Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

ẢO - Tập 73


ẢO - TẬP 73




Yêu đời với ngày sinh nhật phủ kín bởi những chuyến đi với hai người mình quý trọng nhất, Bảo Nhi quyết định mặc váy ra khỏi nhà. Đây là điều mà cô chỉ thường làm vào những ngày sinh nhật, khi mà tinh thần phấn chấn, lâng lâng. Hôm nay cũng là sinh nhật, nhưng tâm trạng thật khác hẳn với những năm qua. Ngay từ giây phút đầu tiên của ngày mới, chỉ mới mở mắt dậy sau một giấc ngủ dài, Bảo Nhi đã cảm nhận được một làn gió tươi mới thổi vào lòng mình, như thể cuộc đời cô giờ đã được lật sang trang khác. 

Sáng hôm ấy, Khánh Huy xuất hiện rất sớm với một vẻ mặt khá u ám, là sự pha lẫn giữa mệt mỏi và buồn rầu khó diễn tả. Chỉ sau mấy ngày rất ngắn không gặp mà Bảo Nhi hơi giật mình thấy anh xanh xao, hốc hác đi hẳn, tựa  hồ bệnh tình có thể trở nặng hơn vì sự vắng bóng của cô. Hơn thế nữa, dưới đôi mắt còn có quầng thâm sậm màu, khiến cô nghĩ cơn đau ngăn không cho anh có một giấc ngủ yên bình. Vì thời gian còn rất sớm, nên cô để Huy vào trong phòng trọ của mình ngồi chơi một lát. Vẻ xanh tái đó nơi anh làm cho Bảo Nhi tạm thời quên đi nỗi hận chưa hình thành hoàn chỉnh để hỏi han :

- Sao sắc mặt anh kém quá… - Hơi gượng gạo một chút, cô áp bàn tay vào mặt Huy – Anh có uống thuốc, ngủ đủ không ?

Nắm lấy bàn tay, anh mỉm cười, nhưng câu trả lời khó lòng mà tin được, vì ánh mắt anh quá buồn :
 
- Có chứ. Anh không sao đâu. 

- Anh chắc không ? Anh có quầng thâm này…

- Ừ, anh không sao mà.

Thấy Khánh Huy nhìn mình, Bảo Nhi mới hoảng hốt nhớ tới sợi dây chuyền của Quang Hải đang nằm chễm chệ trên ngực, chẳng biết Huy đã trông thấy hay chưa. Lúng túng đưa tay lên vờ như để mân mê, sửa sang gì đó cái cổ áo, cô cố đẩy cho mặt dây chuyền và sợi dây nằm khuất sau cổ áo sơ mi. Trong khi đó, Khánh Huy – chẳng rõ là có để mắt thấy điều gì không – chỉ mỉm cười rất hiền, rất buồn, và đưa cho Bảo Nhi một chiếc hộp gói giấy hoa hình chữ nhật, nhẹ nhàng nói :

- Sinh nhật vui vẻ nhé, Bảo Nhi.

Vừa thấy xót xa tội nghiệp cho Huy, vừa có chút vui mừng khi thấy món quà đầu tiên trong ngày sinh nhật, Bảo Nhi nở nụ cười tươi với anh, vui vẻ đón nhận. 

- Cảm ơn anh. Lúc nào cũng vậy, anh luôn là người tặng quà đầu tiên cho em. – Nhìn gói quà rồi nhìn Huy, cô háo hức quá liền phải hỏi – Em mở ra ngay bây giờ có được không ?

Tuy thế, cô mơ hồ thấy nét mặt Huy không khá hơn lên :

- Em cứ việc. Quà giờ đã là của em rồi mà.

- Vậy em mở đây.

Nói rồi, Bảo Nhi lập tức bóc lớp giấy ở bên ngoài, mở hộp quà. Từ trước đến giờ, quà của Khánh Huy chẳng bao giờ là thứ gì đó quá đắt tiền, nhưng luôn có thể làm cho cô thấy thích thú và vui sướng khi được nhận. Lần này cũng không là ngoại lệ. Như thể đã để ý thấy rằng Bảo Nhi lâu nay không có giày mới, anh đã tặng cho cô đôi giày búp bê màu trắng rất xinh xắn, đáng yêu. Vừa khi ấy, cô lại thấy Khánh Huy lấy điện thoại từ trong túi ra, xem gì đấy, liền ra vẻ tò mò hỏi, dù thật ra không quan tâm mấy :

- Gì vậy anh ? Mới sáng ra đã có người nhắn gì rồi sao ?
- Không. Chỉ là quảng cáo thôi. – Anh gõ nhẹ ngón tay vào trán Bảo Nhi, phì cười – Em nghĩ giờ này có ai nhắn tin cho anh hả ?

Cô nói dối rất tỉnh :

- Em phải đề phòng xem lỡ có cô nào theo anh chứ.

Nghe vậy, Huy lại mỉm cười, đi tới chỗ cái bàn xếp thấp của Bảo Nhi, nói :

- Em mang thử coi có vừa không. – Vừa nói anh vừa để điện thoại lên bàn, còn Nhi thì đã quay lại nhìn đôi giày – Anh để ở đây, em khỏi phải bận tâm cô nào nhắn tin nữa nhé.

Nghĩ tới chuyện trưa nay sẽ đi ăn cùng với Thiên Kim, cô mang ngay vào chân, không phải để thử mà để dùng luôn. Cả hai chiếc giày đều vừa khít đôi chân nhỏ, thật là một món quà hoàn hảo. Chỉ có Huy mới chọn được cỡ vừa vặn đến thế. Ngắm nghía đôi giày rồi nhìn Khánh Huy, bấy giờ mới vừa quay trở lại, Bảo Nhi hỏi :

- Anh thấy sao ? Em mang có đẹp không ?

Huy gật gù đưa một bàn tay lên vuốt má cô :

- Đẹp chứ… - Giọng anh chuyển sang thấp hẳn như một tiếng thì thầm – Bảo Nhi của anh luôn rất dễ thương mà.

Không nỡ đứng nhìn Khánh Huy buồn bã, âu sầu như vậy, cô bước tới gần hơn và sà vào lòng anh, vòng tay ôm quanh thắt lưng. Dù cho không thấy thích, Bảo Nhi cũng áp mặt vào lòng Huy, thủ thỉ :

- Tuần sau, khi nào rảnh, em sẽ bù lại một ngày khác cho anh nhé ! – Cô nói ra mà thấy rõ rằng mình thật điên rồ khi cứ tiếp tục duy trì sự giấu diếm, lén lút này – Đi sinh nhật muộn em cũng vui lắm. Miễn đi với anh là được rồi.

Hai cánh tay Huy cũng âu yếm ghì chặt Bảo Nhi vào giữa lồng ngực, tiếng nói của anh vang lên nho nhỏ bên tai cô :

- Mấy ngày nay, anh thật sự nhớ em quá… - Một nụ hôn từ anh đặt lên vành tai Nhi – Em có gì đền bù cho anh không ?

Vẫn chẳng rời khỏi vòng tay Khánh Huy, cô chỉ xoay đầu ngước nhìn anh, ý muốn ngầm hỏi anh đang yêu cầu một sự “đền bù” như thế nào. Thay cho câu trả lời, anh tự mình cúi xuống hôn lên môi Bảo Nhi thật sâu. Giật mình, cô đã thoáng có một giây muốn phản kháng, nhưng kịp thời định thần lại để giữ mình đứng yên và cố gắng hôn lại anh, hai bàn tay chậm rãi xoa đều trên tấm lưng rộng. 

Chỉ một chốc sau, Khánh Huy đã đem Bảo Nhi cùng anh ngồi xuống trên tấm chiếu, kéo dài nụ hôn lâu hơn mức mà cô tưởng. Cảm nhận được bàn tay anh ve vuốt trên lưng mình mà cô có cảm tưởng Huy đang cố gắng kiềm nén bản thân khỏi làm một việc nào đó khác nữa. Điều này làm cho cô hơi lo ngại, chú ý cảnh giác nhiều hơn, nhưng mà Huy đã không làm gì cả, ngoại trừ việc hơi thở của anh trở nên có chút kì lạ. 

Dừng lại giữa chừng những nụ hôn nồng nàn, say đắm, Khánh Huy vẫn giữ một khoảng cách rất gần với Bảo Nhi, và cự ly này khiến cô thấy da mặt mình đang bị cái nhìn của anh thiêu cháy. Đó không phải là ánh mắt bình thường cô vẫn thấy. Sự khao khát bị kiềm nén đang hiện lên rất rõ trong anh khi Huy thì thầm :

- Bảo Nhi à… Từ ngày hôm đó trở đi… anh không thể thôi nghĩ về em được…

Cô lo lắng tưởng rằng sau câu nói ấy, mình sẽ phải chuẩn bị ngăn cản một hành động nào đó của anh, nhưng Khánh Huy lại chẳng làm gì mà chỉ ngồi yên ở đó, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh cho mình. Cho đến tận khi ấy, vẻ mặt anh vẫn thật hiền lành, vẫn là một người sẽ không hề làm hại đến Bảo Nhi, chỉ có cố gắng nín nhịn một cách khổ sở. Cô chẳng biết phải làm gì trong tình huống này cả.

- Bảo Nhi à… - Huy khẽ nói sau một nụ hôn ngắn nữa lên môi cô - …giúp anh một chút đi…

- Không được. – Cô vội lắc đầu – Em không thể. 

Cái Bảo Nhi đang sợ nhất không phải anh mà chính là sự mềm lòng của chính mình. Huy cũng lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn cô thì vạn lần tha thiết :

- Làm ơn em…

Vừa dứt lời, Khánh Huy hôn Bảo Nhi càng cuồng hiệt, vội vã hơn, nó muốn nói cũng không thể thốt ra được lời nào, đôi môi hoàn toàn bị anh khóa chặt. Hai bàn tay Khánh Huy bắt đầu dậy lên cuộc nổi loạn, sự vuốt ve quá đà nhanh chóng vượt qua khỏi giới hạn. Cô hoảng hốt không muốn thực hiện điều anh mong đợi, nhưng Huy vẫn cố gắng giữ chặt lấy tay Nhi, van vỉ, gần như một sự cầu xin, giống như trong đêm đó anh đã cầu xin cô “hãy rủ lòng từ bi với anh đi”… 

Những nụ hôn vẫn tiếp tục sau đó, có phần chậm hơn, thưa hơn, nhưng bàn tay Huy thì vẫn không ngừng được sự vuốt ve, mơn trớn trên cơ thể Bảo Nhi. Chỉ vì một chút sơ suất của Bảo Nhi, tay anh đã đi từ chỗ trên đùi cô đến nơi mà nó không được phép đến nhất. Cô cũng đã ngăn cản, đã bảo Huy dừng lại, nhưng anh đã chìm vào cơm mê quá sâu để có thể tỉnh táo, để có thể ngừng lại những lời cầu xin. Sau cùng, lý trí Bảo Nhi bị đánh gục với ý nghĩ, dẫu sao điều này cũng đã lỡ một lần, có thêm lần thứ hai cũng chẳng khác, Nhi chỉ đóng vai trò giúp cho Khánh Huy giải tỏa đi cơn ức chế trong lòng. Những năm qua, anh còn yêu cô, chăm lo cho cô nhiều hơn thế, giờ đây lại là người sắp chết rồi…Một lần nữa, Bảo Nhi lại xuôi lòng để cho anh được thỏa nguyện. Ý thức rõ ràng về sự tội lỗi của cảm giác đang dâng lên ở nơi Khánh Huy đang đi sâu vào lại làm cho cô có lúc bừng tỉnh, rồi lại bị đánh dập dềnh lên xuống giữa hai cảm giác đáng lẽ không thể lẫn vào nhau ấy. 

Nhưng kết quả cuối cùng, Huy vẫn là người duy nhất có được nỗi ngây ngất, đê mê. Vẫn chẳng khác đêm trước, Bảo Nhi nhận ra anh không để ý đến cảm xúc, trạng thái của đối phương, cái anh muốn chỉ là có được cảm giác này từ cô, được thưởng thức cô theo cách mà anh muốn. Còn Bảo Nhi, cô chỉ cố gắng thầm nhủ với lòng rằng điều này không được phép tiếp tục xảy ra, cô không bao giờ nên làm điều sai trái ấy sau lưng Quang Hải nữa. Nhưng, Nhi chỉ sợ chẳng biết từ giờ đến khi Khánh Huy ra đi, cô có thể thật sự kiềm nổi lòng sự thương hại này bao nhiêu lần ?

Cả khi Khánh Huy đã đi, Bảo Nhi vẫn còn thấy khó chịu với chính mình. Chỉ đến lúc bắt đầu làm việc, cô mới có thể quên đi được, đẩy lùi chuyện đã qua vào dĩ vãng.


Bảo Nhi có một buổi trưa rất vui vẻ cùng với Thiên Kim. Hai cô gái không đi kèm theo bất cứ ai mà cùng nhau xử lí cả một bàn ăn không biết bao nhiêu là món ngon đến no căng cả bụng. Ngay từ lúc mới gặp, Thiên Kim đã để ý tới sợi dây chuyền mới Bảo Nhi đeo trên cổ và biết ngay là đồ do Quang Hải tặng. Nhi tranh thủ cơ hội này hỏi Kim xem cô bạn có thể đưa ra ý kiến nào về giá trị thật của món đồ này hay không. Kim chỉ nói rất đơn giản :

- Không cần phải xem mới biết đâu, Bảo Nhi à. Nhi nghĩ người như Quang Hải mà đi mua mấy thứ xoàng xoàng như tụi mình hả ? Không có đâu, còn khuya lắm.

- Nhưng nếu là đồ đắt tiền quá làm sao tớ dám mang ra đường ? Tớ có phải bà quý tộc ngồi trên xe hơi đâu.

- Mặc áo sơ mi cao cổ như Nhi hay mặc có thấy rõ đâu mà lo ! Còn chuyện bà quý tộc ngồi trên xe hơi ấy hả ? – Cô bạn nói chắc mẩm - Sớm muộn gì thì Nhi cũng thành thế thôi, đừng lo.

Đầu buổi, Kim đã trao cho Nhi một hộp quà khá to màu hồng, và đến cuối buổi thì khăng khăng đòi Nhi mở ra xem thử. Háo hức đi vòng sang ngồi cùng bên với Bảo Nhi, Thiên Kim cứ hối thúc mãi, nên Nhi cũng gật đầu đồng ý. Vừa mở ra xem, Bảo Nhi đả há hốc mồm cả vì ngạc nhiên và vì mê thích. 

Thiên Kim, người có lẽ hiểu ý Bảo Nhi nhất trên đời, đã tặng cho cô một bộ váy màu hồng vừa xinh xắn vừa không kém phần sang trọng. Chiếc đầm màu hồng nhạt chẳng cầu kỳ nhưng vô cùng nữ tính, mềm mại với một chiếc nơ ở thắt lưng, phần thân trên trang trí những đường ren duyên dáng và thân dưới xòe ra nhẹ nhàng với vài lớp voan mỏng. Chu đáo hơn nữa, Thiên Kim còn tặng cho Bảo Nhi phụ kiện đi kèm : giày và bóp cầm tay. Chưa để Nhi thốt ra lời nhận xét nào, Kim đã nói trước :

- Để tớ thử đoán nhé. Quang Hải hẳn là đã rủ cậu đi ăn tối hôm nay, và từ hôm qua tới giờ cậu cứ mải lo không biết sẽ mặc gì cho đẹp. – Nói xong nhìn vẻ mặt Nhi, biết là mình đang đi rất đúng hướng, Kim cười mãn nguyện và tiếp tục – Vậy nên tớ đã quyết định tặng cho Nhi cái này, để hôm nay Nhi có một bộ đồ cực kì dễ thương đi với người yêu. Sao hả ? Thấy tớ hay không ?

Bảo Nhi nghe xong mà chỉ biết gật đầu và cười tươi rói :
 
- Kim thiệt là hiểu ý tớ quá. Cảm ơn Kim, đẹp quá đi à !

- Cái này tớ đã đem đi giặt ủi đàng hoàng rồi đấy nhé, Nhi có thể dùng ngay lập tức. Này, Nhi xem, có mùi thơm đó, thấy chưa ? Nhi mặc cái này vào, Quang Hải mà không chao đảo tâm hồn thì cậu ta đích thị là gay rồi đó, biết chưa ?

Nghe thế, Bảo Nhi phì cười, ngắm nghía mấy món đồ một lần nữa rồi ôm chặt lấy Thiên Kim :

- Cảm ơn Kim nhiều lắm nha ! Kim tuyệt quá, tuyệt quá ! – Giọng cô hơi xìu xuống – Nhưng mà sau này sinh nhật Kim tớ biết tặng Kim cái gì đây ?

- Tớ ấy hả ? – Kim đùa – Nhà lầu, xe hơi, du thuyền, máy bay riêng.

- Cái gì chứ ? – Nhi đánh vào vai cô bạn.

- Nói giỡn thôi mà ha ha ha…

Mân mê bộ trang phục mới trong tay, Bảo Nhi sung sướng đã có được một thứ mình thật sự thấy hài lòng để mặc vào tối nay. Váy đầm đâu phải cô không sở hữu lấy được một chiếc, nhưng làm gì có cái nào đẹp và lại mang nét sang trọng như thế này ? Mặc những thứ khác đi bên Quang Hải, đặc biệt là ngồi trong chiếc Audi và đi đến những nhà hàng sang trọng ấy, cô thấy không tương xứng chút nào. Còn giờ, Bảo Nhi không còn gì để sợ nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg