Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

ẢO - Tập 40


ẢO - TẬP 40






Giờ ra về, ngồi trên xe buýt với Huy, Bảo Nhi cảm thấy không vui lắm khi đến tận bây giờ cậu ấy vẫn chẳng hề nói gì về chuyện sinh nhật cả. Đã đến nước này, nó thật sự tin rằng cậu ấy không nhớ gì cả. Nếu nhớ thì cũng phải chúc mừng được một tiếng chứ ? Bởi vậy, Huy lại hỏi sao nó coi như mình với Huy chưa từng quen biết gì cả. Nó đâu hoàn toàn như thế, nó vẫn cho rằng Huy sẽ có nhớ gì đó tới chuyện này. Tuy nhiên, Bảo Nhi cũng nhớ ra là nó đã không hề tặng quà sinh nhật cho Khánh Huy vào ngày tám tháng một năm nay, chỉ đơn giản chúc mừng thôi. Có khi từ lúc đó, Huy đã tự thấy rằng hai người không thân thiết lắm rồi…

Mệt mỏi với chặng đường dài sau một ngày học tập dai dẳng, Bảo Nhi lại thiếp đi trên xe buýt. Dù đã ngủ, cái đầu nó vẫn biết ngoẹo về phía không có người, mặc kệ cái khả năng ngã ra khỏi băng ghế khi ngủ say quá. Như mọi lần, Khánh Huy đánh thức con bé khi gần tới trạm của nó, và cậu ấy đã từ biệt nó, không có lời nào liên quan tới ngày sinh nhật hết. Bảo Nhi thất vọng quá, tiu nghỉu đi về nhà. Nhưng gần tới nhà thì nó cũng hết tiu nghỉu rất mau vì biết mình đang chuẩn bị được ba mẹ với nhỏ em tặng quà sinh nhật rồi đây.

Nào có ngờ, về nhà, thay quần áo xong, mở chiếc ba lô hồng ra để lấy mấy thứ tập vở, Bảo Nhi ngạc nhiên thấy có một “vật thể lạ” trong đó, nằm ở ngay phía trên tất cả. Cái vật ấy lập tức khiến cho hai mắt nó sáng lên, và biết ngay rằng ai chính là chủ nhân. Con bé đoán ra ngay rằng Khánh Huy đã âm thầm bỏ cái hộp quà màu hồng nhỏ nhắn này vào ba lô khi nó đang ngủ. Vậy mà nó cữ ngỡ cậu đã quên…

Háo hức mở quà ra xem ngay, Bảo Nhi thấy thích đến tít cả mắt, vì thứ này trừ lúc còn nhỏ xíu, nó chưa bao giờ được sở hữu cái nào nữa cả. Là con gái, dĩ nhiên nó rất thích món quà làm điệu này, một chiếc lắc tay, chẳng biết là làm bằng bạc hay inox, nhưng sáng và nữ tính, đáng yêu dù không nhiều họa tiết lắm. Bảo Nhi chưa bao giờ đi mua hay nghĩ tới chuyện sẽ tự bỏ tiền ra mua cho chính mình một cái nên nó không hề biết gì về giá trị thật của món quà này cả. Con bé mang thử vào cái cổ tay trống trơn của nó ngay và không muốn bỏ ra chút nào. Nó suy nghĩ, mình phải nói với mẹ thế nào về nguồn gốc của món đồ này đây ? Nó không thể nào bỏ cái này cất ở trong tủ được, nó muốn đeo, nhìn đẹp và xinh xắn lắm.

Bên cạnh chiếc lắc tay, Khánh Huy còn tặng cho Bảo Nhi một tấm thiệp nhỏ với những lời chúc đơn giản. Nhi còn tưởng là cậu ấy quên, hóa ra là Huy muốn dành cho nó một sự bất ngờ. Vậy nó đã đoán đúng, tô phở và cây kem chiều nay chính là vì sinh nhật của nó. Tuy vậy, nó có chút lo lắng. Sinh nhật nó Huy đã làm thế này, thì tới sinh nhật cậu ấy nó phải làm sao đây ? Nó không có nhiều tiền như thế và cũng chẳng nghĩ ra thứ gì để tặng cho một người con trai cả. Điều tệ hại là nó không hề biết Huy thích cái gì, vì nó có bao giờ hỏi đâu. Bảo Nhi cắn môi, thấy tiêng tiếc lần nữa. Bây giờ nếu nó không mau có người yêu đi, thì Khánh Huy tự dưng sẽ biến thành người khác phái đầu tiên được Bảo Nhi tặng quà sinh nhật. Cơ hội đối với Quang Hải đã mãi mãi qua đi, nhưng nó cũng không muốn dành điều này cho Huy, vì cậu ấy chẳng là gì của nó cả.

Bảo Nhi vừa đinh lấy điện thoại để gửi tin nhắn cảm ơn Khánh Huy thì cứ như thể đã canh sẵn thời gian, cậu ấy nhắn tin cho nó trước. 

“Món quà đó Nhi có thích không ? Từ sáng tới giờ Huy không nói gì về sinh nhật Nhi cả mong là không làm Nhi buồn. Chúc Nhi sinh nhật vui vẻ nhé !”

Không chần chừ nhiều, Bảo Nhi trả lời ngay :

“Cảm ơn Huy nhiều lắm nha, đẹp quá đi ! Cảm ơn về bữa ăn uống chiều nay nữa.”

Và cậu ấy chỉ nhắn lại đơn giản :

“Không có chi đâu.”

Chẳng ngoài dự đoán của Bảo Nhi, mẹ con bé vừa trông thấy chiếc lắc tay lạ lẫm trên tay con mình thì đã hỏi ngay :

- Chà, ở đâu mà con có cái lắc đẹp vậy ?

- Dạ, mấy nhỏ bạn của con hùn tiền tặng chung một món đó mẹ. Tại mình chưa thân với tụi nó nên là vậy đó…

- Ừ, thế cũng là tốt rồi.

Kĩ năng nói dối xuất sắc của nó đã khiến cho mẹ không có một tí nghi ngờ nào. Vấn đề không phải nằm ở nó, mà là mẹ nó khó chịu, khắt khe lắm. Mẹ rất để ý những mối quan hệ của nó và lúc nào cũng thận trọng, đề phòng với con trai. Bây giờ đã là thời buổi hiện đại rồi, nhưng mẹ nó vẫn còn mang nặng tư tưởng của người xưa lắm, kể cả những chuyện bé như con kiến cũng thành ra quá sức nghiêm trọng với mẹ Bảo Nhi. Vậy nên, từ trước tới giờ nó vốn không hề kể gì với mẹ về Quang Hải và Khánh Huy cả.

Tới lớp, Bảo Nhi cũng bị một vài cô bạn để ý tới món trang sức mới trên tay. Các cô nàng còn ghẹo nó :

- Chà!!!!!! Bảo Nhi à, bồ mới tặng vòng tay hả ?

- Làm gì có ! – Nó lắc đầu – Mẹ Nhi tặng đó. Hôm qua là sinh nhật Nhi mà.

- Ồ vậy hả ? Chúc mừng sinh nhật nha.

Sau đấy, không còn ai nói gì về chuyện cái lắc tay của Bảo Nhi nữa. Khi con bé gặp Khánh Huy ở trạm xe buýt, cậu cũng dừng mắt ở cổ tay cô bé và mỉm cười ra ý mãn nguyện. Nhưng cũng chính vì món quà mang tính chất làm đồ trang sức ấy mà Nhi lại nhớ về những món quà cũ ngày xưa. Đến hôm nay, thỉnh thoảng nó cũng vẫn còn sử dụng mấy cái nơ Quang Hải đã tặng để cài lên tóc. Không một lần nào nó cầm chiếc nơ ấy trên tay mà tâm trí không thẫn thờ nhớ tới nụ cười Hải đã từng dành riêng cho nó, giọng nói ngọt ngào ấm áp của cậu mỗi lần thì thầm với Bảo Nhi.
  



Học gần hết một học kì thì Bảo Nhi cũng có bạn, mọi thứ đi vào nền nếp, nó thấy quen dần và không còn suy nghĩ nhiều về hoàn cảnh hiện tại nữa, mọi thứ ra sao thì nó cứ biết như thế ấy. Nó cho sự đều đặn nhịp nhàng này là một hạnh phúc, nó không còn muốn có gì bất thường, “hấp dẫn” xảy ra như ngày đó nữa. Bởi nó rất sợ. Cứ như thế này, sẽ chẳng điều gì làm ảnh hưởng đến tinh thần nó hay làm nó đau khổ. Nhưng, cũng chính sự lặp đi lặp lại đơn điệu và nhàm chán đó đã khiến cho Bảo Nhi không thể quên nổi những ngay tháng vui tươi, lãng mạn lẫn đau buồn đã qua. Cứ thỉnh thoảng, nó bỗng bất thần nhớ lại, và lòng vẫn còn đau nhiều lắm. 

Công cuộc đem văn chương của mình đến với mọi người mà Bảo Nhi đang thực hiện trên mạng vẫn diễn ra tương đối suôn sẻ, dù chưa có bước tiến gì nổi bật. Niềm vui lớn nhất đối với việc này có lẽ là ít nhất Bảo Nhi đã có hai độc giả rất nhiệt tình theo dõi và đóng góp ý kiến, trao đổi vui vẻ với Nhi về câu chuyện. Cả hai đều còn là học sinh đầu cấp ba, mang cái tên trên mạng là Thu Hiền và Thanh Hoa. Bảo Nhi thích được trao đổi về câu chuyện đã viết với người đọc lắm, vừa thú vị, vừa giúp nó hiểu thêm về ý kiến của hai đứa. Nói nhiều mãi rồi thành ra quen thân hơn, hai đứa bắt đầu hỏi han về việc Bảo Nhi sống ở đâu, bao nhiêu tuổi, hiện đang làm việc hay học tập ở đâu. Nhưng dù có nói gì thì Nhi cũng không bao giờ tiết lộ một câu nào về đời sống riêng tư của mình cả. Bởi vì, nó đã quyết cắt đứt liên hệ với mọi bạn bè cũ thì phải làm cho triệt để, không thể để lộ cái gì ở đây được. Vả lại, Nhi cũng vốn là một người sống khép kín đã quen rồi…

Bảo Nhi không tự để ý thấy rằng Khánh Huy đã hỏi nó rất nhiều về lịch học trong học kì mới vào khoảng thời gian cuối học kì đầu tiên. Rồi nó cũng đã quá quen với sự hiện diện của cậu đến nỗi không hề thắc mắc chút nào khi thấy Khánh Huy tiếp tục xuất hiện ở chỗ trạm xe buýt vào học kì mới cả.

Thật ra lúc bấy giờ, ngày tám tháng một cũng sắp tới, đầu óc Bảo Nhi bị xâm lấn bởi một nỗi lo lắng mà nó thật ra chẳng muốn phải lo nhiều như thế. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tới sinh nhật Khánh Huy, vậy mà nó chưa nghĩ ra được mình nên tặng gì cho cậu ấy cả. Con gái thì dễ rồi, có biết bao nhiêu là thứ đồ làm đẹp đủ kiểu dáng và giá cả cho nó lựa chọn. Người yêu thì còn dễ hơn, giá trị sử dụng không quan trọng, mang tính tình cảm là được. Còn Khánh Huy, Huy chẳng phải là cái nào trong hai thứ trên cả. Huy chỉ là một người bạn, và lại là con trai. Mỗi năm cố gắng nghĩ ra quà sinh nhật cho ba thôi là nó đã thấy đủ khổ rồi, huống hồ là một người bạn mà nó không biết thích cái gì.

Trước đó, ngồi trên xe buýt, đã bao lần trong đầu Bảo Nhi nảy ra ý định hỏi huỵch toẹt ra xem Khánh Huy thích cái gì. Nhưng bản tính của nó vốn không cho phép bản thân làm những điều mất mặt như vậy. Ít ra nó phải giữ gìn cái danh giá cho mình chứ ? Nghĩ qua nghĩ lại rất nhiều, nó thấy mình không cần thiết phải phiền phức như vậy. Bảo Nhi tự thấy mình chẳng có gì sai khi không tặng quà cho Khánh Huy cả. Nó chỉ cần rủ cậu ấy đi ăn trưa là được rồi.  Nó là con gái, Huy không thể trách nó được. Với lại, nó không thấy mình gần gũi với Huy lắm, cho nên, thế đã là ổn.

Nghĩ là làm, Bảo Nhi nhắn tin hẹn với Huy trước, rồi sau đấy, đúng vào ngày sinh nhật của cậu, nó mời Huy ăn một bữa trưa, không vượt quá số tiền bữa ăn lần trước, và gửi lời chúc mừng tới cho cậu bạn. Thấy Huy vui vẻ, nó cũng cho là tốt rồi, nên không thấy lo lắng gì nữa. Nào ngờ, khi vừa ra khỏi tiệm ăn, Huy lại rủ Bảo Nhi tới cửa hiệu tạp hóa gần đó và mua cho nó thêm que kem nữa, mỉm cười nói :

- Mời Nhi nhân dịp sinh nhật của Huy !

- ..C…Cái gì ? – Nó hơi lắp bắp.

Không những là mua cho nó, mà lần này cậu ấy còn hào phóng mua hai cây kem Wall’s loại mười ba ngàn nữa chứ, làm Nhi thấy thích nhưng vẫn cứ trố mắt nhìn. Khánh Huy dúi que kem vào tay cô bé :

- Cầm đi nào ! Nhi với Huy cùng ăn cho vui. Sinh nhật Huy mà. Thật ra trong đám bạn của Huy hiện giờ chỉ có mỗi Nhi để ý tới ngày này thôi, Huy ăn sinh nhật với Nhi đã là vui rồi.

Bảo Nhi há miệng toan nói rằng vẫn còn một người bạn nữa của Huy chắc là cũng nhớ ngày này nhưng may đã kịp ngăn lại. Tự dưng Huy làm thế này, nó cảm thấy ngại quá, vì mình đã không có quà tặng gì cho cậu ấy cả. Cầm cây kem trên tay mà lòng con bé đầy áy náy, chẳng biết làm thế nào mà thoải mái nhìn mặt Huy được cả. 

- Sao Nhi không ăn đi ? – Huy nhìn nó, thắc mắc.

- À… ờ…

Thấy cô bé cứ tần ngần mãi không chịu bóc que kem ra, Khánh Huy bèn cầm lấy và lột lớp giấy bên ngoài ra cho Bảo Nhi rồi đưa lại cho nó.

- Hay là Nhi ăn no quá rồi ?

- Không có, không phải vậy đâu. – Nó nói ngay – Làm gì đến nỗi đó… Gì chứ kem thì lúc nào Nhi cũng ăn hết.

Nhìn người bên cạnh cuối cùng cũng bắt đầu ăn, Huy mỉm cười hài lòng nói :

- Có một thứ này Nhi coi như quà sinh nhật cho Huy được không ?

Nghe câu này, Nhi chẳng rõ mình nên mừng hay nên lo :

- Gì vậy ?

- Huy chỉ cần sau này gặp Huy, Nhi nói nhiều hơn một chút, cười vui vẻ hơn một chút nữa thôi.

Lời đề nghị này của Khánh Huy quả thật quá khó đối với Bảo Nhi, khi mà chính bản thân nó còn chưa làm được điều mà mình muốn. Nó thấy mình cũng đã cố gắng thân thiện với Huy nhiều lắm rồi, chẳng lẽ vẫn còn kém so với ngày trước lắm hay sao ? Tuy không thân thiết lắm, nhưng nó cũng đã không coi Huy như người xa lạ, ít ra vẫn gần gũi hơn so với mấy cô bạn cùng lớp của Nhi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg