ẢO - TẬP 68
Tuy
nhiên, suốt thời gian còn lại của buổi dạy, cô thấy mình thật sự rất khó tập
trung hết mọi tinh thần vào công việc. Chẳng một âm thanh nào từ căn phòng
ngoài có thể đi qua cánh cửa gỗ to tướng kia để vào trong này. Bảo Nhi chỉ cần
một giọng nói là đủ để khẳng định tất cả, nhưng ông Trời không cho cô tí manh
mối nào cả. Hết giờ, Bảo Nhi đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng với một tâm trạng
rất hồi hộp, nhiều phần lo lắng. Có khi nào người ấy đang ngồi ở ngay trong
phòng khách ? Lỡ như là Quang Hải thật, cô biết phải làm sao ? Một tuần đã qua
rồi, cô đáng lẽ phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi mới phải, vì chính anh đã
nói rằng mình sẽ lại tìm Nhi mà !
Đẩy
cửa bước ra, Bảo Nhi rụng mất tim khi người đàn ông mặc đồ tây ngồi trên bộ ghế
sa lông trong phòng khách ngước nhìn mình. Trong một thoáng, cô chỉ muốn nhanh
chân co giò bỏ chạy như điều đã từng làm mười hôm trước ở nhà hàng Butterfly.
Khác hẳn với Bảo Nhi, Quang Hải không hề tỏ ra có chút bất ngờ nào, chỉ đứng
dậy khi cô vừa bước ra ngoài và nhìn anh trân trân với một nỗi hoang mang khôn
tả. Mẹ bé Ngọc đang ngồi tiếp anh cũng quay đầu lại nhìn Bảo Nhi, rồi nhìn đồng
hồ, mỉm cười :
-
À, hết giờ rồi nhỉ ! Thằng cháu cô nãy giờ nó đang chờ để nói chuyện với cháu
đây.
-
Dạ ? – Cô vẫn chưa hoàn hồn – Cháu của cô ?
-
Ừ, vậy ra nó không nói cho cháu biết à ? - Bà tặc lưỡi, quay sang mắng Quang Hải, chỉ
bằng giọng nhẹ nhàng - Trời, thằng nhóc này, giới thiệu cô giáo này về nhà ta
mà không nói trước gì với bạn mình là thế nào hả ?
Vừa
nghe tới đó, Bảo Nhi đã nhìn Quang Hải, phóng thẳng vào anh những tia lửa giận
dữ. Giờ cô mới hiểu ra, tất cả những cái tốt đã làm mình thích thú từ đầu không
phải là do ông Trời ưu ái, mà chính là sự sắp đặt của gã Lưu Quang Hải kia. Không
mảy may dao động trước thái độ đó của Bảo Nhi, Quang Hải chỉ nở nụ cười đáp lại
cô mình, lịch sự nói :
-
Vậy bây giờ cháu xin phép ra ngoài nói chuyện với Bảo Nhi một lúc.
-
Ừ, hai người cứ tự nhiên. Bạn cháu đã xong việc ngày hôm nay rồi mà.
Bước
tới gần Bảo Nhi, Quang Hải nói nhỏ chỉ để cho mình cô nghe thấy, nét mặt chứa
chan niềm hy vọng rất tha thiết :
-
Nói chuyện với anh một lát đi.
Nhìn
vào mắt Quang Hải, Bảo Nhi hiểu rằng đó thật sự là điều anh mong muốn ngay lúc
này, rất nghiêm túc và chân thành. Tần ngần một hồi lâu, cô cũng gượng gạo gật
đầu, cùng anh bước ra khoảng sân cỏ rộng rãi phía trước ngôi nhà.
Bảo
Nhi đi bên cạnh Quang Hải, không nói một lời, cũng chẳng biết đến bao giờ anh
mới sẽ cất tiếng. Chỉ tận lúc cả hai đã cách xa căn phòng khách có sự hiện diện
của bà chủ nhà, anh mới dừng bước và đứng ngay trước mặt Bảo Nhi. Khi mà Quang
Hải cố ý nhìn vào mắt Nhi thì cô lại quay đi để tránh cái nhìn đó. Không mở
miệng hay tỏ một thái độ nào, Bảo Nhi chỉ giữ một khoảng cách nhất định với anh
và chờ đợi. Mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh bây giờ trở thành một thứ khiến cho
cô thấy rất khó chịu, vì nó chính là mùi của đêm đó, của điều khủng khiếp mà cô không biết đã xảy ra như thế
nào.
Quang
Hải nói bằng giọng rất trầm, thấp :
-
Thật ra, anh cũng không có gì khác để nói. Anh muốn giải thích thêm lần nữa,
mong em có thể tin anh. Vả lại, anh muốn xin lỗi em.
Hai
tiếng “xin lỗi” đi vào tai lại làm
cho trái tim cô run rẩy muốn rỉ ra những dòng lệ một lần nữa. Câu này, cô không
biết anh đã nói hết bao nhiêu lần. Hơn thế nữa, Bảo Nhi cũng chưa bao giờ thấy
anh phải hạ mình, thành khẩn xin lỗi như vậy trước bất cứ ai. Điều này khiến
cho cô càng muốn tin rằng anh không phải là kẻ xấu, anh vẫn là Quang Hải luôn
yêu thương và dõi theo cô thật cẩn thận.
Bảo
Nhi giật thót mình khi Quang Hải chợt nắm lấy bàn tay cô, nói tha thiết hơn nữa
:
-
Nếu em đồng ý, anh thật sự có thể chịu trách nhiệm. Em là người con gái anh
yêu, anh sẽ không bỏ mặc em khi mình đã…
Bảo
Nhi lắc đầu không muốn nhìn anh, giằng lại tay, lùi ra sau một bước mà nước mắt
lại rỉ ra, lăn dài trên gò má :
-
Em không cần…
-
Bảo Nhi à. – Quang Hải vẫn cố bước tới, một lần nữa nắm lấy tay cô – Em phải
tin anh. Em biết anh đã bao lâu rồi, em biết anh không phải là kẻ có thể bỉ ổi
như vậy.
Giọng
cô nghẹn ngào :
-
Anh có biết… trên đời này… người không đáng tin nhất… chính là anh hay không
?... Em còn chưa biết… mình có nên tin anh hay không thì… anh đã…
-
Hãy tin anh, em sẽ không bao giờ phải hối hận. Vì anh không lừa dối em. Cưới em
là chuyện sớm hay muộn anh cũng sẽ làm. Bây giờ, chuyện đã trót, anh…
Bảo
Nhi ngắt lời anh lần thứ hai :
-
Em đã nói là em không cần ! – Cô vùng mạnh tay – Em… em…
Không
hoàn tất được câu nói, cô chỉ biết đưa tay quẹt nước mắt, tránh nhìn thẳng vào
Quang Hải để mong ổn định lại tinh thần đôi chút. Cô không biết chính bản thân
mình đang muốn gì, đang chờ đợi điều gì, bởi thái độ này của anh đối với cô
chẳng phải điều gì mới lạ. Sự hối lỗi nơi Quang Hải đã thể hiện rất rõ ràng
ngay từ buổi sáng sớm hôm ấy. Cô cũng có rất nhiều lí do bản thân đã tự nghiệm
lại để tin rằng tình cảm của anh không phải là gian trá. Tuy nhiên, Bảo Nhi chỉ
ước mình có thể giải quyết một điều nữa thôi, đó chính là lá thư. Với cô, đấy
chính là cái mấu chốt quan trọng nhất để hiểu rõ con người Quang Hải. Chỉ cần
đó là giả, thì hôm nay anh có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô ích.
Vẫn
kiên trì không bỏ cuộc, Quang Hải tiến tới gần, nắm lấy cả hai bàn tay Bảo Nhi
bằng đôi tay mình, cố gắng nhìn vào mắt cô và nói :
-
Được rồi, nếu em không muốn thì anh không nhắc nữa. Anh chỉ xin em tin anh và
đừng gánh chịu hậu quả một mình. Em phải biết rằng em có anh ở đây. Được không,
Bảo Nhi ? Hãy tin anh.
Nỗ
lực ép bản thân mình phải nhìn vào anh, Bảo Nhi cảm nhận được một niềm kiên
quyết sắt đá không gì lay chuyển nổi trong Quang Hải, và tự hiểu rằng nếu hôm
nay mình vẫn tránh né anh, vẫn lắc đầu, thì anh sẽ tiếp tục ngày này sang ngày
khác, bất kể có khó khăn đến thế nào. Hai bàn tay nhỏ và lạnh lẽo của Nhi run
rẩy trong đôi tay anh, chúng chưa bao giờ thật lòng muốn từ chối sự bảo bọc,
yêu thương này. Nhưng tận trong đáy lòng, Bảo Nhi vẫn thấy quá căm tức, quá giận
dữ, vì dù có lí do nào, thì trên thực tế Quang Hải vẫn là người đã đánh cắp mất
sự trinh nguyên của Bảo Nhi, thứ mà trước đó cô đã cố gắng bảo vệ khỏi Khánh
Huy và cả sự mềm lòng của chính mình. Cô không thể đối mặt với anh mà quên đi
điều ấy. Chỉ bao nhiêu thứ đã đủ khiến cho những tia lửa hận bắn thẳng ra từ
ánh nhìn của Bảo Nhi.
Nhận
thấy điều này, Quang Hải bình tĩnh nói :
-
Nếu em ghét anh, giận anh, em muốn đánh, chửi, anh cũng chấp. Vì anh có lỗi.
Câu
nói đó không khác nào một cú kích mạnh vào khao khát trút hận của cô, khiến cho
Bảo Nhi không kịp suy nghĩ thêm nữa và rút một tay ra khỏi tay Quang Hải. Chẳng
ngần ngừ, chẳng nương nhẹ, cô đã cho anh một cái tát, mạnh và kêu thật rõ không
khác chi điều cô làm khi còn ở nhà anh. Đúng như lời đã nói, Quang Hải không
tránh, cũng không tỏ thái độ bực tức nào vì sự ra tay không thương tiếc của Bảo
Nhi. Nhưng, ai bảo rằng cô làm xong mà không thấy xót ? Chỉ vừa tát vào mặt
Hải, cô đã thấy tay mình ran rát, và rồi lại xót xa khi nghĩ mình đã đánh anh
mạnh đến thế nào. Chỉ một chốc sau, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đỏ, và trên mặt
Quang Hải cũng hiện lên dấu năm ngón tay của Nhi. Cùng lúc đó, cô thấy tay mình
đau, và tệ hơn là lại còn đau lòng vì đánh Hải. Chẳng giải quyết được thứ gì,
Bảo Nhi chỉ càng thêm tức giận với chính mình vì hành động và lối suy nghĩ ngu
xuẩn ấy.
Xoa
nhẹ lòng bàn tay đỏ dần lên của Bảo Nhi bởi biết rõ cô đang bị đau dù cố gắng
không để lộ, Quang Hải hỏi chậm rãi :
-
Như vậy đủ khiến em hết giận hay chưa ? Chúng ta hãy giải quyết xong tất cả ở
đây. Anh không muốn bị em lạnh nhạt, phớt lờ thêm nữa.
Tuy
nhiên, Bảo Nhi không thể đánh, không thể mắng hay làm gì với Quang Hải nữa. Sau
cái tát thứ hai, cô đã hiểu thấu thật rõ ràng rằng trái tim mình hoàn toàn
không có đủ cứng rắn để làm điều đó, rằng lòng cô chẳng hề có một chút nào muốn
hận anh, hay muốn anh trả giá về việc mình đã làm. Cái mà trái tim cô muốn, chỉ
là tiếp tục được ở bên Quang Hải như điều mà tuần trước trong mấy ngày ngắn
ngủi cô đã làm. Bàn tay Nhi được anh chầm chậm xoa đều đã trở nên bớt đau hơn,
ấm áp hơn vì sự chăm sóc rất tận tình này. Rối bời, Bảo Nhi không biết phải làm
gì, thay cho có một hành động hay lời nói nào, cô lại cúi đầu và để bật ra tiếng
nấc nho nhỏ.
Nghe
thấy tiếng khóc của Bảo Nhi, Quang Hải bước tới gần hơn nữa, thu hẹp khoảng
cách giữa hai người, để bàn tay cô lên ngực mình, rồi cẩn thận nâng mặt Bảo Nhi
lên, lau đi nước mắt bằng hai ngón tay cái. Nhìn anh qua màng lệ nhạt nhòa, cô
cố gắng ngăn một tiếng nấc nữa đang chực bật ra ở cổ họng, nhưng lòng lại mềm
nhũn đi khi Quang Hải thì thầm :
-
Anh xin lỗi mà, Bảo Nhi. Xin lỗi em. Đừng khóc. Anh cũng không hề muốn điều này
xảy ra. Tha thứ cho anh, được không ?
Chờ
đợi phản ứng từ Bảo Nhi, Quang Hải vẫn không thay đổi tư thế ấy, vẫn tiếp tục
lau đi nước mắt còn đang rơi. Không thể quay đi hướng khác vì đã bị hai bàn tay
áp vào má và giữ yên ở tầm nhìn này, cô chỉ còn biết nhìn anh và chịu đựng
những giằng xé trong lòng. Lòng cô cứ lặp đi lặp lại mãi câu hỏi : “Tin tưởng anh có phải là điều sai ?”
Điều
quan trọng nhất cần được giải quyết vẫn chưa có lời đáp, vậy mà bây giờ Bảo Nhi
đã phải đứng trước một quyết định khác còn khó khăn hơn. Bàn tay cô chẳng biết
từ lúc nào đã nắm chặt lấy áo khoác của Quang Hải, hàm răng trên cắn chặt vào
môi dưới, loay hoay mãi với những lo sợ không biết cách nào tẩy đi hết.
-
Đừng khóc nữa mà, Bảo Nhi. – Ngón tay cái của anh từ tốn tách hàm răng cô ra
khỏi môi, nhè nhẹ mơn trên làn môi dưới đầy đặn, mềm mại – Sau bấy nhiêu năm,
chúng ta mới được ở bên nhau, anh không thể để mất em lần nữa. Đừng khóc. Hãy
tin anh, anh thề, em sẽ không bao giờ phải hối hận.
Bao
nhiêu sự khẳng định và thề hứa đều được Quang Hải gửi gắm tha thiết đến Bảo Nhi
qua cái nhìn của anh, khiến cô chỉ muốn gật đầu ngay lập tức. Nhưng, cô vẫn
chưa thể nói ra câu trả lời thì mắt đã vô tình bắt gặp bóng dáng bà chủ nhà
xuất hiện ở hiên nhà trước cửa phòng khách, từ vị trí đó có thể nhìn ra được
chỗ này. Giật mình, cô vội đẩy Quang Hải ra rồi quay mặt đi, lau vội cho hết
những dòng nước mắt. Nhận ra hướng nhìn của Bảo Nhi lúc nãy, Quang Hải cũng
đoán được chuyện gì xảy ra, nên chỉ im lặng, giữ khoảng cách với cô. Đợi Bảo
Nhi đã quay lại, anh mới nói, vẫn bằng giọng thận trọng để thăm dò thái độ của
cô :
-
Bây giờ cũng đã hơn mười một giờ rồi. Em có hẹn ăn trưa với ai không ?
Bảo
Nhi lắc đầu mà không nhìn anh.
-
Vậy, em đi ăn cơm với anh, nhé ! Rồi anh sẽ đưa em về.
Chần
chừ một lúc, Bảo Nhi gật đầu mà không thèm bận tâm tới lí do cho hành vi đó của
mình nữa. Quang Hải lại rút từ trong túi chiếc khăn tay nho nhỏ đưa cho cô cùng
với lời nói rất ngọt ngào :
-
Đừng khóc, Bảo Nhi. Cô anh mà thấy thì lại mắng là anh ức hiếp em đó.
Nhận
cái khăn, Bảo Nhi lầm bầm hờn trách :
-
Không phải vậy sao ?
Khi
Bảo Nhi đã thật sự hết khóc hẳn, Quang Hải mới cùng cô vào nhà chào từ biệt cô
của anh rồi ra xe. Bảo Nhi cảm thấy rất ái ngại khi bắt gặp cái nhìn có vẻ tò
mò mà mẹ bé Ngọc dành cho mình, khiến cô nghi ngờ rằng bà đã nhìn thấy điều gì
đó. Hơn nữa, cô có hết khóc thì dấu vết của lần khóc vừa rồi cũng không thể xóa
hết trong đôi mắt, hẳn là điều này làm cho bà ấy suy diễn nhiều thứ lắm. Bảo
Nhi không biết quan hệ giữa mình và Quang Hải bị bà biết được thì đấy sẽ là một
điều tốt hay xấu cho công việc của cô ở đây nữa.
Dẫu
cho lòng có đang rất bối rối, Bảo Nhi vẫn chẳng thể nào không thấy hồi hộp khi
nhìn chiếc xe Audi màu đen của Quang Hải từ xa. Đây không phải là lần đầu tiên
cô được ngồi vào một chiếc xe sang trọng như thế, nhưng hôm trước trong tâm
trạng tồi tệ kia Nhi đã không để ý gì tới điều đặc biệt này. Nếu Thiên Kim
không nói thì có lẽ đến giờ Nhi vẫn không hiểu rõ giá trị thật của chiếc xe
trông bề ngoài rất hào nhoáng và hút mắt ấy. Một góc nhỏ của thứ này thôi, cả
nhà Nhi có tán gia bại sản cũng không thể mua nổi. Bước vào cửa xe do Quang Hải
đã mở sẵn, Bảo Nhi đưa mắt nhìn anh trong một giây ngắn ngủi, bắt gặp ánh mắt
anh cũng đang nhìn vào mình. Hải mỉm cười với cô, nụ cười trấn an và xoa dịu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét