn đang bị đè nặng bởi một vấn đề nào đó. Phong dám cam đoan như vậy.
Nhưng cô bé không biết phải làm sao mới cạy được miệng người đàn ông này. Nếu có thể nói cho nó biết, anh có lẽ đã làm điều đó từ sớm rồi.
Đợi đến khi Phong hít thở không thông, Châu mới luyến tiếc rời khỏi. Ánh mắt tuy chan chứa tình yêu nhưng gương mặt lại đầy vẻ cương quyết. Dường như đang hạ một quyết tâm nào đó.
- Ở nhà, chờ anh về!
Đó là câu cuối cùng Châu nói với Phong trước khi xoay người biến mất.
Lòng nó không hiểu vì sao bỗng dậy lên một mối lo, chỉ muốn chạy theo ngăn anh đừng đi mất…
Ngày mùng ba bắt đầu với không khí nhộn nhịp nhưng đã thoảng vị tiếc nuối. Ai cũng biết là tết sắp qua đi. Dẫu hãy còn mùng bốn, mùng năm...nhưng cảm giác vẫn rất khác biệt. Chưa năm nào Nam Phong lại đón một cái tết nhiều rắc rối như năm nay. Chỉ mấy ngày thôi đã có không biết bao nhiêu là chuyện. Giờ nghĩ lại, cô bé vẫn thấy mọi thứ như một giấc mơ. Tại sao gần đây nó sống mà cứ như người trong mơ thế này?
Tây Châu bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt khá tỉnh táo. Nhìn anh điềm tĩnh cài lại hột nút áo ở cổ tay, Phong có linh cảm hôm nay là một ngày đặc biệt.
Nó lặng lẽ trườn xuống giường, chân đất bước nhẹ nhàng trên sàn nhà bằng gạch. Rồi nó cẩn thận giúp Châu chỉnh lại cổ áo, tay vuốt ve tấm áo khoác đen mềm mại.
Anh đứng yên, đầu hơi cúi về phía cô bé, ánh mắt sáng rực như chỉ muốn thâu hết mọi đường nét trên mặt nó.
- Cảm ơn em – Bàn tay lớn bất ngờ giữ lấy cổ tay Phong – Trước giờ chưa có ai giúp anh làm những việc này.
- Em chỉ bắt chước mẹ – Cô bé xấu hổ tìm cách thoái lui.
Mỗi sáng trước lúc ba đi làm, nó vẫn thường thấy mẹ làm như thế. Hơn nữa thái độ còn có gì đó rất quyến luyến, yêu thương.
- Vậy mẹ có hôn ba trước khi rời khỏi nhà không? – Châu nhẹ nhàng luồn tay qua eo của Phong, kéo sát lại.
- Hình như… không – Cơ thể nó lại được một phen run rẩy.
- Vì họ không muốn để em thấy thôi - Giọng của anh đầy vẻ châm chọc, bàn tay khẽ nâng mặt cô bé – Nam Phong, nhìn anh!
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Phong vẫn nghe theo, đưa ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào mặt Châu. Trông anh có gì đó thật lạ. Cặp mắt kia hình như mỗi lúc một sâu hơn, mỗi lúc một thâm trầm khó đoán. Ẩn chứa trong đó đầy những ưu tư lo lắng. Anh và nó nhìn nhau, cảm giác như mọi thứ đều tan biến.
- Anh sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào để có thể mãi mãi được nhìn thấy em, bà xã yêu dấu – Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại, tạo điều kiện cho khoảng cách giữa hai khuôn mặt mỗi lúc một ngắn dần.
Nụ hôn sâu và mãnh liệt hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây của anh và nó.
Lòng Châu hẳn đang bị đè nặng bởi một vấn đề nào đó. Phong dám cam đoan như vậy.
Nhưng cô bé không biết phải làm sao mới cạy được miệng người đàn ông này. Nếu có thể nói cho nó biết, anh có lẽ đã làm điều đó từ sớm rồi.
Đợi đến khi Phong hít thở không thông, Châu mới luyến tiếc rời khỏi. Ánh mắt tuy chan chứa tình yêu nhưng gương mặt lại đầy vẻ cương quyết. Dường như đang hạ một quyết tâm nào đó.
- Ở nhà, chờ anh về!
Đó là câu cuối cùng Châu nói với Phong trước khi xoay người biến mất.
Lòng nó không hiểu vì sao bỗng dậy lên một mối lo, chỉ muốn chạy theo ngăn anh đừng đi mất…
Phong đã nghe Nhật Hy kể về chuyện của anh Vũ và chị Vân. Lúc anh ấy nói anh và chị nó đã không còn tồn tại trên đời nữa, cô bé thấy trời đất như sụp đổ trước mắt. Nhưng sau khi nghe Hy phân tích ngắn gọn lý do khiến mọi người phải đưa ra quyết định táo bạo này, nó mới có thể chấp nhận sự thật.
Phong còn nhận ra anh ấy đang cố gắng rời xa mình càng nhanh càng tốt. Cô bé không biết nó đã làm sai điều gì lại khiến cho Hy chán ghét như vậy. Ngay cả trao đổi bình thường với nhau ảnh cũng mong rời khỏi nó thật nhanh. Phong thấy rất buồn mà không thể nói cùng ai. Cô bé chỉ biết ngồi im nghe anh kể những điều mà Hy thấy là nó cần phải biết, sau đó lại ngồi im nhìn anh ấy phóng như bay ra khỏi phòng...
Miếng băng trên tay Phong trải qua một đêm đã dính đầy máu. Nó muốn thay một miếng băng khác nhưng lại không thể làm điều đó một mình. Cô bé quyết định xuống phòng Đông Vân để nhờ chị giúp, luôn tiện ghé thăm người chị hung tinh của nó.
Lúc đi ngang qua phòng của anh trai, cô bé định ghé vào thăm Nam Vũ và Quang Minh một lát thì nhận ra cửa phòng đang hé mở. Từ bên trong vọng ra rất nhiều giọng nói. Phong chẳng nói chẳng rằng liền ghé mắt nhìn qua khe cửa. Nhật Hy cũng có mặt trong phòng.
Cả ba người đang ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn lên một "màn hình" làm bằng lớp sương mỏng trước mặt. Những nhân vật trong "phim" đang đi qua đi lại và có cuộc đối thoại khá căng thẳng. Nó quan sát gương mặt của ba khán giả thì thấy ai cũng nhăn nhó và tập trung rất cao độ. Cô bé chỉ thật sự quan tâm đến nội dung của bộ phim khi nó bất ngờ nghe thấy tiếng Tây Châu:
- Đừng cố chấp như thế!
- Không phải bọn này cố chấp mà là anh đang lạc lối.
- Vậy cậu hãy nói cho tôi biết, tại sao chúng ta phải giết chết hung tinh?
- Vì chúng gây tai họa cho con người.
- Nam Vũ và Đông Vân có hại đến ai đâu. Sao không tha cho họ chứ?
- Vì họ là hung tinh - Tiếng ai đó vừa hét lên - Chỉ nhiêu đó thôi là đủ để chết hàng trăm lần rồi.
- Tây Châu, nếu là hung tinh, họ không thể tồn tại nếu không gây ra tai họa.
- Nếu chủ nhân của cô bị chủ nhân Thế Toàn giết chết thì cô có thể làm gì? Còn bản thân Thế Toàn, cậu ta phải đi theo bảo vệ một con người ác độc, suốt ngày chỉ biết tàn hại kẻ khác thì lương tâm liệu có được thanh thản? Những kẻ như thế không đáng tồn tại trên đời. Hung tinh hoàn toàn có thể giúp chúng ta trừ khử họ.
- Bao nhiêu người đã bị bọn man rợ đó giết chết, vậy mà anh có thể quên nhanh như vậy sao?
- Tôi không hề quên. Nhưng việc ai làm người đó chịu. Cậu không thể vơ đũa cả nắm như thế. Chẳng lẽ bạn cậu giết người thì cậu hiển nhiên cũng trở thành kẻ sát nhân hay sao?
- Anh hãy nhớ rằng sự xuất hiện của bất cứ hung tinh nào cũng có nguồn gốc từ cái chết của một người trong số chúng ta. Tưởng tượng ngày nào đó con hung tinh sở hữu hồng tử của Thùy Mai hôm trước lại xuất hiện trước mặt, anh có thể bảo đảm mình sẽ không giết nó không?
- Đương nhiên tôi sẽ giết chết nó. Nhưng không phải vì nó đang giữ hồng tử của Thùy Mai mà vì nó đã giết cô ấy.
- Như vậy thì có gì khác nhau đâu?
- Khác chứ. Không phải hung tinh nào cũng cố tình cướp đoạt tính mạng của chúng ta. Đôi khi điều đó xảy ra với họ như một tai nạn không hề báo trước.
- Nói vậy là nếu gặp phải con hung tinh sử dụng hồng tử của Thùy Mai mà không cố ý thì anh sẽ tha cho nó?
- Cái đó còn tùy vào việc nó chọn cho mình cách sống như thế nào. Tôi không yêu cầu mọi người ngưng mọi hoạt động tiêu diệt hung tinh. Chỉ hy vọng các bạn trước khi ra tay hãy tìm hiểu kĩ. Trong bất cứ tập thể nào cũng có những thành viên tốt và xấu. Chúng ta không nên bôi trắng hoặc tô đen tất cả như thế.
- Đừng tranh luận với cậu ta nữa - Giọng Nguyên Khánh chợt vang lên - Thùy Mai chẳng còn ý nghĩa gì đối với Tây Châu đâu.
- Anh nói vậy là ý gì? - Tâm Giang lập tức vặn lại.
- Ai cũng biết bây giờ cậu ta với Nam Phong mới là một cặp. Sắp tới còn định cho ra đời mấy đứa con giống cha mẹ nó như đúc.
- Đừng lôi Nam Phong vào chuyện này - Châu trở nên giận dữ
- Có con ư? - Mọi người bắt đầu lao nhao - Anh ta nói Tây Châu sắp có con ư?
- Tây Châu, điều Nguyên Khánh vừa nói có phải là sự thật không?
- Đó là việc riêng của tôi.
- Anh điên rồi. - Giang bỗng la lớn - Cát tinh không thể có con được.
- Không thể chứ không phải là không được phép. Tôi không muốn mọi người tiếp tục bàn luận về chuyệnnày. Hãy quay lại vấn đề của chúng ta.
- Không được. Bọn này làm sao có thể bàn bạc với một thủ lĩnh đang mất trí như anh?
- Tây Châu, hãy tự nhìn lại mình đi. Anh có biết bản thân đang làm gì không?
- Tôi tự thấy mình chẳng làm điều gì để phải xấu hổ. Chúng tôi yêu nhau thì có gì xấu xa chứ.
- Không xấu nhưng nếu có con thì không chấp nhận được.
- Tại sao? Cậu nói đi. Tại sao?
- Vì lịch sử trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế.
- Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên thay đổi nó.
- Nói nãy giờ cũng là vì con bé ấy. Anh muốn mọi người thôi truy giết hung tinh chẳng qua cũng vì lo cho Nam Phong và gia đình nó. Anh sợ lúc nó biến thành hung tinh sẽ bị chúng tôi giết chết. Anh buốn bảo vệ con mình nên mới nói vòng vo từ đầu đến giờ.
- Không phải như thế.
- Đừng chối cãi. Nếu không phải Nguyên Khánh tiết lộ sự thật này thì anh sẽ còn giấu chúng tôi đến bao giờ?
- Việc gì tôi phải giấu. Chẳng qua là chưa đến lúc phải nói ra. Nam Phong trở thành hồng tử hoàn toàn không phải do ý muốn của cô ấy. Cổ đã từng cứu rất nhiều người trong chúng ta. Chính cậu cũng là một trong những người được Nam Phong chữa lành vết thương. Nếu một mai cổ phải trở thành hung tinh thì cậu cũng đành lòng ra tay không chút áy náy sao? Một cát tinh lấy oán báo ân như thế có đáng tự hào không? Điều tôi muốn nói là không chỉ một mình Nam Phong, Đông Vân hay Nam Vũ mà còn rất nhiều sinh vật khác bị biến thành hung tinh mà bản thân họ cũng không hề mong muốn điều đó. Chúng ta không đủ khoan dung, độ lượng để che chở cho những người bất hạnh đó ư? Họ không những không gây ra rắc rối mà còn có thể giúp ngược lại cho ta. Việc đó thì có gì xấu đâu chứ.
Tiểu Vân ác độc đã quay lại rồi đây hắc hắc. Truyện cũng sắp hết rồi. Tận hưởng những giây phút cuối nào. Mười chap nữa là end nhá. CHúc mọi người cuối tuần vui vẻ một lần nữa. Xin chào và hẹn gặp lại vào thứ Hai!
Hì hì, chuyện hay nắm ss àk! Em xin cái tem nha!Iêu ss nhiều.Iêu cả TC và NP nữa ^^
Trả lờiXóahuhu !!! Nhận Phong bì rùi ...
Trả lờiXóaher her !!! SS Vân đừng ác như trong Pic ANH trước là em chấm cho chị 10 lun đó keke
Trả lờiXóabiết nd thế này tui hong bảo bà post tiếp rồi, làm dập tắt buổi chiều tươi đẹp của tôi. Thương TC quá, cả NP nữa, có 3 ngày tết mà t cũng cảm giác như cả năm. thương thương thương
Trả lờiXóaHu hu. Ai cứu anh Châu của em với đi. Sao để anh ấy một mình đối đầu với cả đám cứng đầu thế này hic hic
Trả lờiXóaMà cái đoạn ss để NP tiễn Np khỏi phòng cứ như sinh ly tử biệt vậy huhuhu
Ss ơi, ss tha cho anh Châu của em nha, đừng đày đọa anh ấy thêm nữa. Anh Châu của em chịu bấy nhiêu đau khổ là đủ rồi
Anh Châu muôn năm hehe - anh ý quả là thần tượng của em mà, ước gì em được như NP có được 1 người yêu như thế hic hic *xúc động*
Trả lờiXóaEm thích nhất cái câu "Vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên thay đổi nó." - cảm nhận được sự kiên quyết và tự tin của anh ý hehe
Chúc ss cuối tuần vui vẻ một lần nữa *nháy mắt*. Truyện này kết thúc thì ss sẽ p0st tiếp truyện khác mà đúng ko? Lúc đó ss cũng được hưởng cảm giác gây ra "tội ác" mà *liếc liếc*
lony: Yêu mình chị thôi bé à. Vì nếu kho6nng có chị thì làm gì có mấy "em" kia cho em yêu chứ hehe
Trả lờiXóaHoangtieuthu: Fic Anh là còn nhân đạo lắm đó nha. Hai người ấy cuối cùng cũng được hạnh phúc mà ^^. Em chấm thang điểm 100 đi. Chứ 10 thì ít quá >.<
Hermione: Chia buồn với bà về buổi chiều không như ý nhé. Mấy chap sau bà nên lửa lúc nào buồn buồn hãy vô đọc. Chứ không lại mất vui hihi
Giang: hết truyện này chắc chị nghỉ một thời gian. Nhưng chắc chắn sẽ quay lại sớm nhất có thể ^^ Cảm ơn bé ngày nào cũng chúc chị ngày tối lành nghen =.=
Ss Vân ơi, em đốt ba cây nhang cho anh Hy sẵn rồi. Bây giờ em đốt tiếp chín cây nữa. Sáu cây cho anh Châu và NP. Ba cây còn lại là dành cho người làm em phải đốt sáu cây trước á >.<
Trả lờiXóaSS ráng viết truyện mới nhanh nhanh nha. Cho tụi em vào đọc tiếp. Yêu ss nhiều...
ss nhatoanh : 3 cây cho người làm ss phải đốt 6 cây là ai thế, có phải .... không ss *cười gian* =]]
Trả lờiXóass vân : chúc hoài ko biết chúc gì nên có nhiêu đó làm hoài á ='=
@ all : cuối tuần hạnh phúc =]] (cái này mới nè ss)
huhuhuhuhu. lâu rùi mới vào nên em cm gộp lun. anh nhật hy nhà em sao mà khổ quá zị? huhuhuhu nhìn anh í bùn mà em khóc theo lun :(( ss ác với anh hy nhà em quá, nếu anh ý không đk ở bên chị nam phong thì ss cho anh ý quên hết về chị nam phong đi. để anh ý khổ thể này đau lòng lắm :(( tên khánh đó như thế mà ss vẫn không để anh châu hay anh hy giết chết đi, còn để sống làm j` chớ. :(( hy vọng 10 cháp cuối của ss sẽ mang lại mùa xuân cho anh hy nhà em
Trả lờiXóa