CÂY ĐA GIÀ - TẬP 9
Đông Nhi mơ màng tỉnh giấc. Cái cảm giác
đó thật không giống bình thường chút nào. Tám năm qua nó chưa bao giờ rời khỏi
giấc ngủ một cách nhẹ nhàng như thế. Nó thấy như mình không phải vừa ngủ dậy,
mà giống như… vừa chết đi một lúc lâu.
Nó mở mắt ra. Khung cảnh hiện ra trước mặt
càng khiến đầu óc nó rối tung lên. Cũng là căn phòng màu xanh biển, nhưng tuyệt
nhiên không phải phòng của nó. Phòng này không có cái tủ hay bàn học, trống
hoác.
- Con bé tỉnh rồi kìa, tỉnh rồi!
Nghe tiếng mẹ, Đông Nhi mới giật mình nhìn
sang phải. Ba mẹ nó đang ngồi trên một cái sô pha kê sát cửa sổ gần đấy. Điều
đó làm nó thêm ngạc nhiên và khó hiểu. Đây là chỗ nào? Tại sao nó lại nằm đây?
Sao có cả ba mẹ nó nữa?
- Đông Nhi, con thấy sao rồi? – Mẹ nó ngồi
xuống mép giường cạnh nó, hỏi. Mái tóc tém quăn quăn của bà có vẻ hơi lù xù hơn
bình thường. Giọng ân cần và ngọt ngào ấy làm nó thấy ngờ ngợ.
Đông Nhi lắc đầu. Nó vẫn đang bận thắc mắc
và dáo dác nhìn quanh. Bên ngoài ô cửa sổ nhỏ, màn đêm đã buông xuống, chiếc
đồng hồ trên cái cửa ra vào chỉ tám giờ rưỡi. Nó nhận ra nơi cổ tay phải mình
có một cây kim cắm sâu vào, nối với một cái ống dài trong suốt. Truyền nước
biển ư? Nó đang ở bệnh viện…
- Con bất tỉnh gần được hai ngày rồi. Cuối
cùng con cũng chịu tỉnh dậy.
- Con có còn thấy mệt hay khó chịu gì
không?
Đông Nhi cứ lắc đầu. Nó cố nhớ lại. Phải
rồi, mọi người mắng chửi nó, nó vào phòng khóa trái cửa, khóc, ở lì trong đó
hai ngày liền. Có lẽ nó đã ngất xỉu vì kiệt sức và được đưa vào bệnh viện. Giờ
nó vẫn thấy yếu, mệt, không muốn ngồi dậy hay làm bất cứ việc nào khác. Những
lời nó vừa nghe là cái quái gì vậy? Một âm mưu mới sao?
- Con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Cuốn “Nhật
ký và tình yêu” đã được xuất bản sang nước láng giềng rồi đó, con không phải lo
lắng gì nữa đâu. – Mẹ vuốt nhẹ mái tóc nó, mỉm cười bảo.
- Xuất bản được sao? – Nó hỏi, giọng vẫn
vô hồn, thật thấp và nhỏ. Con bé đưa đôi mắt thăm thẳm nhìn bà.
- Vừa mới xuất xưởng sáng nay thôi. Ngày
mai ba mẹ sẽ đem đến cho con xem. – Ba nó đáp.
Đông Nhi lặng im, nhìn lên trần nhà trắng.
À ra vậy. Nó đang được đối xử như một “đứa con tội nghiệp” bị tâm thần, “ba mẹ có lỗi với con, ba mẹ đã quá chú tâm
làm việc mà không phát hiện ra bệnh tình của con sớm hơn”. Thật nực cười!
Không ngờ sau những chuyện đã qua, họ đồng ý cho xuất bản “Nhật ký và tình yêu”
sang nước ngoài. Nó thầm nghĩ, tiền và danh tiếng bao giờ cũng là những thứ có
ảnh hưởng to lớn nhất đối với những con người kia.
- Tội nghiệp Kỳ Vân. – Mẹ Đông Nhi thở
dài, nhắc tới kẻ nó không bao giờ muốn quan tâm – Con biết không, chị con vừa
điện thoại từ Nha Trang về. Nó lại thất bại nữa rồi, chẳng biết đã là lần thứ
mấy... – Bà lắc đầu, trong khi nó thì mừng thầm : “Gieo nhân nào gặt quả nấy” – Chị con xinh đẹp thế mà… Đúng là
bọn người không có mắt.
Nó còn cầu cho chị ta sẽ vĩnh viễn không
thể hoàn thành ước mơ của mình.
Ngày thứ nhất sau khi tỉnh lại của Đông
Nhi trong bệnh viện chỉ có thể diễn tả bằng một chữ : chán. Nó không có gì khác
ngoài quyển truyện của chính mình : “Nhật ký và tình yêu” bằng tiếng Hoa. Nhà
xuất bản đã đưa tác phẩm nó viết đến với độc giả Trung Quốc và Đài Loan. Đây là
tác phẩm thứ hai của nó có được vinh dự đó. Tác phẩm trước là “Linh hồn quỷ dữ”
nay càng được đưa đi rộng rãi hơn. Đây là điều duy nhất làm nó thấy được an ủi.
Doanh thu từ việc xuất bản sách là không nhỏ. Với số tiền hiện có, gia đình nó
có thể mua một căn biệt thự và sống an nhàn ở đấy cho đến lúc chết. Nếu tiếp
tục như thế này tới một hai năm nữa, chắc nó sẽ dễ dàng rời khỏi địa ngục.
Một ngày trôi qua, nói là chán nhưng cũng
không phải là chán quá sức chịu đựng với nó. Nó đã quen cảm giác này rồi, thậm
chí là rất nhiều “loại hình” chán khác nhau. Hôm ấy quả là hỗn hợp của nhiều
“phong cách” chán. Châu Giang có tới thăm nó hết buổi sáng, tuy điều đó không
giúp nó vui lên. Ba mẹ nó không đến lâu. Nhưng mỗi lần thế là nó lại thấy phát
ói. Kỳ Vân hoàn toàn không xuất hiện.
Ngày thứ hai đến và cũng là ngày chủ nhật.
Buổi sáng, Đông Nhi ngồi trên giường, lưng tựa vào gối, mắt nhìn mông lung, vô
định, im lặng. Nó đã thấy khỏe hơn nhiều, có lẽ nó đi lại được. Nhưng nó không
muốn đi. Đi đâu, để làm gì, có gì vui cơ chứ? Nó thầm nghĩ hôm nay sẽ còn tệ
hơn hôm trước. Chủ nhật đồng nghĩa với việc ba mẹ nó không phải đi làm.
- Đông Nhi này. – Mẹ nó ngồi xuống giường,
nắm lấy bàn tay nó, dịu dàng bảo – Con hận ba mẹ, mẹ biết. Nhưng còn… Có phải
con đã quên Kevin rồi không?
Oán ghét, nó chỉ ngồi yên, không đáp, cũng
không thèm nhìn người bên cạnh.
- Hai năm nay tại sao con im lặng thế? Sao
con không nói gì hết vậy?
Nó vẫn im lặng.
“Vậy
là bà chưa hề đọc truyện của tôi, bà chỉ nghe người ta nói mà thôi!”
Nó muốn hất bàn tay đó ra, nhưng cố nhịn.
Bà đã tự nghĩ thế, cho nó một kịch bản thì nó sẽ diễn thật hay màn kịch này. Hai
năm qua nó đã không cãi lại một câu hay nhắc gì liên quan đến Vĩnh Trường.
- Khi con khỏe lại, chúng ta đi du lịch
dài ngày nhé!
Đông Nhi đưa mắt nhìn mẹ.
- Đã lâu rồi con không được đi chơi đúng
không nào? – Bà mỉm cười – Con cứ giải lao, xem như nghỉ dưỡng một chút cho lấy
lại tinh thần và sức khỏe. Nhìn con kìa, ốm nhách như suy dinh dưỡng. Cao hơn
một mét sáu mà chỉ có gần bốn chục ký.
- Đi đâu? – Con bé hỏi, lòng ngờ vực.
- Chúng ta đi Nha Trang. Cũng khá lâu hai
chị em không gặp nhau mà.
Tin lạ lùng đó khiến nó không thể không
suy nghĩ. Mẹ nó sẽ không bao giờ lại để nó có cơ hội đến gần anh ấy như thế.
Không đời nào! Chẳng lẽ bà thật sự nghĩ nó đã hoàn toàn quên đi anh ấy, không
còn chút tình cảm gì ư? Con người ấy có thể nghĩ vậy sao? Nó không tin. Bà ấy
mong là như thế, xem ra còn hợp lý. Thăm chị nó ư? Buồn cười! Nó thấy đời đẹp
hơn từ lúc Kỳ Vân lên đường tìm kiếm cơ hội khởi nghiệp người mẫu, tạm thời
“buông tha” cho nó, cụ thể nhất là chuyến đi Nha Trang kéo dài đã hơn hai tháng
nay. Mẹ nó thật sự không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu?
- Kỳ Vân đang buồn bã, thất vọng, thấy con
tới thăm, hẳn nó sẽ vui lắm. – Mẹ Đông Nhi nở nụ cười tươi như đang tưởng tượng
ra cảnh “sum họp” của hai đứa con gái làm nó nổi da gà hết cả tay - Con có muốn
gọi điện cho Châu Giang nói chuyện không?
Nó lắc đầu.
- Con thật là… Chẳng biết ai khác ngoài
cái cô bé đó! – Bà tặc lưỡi – Tại sao thế?
Đông Nhi muốn nói với mẹ nó : “Đáng lẽ chẳng có ai cả”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét