ẢO - TẬP 60
Bảo
Nhi đã ngủ rất ngon, không một giấc mơ nào quấy rầy, cũng chẳng âm thanh nào có
thể đánh thức cô dậy. Cô chỉ tình cờ thức giấc lúc trời gần sáng, có lẽ vì
thuốc đã hết hiệu lực. Lúc ấy, Bảo Nhi thấy rất khoan khoái với cơn mê vừa qua,
thầm nhủ nếu hôm nào mình cũng ngủ như thế thì thật tốt.
Bảo
Nhi trở mình và đưa tay dụi mắt, định xem đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc. Tuy
nhiên, chỉ vừa xoay trở một chút, cô đã mơ hồ nhận ra một cảm giác lạ lùng.
Chiếc nệm êm và cái chăn ấm áp đang nhè nhẹ cọ vào làn da mỏng theo từng cử
động của cô. Chẳng những vậy, khi vừa quay người sang phía bên kia, Bảo Nhi đã
lại giật mình vì chạm phải một cái gì đó mà cô nhớ là không hề tồn tại ở đó
trước khi mình thiếp đi.
Trong
cơn kinh hoàng, Bảo Nhi suýt nhảy bật ra khỏi giường khi nhận ra cùng một lúc
hai sự thật khủng khiếp. Thứ mà cô vừa chạm phải không xa lạ chút nào, mà đó
chính là Quang Hải. Từ bao giờ cô không hề biết, anh đã nằm trên chiếc giường
này, trong cùng tấm chăn với Bảo Nhi, vẫn đang say ngủ, để mình trần. Không chỉ
riêng anh, cả Bảo Nhi cũng chẳng còn bất cứ thứ quần áo gì trên thân thể.
Nỗi
sợ hãi lập tức ào tới vây chặt lấy thần trí Bảo Nhi, làm cho tay chân cô run
rẩy và lạnh cóng. Khi mới vừa hoảng hốt ngồi dậy, cô còn run sợ trước cảm giác
hơi ê ẩm, đau rát khác thường ở nơi mà đáng lẽ bình thường chẳng hề có vấn đề
gì và cũng chẳng ai được phép động tới. Vương vãi phía cuối giường và trên sàn
nhà là những quần áo mà cô đã mặc lúc đầu, là những thứ mà Bảo Nhi đã thấy
Quang Hải mặc lúc anh đi.
Như
hóa điên hóa dại, Bảo Nhi cuống cuồng tìm kiếm quần áo che đậy cơ thể đã bị lột
sạch không còn một mảnh vải của mình giữa những dòng nước mắt. Chẳng khác nào
một tên lửa, Bảo Nhi lao ra cửa phòng khách, nhưng đường thoát của cô vốn dĩ đã
chưa bao giờ có, vì ngôi nhà này được thiết lập cửa khóa bằng mật mã. Nếu không
có cái mã đó, cô không thể nào rời khỏi đây nửa bước. Bây giờ thì cô đã cay
đắng hiểu ra, vì sao hắn đưa cô về
lãnh địa riêng của mình, vì sao hắn đưa cho cô lọ thuốc ngủ chết tiệt đó, một
thứ thuốc chết người mà Bảo Nhi đã quá ngây thơ, nhẹ dạ nên mới có thể tin
được.
Không
có cách nào giải thoát cho chính mình khỏi nơi đáng sợ này, Bảo Nhi chỉ còn
biết ngồi thụp xuống chiếc ghế bành trong phòng khách, ôm mặt khóc ròng. Vòng
tay bó gối, cô còn thấy tự ghê tởm chính mình hơn vì nhận ra trong lúc hoảng
lọan chỉ nghĩ đến trốn chạy, mình đã lại mặc vào người bộ trang phục của hắn,
cả người vốn đã đậm thứ mùi hương đó vì bộ đồ này, giờ lại còn nồng hơn nữa.
Nhưng Bảo Nhi không hề có đủ bình tĩnh để nghĩ đến việc đi tìm lại bộ quần áo
của mình, vì cô không thể ngừng khóc trong đau đớn hay ngừng nguyền rủa Quang
Hải được. Cô đã tự lặp lại sai lầm của chính mình, đó là yêu anh, tin tưởng
anh, kết cục là nhận lấy sự thảm hại này, tồi tệ hơn bất cứ thứ gì Nhi có thể
tưởng tượng tới.
Bảo
Nhi hiểu ra quá muộn màng rằng chuyện về lá thư ấy hoàn toàn là bịa đặt, hắn đã
gian trá vu khống Khánh Huy, bất chấp người đó từng là bạn thân của mình. Cái
mà hắn nói là tình yêu dành cho Bảo Nhi cũng không thể nào là sự thật. Nhưng,
không phải chỉ riêng chuyện mất đi sự trong trắng này, Bảo Nhi đang thấy sợ
lắm. Chẳng phải chỉ có máu, cô còn thấy ở nơi cửa mình vương lại một ít thứ gì
nhớp nháp như tinh dịch. Cô nức nở không dám nghĩ tới chuyện trong bụng mình
đang hình thành nên một cái thai mang dòng máu của hắn. Hắn có thể cẩn thận với
những cô gái khác, không muốn để lại hậu quả thì sao lại làm với cô như thế này
? Chẳng cần phải đến lúc chuyện xảy ra mới biết, Bảo Nhi đã hình dung ra được
tương lai rằng, hắn sẽ quẳng tiền cho cô để đi phá bỏ, phủi tay vứt bỏ mọi
trách nhiệm, không chút đoái hoài, quan tâm.
Bao
nhiêu là ý nghĩ rùng rợn làm cho Bảo Nhi càng lúc càng co mình trên chiếc ghế
bành, run rẩy và thổn thức mãi không ngớt. Chẳng quá lâu sau đó, tiếng chân hối
hả từ phía sau nhà vọng ra đã làm cho cô co rúm, chỉ muốn tìm một nơi nào đấy
an toàn để lẩn trốn như vô vọng. Bảo Nhi không nhìn lên cũng biết người mình
hận nhất trên cõi đời này đã ở ngay trước mặt, càng run sợ và khóc thút thít.
Bây giờ cô không ra khỏi đây được, hắn còn muốn làm gì nữa ?
Bàn
tay kẻ đối diện vừa chạm nhẹ vào cánh tay mình, Bảo Nhi đã kinh khiếp và ghê
tởm hất mạnh. Ngẩng đầu nhìn Quang Hải đang ngồi khom trên sàn nhìn mình bằng
ánh mắt đau đớn, ân hận mà hắn đã ngụy tạo rất tài tình, cô không suy nghĩ gì
thêm mà chỉ vung tay tát mạnh vào mặt anh với tất cả nỗi oán hận và căm ghét. Quang
Hải không hề tránh né hay tỏ ra tức giận trước cái tát đó mà chỉ ngồi yên chịu
đòn.
Cô
không thể tin được rằng anh còn có thể mặt dày và tàn nhẫn đến độ giày vò cô
bằng những lời lẽ như thế :
-
Anh xin lỗi, Bảo Nhi. – Quang Hải nói, giọng ra vẻ rất khổ tâm – Anh… anh xin
lỗi.
-
Anh im miệng đi ! – Cô gào lên – Tôi không tin. Anh hãy mau thả tôi ra ! THẢ
TÔI RA KHỎI ĐÂY !
-
Nghe anh giải thích đi, Bảo Nhi. Anh hoàn toàn không cố ý làm như vậy với em.
Bản thân anh còn không biết mình đã về nhà bằng cách nào nữa.
-
Thế anh muốn đổ lỗi cho việc say rượu đấy à ? Phải thế không ? ANH KHÔNG CÓ MÙI
RƯỢU ! Anh là đồ khốn nạn !
Quá
tức giận, Bảo Nhi lại một lần nữa vung tay đẩy mạnh Quang Hải ra xa khỏi mình.
Nhưng anh đã rất dễ dàng lấy lại thăng bằng và lại sáp tới gần, nắm lấy hai bàn
tay cô, nói vội :
-
Anh biết là lỗi của anh. Nhưng anh không hề chủ mưu làm hại em như vậy. Bảo
Nhi, tin anh đi !
-
Bỏ tôi ra ! – Bị anh giữ lấy, chưa chi cô lại thấy sợ hãi, nước mắt chảy dài
trên má – Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa ! Buông ra !
Vẫn
cứ kiên quyết chẳng buông, Quang Hải tha thiết nói, cố nhìn vào mắt Bảo Nhi để
thuyết phục cô tin vào điều mình nói :
-
Em đừng sợ. Anh đã làm, anh sẽ chịu trách nhiệm.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm” ?
Liệu
Bảo Nhi có lầm ? Chính anh vừa nói ra lời đó đấy ư ?
Nhưng
chỉ sau một giây, cô lại kinh hãi nghĩ biết đâu cũng chỉ là lời bịa đặt, nên
tiếp tục gào :
-
Tôi không tin. Từ đầu đến cuối anh chỉ lừa gạt tôi. Là tôi ngu si đần độn nên
mới tin anh.
-
Anh không bao giờ lừa gạt em. Anh nói là anh sẽ chịu trách nhiệm.
Bảo
Nhi vẫn cứ lắc đầu liên tục và khóc nấc :
-
Với những cô gái khác anh cũng làm như thế này sao ? Sao anh lại độc ác như vậy
? Anh có phải là con người không ? Lỡ như có thai thì tôi phải làm sao, HẢ ?
-
Bảo Nhi à, tin anh đi. – Quang Hải vẫn kiên trì – Nếu em muốn, chúng ta có thể
đăng ký kết hôn ngay sáng nay. Nếu em có mang, thì nó sẽ là con của anh một
cách đường đường chính chính.
Nhưng
cho đến giờ, Bảo Nhi vẫn không có đủ bình tĩnh để nghe lọt tai bất cứ lời nào
từ Quang Hải, chỉ mải lắc đầu nguầy nguậy. Thổn thức liên hồi, cô chỉ lẩm bẩm
mãi có mấy câu, tay chân càng lúc càng run lẩy bẩy đến mất kiểm soát :
-
Tôi muốn ra khỏi đây… Thả tôi ra khỏi chỗ này… Làm ơn anh, thả tôi ra…
Mãi
rất lâu sau đó, cho tới tận tám giờ, Quang Hải vẫn không thôi tìm cách thuyết
phục Bảo Nhi tin rằng mình đã không hề chủ tâm gây ra sự việc này, sự thể rốt
cuộc là thế nào anh nhất định sẽ tìm ra cho bằng được. Tuy nhiên, cho đến lúc
đó, cô vẫn không hề có dấu hiệu bình tâm lại hay có chút tin tưởng nào, chỉ một
mực đòi về và khóc mãi không ngớt. Chẳng còn cách nào khác, thấy Bảo Nhi quá
kích động và chỉ biết nghĩ xấu về anh, Quang Hải đành phải đi lấy bộ quần áo cũ
cô đã mặc hôm chủ nhật và đưa Nhi về nhà trọ.
Ngồi
trên xe, Quang Hải hỏi khẽ :
-
Em có muốn uống thuốc hay không ?
Vẫn
chưa hết những giọt nước mắt, Bảo Nhi gật đầu.
-
Không cần thiết phải vậy đâu. – Anh lại nói – Anh đã nói, anh sẽ chịu trách
nhiệm. Lỡ như em có thai cũng chẳng…
Cô
ngắt lời, giọng khản đặc :
-
Tôi muốn uống thuốc.
Biết
không thể thuyết phục được Bảo Nhi, Quang Hải chỉ đành lặng im trên quẵng đường
còn lại. Tấp xe vào bên đường, trước một tiệm thuốc tây, anh ra khỏi xe, tự
mình vào trong đó rồi trở lại với thứ mà cô muốn. Vồ lấy ngay thuốc tránh thai
khẩn cấp, Bảo Nhi nuốt gọn mà chẳng cần đến nước. Tuy nhiên, viên thuốc đó cũng
không hề có khả năng làm tiêu tan biết bao nhiêu là lo lắng cùng sợ hãi hỗn độn
trong lòng cô. Nguy cơ mang thai vẫn còn đó, chẳng qua là đã được giảm xuống
nhiều phần, cái xui xẻo không thể đoán được có đến với cô hay chăng.
Vừa
ra khỏi xe, Bảo Nhi đã đi thẳng, không thèm ngoái lại dù chỉ một lần. Tưởng vậy
là yên, nào ngờ Quang Hải còn nắm lấy cánh tay cô, giữ lại để nói thêm vài lời,
giọng hạ thật thấp :
-
Lúc nào em bình tĩnh lại, chúng ta lại nói chuyện với nhau về việc này, có được
không ?
Chẳng
nói gì, cô thẳng thừng hất tay anh ra, rồi cất bước. Lao mình vào căn phòng nhỏ
tí và tối tăm, đóng sầm cửa, Bảo Nhi nhoài người xuống chiếu, tiếp tục òa khóc.
Chỉ đến lúc này, khi được ở trong chốn ở của riêng mình, cô mới có một chút cảm
giác an toàn, nhưng nỗi sợ sệt không theo đó mà tàn lụi. Dính bầu thì Bảo Nhi
có lẽ sẽ đi phá, đàn ông trên đời này có lẽ cũng còn người chấp nhận một cô gái
không còn trinh trắng, nhưng Quang Hải mà cô hằng nhớ mong, yêu thương thì sẽ
không còn nữa. Đó mới chính là điều làm cho Bảo Nhi đau đớn nhất. Giá như kẻ
làm điều tồi bại ấy là một người nào đó khác, cô sẽ không cảm thấy trời đất sụp
đổ quanh mình như lúc này. Sự vỡ mộng này là một đòn chí mạng, quá đau, quá
nặng nề đối với Bảo Nhi. Cô khóc và nấc đến mức gần như khó thở, tim đập mạnh
liên hồi trong lồng ngực phập phồng vì những cơn thổn thức.
Bảo
Nhi khóc mãi cho đến tận lúc cô vì kiệt sức về thể xác và kiệt quệ về tinh thần
mà thiếp đi ngay trên tấm chiếu cũ kĩ. Có đôi lần, cô mơ màng mở mắt nhìn thấy
ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, nhưng lại không thấy có bất kỳ động
lực nào để ngồi dậy, nên cứ nằm bất động ở đấy, nhắm nghiền mắt để cơn mê lại
đến. Chỉ cần một giây tỉnh táo thôi, cô cũng cảm nhận được cái cảm giác đau đau
đó đã do Quang Hải gây ra còn bám lấy cơ thể mình, để rồi một dòng lệ lại rỉ ra
từ khóe mắt.
Chẳng
rõ bao lâu sau đó, Bảo Nhi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa rất dữ dội, đồng thời
điện thoại của cô cũng réo vang inh ỏi. Lồm cồm bò dậy trong trạng thái rất bực
dọc và khó chịu, cô đột ngột hoàn hồn khi nhìn thấy hai chữ “Khánh Huy” trên
màn hình điện thoại. Nhi sực nhớ ra rằng sáng nay Khánh Huy đã quay về, kết
thúc chuyến công tác. Đoán ra ngay chính anh là người đang gõ cửa ở ngoài kia,
cô bật dậy như có điện, chạy ào ra mở cửa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét