ẢO - TẬP 67
Ngoài
sức tưởng tượng của Bảo Nhi, cảm giác đã làm cho cô hãi hùng cách đây hơn hai
năm bỗng dưng lặp lại trong đêm hôm ấy. Chỗ da mềm mỏng manh bị bàn tay thô ráp
của Khánh Huy chạm vào lập tức trở nên nóng ran, tim đập loạn xạ. Một lần nữa,
cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại không thể nào làm được như lần trước. Bảo Nhi có
loay hoay muốn làm gì thì cũng không thể ngăn nổi bàn tay tham lam của anh đang
dò dẫm đi vào dưới hai lớp áo và bắt đầu ve vuốt, thưởng thức.
Nhận
thấy sự hốt hoảng của Bảo Nhi, Khánh Huy thì thầm khe khẽ trên môi cô, như một
lời van xin :
-
Bảo Nhi, làm ơn em… Chỉ một lần này thôi… - Vừa nói, tay anh vẫn không hề ngừng
lại việc mình đang làm, và thậm chí còn trở nên ma mãnh hơn.
Cô
lắc đầu, gắng giữ lấy cổ tay anh :
-
Khánh Huy, không. Không được đâu.
-
Anh xin em, Bảo Nhi. – Huy mặc kệ sự phản đối của Nhi, mở dần các hột nút ít ỏi
còn sót lại – Anh không thể chịu nổi cảnh mất em… Hãy rủ lòng từ bi với anh đi…
Bảo
Nhi biết rõ Khánh Huy đã muốn điều này từ lâu, nhất là bây giờ, khi anh chẳng
còn sống bao lâu nữa. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô phải cho Huy bất cứ
thứ gì anh muốn. Tuy vậy, nghe lời van vỉ của anh cô không thể không nao lòng.
Đó có phải là sự thương hại không, khi Bảo Nhi thấy rằng mình chẳng nỡ nhìn anh
đau khổ như vậy? Cô đã luôn muốn tìm cách nào đấy để Huy ra đi mà đỡ đi phần
nào nỗi hối tiếc với cuộc đời ngắn ngủi đắng cay này, đây có phải là cách tốt
nhất ?
-
Nhưng mà… anh…
-
Xin em, đừng từ chối anh nữa.- Giọng càng lúc càng thấp hơn và tha thiết, Huy
thốt ra lời cầu xin cuối cùng.
Nói
rồi, bằng động tác rất nhanh lẹ và dứt khoát, Khánh Huy lột bỏ chiếc áo ngoài
của Bảo Nhi, rồi mặc cho sự luống cuống và kháng cự yếu ớt mà lấn tới, tước bỏ
thứ cuối cùng che đậy nửa thân trên của đối phương. Xen lẫn với nỗi sợ sệt, sự
chần chừ, do dự dù ngắn ngủi cũng đã để cho Khánh Huy có đủ mọi thời gian và cơ
hội để ôm siết lấy cô, áp môi vào ngực Bảo Nhi và không buông tay nữa. Sự kích
thích chỉ hoàn toàn mang tính xác thịt ấy càng khiến cho cô khó suy nghĩ cho
thật sáng suốt. Ngay lúc này, Bảo Nhi chỉ biết mình không thể cầm lòng trước số
phận thảm thương của Khánh Huy, và bây giờ, dù cho hai người có làm như vậy,
thì cũng sẽ chẳng có ai biết. Vì cô đã mất đi cái quý giá nhất mình cần gìn
giữ, không ai có thể dựa vào điều gì mà đoán ra sự tình này cả.
Trong
một thoáng, Bảo Nhi thấy mình có lỗi với Quang Hải, dù cho lúc này cô vẫn chẳng
là gì của anh, cũng không thể biết rõ Hải là kẻ xấu xa, bỉ ổi hay chăng. Nhưng,
cô không còn nhiều khả năng để suy nghĩ nhiều như vậy nữa, khi mà cái miệng,
cái lưỡi, hàm răng của Khánh Huy đang làm đầu óc cô quay cuồng. Bảo Nhi thấy
mình như ngộp thở lúc anh với vẻ thèm khát đong đầy đã hối hả lột sạch y phục
của cô, thưởng thức như một kẻ cuồng si, mê muội, không cần cô phải có một hành
động nào đáp trả cả. Hôn lên môi Bảo Nhi lần nữa, Huy hỏi cô bằng giọng gần
gũi, ngọt ngào giữa những hơi thở không còn ổn định nữa :
-
Em có yêu anh không ?
Cô
chỉ trả lời được một chữ, không nghĩ ra gì hơn :
-
Có…
-
Tại sao em lại đẹp như thế này ? – Vẻ mặt anh như người mất hồn – Yêu em năm
năm rồi, anh cũng không thể… không thể tưởng tượng ra được điều này… Bảo Nhi à…
-
Năm năm rồi… - Cô bần thần lặp lại.
Thật
khó để tin, rằng Khánh Huy đã có thể yêu cô và ở bên cô lâu như vậy, bất chấp
tất cả. Năm năm, là tất cả quãng thời gian Quang Hải không có ở đây…
Tim
Bảo Nhi lỗi mất mấy nhịp khi cảm nhận được hơi thở của Khánh Huy từ từ trườn
xuống bụng cô, rồi xuống thấp hơn nữa. Bao nhiêu là cảm giác lạ lẫm đến với Bảo
Nhi, cô còn chẳng biết rõ anh đang làm gì ở đó. Tâm trí càng bay bổng, càng
trôi lềnh bềnh, Nhi không thể ngờ suy nghĩ của mình lại càng chỉ có thể mỗi lúc
một rời xa Khánh Huy và đang dần bị đưa thật gần đến Quang Hải, đến người duy
nhất mà cô đã từng nghĩ mình sẽ cùng làm việc này. Nhiều lần trong những phút
giây nửa mê nửa tỉnh trước sự kích thích của Huy, Bảo Nhi đã có lúc tự coi anh
như Quang Hải, phút chốc cảm thấy thật tuyệt vời, cô chẳng cần phải bận lòng
nhiều chi nữa. Nhưng điều ấy chẳng bao giờ kéo dài quá hai giây, bởi vì cô đã
luôn biết quá rõ, Khánh Huy không bao giờ có thể là một thế thân hoàn chỉnh cho
Quang Hải, trong bất cứ trường hợp nào. Nếu anh có thể, thì mọi thứ bây giờ có
lẽ đã khác.
Chưa
bao giờ hình ảnh Quang Hải hiện lên trong tâm trí Bảo Nhi rõ ràng như lúc này,
vì nỗi ray rứt cứ dâng cao dần trong tim. Rõ ràng, tình yêu và niềm tin tưởng
của cô đối với Hải là không gì có thể phủ nhận được, và kể từ lúc vui vẻ bên
anh những ngày trước, cô đã không hề muốn một sự âu yếm hay gần gũi nào từ bất
cứ ai khác nữa. Đón nhận nụ hôn từ Khánh Huy, chạm tay vào tấm lưng trần nóng
hổi và ươn ướt mồ hôi của anh, cô cứ thấy lo sợ không biết khi nào điều ấy sẽ
xảy đến, chỉ biết rằng nó đã ở rất gần. Cô bỗng thấy rất sợ, rất không muốn nó
diễn ra, dù chính mình đã cho phép anh lấn tới đến mức này. Đó cũng là lúc toàn
bộ cảm giác đê mê lúc trồi lúc sụt của Bảo Nhi biến mất hẳn.
Nhận
ra Khánh Huy đã sắp làm điều mình đang nghĩ, Bảo Nhi nói vội :
-
Đừng, Huy. Em không làm được. Không thể được đâu.
Nhíu
mày nhìn cô bằng một vẻ mặt kiềm chế rất đau khổ, anh cắn môi :
-
Bảo Nhi, đừng sợ. Sẽ không sao cả mà.
-
Không, em không muốn. Em không có sợ… Chỉ là… em không thể.
-
Vì anh đi, xin em. Vì anh…
Bảo
Nhi vẫn cố gắng lắc đầu, tìm cách đẩy Huy ra nhưng vô dụng :
-
Không được. Lỡ…
-
Em đừng sợ… Sẽ không sao… Anh có…
Nói
xong, Khánh Huy lần tay vào trong túi chiếc quần dài vứt ở gần đó, lấy ra một
cái túi ni lông nhỏ. Đó hoàn toàn không phải ý cô đang nói, không phải điều
đang làm cho Bảo Nhi sợ. Dù anh có thứ ấy hay không thì cô cũng không muốn. Bảo
Nhi ra sức tìm cách thoát khỏi sự áp chế của Khánh Huy, nhưng cô càng nỗ lực
thì anh lại càng cố gắng giữ chặt lấy Nhi, nhất quyết không để cho cô được rời
khỏi vòng kiềm kẹp của mình. Cô có cảm tưởng như anh không thể hiểu được điều
mình nói, không hiểu rằng Bảo Nhi đã thật sự chẳng muốn điều này ngay từ đầu,
nên cứ ngỡ rằng cô chỉ vì sợ sệt mà thay đổi ý kiến vào phút chót. Huy không
thôi nói với Nhi những lời dỗ dành ngọt ngào, đồng thời cũng chẳng ngừng những
hành động mân mê, tận hưởng.
Những
nỗ lực cuối cùng của Bảo Nhi đã không thể ngăn được Khánh Huy, người đã bị đẩy
tới cơn thèm khát tột độ. Cô không biết mình có thể lừa được anh hay không về
việc bản thân không chảy máu, nhưng cái đau thì vẫn còn nhoi nhói, và tuyệt
nhiên, Bảo Nhi không có lấy một chút khoái cảm nào. Trong một thoáng, cô đã có
chút lo rằng thái độ vô cảm của mình sẽ làm cho Huy suy nghĩ, nhưng chỉ một
chốc sau, Bảo Nhi nhận ra thật rõ là anh hoàn toàn không để ý đến điều đó. Anh
chỉ chú ý đến việc thỏa mãn chính mình, giải phóng cơn ức chế đã giam hãm trong
lòng bấy lâu nay. Hơn nữa, sự chung thủy của anh đối với Bảo Nhi là tuyệt đối,
cô tin đây là lần đầu tiên – và có thể cũng sẽ là lần cuối cùng của Khánh Huy –
nên mọi chuyện kết thúc khá nhanh chóng, chứ không kéo dài như cô lo sợ. Khi
anh gục mặt vào mái tóc dài và dày của Bảo Nhi, cô chậm rãi vuốt tóc Huy chờ
cho hơi thở của anh dịu đi và trở về với sự ổn định, còn bản thân thì thở phào
nhẹ nhõm. Lòng cô ngay chính khoảnh khắc đấy đã thấy rằng : hình như mình vừa
trả xong một món nợ. Món nợ ân tình lại được trả bằng thể xác.
Sau
một nụ hôn nữa dành cho Bảo Nhi, Khánh Huy rời khỏi cô và nằm lăn ra bên cạnh. Chẳng
đợi chờ gì thêm, cũng không bận tâm tới chuyện anh sẽ nghĩ như thế nào, Bảo Nhi
đứng dậy ngay, vớ lấy vội vàng những thứ quần áo của mình rồi đi thẳng vào nhà
tắm, đóng sập cửa. Chỉ còn một mình, cô lại bị vây hãm bởi cảm giác tội lỗi vô
hình, và dầu cho không hề muốn nghĩ tới Quang Hải, đầu óc cô lại chỉ toàn nghĩ
về anh. Vội vàng, hối hả, cô tẩy rửa ngay tất cả mọi dấu vết trên cơ thể mình,
không để lâu như hôm trước rời khỏi nhà Quang Hải nữa. Một chút ghê tởm dậy lên
trong lòng, rồi từ từ lớn dần lên theo thời gian, rất nhanh. Khi đã xong xuôi
tất cả, cô thậm chí còn không muốn bước ra ngoài kia và nhìn thấy Khánh Huy
nữa.
Rời
nhà tắm, Bảo Nhi thấy nhẹ người vì Khánh Huy đã thu dọn tất cả và ăn vận chỉnh
tề như lúc ban đầu, căn phòng trông như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đứng
tần ngần ở cửa, nhìn Huy cũng như anh đang nhìn mình, cô lúng túng không biết
nên làm gì hay nói gì. Bối rối nhìn đồng hồ, cô thấy giờ vẫn chưa tới nửa đêm,
để ngày mai có sức làm việc thì bây giờ bắt buộc phải ngủ. Nhưng trong tình
huống này, cô không biết làm sao mình có thể nằm xuống và ngủ bình thường như
lúc đầu nữa. Tuy nhiên, Bảo Nhi nhận thấy được cái không vui trong ánh nhìn
Khánh Huy dành cho mình. Điều ấy hẳn không phải vì anh không thấy thỏa mãn, mà
có lẽ chính là vì mùi xà phòng tỏa ra quá rõ từ Nhi, cho anh biết cô đã vội vã
tẩy sạch mọi thứ ngay sau cuộc ái ân. Cô hơi rùng mình khi thấy trong đấy còn
có bóng dáng của một ánh nhìn soi mói, dò xét.
Tuy
nhiên, chỉ sau một khoảng lặng ngắn, Khánh Huy đã đứng dậy, bước tới gần Bảo
Nhi. Chẳng hiểu sao ngay tích tắc ấy, cô đã suýt lùi lại phía sau, và còn muốn
rút tay lại khi Huy nắm lấy tay cô dịu dàng, gọi khẽ :
-
Bảo Nhi à. – Nói rồi, anh kéo Bảo Nhi vào lòng, giọng rất thấp – Cảm ơn em.
Một
người thì luôn miệng “xin lỗi”, một
người thì bây giờ lại thốt ra câu “cảm
ơn”.
Vì
không thể để Khánh Huy đi vào giờ này, Bảo Nhi đành phải tiếp tục cho anh ngủ
lại tại đây. Cô cũng nằm trở xuống chiếc chiếu giờ đã không còn là chỗ dễ chịu
cho lắm nữa. Lúc đầu, Khánh Huy còn tỏ ý muốn ngủ cùng cô trên chỉ một tấm
chiếu, nhưng không cần đợi anh nói hết, cô đã thẳng tay kéo ngay chiếc chiếu
của mình cách xa cái kia nhiều hơn, rồi nằm xuống và quay mặt đi. Rất nhiều lần
sau đó, trở người lại, Bảo Nhi vẫn thấy Khánh Huy đang nằm nghiêng về phía
mình, quan sát cô trong im lặng và trong đêm tối mờ ảo. Chưa bao giờ nét mặt
anh, ánh mắt anh đối với cô trở nên khó hiểu như vậy. Nhưng dẫu có hiểu hay
không, Bảo Nhi vẫn không muốn nhìn, không muốn phải đối mặt với Huy. Tuy nhiên,
quá mỏi người vì nằm quay sang bên kia mãi, cô buộc phải đổi tư thế, và chấp
nhận chịu đựng cảnh hai người yên lặng nhìn nhau rất lâu. Sau cùng, cũng hiểu
rằng Bảo Nhi không thích thế, anh đã quay mặt đi, rồi cho tới tận lúc thiếp đi,
cô không thấy anh quay lại nữa.
Sáng
thứ tư, Bảo Nhi một mình đi bộ tới nhà bé Ngọc, vừa đi vừa xua đuổi những ý
nghĩ về đêm qua. Cảm xúc trong lòng lúc này chẳng phải là thích hay không
thích, cũng không phải là ngượng ngùng hay sợ hãi, mà là chút tội lỗi còn sót
lại. Hết đoạn đường, Bảo Nhi cũng có thể thuyết phục được chính mình rằng,
chuyện này Quang Hải không bao giờ có thể biết được. Sau này, khi Khánh Huy đã
ra đi, tất cả chỉ còn là hồi ức của riêng mình cô, là việc có trời biết,
đất biết, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Một
khi đã bắt đầu làm việc thì tâm trí Bảo Nhi không thể suy nghĩ lung tunh được
nữa. Cũng nhờ đó mà lòng cô xa dần với nỗi khó chịu và có lẽ sẽ quên hẳn đi cho
lòng được yên. Cảm giác “trả nợ xong”
cứ làm cho cô quên Khánh Huy đi từ từ, dù ban đầu bản thân Nhi không nghĩ đến
việc mình sẽ làm điều đó với Huy để giảm đi sự áy náy vì đã lừa dối anh, đùa
bỡn với tình yêu của anh. Cứ như thế, sau một tiếng đồng hồ, lòng Bảo Nhi đã
nhẹ hẳn, xung quanh cô chỉ còn có việc dạy học cho bé Ngọc mà thôi.
Bảo
Nhi dạy được hơn nửa buổi thì ngoài sân có tiếng chó sủa – gia chủ có nuôi một
con chó Husky đen – nên cô đoán rằng có khách. Nhìn qua cửa kính rộng, Bảo Nhi
hơi giật mình trước cảnh tượng một chiếc xe hơi trông rất quen đang từ từ trườn
vào cổng. Tầm nhì không tốt lắm nên cô chẳng trông thấy được biển số xe để xác
định xem điều mình nghi ngờ có phải là sự thật. Tim đập loạn xa trong lồng
ngực, Bảo Nhi lắc đầu xua ngay mọi ý nghĩ lung tung. Xe Audi đâu phải chỉ mình
Quang Hải mới có, trên nước Việt này tuy không nhiều nhưng cũng còn người khác
sở hữu loại xe đó, không nên chỉ vừa nhìn đã suy đoán bậy bạ.
Chỉ
một loáng, chiếc xe đã lăn bánh vào sân và ở vị trí mà Bảo Nhi không còn thấy
gì được nữa. Dù lòng rất tò mò, rất muốn kiếm cớ gì đó để ra khỏi phòng đọc
sách đi xem thử người vừa tới là ai, cô vẫn phải cố kiềm chế lại, vì thấy mình
vớ vẩn quá. Gặp Quang Hải ở đây hoàn toàn chẳng có gì tốt lành, chỉ khiến cho
cô thêm khó xử mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét