Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

TVPV.C95



CHAP 95: TÔI YÊU MỘT NÀNG HUNG TINH


Trời đã rất khuya nhưng Quang Minh lại chẳng hề thấy buồn ngủ. Anh đã ngồi bên giường Vân được mấy tiếng rồi. Mà chị thì vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại. Hình dáng xấu xí kia thật sự khiến Minh cảm thấy khó nghĩ.


Cả trăm năm qua, chỉ cần thoáng nhìn thấy dáng vẻ này ở đâu, anh đều lập tức ra tay tiêu diệt. Trong đầu chưa từng nghĩ ra lí do gì để tha mạng cho chúng. Vậy mà bây giờ, ông trời lại nhẫn tâm khiến người con gái Minh yêu thương trở thành thế này. Sự căm ghét cùng nỗi yêu thương thật sự không thể cùng tồn tại. Anh không thể không yêu Đông Vân. Vậy chỉ còn cách không căm ghét hung tinh như trước. Nhưng điều này đối với Minh vốn là không thể.


Khổ sở vò rối mái tóc vẫn hay được chải chuốt của mình, trí nhớ bắt đầu nhắc nhở anh về một cái tên quen thuộc. Phi Vũ, cô nàng hung tinh có quan hệ đặc biệt với cậu bạn chí thân của Minh. Nếu không có cô ta, Nam Vũ đã sớm không còn trên đời này nữa.


Anh không thể phủ nhận sự cảm kích của mình đối với cô gái này. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Cô ta vẫn cứ là một hung tinh. Nếu hôm ấy không chết đi, vô tình để Minh gặp phải, anh nhất định cũng không buông tha. Làm gì có hung tinh nào không duy trì mạng sống bằng cách gây ra tai họa. Sự tồn tại của chúng ngay từ đầu đã là một thứ tội ác.


- Minh… - “Con hung tinh” trên giường bỗng mấp máy gọi, hai bàn tay đầy vuốt trong vô thức cũng nắm chặt – Minh…


Những đốm sáng nhỏ bay ra, trả lại cho anh một Đông Vân dịu dàng, xinh đẹp. Hàng lông mày thanh tú đang nhăn lại đầy khổ sở. Dòng nước trong suốt trào ra từ khóe mắt chị cứ như liều thuốc độc dành cho người ngồi cạnh. Minh nhớ đến hôm mình bị tấn công, con quái vật ấy dường như cố tình buông tha anh. Minh đáng lẽ phải sớm nghĩ ra chính nó đã phát ra tiếng động để mọi người tìm thấy anh.

Trên đời này chỉ có Đông Vân là người thương yêu và quan tâm Minh nhiều nhất. Ngay cả khi bị mẩu tinh thạch kia khống chế, tình cảm ấy trong chị vẫn tìm cách vùng dậy, không ngừng lo lắng và bảo vệ Minh. Đông Vân còn vì anh mà chấp nhận dấn thân vào thế giớ mà chị vốn luôn sợ hãi. Chuyện hôm nay anh ra đi, mãi mãi không trở về có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Minh biết trái tim mong manh của chị rất khó để chấp nhận điều này. Nhưng Vân vẫn ở bên anh, nén lại trong lòng mọi nỗi lo lắng.


Nay, muốn Minh vì Vân mà giảm đi sự căm ghét đối với hung tinh, thiết nghĩ anh không có quyền từ chối. Càng không được cho phép mình viện ra bất cứ lí do gì để khước từ.


- Anh đây – Minh nhanh chóng đem chị ôm vào lòng – Anh đây mà…


Đông Vân xinh đẹp loáng một cái lại biến mất. Thay vào đó là một con hung tinh đen đúa nằm trong vòng tay khiến anh suýt nhảy xuống đất. Nhưng dòng nước mặt trên mặt nó đã giữ lấy cơ thể Minh, khóa chặt tay anh quanh cơ thể xấu xí, kì dị. Con quái vật này căn bản chính là Đông Vân.


- Thật trớ trêu – Minh khổ sở nhìn xuống – Anh không thể bỏ rơi em vì lý do nhỏ nhặt này… anh thật sự rất cần em…


- Minh…


Lần thứ ba cái tên này vang lên từ môi Vân cũng là khi chị lấy lại hình dáng cũ của mình.


“Cô ấy hoàn toàn có thể kiểm soát được diện mạo của bản thân” Ý nghĩa đó lóe lên trong đầu Minh như ý một chiếc phao cứu hộ vừa xuất hiện trước kẻ sắp chết đuối.


Nhưng con hung tinh xấu xí trong chớp mắt đã quay trở lại khiến anh như bị dội nguyên gáo nước lạnh. Có điều, nó lại là một con hung tinh đang run rẩy, nước mắt trào ra làm ướt đẫm khuôn mặt.


- Em đừng khóc – Minh cẩn thận dùng bờ môi ấm áp của mình lau đi những giọt lệ - Đừng khóc nữa mà bảo bối…


Cứ mỗi lần Vân khóc là tay chân anh lại trở nên bủn rủn. Đây đúng là thuốc độc, là khắc tinh của Minh rồi.


- Anh…


Cái đầu đầy gai nhọn của con vật biến mất. Hai bàn tay đầy vuốt cũng trở lại thon thả và trắng trẻo.


Vân bối rối tìm cách thoát ra khi nhận thấy giữa mình và Quang Minh gần như không còn một chút khoảng cách. Từng hơi thở nóng hổi liên tục phả vào mặt khiến chị hít thở không thông.


- Anh – Vân dùng cả hai tay để kháng nghị - Cho em dậy.


Dáng vẻ thẹn thùng này mới thật làm Minh thấy say mê. Làn da trắng ửng hồng quả thật xinh đẹp hơn cái màu đen xấu xí kia gấp trăm, gấp vạn. Mái tóc dài cạ qua lại dưới cổ anh cũng êm hơn mấy chiếc gai gấp tỷ tỷ.


- Nằm yên đi – Minh sung sướng ôm lấy Vân chặt hơn – Em làm đau vết thương của anh.


- Thật ư?


Lời hăm dọa với chị quả nhiên rất có giá trị. Vân vừa nghe xong đã thu hồi hai tay đặt trước ngực.


Đầu óc chị thoáng chút mơ màng, khó hiểu. Những sự việc đã xảy ra hình như đều bị tráo tung trật tự. Tại sao Vân lại nằm đây? Quang Minh muốn làm gì lại cùng chị ở trong tư thế mờ ám như thế? Lần cuối cùng Vân còn tỉnh táo hình như chỉ vừa bước ra khỏi phòng Nam Vũ.


- Mẩu tinh thạch ấy đã tìm cách kiểm soát linh hồn em – Minh thở dài trước cái nhíu mày của chị.


Có lẽ Nhật Hy nói đúng. Đông Vân sớm muộn cũng phát hiện ra mọi việc. Chi bằng ngay bây giờ giải thích mọi chuyện. Minh muốn kiểm soát được cơn sợ hãi của Vân. Thông tin do anh cung cấp dù sao cũng chính xác và an toàn hơn là từ miệng một ai đó.


Những lời lẽ đầy yêu thương và lo lắng cứ thế từ tốn lọt vào tai Vân không sót một chữ. Vòng tay lớn chưa phút nào rời khỏi người chị dù chỉ một giây ngắn ngủi. Việc theo dõi nhiệt độ cùng số lần hít thở của Vân đối với Minh không phải điều gì khó khăn. Vấn đề nằm ở chỗ anh không biết phải làm sao để có thể khiến chúng ổn định.


Đặc biệt là khi Vân biết người khiến Minh bị thương lại chính là chị chứ không phải ai khác. Cơ thể mềm mại trong chớp mắt đã trở nên cứng đờ. Bàn tay anh cứ xoa rồi lại xoa hai bên vai Vân như muốn giúp chị sưởi ấm.


- Dù sao thì từ nay…em sẽ trường sinh bất tử. – Minh cố tìm ra hướng nghĩ tích cực - Chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.


- Một ngôi sao có tuổi không hả anh?


Giọng nói run run cho Minh biết Vân đang cố tỏ ra là một người dũng cảm. Điều này không hiểu vì sao lại khiến lòng anh rất đau.


- Có, nhưng lúc đầu thôi.


- Vậy sau đó thì thế nào?


- Trong vài ngày kể từ lúc được hình thành, cát tinh thường “lớn” lên rất nhanh. Điều này phụ thuộc nhiều vào sự tin tưởng mà họ nhận được. Sau đó, việc phát triển sẽ bắt đầu chậm lại cho tới khi chủ nhân chết đi. Lúc đó ngôi sao trở thành một cát tinh tự do và không phải quay về trời nữa.


- Vậy là sau khi chủ nhân không còn nữa, cát tinh không “lớn” tiếp được sao?


- Ừ, họ cứ sống như vậy hết năm này qua năm khác. Lúc đó chẳng ai thèm tính tuổi nữa. Mọi người chỉ dựa vào khoảng thời gian một ngôi sao từ khi hình thành đến lúc chủ nhân của nó mất đi để xác định vai vế thôi. Tuổi thọ của con người chính là điều kiện quyết định mức độ “già trẻ” của cát tinh. Nếu một ngôi sao có chủ nhân qua đời quá sớm thì nó mãi mãi vẫn cứ là một đứa con nít. Nhưng vì tốc độ phát triển cứ giảm dần từ năm này qua năm khác nên hầu hết bọn họ đều trở thành cát tinh tự do khi còn rất “trẻ”.


Nếu trò truyện có thể khiến tâm tình Vân tốt hơn thì Minh sẵn sàng ngồi đây nói chuyện với chị tới sáng.


- Chủ nhân của Tây Châu có còn sống không? Có khi nào cậu ta phải…


- Nghe mọi người nói ông ta mất lâu rồi. Tây Châu không tới hạn quay về trời đâu…


“Cô bé này, bây giờ lại đi nghĩ cho cả em gái” Minh nhịn không nổi liền cúi đầu hôn lên trán Vân một cái.


Cái giật mình co người của chị khiến anh rất thích. Dù không phải là lần đầu tiên họ gần gũi nhau thế này nhưng Vân luôn như vậy, lúc nào cũng thẹn thùng, xấu hổ. Mọi cử chỉ đụng chạm của Minh đều có thể làm tim chị đập nhanh, khiến da chị thay đổi gần như ngay lập tức.


- Vậy còn em thì sao? Em có thể lớn nữa không?


- Đối với hung tinh, thành hình ở độ tuổi nào thì sẽ “đứng lại” ngay chỗ ấy.


- Vậy là em mãi mãi vẫn là con nhỏ mười tám tuổi?


- Không. Em phải nói là mình sẽ giữ mãi vẻ thanh xuân này. Tư tưởng và tình cảm, theo thời gian phải lớn lên chứ.


Vấn đề này lại khiến chị quan tâm hơn cả việc bị biến thành một sinh vật vừa xấu xa lại vừa xấu xí kia. Đang trầm tư suy nghĩ, Minh bỗng giật mình nhận ra bàn tay thon dài của Vân đang vân vê gì đó trên cánh tay mình.


- Em nhìn gì vậy?


- Tối hôm đó… - Chị như muốn tìm thấy chút gì đó của vết thương cũ - …Có phải anh rất đau?


- Tối hôm đó? – Minh thoáng ngờ ngợ - Tối hôm đó anh mê man, còn biết gì đau đớn nữa – Dứt lời đã ôm chặt lấy Vân – Hiện tại, nếu em muốn chuộc lỗi cũng không phải là không có cách.


- Làm sao? – Đôi mắt ngây thơ mở to nhìn anh


- Cho anh hôn một cái đi.


Chẳng cần chờ chị trả lời, anh ấy đã nhanh chóng dùng tay nâng cằm của chị lên, âu yếm đặt lên đôi môi đỏ hồng một nụ hôn.


Cả nhà ơi, giờ mọi người muốn Tiểu Vân post tiếp chap nữa luôn không? Hôm nay post hai chap thì ngày mai nghỉ. Không thì hôm nay một chap, mai một chap. Ai có ý kiến gì thì nói nha. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.


9 nhận xét:

  1. ha ha bua ni minh vao dau ah.ok.cho xin tem nha.bua ni post lun di ban.it wa doc ko da gi ca

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh: Bạn là ai thế??? >.< Hay là bạn mới ta???? ^^ Đợi tới chiều xem ý kiến cả nhà thế nào. Nếu nhiều người muốn post tiếp thì trong chiều mình sẽ đăng chap 96 luôn ^^

    Trả lờiXóa
  3. Tình cảm của anh Minh với chị Vân cũng ấm áp không thua kém gì NP zí anh Châu hé hehe

    Cái chuyện p0st truyện thì ss p0st lúc nào cũng được ạ, lúc nào ss rãnh rỗi ý em thì giờ nào cũng vào xem truyện được hết á hehe

    Chúc ss cuối tuần zui zẻ nha ^_^

    Trả lờiXóa
  4. thui để mai post tip ss Vân ơi!!! Không Mai lại không vó cái j` mà đọc ... hjc ...

    Trả lờiXóa
  5. post luôn đi Tiểu Vân ơi, hjc, mai đi học cả ngày, sợ ko có thời gian đọc. mình chẳng biết làm thế nào để hiện tên cả.

    Trả lờiXóa
  6. post tiếp đi " ss" ơi, đang đến mấy cảnh lãng mạn, hay k chịu nổi. post tiếp đi nha "ss". "Em" yêu "ss" nhiều ^.^

    Trả lờiXóa
  7. Nặc danh: Bạn chọn nhận xét với tư cách Tên/URL á. Bạn nhập tên vào. Còn URL để trống cũng không sao đâu ^^

    hermione: Cái cmt của bà làm tui hoa mắt nhé, ặc ặc. Mà làm ss của bà cũng được. Tui khoái.
    Qua chap sau, mọi người chuẩn bị tinh thần đi hehe

    Trả lờiXóa
  8. 1 lần thôi bà ơi, gọi thế tổn thọ đấy. hehe. bà già độc ác

    Trả lờiXóa
  9. Hay quá, Tiểu Vân ơi,post tiếp đi nhaz.

    Trả lờiXóa

 photo 123_zps412de85a.jpg