Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

ẢO - Tập 29


ẢO - TẬP 29

Tuy nhiên, Bảo Nhi hầu như không thể chợp mắt được. Giấc ngủ của nó cứ chập chờn, những viễn cảnh tồi tệ liên tục hiện lên trong tâm trí, khiến nó không yên thân. Nhi gắng mặc kệ chúng và cứ nhắm mắt lại mà cố ngủ, nhưng lực bất tòng tâm. Hơn nữa, vị trí làm trại năm nay của lớp nó chẳng khá khẩm gì so với năm ngoái, nó đã bắt đầu đau lưng, đau hông rồi. Sau cùng, nó phải quyết định mở mắt ra, thoáng giật mình khi thấy nhỏ Kim nằm sát bên cạnh. Hương thơm nãy giờ vẫn cứ lởn vởn trong đầu nay lại lan tỏa sâu hơn vào trong tâm trí Bảo Nhi. 

Vừa ngồi dậy vừa đưa tay vuốt tóc, Nhi cảm thấy có thứ gì đấy là lạ vừa trườn từ trên cơ thể mình xuống đùi và nằm thành một đống ở đấy. Chiếc áo khoác vest đen ấy chỉ có thể thuộc về một người, ngoài người ấy ra không có ai tham dự hội trại này mà mặc thứ trang phục ấy cả. Bất giác, nó đưa chiếc áo to lớn ấy lên gần mũi hơn nữa, hít một hơi thật sâu. Hương thơm quen thuộc tràn vào mũi nó thật dễ chịu biết mấy. Nó đã ở đây tự bao giờ, Nhi không hề biết. Người đã để nó tại vị trí này, có phải chủ nhân của nó không ? Chắc sẽ không có ai khác động vào áo của Hải trừ cậu ấy đâu, đúng không?

Không ngủ được, Bảo Nhi đứng dậy mon men đi ra ngoài, hai tay ôm cái áo khoác không thuộc sở hữu của mình. Ra đến ngoài, con bé thật sự hết sức ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng ở đây. Trước lều lớp nó có một cái gờ hơi cao bằng xi măng chạy dài hết sân cỏ, và cả một đám học sinh lớp nó đang nằm dài thành hàng gác đầu lên cái gờ đó. Trong lều vắng vẻ thế thì ra là do hầu hết mọi người đã chọn nằm ở đây mất rồi. Bọn nó không ngủ, Nhi thấy tụi nó vẫn đang vừa nằm vừa cười hí hí đùa giỡn. Bảo Nhi nhanh chóng tìm được Quang Hải trong đám lộn xộn ấy dù ánh sáng rất ít ỏi. Vị trí của cậu gần như là ở trung tâm, một bên là Ngọc Toàn, bên kia là Thủy Tiên, cạnh Tiên lại là Khánh Huy. Đang ngửng cổ nhìn lên trời, Tiên là người trông thấy Bảo Nhi trước nhất :

- Ồ, Nhi đó hả ? Ngủ xong rồi à ?

Nghe Tiên nói, Quang Hải cũng quay đầu lại nhìn cô bé. Vẫn giống như thường khi, cậu bạn mỉm cười và khẽ gật đầu chào nó, cách chào chưa bao giờ thay đổi. Sợ các bạn nhìn thấy, Nhi cũng nở nụ cười mỉm và gật đầu thật kín đáo, lòng xôn xao một cách mới thật là khó tả. Mà tại sao nó lại phải sợ các bạn thấy chứ ? Bạn bè trong lớp chào nhau là chuyện thường thôi mà ?
 
Nó mỉm cười với cô bạn :

- Nhi có ngủ được đâu mà xong ?

- Không ngủ thì nằm đây cho vui đi Nhi !

“Vui cái con khỉ”, Bảo Nhi thầm nghĩ. Từ nãy đến giờ, nó đã thấy ngứa mắt vì khoảng cách giữa Tiên với Hải. Nhi thấy hơi nong nóng trong người, mím môi ngăn cơn ghen đang tỏa khói. Thời đại bây giờ là thế nào Nhi hiểu chứ, nó cũng không thấy quá đáng lắm, nhưng mà lòng thật là khó chịu.

- Tiên không lạnh à ?

- Cũng hơi lạnh… Nhưng mà đông đúc thế này cũng bớt…

“Còn vậy nữa chứ”, lòng nó càng thêm bực.

Không còn chỗ thích hợp ở phía trước để có thể chen vào, mà lại không muốn rời đi vì cũng chẳng biết phải đi đâu nữa, Bảo Nhi chọn cho mình một chỗ ở phía sau để đặt lưng xuống. Con bé cẩn thận gác đầu lên vai Thủy Tiên phía bên Khánh Huy. Dĩ nhiên, nó đã rất muốn chọn lựa bên kia, nhưng sự gần gũi với Quang Hải lại khiến cho nó sợ, và suy nghĩ một cách rất ngây ngô, nông nổi, nó chọn tránh cậu ấy ra mà không biết rằng hành động đó của nó chỉ có tính nhất thời, vào lúc khác nó sẽ lại nghĩ khác và làm khác. Chỉ có điều, vai Tiên nhỏ quá, đầu Nhi không tựa hết lên được. Một nửa cái đầu của nó lại thành ra nằm trên vai Khánh Huy. Nhi ngẫm nghĩ thấy hình như thế không ổn, mà sau cùng cũng mặc kệ. Dầu gì thì Nhi cũng tương đối thân với Huy, dựa có nửa cái đầu thôi thì cũng chẳng hại ai. Huy cũng có nói gì đâu ? Cậu ấy để nó tự do mà !

- Trời ơi, Nhi ơi là Nhi ! Tao đang định nằm đó mà ! Mày giành chỗ của tao rồi ! – Một nhỏ bạn cùng lớp bất ngờ giảy nãy.

- Tao nằm ngay đây mà nó cũng thừa cơ tao không để ý lấy mất chỗ của tao rồi. – Thủy Tiên chép miệng nói với cô bạn kia.

Bảo Nhi làm giọng nũng nịu để xoa dịu mấy nhỏ bạn :

- Nhi mới ở trong lều ra mà ! Không cho Nhi kiếm chỗ nằm hả?

- Thấy ghét quá đi !

Không biết sao các bạn khác lại muốn lấy chỗ này của mình, con bé xem xét kĩ lại thì thấy sát bên kia Khánh Huy là một cô bạn nữa. Chẳng lẽ là muốn nằm gần Huy hay sao ? Nó thật không nắm được tình hình của lớp mình, không biết là mọi người lại thích Huy đến thế. 

- Sao Nhi lại nằm ở đó ? – Quang Hải nhìn nó làu bàu.

- Nằm ở đây cho đặc biệt. - Nó mỉm cười đáp - Ở ngoài còn chỗ đâu mà nằm !

Chắc nó không lầm khi thấy Hải nhíu mày, ra vẻ không vừa lòng, thậm chí còn khó chịu nữa chứ. Phải rồi, nó quên mất rằng những việc như thế này luôn khiến cho Quang Hải khó chịu. Ngoài kia, bên Ngọc Toàn có chỗ trống, nhưng nó thà chết cũng không nằm đấy. Kêu nó lại gần Toàn ư ? Không đời nào có chuyện ấy. Trong khi đó, Khánh Huy bắt đầu hỏi con bé :

- Sao Nhi không ngủ được ? Ở ngoài này ồn quá à ?

- Không phải đâu. – Nó đáp – Chỉ là… khó ngủ thôi. Với lại đau lưng nữa. 

- Ngoài này còn êm hơn trong đó đấy. Nãy giờ Huy nằm thấy không sao cả.

- Vậy à ? Thế chắc lát nữa Nhi có thể ngủ một chút.

- Chỉ có điều ở ngoài này có sương thôi.

Sương ư ? Bảo Nhi lập tức nghĩ tới Quang Hải. Chiếc áo khoác của cậu đang ở trong tay nó, dưới thời tiết này, hẳn là cậu ấy cũng thấy lạnh. Nó biết làm sao trả lại tấm áo cho Hải đây ? Nó không thể đưa cho cậu ấy ngay trước mặt nhiều người như thế, ai cũng sẽ thấy, và sẽ thắc mắc. Nó đang lúng túng không biết phải làm gì thì Thủy Tiên đã lên tiếng :

- Nhi à, sang bên đây nằm cạnh Tiên nè !

- Hở ? - Nó ngạc nhiên nhỏm dậy – Có chỗ sao ?

Cái chỗ trống ban nãy con bé thấy ở bên cạnh Ngọc Toàn đã biến mất, chính cậu ta đang nằm ở đó hiện giờ, còn Hải thì ở ngay sát bên, giữa Tiên và cậu ấy là một khoảng trống đủ để nhét Bảo Nhi vào. Giống như năm ngoái, Hải đã vừa dọn chỗ để đem nó tới bên cạnh mình đó sao ?

Hoàn toàn không để tâm tới mấy lời thầm thì yếu ớt của lí trí, Bảo Nhi đứng dậy, có chút hào hứng vượt tầm kiểm soát, đi tới vị trí đã được chỉ. Đứng ngây ra đấy, nó tần ngần nhìn Quang Hải, bấy giờ lại bắt đầu chần chừ. Cậu ấy sẽ đi, mọi mơ ước của nó sẽ đến ngày chỉ còn là ảo mộng. Nó nên cắt đứt tất cả ngay từ bây giờ, hay cố gắng cứu vớt còn được ngày nào hay ngày đấy, chỉ tận hưởng trong quãng thời gian đó, hay gắng sức mong đợi thêm nữa vào tương lai? Bây giờ nằm xuống chỗ này, nó sẽ không bao giờ có cơ hội làm cho Quang Hải tin rằng trong lòng nó không có cậu nữa. Ban nãy, giữa Hải và Tiên vẫn cón khoảng cách, nhưng giờ nếu nó nằm xuống, giữa cậu và nó chẳng còn gì nữa cả. Hơn ai hết, Hải biết rõ con bé sẽ không dễ dàng gần gũi như vậy với bất kì người khác giới nào, trừ khi… Nếu thật sự muốn, có thể là nó sẽ bảo cậu cố xích qua bên Toàn thêm chút nữa, nhưng thực chất là nó không hề muốn…

Vì cái mình đau nhức, Bảo Nhi cẩn thận ngồi xuống thật chậm, rồi từ từ đặt lưng xuống nền đất, gác đầu lên cái gờ. Quả thật, chỗ này êm ái hơn hẳn ở trong lều, cái lưng của nó được thư giãn hẳn. Tuy nhiên, tinh thần nó thì lại không được thư giãn cho lắm. Một cảm giác xôn xao khó tả dâng lên trong lòng Bảo Nhi. Mấy đứa con gái khác có thể sáp lại gần Quang Hải, nó có thể nằm gác đầu lên vai Khánh Huy, nhưng không điều gì có thể giống với việc nó đang nằm bên Hải như thế này. Hương thơm nam tính lại nồng đượm trong phổi nó như cái ngày nó thiếp đi dưới trời đêm trên vai cậu bạn thân thiết, hơi thở đều đặn của Hải lại dễ dàng đi vào tai con bé. Cầm chiếc áo khoác đen, nó ngập ngừng đưa cho Hải, cố gắng nói thật khẽ :

- Cảm ơn Hải…

- Ngoài này có sương lạnh, Nhi cứ dùng đi. – Tiếng thì thầm của cậu ở bên tai làm cho trái tim nó càng mềm ra.

- Nhi đã có áo khoác rồi. Hải không lạnh sao ?

- Không đâu. – Cậu lắc đầu.

Thế nhưng, nó chẳng tin :

- Nói xạo.

- Vậy ra Nhi không tin lời Hải nói à ?

Không thể làm cho con bé tin được, Quang Hải nhận lấy chiếc áo, bảo :

- Vậy thì thế này vậy.

Mở rộng chiếc áo khoác ra, Quang Hải trải nó lên trên cả hai đứa như tấm chăn nhỏ để giữ ấm. Bảo Nhi hỏi một cách thiếu suy nghĩ :

- Như thế… không sao chứ ?

Vừa nói, Hải vừa hất đầu sang bên kia :

- Nhi cứ nhìn mà xem.

Liếc mắt sang bên cạnh, Bảo Nhi thấy Thủy Tiên đã bắt đầu tựa đầu lên vai Khánh Huy, nhỏ bên kia cũng vậy nữa. Bên đó chẳng có gì mà còn như thế, thì bên này chẳng ai nói gì được cả. “Bây giờ thì ai cũng vậy cả thôi”, nó tự biện minh cho chính mình.

Vẫn giữ âm lượng rất nhỏ, Quang Hải nói với Bảo Nhi bằng đúng âm điệu mà nó vẫn hằng ghi nhớ và mong mỏi được nghe lần nữa :

- Nhi ngủ một lát đi. 

- Có lẽ vậy. – Nó mơ màng đáp, nửa muốn ngủ, nửa lại không.

Nếu nó ngủ, thời khắc này sẽ chóng trôi qua, đã ngủ rồi, nó sẽ không còn cảm nhận được điều gì nữa. Trong giây lát, nó có cảm tưởng như mình và Quang Hải lại gần gũi, thân thiết với nhau như những ngày hồi lớp mười một, như thể những chuyện không hay đã chưa từng xảy ra giữa hai đứa. Trong giọng nói, cách cư xử của cậu ấy không còn cái vẻ thiếu tự nhiên và khó chịu nữa. Nó thấy mình lại có thể tự nhiên bộc lộ cảm xúc trong lòng, trò chuyện với Hải theo cách mà nó muốn. Nhưng sẽ chỉ là đêm nay thôi…

- Bây giờ là mấy giờ rồi ? – Nó hỏi.

- Hai giờ bốn mươi lăm rồi.

- Tới bốn giờ gọi Nhi dậy nhé !

- Nhi cứ ngủ đi.

Trước lúc nhắm mắt lại, Bảo Nhi khẽ nghiêng đầu để nhìn Quang Hải. Cậu ấy cũng nhìn nó, và trong cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo ấy, con bé được thấy lại lần nữa nụ cười ấm áp, thân tình của ngày xưa trên gương mặt của một Quang Hải đã chín chắn hơn, trưởng thành hơn với những tình cảm cũng đã đổi khác. Không cần phải cố gắng, đôi môi Bảo Nhi cũng tự động nở nụ cười đáp lại, rồi nó lại nằm thẳng ra và khép mắt. Có lúc nó đã mơ hồ nghĩ, mẹ mà biết việc này, nó chết là cái chắc.

Tuy nhiên, giấc ngủ đó cũng không đẹp như điều Nhi đã tưởng. Cái gờ nhanh chóng làm cho nó mỏi cổ và khó chịu vì thấy cứng. Nó thật thắc mắc là làm sao mọi người có thể chịu đựng được còn nó thì bao giờ cũng không, cả trong lều lẫn ngoài lều. Bực bội, nó mở mắt, không biết mình nên làm gì để cải thiện tình hình đây.

Vừa thấy nó mở mắt đầy vẻ bức bối, Quang Hải đã hỏi :
 
- Nhi sao vậy ? Vẫn không ngủ được à ?

Đưa tay lên xoa xoa cái cổ, nó nhìn cậu gật đầu, biết là mình không cần giải thích thì cậu ấy cũng hiểu. Và rồi, ngoài sức tưởng tượng của nó, Quang Hải đưa một cánh tay lên phía đầu của Bảo Nhi, thoáng làm cho nó ngớ người, không phải vì không hiểu, mà là vì không tin. Nhưng, không thể phủ nhận sự thật rằng cậu ấy đang định làm thế, nó nhấc đầu lên khỏi cái gờ, để cho Hải kê tay xuống phía dưới cổ. Một cách vừa ngại ngùng, vừa háo hức, Bảo Nhi hạ đầu của mình xuống, cảm giác dễ chịu như được nằm gối làm cho tâm cang nó dao động mãnh liệt. Sự thay đổi tư thế ấy đột ngột khiến cho khoảng cách giữa hai đứa lại thu ngắn đi, cái hạnh phúc làm cho đầu óc con bé tê dại khả năng suy nghĩ. Nó chỉ biết rằng, rất lâu về mai sau, nó sẽ nhớ mãi kỉ niệm này, cảm giác này, là một trong những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh, và đó cũng sẽ là điều làm cho nó đau đớn nhất khi Quang Hải không còn ở đây nữa.

Đầu Bảo Nhi ngoẹo sang một bên đầy dễ chịu khi Quang Hải hỏi nó :

- Như vầy đã ổn chưa ?

- Ừ… Sao Hải không ngủ một chút đi ?

- Không cần đâu. 

Nằm lặng yên trong tư thế đó, Bảo Nhi sau khi chìm đắm trong hạnh phúc, vẫn không thể ngăn nổi một dòng lệ lăn xuống từ khóe mi. Nó chẳng rõ Quang Hải có cảm nhận được giọt nước mắt đó làm ướt tay áo mình hay không. Thật may, trời vẫn rất tối, ánh đèn thì chập chờn, những người xung quanh không thể trông thấy được sự đau khổ đó. Nhưng nó không biết, Quang Hải đã nhìn thấy rất rõ ràng. Bên dưới chiếc áo khoác vest đen, bàn tay còn lại của Hải tìm đến bàn tay nhỏ của Bảo Nhi. Nó không mở mắt, cũng không phản đối, chỉ rụt rè siết nhẹ và ước rằng mình đã làm điều này một năm về trước…




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg