CHAP 92: BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Tây Châu vội vàng đi tìm Thế Toàn. Anh ta lúc này chẳng khác gì con thú dữ bị thương. Nếu gặp phải Nguyên Khánh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu xét về lí thì không thể trừng phạt Khánh vì lí do này. Dù sao hắn cũng chỉ ra tay xử lí một hung tinh, kẻ vốn được mọi người cho rằng “sinh ra là để bị cát tinh giết chết”
Anh lướt đi chậm rãi trên mặt đất trải đầy lá khô, cặp mắt sáng rực rọi vào bóng tối để tìm kiếm. Nếu Thế Toàn muốn giết Nguyên Khánh thì chắc chắn cậu ta sẽ tìm đường đến đây. Châu tuyệt đối không thể để Toàn làm điều trái đạo lí đó. Một cát tinh không bao giờ được phép giết hại đồng loại của mình, cho dù là vì lí do gì đi nữa.
Phía trước mặt bất ngờ vang lên tiếng động nho nhỏ.
Tây Châu vừa đến nơi đã thấy Toàn đang nấp trong bụi cây, cánh cung bạc đã được giương sẵn. Nguyên Khánh ngồi cách đó không xa, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang rình rập. Hắn hình như đang nói chuyện với ai đó trong bóng tối. Tấm lưng rộng hơi khom đã hoàn toàn che giấu tất cả.
Không gian yên tĩnh càng như bị đốt nóng bởi sự tập trung cao độ nơi Toàn.
Vút
Mũi tên bay ra mang theo tất cả căm hận.
- Đừng ! – Châu bất ngờ lao tới và vươn dài tay chụp lấy nó.
- Khốn kiếp. Sao anh lại cản tôi? – Toàn tức tối hét lên.
Vừa phát hiện ra động tĩnh, Khánh lập tức giấu nhanh vật gì đó vào trong áo rồ lao tới bóp cổ anh,nhấc lên khỏi mặt đất:
- Cậu muốn giết tôi?
- Nguyên Khánh, mau bỏ Thế Toàn ra – Tây Châu nắm chặt lấy tay hắn, giật mạnh.
Toàn lập tức rơi xuống đất với gương mặt đỏ gay, hai tay ôm lấy cổ.
- Anh tránh ra! Tôi phải giết thằng khốn này. Chính nó hại chết Lưu Thủy. Chính nó là kẻ đã giết chết cô ấy.
- Người đã chết rồi. Cậu làm thế liệu có ích gì?
- Tôi không cần biết.
Toàn vừa nói xong đã nhảy xổ vào Nguyên Khánh. Hai bên giằng co qua lại rất quyết liệt. Tây Châu thấy tình hình căng thẳng liền nhảy vào can ngăn. Nhưng hai người đó không ai có ý dừng tay. Nỗi oán hận trong lòng Toàn đang chất ngất. Muốn cậu ấy bỏ qua cho Thập Tam Thái Bảo thì đúng là chuyện khôn tưởng. Còn bản thân Nguyên Khánh, trong lòng vốn nuôi sẵn mối thù với Châu, nay cũng muốn tìm người để trút giận. Họ càng đánh càng hăng, không còn nhớ gì tới chuyện xung quanh nữa.
- Thế Toàn, mau dừng tay – Châu dùng tay tách hai người đó ra, miệng hét lớn – Đừng đánh nữa, Nguyên Khánh
- Tránh ra !
- Cút đi !
Hai người cùng hét lên và tiếp tục lao về phía đối phương, trên mặt chẳng còn đọng lại một chút lí trí. Sự hiện diện cùng lời khuyên răn của Châu thật sự chẳng có chút giá trị nào với họ. Cả hai đều như những con thú điên giận dữ, chỉ muốn giết và giết.
- Mau dừng tay - Tây Châu tức giận phóng người lên cao, dùng chân đá cho mỗi người một phát làm rung chuyển trời đất.
Nguyên Khánh cùng Thế Toàn lập tức văng ngược về sau, nằm ngã ngửa trên mặt đất, cách vị trí lúc đầu mười mấy thước.
Rượu mời không muốn lại cứ muốn uống rượu phạt. Đã vậy đừng trách anh sao quá nặng tay.
- Rõ ràng là cậu ta sinh sự trước – Khánh chỉ tay vào mặt Toàn hét lớn.
- Nhưng hắn giết người vô cớ. Lưu Thủy có làm nên tội tình gì đâu.
- Thì ra là vì con ả hung tinh đó. Tôi có lầm lẫn gì về thân phận của nó không ta?
- Tao không cho phép mày xúc phạm cô ấy.
- Vậy sao? Xem ra giữa hai người có quan hệ rất thân thiết. Một cát tinh lại phải lòng hung tinh à? Nực cười quá đi mất.
- Đủ rồi – Đến lượt Châu nạt.
- Tây Châu, đừng quên hắn ta chính là người muốn làm hại Nam Phong và giết chết con anh – Toàn vẫn ngoan cố cãi tiếp.
- Việc đó tôi không cần cậu nhắc.
- Đồ vong ân. Tôi giúp hai người dọn dẹp đống dơ bẩn đó mà không một lời cảm ơn à?
- Mày gọi ai là “đống dơ bẩn” HẢ? – Thế Toàn vừa định chồm tới thì Nguyên Khánh đã bị Tây Châu đấm một phát ngã lăn ra đất.
- Anh…???.– Khánh lồm cồm đứng dậy, lồng lộn phun ra hai cái răng dính máu vừa bị anh đánh gãy - Giỏi lắm Tây Châu. Anh dám đánh tôi vì con nhóc đó à?
- Lần sau hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói – Châu vừa dứt lời đã hạ tiếp một cú thứ hai
Từ đầu tới giờ anh đã cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng tên khốn này lại không ngừng tìm cách thử thách ngưỡng chịu đựng của Châu, liên tiếp khiến cho anh chỉ muốn xông lên, vặn cổ hắn ngay lập tức.
- Nơi nào có cô ấy, trong phạm vi một trăm mét, đừng để tôi thấy mặt cậu. Nếu không... - Châu dồn sức vung mạnh tay về phía một cây cổ thụ gần đó.
Tiếng nổ lớn vang lên, cái cây lập tức nát vụn thành một đống bụi. Mặt đất rung chuyển khiến Thế Toàn vừa lảo đảo đứng dậy đã lại ngã lăn ra đất.
- Không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy. Hôm nay dù có chết tôi cũng phải…
- Đủ rồi! – Tây Châu nhanh chóng dùng hai cánh tay khóa chặt lấy Thế Toàn đang tìm cách xông tới – Đừng sinh sự với hắn nữa.
- Anh đủ nhưng tôi thì chưa. MAU TRÁNH RA!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đủ ư? Ai nói với cậu ta là bấy nhiêu đã đủ làm anh hả giận?
Ân oán giữa Châu và Nguyên Khánh dù có tính cả trăm năm cũng chưa hết. Nhưng việc gì cũng phải có chừng mực. Nếu Toàn cứ tiếp tục hành xử theo cảm xúc như thế thì chỉ gánh lấy họa sát thân.
- Cậu muốn sớm ngày đoàn tụ cùng cô ấy phải không? Được, để tôi chỉ cho cách ý nghĩa hơn...
Nói rồi, anh lạnh lùng bước đi, tay lôi theo Thế Toàn đang ra sức vẫy vùng phía sau, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
- Cứ chờ đó – Khánh bỗng hét lên – Tôi sẽ công khai sự thật này. Đến lúc đó, xem các người làm sao mà sống yên ổn
- Anh nghe hắn nói gì không? Hắn đe dọa chúng ta kìa. Trời ơi Tây Châu, mau bỏ tôi ra. Tôi phải giết chết hắn. Thằng khốn kiếp...
Khi đã rời khỏi khu rừng và đến một nơi cách chỗ ấy thật xa, Châu mới chịu buông tay khỏi người Toàn.
- Anh thật hèn nhát. Tại sao lại đứng ngây ra mà nghe thằng khốn đó chửi mình chứ.
- Đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu ra sao? – Tây Châu thất vọng quay mặt đi, hai tay đút trong túi.
Toàn đang định cãi lại thì bỗng nhận ra vòng băng trắng trên tay Châu đã nhuộm đỏ từ lúc nào. Từng giọt máu đỏ tươi đang tiếp thay nhau lăn xuống. Có lẽ lúc anh ấy cố ngăn Thế Toàn và Nguyên Khánh đánh nhau đã vô tình khiến cho vết thương bị động.
- Hiểu gì chứ? – Toàn gầm gừ với một chút tội lỗi – Nếu người phải chết là Nam Phong…
- Tôi sẽ bắn nát hồng tử thằng khốn ấy – Châu trả lời không chút do dự, ánh mắt sáng rực ghim vào khoảng tối trước mặt – Nhưng cậu thì khác. Cậu có khả năng làm điều đó sao?
- Anh xem thường tôi? – Toàn tức khí túm lấy cổ áo anh – Dù có chết, tôi cũng không làm một thằng đàn ông hèn hạ.
- Lúc Lưu Thủy còn sống, cậu vì sợ người khác biết chuyện của mình nên lúc nào cũng phải tìm cách để che giấu. Bây giờ, cổ vừa ra đi thì cậu đã đổi ý muốn công khai với tất cả mọi người rồi sao?
- Tôi không định nói cho ai biết. Chỉ cần giết chết thằng khốn đó thì nó mãi mãi vẫn là một bí mật.
- Cậu nghĩ mọi việc đơn giản như vậy ư? Trong khu rừng đó có không biết bao nhiêu là sinh vật, chỉ cần cậu ra tay giết chết Nguyên Khánh thì tin này sẽ lập tức lan truyền khắp nơi. Mọi người sẽ để yên cho một kẻ giết hại đồng loại của mình như cậu sao? Lưu Thủy luôn nhẫn nhịn và chờ đợi là vì cái gì? Chẳng qua cổ muốn để cậu được tiếp tục tận hưởng cuộc đời làm cát tinh vinh quang của mình.
- Tôi mặc kệ. Vì cô ấy, có bị ghét bỏ và xa lánh tôi cũng chấp nhận.
- Nực cười – Tây Châu bỗng mỉm cười mỉa mai – Nếu can đảm như vậy thì sao cậu không làm điều này sớm hơn? Tại sao lúc cô ấy còn sống, cậu không cùng cổ bỏ đi và sống một cuộc đời bình yên? Niềm kiêu hãnh của cậu quá lớn nên mới không thể chấp nhận cuộc sống suốt ngày phải lẩn trốn. Bây giờ, người thì đã chết rồi. Việc làm đó liệu có còn ý nghĩa gì không?
- Tôi chỉ muốn trả thù cho người yêu của mình. Tôi muốn an ủi vong linh cô ấy. Như vậy cũng là sai trái ư?
- Đúng vậy – Châu liền quay phắt lại – Nếu cậu muốn Lưu Thủy được an nghỉ thì hãy tự lo cho mình thật tốt đi. Tôi tin đó là điều cô ấy luôn theo đuổi dù là lúc còn sống hay đã chết. Hãy có trách nhiệm với bản thân, cho dù cậu làm điều đó vì người khác.
- Nhưng hắn biết hết rồi. Tôi có muốn sống yên ổn cũng không còn được nữa.
- Việc đó cứ để tôi lo.
- Anh định làm gì?
- Cậu cứ đợi đến buổi họp ngày mài sẽ biết. Dù sao những chuyện này cũng không thể giấu mãi được.
- Đang nói về chuyện của tôi hay anh thế? – Toàn đã bắt đầu hơi nguôi.
- Cả hai. Đông Vân và Nam Vũ đều trở thành hung tinh rồi. Nam Phong lại đang mang thai. Nếu không sớm làm rõ ràng mọi chuyện chỉ khiến sự việc trở thêm rắc rối.
- Anh không sợ mọi người sẽ giết họ sao? Cái thằng Nguyên Khánh đó không bao giờ chịu bỏ qua cho bất cứ con hung tinh nào. Có nó thêm dầu vô lửa, anh sẽ rất khó tìm thấy sự đồng tình.
- Biết thế nhưng tôi vẫn phải thử. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không để ai làm hại đến gia đình mình.
- Gia đình? – Thế Toàn bỗng bùi ngùi, cặp mắt đỏ càng long lanh nước – Anh coi họ là gia đình của mình rồi sao? Ngay cả khi Đông Vân và Nam Vũ đã không còn là con người.?
- Cậu về trước đi – Châu lại lạnh lùng bỏ đi – Mai nhớ có mặt và đừng làm điều gì dại dột nữa đấy.
- Tây Châu – Anh ấy bỗng gọi với theo.
- Chuyện gì?
- Tay anh chảy máu kìa - Dù nỗi đau còn thấm đượm, Toàn vẫn không ngăn được sự cảm kích và quan tâm của mình đối với thủ lĩnh - Nhớ băng lại…
- Biết rồi.
- Tây Châu – Toàn lại réo gọi.
- Gì nữa? – Anh ấy đứng lại làu bàu.
- Cảm ơn anh đã… ra mặt vì tôi…
Mai post tiếp chap 93 nha mọi người. Kể từ chap 94 nên chuẩn bị bom. Nhà Tiểu Vân đã trang bị đủ dụng cụ chống bom rồi ^^ Một tuần mới vui vẻ nhé!
Gia đình - từ này ý nghĩa nhất trong chap này ý ss ơi, em là em thương anh châu quá đi, em tin chắc anh Châu sẽ bảo vệ dc gia đình của mình ^_^
Trả lờiXóaMà ss ơi em ghét cái tên NK đó quá đi à, mau mau cko hắn chết đi *hung hăng*
Em là em chuẩn bị sẵn sàng vũ khí hết rồi ss mà lạng quạng em quăng ngay vào, đến lúc đó ss đừng có hối hận đấy nhé *chớp chớp*
Chúc ss ngày mới tốt lành!
aaaaaaaaaaaaaa temmmmmmmmmmm trời ơi lần đầu tiên giựt được tem ở nhà TV haha sung sướng quá đi mất =))
Trả lờiXóasax vừa post xong cái cm lại thấy lòi ra cái cm của pe1Giang là sao TT__TT hic hic puồn 5s, ta đi chuẩn bị bom đạn + vàng mả đây ~.~ để dành cho TV, ta mà thấy NP hay TC gặp chuyện gì bất trắc là .... hừm TV xong đời đấy nhá :P
Trả lờiXóaẶc ặc, đe dọa ghê quá. Sau khi post hết truyện này em trốn ss ạ >.< Đâu ngu gì mà ở lại cho ss với bé Giang ném bom em chứ hehe, Mà nếu vô tình dính thiệt thì ss nhớ đốt nhiều nhiềm vàng mả cho em ss nha ^^
Trả lờiXóaGiang: Thanks bé nhiều. Hôm nay TV rất vui vẻ hehe
Ss Vân ơi, em đề nghị ss stop cho anh Châu dễ thương như thế đi. Ss mà cứ làm em thích anh ấy như vậy, lỡ cuối truyện ảnh gặp chuyện gì chắc em băm ss ra cho cá ăn luôn quá hic hic
Trả lờiXóaEm giống Giang, khẩn thiết đề nghị ss giết cái tên NK ấy đi. Chướng tai gai mắt quá à. Mà không biết người hắn nói chuyện là ai ta????
từ chap 94 cả nhà chuẩn bị B52, tên lửa ..v.v. nếu SS Vân còn ác thì đừng tránh mọi người nhẫn tâm nha (>.<)
Trả lờiXóass vân : hôm nay có chuyện gì mà ss vui thế ạ? em thì đang buồn đây >.< tự dưng thấy buồn miên man >.<
Trả lờiXóass lamnhi : em zí ss tập hợp lực lượng chuẩn bị chiến đấu nha *chớp mắt*
Giang: Thì hôm nay chị sửa xong hết truyện TVPV nên rất phấn khởi. Chỉ còn post lên và làm mấy cái hình nửa thôi ^^ Bởi vậy mới vui. Mấy ngày rồi đi học lu bu quá. Đã vậy còn post tới hai chỗ >.< Tham nên khổ
Trả lờiXóahehe ss giỏi mà lo gì ^_^ hajzz h` em chỉ mong sớm dc đi học ở nhà mãi cứ như kẻ vô công rỗi nghề ý rồi bùn vu vơ >.<
Trả lờiXóa