ẢO - TẬP 58
Lời
đáp của Hải được thốt ra với giọng điệu có vẻ khinh miệt đối với người mà cả
hai đang nói tới :
-
Chuyện vớ vẩn, em đừng bận tâm.
-
Hình như từ hồi đi học em thấy cô ta đã thích anh rồi.
-
Cô ta ? – Anh cười khẽ - Em không thích Nhật Oanh ?
-
Dĩ nhiên là không. Cô ta hẳn là còn để ý anh rồi, nếu không thì tới tận bệnh
viện để tìm anh làm gì ?
Quang
Hải thở dài giải thích :
-
Ba anh từ lâu đã muốn thành thông gia với nhà Nhật Oanh. Em biết đó, gia đình
Nhật Oanh cũng sở hữu một công ty lớn.
Mối
ghen tức của Bảo Nhi với người bạn cũ này giờ lại cao thêm ngàn trượng nữa. Cô
nghiến răng, hỏi :
-
Nhật Oanh có khó chịu với sự xuất hiện của em không ?
Nói
ra câu này, thái độ nơi Quang Hải cũng chẳng mấy dễ chịu:
-
Có. Cô ta tới chính là để làu nhàu về chuyện đó.
Bảo
Nhi chợt giật thót :
-
Có khi nào Oanh biết chuyện em ở đây không ?
-
Nếu cô ta quay lại bệnh viện tìm anh lần nữa thì có lẽ là biết.
-
Nếu ? Cô ta không gọi điện thoại để tìm anh à ?
-
Gần đây cô ta chỉ nói đi nói lại mãi chuyện mong muốn của ba anh. Nên anh không
bắt máy nữa.
Có
thêm gia đình của Quang Hải nhúng tay vào, Bảo Nhi cảm thấy Nhật Oanh có cái
lợi thế lớn hơn mình rất nhiều. Không nói về chuyện tình cảm, xét một số phương
diện khác, cô ta thật sự rất xứng đôi với Quang Hải, vừa xinh đẹp, có khả năng
chơi nhạc cụ giống anh, quan trọng hơn hết là con nhà giàu có, rất môn đăng hộ
đối, đúng như điều họ luôn mong mỏi. Bảo Nhi không quen biết Nhật Oanh đủ nhiều
để phán xét tính tình của cô ta, nhưng ngoài tình yêu giữa mình và Quang Hải
ra, Nhi ngậm ngùi thấy bản thân trong mắt ba mẹ anh không có gì hơn được Oanh
cả.
Hít
sâu rồi thở ra một hơi dài, Bảo Nhi bâng quơ nói :
-
Vậy Nhật Oanh là tình địch của em…
Quang
Hải sửa lại lời cô ngay một cách rất kiên định và rõ ràng :
-
Em đừng đặt cô ta lên ngang hàng với mình như vậy. Nhật Oanh không bao giờ có thể làm tình địch của
em cả.
Nhận
thấy rõ sự phân chia rạch ròi ranh giới giữa mình và Nhật Oanh trong lòng Quang
Hải, Bảo Nhi thấy vui lên ít nhiều. Tuy nhiên, cô thấy không vui là ở chỗ anh
đã có thể ngủ với một cô gái mà mình không có tí yêu thích như thế, Bảo Nhi
thực không dám tưởng tượng hết khi ở Mỹ, Quang Hải đã hư hỏng đến mức nào.
-
Thôi nào, dậy ăn sáng đi. – Anh hôn âu yếm lên đỉnh đầu cô – Anh còn phải đi.
Tối nay anh sẽ về nhà với em.
Nhưng
Bảo Nhi vẫn chưa chịu buông :
-
Trên cái giường này không có vết tích của cô gái nào khác đó chứ ?
-
Không. Em là cô gái duy nhất đặt chân tới giang sơn này của anh.
-
Em không muốn thấy cô nào đặt một ngón chân vào nhà của anh hết.
Mỉm
cười mãn nguyện, Quang Hải lại giục :
-
Được rồi, em phải tin tưởng anh đi chứ. Dậy, chuẩn bị ăn sáng nào.
Vẫn
còn rất tức tối và hậm hực, Bảo Nhi chui ra khỏi chăn mà lòng không thôi tưởng
tượng ra đủ điều về Quang Hải và các cô gái mà anh “không nhớ nổi”. Trước lúc đứng dậy, cô còn làu bàu :
-
Em ghét anh !
Bật
cười lần nữa, Quang Hải đưa tay nựng bầu má Bảo Nhi một cái :
-
Đừng ghét anh nữa. Anh đã thú thật hết với em rồi, không còn gì nữa đâu.
Cô
đang bực bội như thế mà Hải còn ranh mãnh vỗ một cái nhè nhẹ vào mông Bảo Nhi
ngay lúc cô mới vừa đứng dậy và quay lưng về phía anh. Đã vậy bàn tay đó còn không
chịu rời đi nhanh chóng như cô đã tưởng mà nấn ná lại lâu hơn mức cần thiết.
Trừng mắt nhìn Quang Hải, phát sôi gan lên được vì cái nụ cười nửa miệng của kẻ
đối diện, cô “trả đũa” anh bằng một cú đánh mạnh vào vai, rồi hờn dỗi bỏ đi vào
nhà tắm.
Cô
buộc lòng thừa nhận với bản thân rằng Quang Hải không còn là cậu học trò hiền
lành ngày xưa nữa rồi. Nghĩ tới Nhật Oanh, Bảo Nhi càng sôi gan ứa máu không
cách nào chịu đựng được.
Ngồi
vào bàn ăn, Bảo Nhi ngạc nhiên thấy trên bàn, ngay trước mặt mình, chỉ có một
tô cháo thịt bò duy nhất. Cô ngơ ngác ngẩng nhìn Quang Hải – bấy giờ đang đứng
ở ngay phía sau :
-
Anh ăn rồi sao ?
-
Ừ. Bây giờ anh phải chuẩn bị đi đây.
Vừa
nói dứt câu, Quang Hải đã cúi thấp, vòng hai cánh tay qua trước ngực Bảo Nhi,
ôm quanh cô một cách đầy thân mật làm cho Nhi không kịp trở tay, cũng chẳng kịp
chuẩn bị tinh thần trước. Nhưng chỉ sau một vài giây ngượng ngùng, cô cũng đã
thích sự gần gũi này, và nắm lấy cánh tay anh. Hơi xoay nghiêng đầu, Bảo Nhi
chạm phải Quang Hải áp má vào mặt mình, tiếng thì thầm của anh đi vào tai cô
thật gần :
-
Ở nhà nghỉ ngơi rồi đợi anh nhé ! Nhớ không được bỏ bữa cơm đó.
-
Bà giúp việc của anh khi nào tới ?
-
Bà ấy tới rồi, đang ở trong phòng khách thì phải.
-
Lỡ bà ấy hỏi gì em thì biết làm sao ?
-
Em nghĩ bà ấy dám hỏi à ?
-
Chừng nào anh mới về ?
-
Khoảng sáu giờ.
Bảo
Nhi nhăn mặt :
-
Sao trễ vậy ?
-
Anh thấy có người còn làm việc tới bảy giờ, nhiều hôm là chín giờ nữa kia. –
Quang Hải nói bóng gió.
-
Em đâu có giống anh ! Chiều nay em muốn thay đồ thì lấy cái gì để mặc đây ?
-
Đồ của anh trong tủ bên trái em thích lấy cái nào cũng được.
Cô
chu môi, nũng nịu hỏi :
-
Anh lại bắt em ăn mặc như vầy nữa sao ?
-
Có sao đâu. Trông em rất xinh mà !
-
Xinh cái gì đâu chứ ! – Nhi đánh nhẹ vào tay anh.
-
Thôi, ăn sáng đi nào. Anh phải đi đây.
Sau
khi nói lời chia tay rất ngọt ngào, Quang Hải âu yếm hôn lên má Bảo Nhi. Cô
sung sướng mỉm cười đón nhận cái hôn đầy tình cảm, rồi tiễn anh rời khỏi nhà.
Thật ngoài dự đoán của Bảo Nhi, phương tiện của anh là một chiếc xe hơi đen
tuyền, rất sang trọng và lịch lãm. Nó trông không hề giống với những chiếc xe
hơi cô có thể dễ dàng bắt gặp ngoài đường. Nhìn theo chiếc xe, cô thầm ước sẽ
có lúc mình được ngồi vào trong đó, quan trọng hơn hết là cùng với Quang Hải,
chứ không phải ai khác.
Chỉ
mới dậy một lát đã thấy mệt, Bảo Nhi nhanh chóng đi trở vào trong nhà, định
bụng sau khi ăn sáng sẽ tiếp tục đi ngủ để sớm khỏe lại. Nào ngờ, cô gặp phải
bà giúp việc đang ở trong bếp. Đó là một phụ nữ tuổi độ tứ tuần, vóc dáng khá
to con và khỏe mạnh với nước da ngăm đen, mái tóc dài loăn xoăn. Với khuôn mặt
tròn, trông bà có vẻ hiền lành, nhưng Bảo Nhi vẫn thấy ngại không thể tả khi
xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng hiện tại. Cô gượng gạo gật đầu, mỉm
cười chào bà ấy khi ánh mắt hai người chạm nhau, và bà cũng đáp lại bằng cách
tương tự. Không cần phải bổ đầu bà ấy ra, Bảo Nhi cũng biết rõ người ta nhìn
vào hẳn là đang nghĩ ra rất nhiều điều mà có lẽ cô và Quang Hải đã làm suốt đêm
qua. Nghĩ tới chuyện đó, cô tự đỏ mặt.
Sợ
Khánh Huy sẽ lo lắng và bắt đầu nghĩ lung tung, Bảo Nhi dành ra ít thời giờ để
nhắn tin cho anh, báo rằng hôm nay mình vẫn chưa khỏe nên nghỉ làm ở nhà ngủ,
xin lỗi anh vì mấy hôm nay không trò chuyện tí nào với anh cả. Viết ra những
dòng chữ này vào thời điểm hiện tại, Bảo Nhi thấy mình có vẻ thật giả dối, vì
lòng cô không thể quên chuyện Quang Hải đã nói về lá thư. Dĩ nhiên trái tim Bảo
Nhi hết chín phần rưỡi đã tin tưởng Hải, nên bao nhiêu nghi ngờ và oán hận đều
đang chầm chậm được trút lên đầu Khánh Huy. Bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ
ràng, nhưng cô không thể điều khiển chính mình suy nghĩ khách quan hơn về Quang
Hải và bớt đổ tội cho Huy. Thấy Khánh Huy trả lời bằng một cái tin mà mình
không nhất thiết phải trả lời lại, cô cứ mặc kệ đó rồi lên giường đi ngủ. Nhưng
sau đấy, nghĩ thế nào lại sợ Quang Hải sẽ tình cờ thấy cái tên Khánh Huy hiện
lên trên màn hình lúc anh gọi đến mà mình chưa kịp tắt máy, Bảo Nhi quyết định
đem điện thoại giấu xuống dưới gối.
Bảo
Nhi nhờ bà giúp việc gọi mình dậy khi giờ cơm trưa tới, và lại chui vào giường
của Quang Hải đánh một giấc. Chỉ cần nằm xuống, bất kể giờ nào, Bảo Nhi cũng
ngủ được ngay. Tuy nhiên, giấc ngủ của cô không tốt lành cho lắm, vì cái đầu
Nhi lúc này đang hỗn loạn quá nhiều suy nghĩ và lo âu. Nhiều giấc mơ chẳng hay cứ
đeo bám theo cô mãi. Trong những giấc mộng đó có cả Quang Hải, Khánh Huy, lẫn
gia đình của Hải, những người đã từng dành cho Bảo Nhi cái nhìn không chút
thiện cảm khi thấy cô tỏ ra gần gũi với con trai họ.
Dùng
xong bữa trưa, Bảo Nhi có dành ra chút thời gian ngồi xem ti vi ở phòng khách,
rồi lại nghĩ mình cần ngủ tiếp. Tuy nhiên, vì đã ngủ quá nhiều, nên giờ cô lại
chẳng ngủ được nữa. Thế nên, Bảo Nhi ra phòng khách tìm một quyển sách trên kệ
để đọc, một cách giải trí nhẹ nhàng cũng là để nghỉ ngơi. Hôm nay, vì không còn
cách nào khác, cô tiếp tục phải mặc quần áo của Quang Hải. Nhi đã tự chọn lấy
cho mình áo sơ mi trắng của anh và một chiếc quần tương tự cái hôm trước. Lần
đầu mở tủ đồ phía bên trái của anh ra xem, Bảo Nhi thấy hơi choáng, ngẫm về mấy
thứ đồ bộ của mình ở nhà mà thấy có chút xấu hổ. Cái tủ này chỉ chứa toàn những
thứ đồ mặc nhà và quần áo thể thao của anh, nhưng với Bảo Nhi thì chúng vẫn tề
chỉnh và đẹp đẽ hơn những gì cô nghĩ rất nhiều. Đây là một yếu tố điển hình cho
cô thấy rằng sự cách biệt giữa cô và Quang Hải thật sự có tồn tại. Có một phút
chùn lòng, Bảo Nhi đã nghĩ rằng có lẽ anh nhìn vào những người giống như cô và
sẽ thấy họ quê mùa lắm. Câu nói “bông hòa
lài cắm bãi cứt trâu” lại hiện lên trong đầu Nhi.
Ít
ra thì Quang Hải đã không chèn ép cô quá đáng khi anh đã rất tế nhị bảo bà giúp
việc chuẩn bị tiếp cho Bảo Nhi những thứ nội y cần thiết để thay đổi. Hơn nữa,
Bảo Nhi mừng nhất là bà ấy đã xếp lại và để ở trên bàn gỗ trong phòng, chứ
không trực tiếp đưa cho cô. Nhi không thể tưởng tượng ra mặt mình sẽ đỏ lên đến
cỡ nào nếu tình huống đó xảy đến. Ngồi xem ti vi một mình, Bảo Nhi có hơi ngứa
ngáy tay chân vì đã khá lâu không được viết truyện lấy một chữ, độc giả trên
mạng chắc cũng ngạc nhiên vì thấy cô “mất tích không dấu vết”, chẳng đăng thêm
tí gì lên mạng cả. Lòng Bảo Nhi thấy thật rối rắm khi cô vừa mong mình chóng
khỏe để được quay lại cuộc sống bình thường, vừa mong mình có thể ở lại đây lâu
thật lâu. Bảo Nhi mơ mộng tưởng tượng ra một ngày mình sẽ là nữ chủ nhân của
ngôi nhà này. Đó sẽ là một cái kết thật mĩ mãn, thật tuyệt vời cho cô và Quang
Hải, và cho cuộc đời Bảo Nhi nói riêng nữa.
Không
hề sai hẹn, Quang Hải đã về tới nhà lúc gần sáu giờ và được Bảo Nhi chào đón ở
phòng khách. Cũng vào lúc này thì bà giúp việc ra về, trả lại không gian riêng
tư chỉ dành riêng cho hai người. Đứng trước Quang Hải, Bảo Nhi hơi tần ngần với
mong muốn được ôm lấy anh một cái thật tình cảm để đón Hải về nhà, nhưng lại
còn ngại. Rốt cuộc, cô chỉ nắm lấy cánh tay Hải, mỉm cười và thúc :
-
Anh vào tắm đi, rồi ăn cơm với em.
Nhìn
ngắm Bảo Nhi một lúc, anh thì thầm :
-
Anh đã bảo là em mặc quần áo của anh trông rất xinh rồi mà.
Câu
nói đó cũng làm cho cô thấy thích lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét