ẢO - TẬP 39
Ngày hôm sau, Bảo Nhi lại ngạc
nhiên thấy Khánh Huy đứng đợi ở bến xe buýt lần nữa, dù hôm qua nó về vào buổi
chiều, còn bây giờ là buổi trưa. Trời ạ, không lẽ nào giờ học của nó và Huy lại
giống nhau đến thế ư ? Những ngày còn lại trong tuần hôm nào cũng vậy sao ?
Nhưng Bảo Nhi không thể nói là nó
không mừng khi trông thấy bóng dáng Khánh Huy từ xa, vì nó biết là hôm nay nó sẽ
không ngồi cô đơn trên xe buýt. Ba tuần “yên bình” chẳng đủ để nó làm quen với
sự đơn độc đó, mà chỉ đủ để cho nó thấy hết cái khổ sở trong đó và thêm khao
khát có ai đó làm bạn. Rốt cuộc, trái tim có nhói đau một chút ở vết thương cũ,
thì trái tim nó cũng giải quyết được vấn đề tức thời. Cứ lủi thủi như thế này,
nó thấy khó chịu quá. Hoàn cảnh đã không dạy cho nó cách biết sống trong cô
đơn.
Bảo Nhi chẳng thể ngờ được là tới
ngày thứ ba không thấy Khánh Huy ở đó, nó đã thấy buồn tiếc biết bao. Nó thấy
mình thật thậm tệ. Vậy hóa ra lúc trước,
khi nó bước vào lớp không trò chuyện với Thiên Kim hay với Huy tiếng nào
chẳng nói lên điều gì cả ? Nó đau khổ “một cách an toàn” vì biết là bên cạnh vẫn
có hai người đó, hai người mà nó quen biết, còn bây giờ, khi học ở đây, rõ ràng
là nó chẳng dám tiếp tục đau khổ nữa. Nó cứ tưởng rằng khi ấy mình đã bị dìm
vào tận cùng của nỗi căm hận và tủi thân, trong khi thực chất nó vẫn chưa nếm
trải cái gì là “một mình” thật sự cả.
Ngày hôm sau, Khánh Huy đã lại xuất
hiện ở trạm xe buýt, và nở nụ cười chào Bảo Nhi lúc thấy con bé ở đằng xa. Quả
nhiên là nó lại thấy mừng, vì hôm nay không phải một mình nữa.
Tuần tiếp theo diễn ra giống hệt
như thế. Cả tuần Bảo Nhi đi học năm ngày thì có đến bốn ngày Khánh Huy cùng đi
xe buýt về nhà với nó. Chỉ có một ngày cậu ấy không đi, lí do thì là hôm đó Huy
chỉ học hết buổi sáng, còn nó thì đến hết cả chiều. Ngồi trên xe bên cạnh Huy,
nó tự hỏi cảnh này sẽ tiếp diễn đến lúc nào đây ? Khi học kì này kết thúc chăng
?
Trong các cuộc trò chuyện, hai người
không nói gì nhiều ngoài chuyện học hành, trường lớp, hỏi thăm nhau. Bảo Nhi
càng mừng hơn vì Khánh Huy đã không nhắc câu nào về ngôi trường cấp ba, cũng chẳng
đề cập chuyện gì liên quan đến các bạn bè cũ. Chỉ duy nhất một lần Huy hỏi về
Thiên Kim thôi. Nghe con bé nói chuyện
Kim thi rớt đại học, Huy lắc đầu nói :
- Hồi đó còn thấy Kim trên
Facebook, giờ không biết sao biến mất luôn rồi, chẳng ai biết gì nữa.
Vậy ra nó không phải là người duy
nhất mà Thiên Kim tránh né không muốn gặp. Nó mơ hồ nghĩ Kim vẫn chưa vượt qua
được cú sốc thi trượt đại học này. Từ giờ cho đến lúc thi lại và đậu vào trường
đại học Sư phạm, có lẽ Kim sẽ chẳng đời nào muốn gặp nó đâu. Nghĩ thế, Bảo Nhi
không cho rằng mình cần băn khoăn nhiều về việc tìm cô bạn ấy nữa. Thật ra, Kim
không phải là người duy nhất mất hết liên hệ với những người xung quanh. Nhi
cũng thế, và đây hoàn toàn là việc làm có chủ đích, tránh gặp những ai có liên
quan, để chóng quên, cho lòng được thanh thản. Không phải nó tự suy luận, mà là
đã mấy tháng nay, nó thấy điều này có giúp ích cho mình.
- Nhân tiện nói tới chuyện liên lạc…
- Huy nói tiếp – Hôm bữa Huy thấy Nhi có điện thoại rồi mà phải không ?
Câu hỏi của Huy làm nó có chút ngơ
ngác vì không nhớ là mình đã dùng điện thoại di động trước mặt cậu ấy bao giờ cả.
Nó mỉm cười :
- Ừ đúng rồi… Mới đây thôi.
Khánh Huy rút điện thoại của mình từ
trong túi ra ngay :
- Vậy cho Huy số đi.
Bảo Nhi cho cậu số điện thoại của
mình, dù chẳng biết là để làm gì cả. Bây giờ nó thấy mình và cậu không thể có
nhu cầu gì cần phải gọi cho nhau cả. Lúc đầu nó nghĩ sau số điện thoại, Huy sẽ
hỏi sang tới tài khoản Facebook của nó, nào ngờ, cậu chẳng đá động gì tới thứ
đó cả. Dẫu sao cũng tốt, vì nó không mong là cậu ấy hỏi. Cái Facebook có thể dẫn
dắt Quang Hải vào chỗ của Bảo Nhi. Dù cho bây giờ cậu ấy đang nghĩ gì về nó, tốt
hay xấu, nó cũng không muốn Hải nhìn ngó gì vào cuộc sống của mình nữa.
- Nay Nhi đã bắt đầu đăng truyện
lên mạng rồi, Huy vào ủng hộ nhé !
Chuyện đi xe buýt mãi rồi cũng
thành quen. Bảo Nhi biết rõ ngày nào sẽ có Khánh Huy đi cùng, ngày nào không.
Tuy nhiên, ngồi ở trên xe, nếu Huy không chủ động mở lời thì cô bé chẳng nói
năng gì cả. Nó chỉ mở miệng khi Huy hỏi, và hỏi lại khi cảm thấy chuyện cậu vừa
nói tới có gì đó mà mình nên hỏi. Nó hỏi cũng chỉ vì một phép lịch sự đã quá
quen thuộc với chính mình, nên gần như có vẻ niềm nở như thật vậy. Dù là thế, bởi
vì Huy là con trai, cậu đã nhận sự đối đãi này của nó quá nhiều lần nên không
còn bị đánh lừa nữa. Khánh Huy có thể thấy rõ là Bảo Nhi không hề có tí quan
tâm nào, và cô bạn nhớ những gì cậu nói cũng giống như học bài mà thôi.
Có Khánh Huy bên cạnh, Bảo Nhi có
thể thoải mái hơn một chút, nhất là vào những hôm đi học về vào buổi trưa. Buồn
ngủ quá, chợp mắt một chút cũng không sao, vì lát nữa tới nơi Huy sẽ gọi nó dậy,
cũng không lo bị mất đồ. Cho nên, giờ nó thấy rõ là mình có lợi, cái thiệt hiện
nó đang thấy hình như cũng không đáng là gì. Như vậy thành ra, thời gian cô đơn
của Bảo Nhi trên trường đại học này đang dần bị xóa sổ gần hết. Nó mừng thầm,
nghĩ mình phải nhanh chóng kết thân với ai đó để rủ rê cùng đi ăn cơm, cho lấp
đầy hết những buổi không có Khánh Huy. Như vậy, nó sẽ chẳng còn ở một mình nữa.
Ngày mười lăm tháng mười một chóng
tới. Chỉ vào đầu ngày hôm ấy, lòng Bảo Nhi đã bộn bề những suy nghĩ. Nó nhớ về
rất nhiều thứ, trong đó bao gồm tất cả những kí ức về ngày sinh nhật liên quan
tới Thiên Kim và Quang Hải. Dĩ nhiên, những kí ức về người con trai đầu tiên tặng
quà sinh nhật cho Nhi không làm cho lòng nó thấy vui, dù chỉ là một chút. Tâm
trí nó vẫn chưa có được một lúc nào thanh thản, thoát hẳn khỏi những nỗi ám ảnh
đó. Nhiều lúc, Bảo Nhi đã hy vọng rằng, ở ngôi trường mới, mình sẽ tìm được một
tình yêu mới, một thứ tình cảm lãng mạn khác biết đâu sẽ giúp nó quên đi những
đau buồn đã qua. Nhưng cho đến giờ thì vẫn chưa có chuyện gì đặc biệt xảy ra,
và nó cứ tiếp tục sống như vậy. Bảo Nhi chưa một lần thấy một thằng con trai
nào đó quanh mình có chút nào đấy thu hút được nó, dù chỉ là một chút. Bây giờ,
nó chỉ biết có học hành, viết lách và SuJu của nó mà thôi. Không còn cách nào
khác, Nhi lao đầu tập trung hết sức vào những việc ấy để cố quên đi.
Mất hết bạn bè cũ, bạn mới chưa có
ai quen thân, Bảo Nhi chuẩn bị sẵn tinh thần rằng mình sẽ chỉ nhận được quà của
gia đình vào năm nay. Tuy nhiên, thực ra nó còn đang trông đợi ở một người nữa.
Nó còn nhớ rất rõ năm ngoái, vào đêm chung kết văn nghệ của trường Khánh Huy
cũng đã tặng quà sinh nhật cho con bé. Đến tận năm nay, liệu cậu ấy có còn nhớ
? Mối quan hệ giữa nó và Huy có đủ thân thiết để cậu làm điều đó không ? Nó thật
sự không biết cách đánh giá điều này, có lẽ vì nó chẳng bao giờ nghĩ quá lâu về
một thằng con trai nào đấy, trừ khi người đó là Quang Hải…
Nhớ tới Quang Hải, cô bé lại bần thần.
Ngày hôm nay, cậu ấy có nhớ đến điều gì không ? Hay cái ngày này giờ cũng chỉ
bình thường như mọi ngày khác trong năm ?
Ngày hôm đó, Nhi chỉ phải học hết một
buổi sáng là có thể ra về. Và buổi trưa ấy, Bảo Nhi vừa đi ra gần tới cổng trường
thì đã thấy Khánh Huy đứng đợi sẵn ở đấy. Có lẽ nó hơi tự đề cao thái quá khi vừa
trông thấy cậu thì đã cho rằng người ta đang đợi mình. Nhưng sự thật quả đúng
là vậy. Vừa trông thấy con bé, Khánh Huy đã nở nụ cười tươi và bắt đầu nói khi
cô bạn đã tới trước mặt :
- Hôm nay Huy mời Nhi đi ăn nhé !
Huy có biết một chỗ cũng được lắm, chắc Nhi toàn ăn cơm trong trường, chưa tới
bao giờ đâu hả ?
Lời mời đột ngột và lạ lùng làm Bảo
Nhi thoáng ngẩn người và suýt chút nữa đã bật ra lời từ chối ngay lập tức.
Nhưng rồi nó nghĩ lại, giờ có về Biên Hòa thì cũng là ăn cơm tiệm một mình. Bởi
vậy, con bé kịp ngăn chặn lời nói dại dột sắp bật ra khỏi miệng. Nó nhìn Huy,
có chút lo lắng :
- Ở đâu vậy ? Đi có xa không ?
- Dĩ nhiên là không xa rồi, Huy mới
dám rủ Nhi đi chứ ! Chúng ta phải đi bộ mà. – Huy nhìn nó, ra vẻ bí mật – Hôm
nay ăn cái khác, không ăn cơm có được không ?
- Ờ… thì… cái gì mà chẳng được.
- Vậy đi nhé !
Bảo Nhi ngờ ngợ không biết chỉ là
Khánh Huy tùy tiện nổi hứng hay là chuyện này có liên quan tới ngày sinh nhật của
nó ? Dầu có sao đi nữa, thì nó cũng gật đầu đồng ý đi với Huy. Đúng như lời cậu
nói, nơi Huy muốn đưa nó tới cách đây chẳng xa tí nào, chỉ là vì Nhi không bao
giờ đi ra khỏi quãng đường từ trạm xe buýt tới trường nên không biết thôi.
Khánh Huy dẫn Bảo Nhi vào một quán phở mà vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy mùi
thơm ngào ngạt.
Hai người ngồi ăn cùng với nhau, suốt
cả buổi Bảo Nhi chẳng nghe cậu nói gì về chuyện sinh nhật nó cả. Con bé có hơi
tiu nghỉu, giờ mới thấy rằng đúng là mình đã trông đợi quá nhiều. Cái cậu này
cũng lạ thật, đột nhiên không vì cái gì mà nổi hứng mời người ta đi ăn trưa, lại
còn ăn một thứ đắt tiền hơn món cơm thường ngày nữa. Nhưng dù sao, lâu lâu được
đổi món, ăn một tô phở ba mươi lăm ngàn, hơn nữa lại là có người “đồng hành”
trong bữa trưa, Bảo Nhi thấy vui lên được chút xíu. Nó chỉ thầm nhủ một chuyện
không vui lắm là, bây giờ Huy mời nó đi ăn, thì sẽ đến lúc khác nó phải mời lại.
Chẳng biết có bủn xỉn, keo kiệt quá không mà nó nghĩ mình nên tìm món gì đó
không vượt hơn số tiền ăn cơm mọi ngày cho đỡ tốn kém.
Ra khỏi tiệm phở, Khánh Huy còn dẫn
Bảo Nhi vào một tiệm tạp hóa ở đối diện. Đến lúc này thì hai mắt con bé mới thật
là sáng rỡ. Tưởng để mua gì, hóa ra là cậu ấy mua cho hai đứa hai que kem mát lạnh
ngon tuyệt vời. Nó biết là cái này Huy chỉ tình cờ chọn đúng thôi, nhưng sự thật
là nó thích ăn kem nhất trần đời mà chẳng mấy khi có dịp để ăn cả. Nhìn con bé
ăn ngon lành trên đường đi với một vẻ mặt rất sung sướng hiếm khi nào thấy được,
Huy bật cười hỏi :
- Trông Nhi có vẻ vui nhỉ ?
Quay qua nhìn Huy, nó mỉm cười :
- Vui hả ? Ừ… Nhi thích nhất là ăn
kem mà.
Đến lúc này, tới lượt Khánh Huy tỏ
ra mừng rỡ :
- Thật hả ? Nhi thích ăn kem sao ?
Cô bé không nói nhiều thêm nữa mà
chỉ gật đầu, đồng thời lòng vẫn cứ thắc mắc nguyên nhân hành động này của Khánh
Huy. Chỉ một tô phở thôi thì coi như là Bảo Nhi hiểu, nhưng còn cây kem này là
cái gì chứ ? Phải chăng cậu ấy đang coi rằng đây là một hình thức để chúc mừng
sinh nhật cho nó ? Nó nghĩ mình sẽ thích một lời chúc mừng thật sự hơn là thế
này. Huy có thể không cần phải cho nó ăn cái gì cả, chúc mừng thôi, nó cũng đã
vui rồi. Nhưng rồi, nó tự an ủi mình rằng ngày hôm nay vẫn chưa hết, lát nữa ra
về nó sẽ còn đi với Khánh Huy nữa mà.
Vừa ăn vừa nói chuyện với con bé,
Khánh Huy bảo nó :
- Coi chừng chảy đó Bảo Nhi.
Tuy nhiên trước lúc nó kịp nhận ra
chuyện gì sắp xảy đến thì một giọt kem đã chảy xuống từ trên cây kem của nó.
Con bé còn tưởng mình được một phen bẩn áo, nào ngờ, bàn tay của Huy đã kịp xuất
hiện đưa ra hứng lấy giọt kem sô cô la ấy. Thấy thế, nó vội vàng rút trong túi
ra chiếc khăn tay đưa cho cậu :
- Trời ơi ! Xin lỗi Huy. Cầm đi !
- Gì mà xin lỗi chứ ? – Huy bật cười,
nhận chiếc khăn nhỏ - Tới giờ sao Nhi vẫn còn khách sáo nhiều như thế ?
Nghe câu nói ấy, nó thoáng giật
mình, nhìn cậu, ngần ngại :
- Nhiều lắm sao ?
- Ừ, nhiều lắm. – Huy cười nhưng có
vẻ không vui – Cứ như thể mấy năm cấp ba tụi mình chưa từng học thêm chung với
nhau vậy.
Bảo Nhi chẳng còn biết làm gì khác
ngoài lặng im, vì điều cậu nói là sự thật. Từ sau cái ngày biết được sự thật
phũ phàng đó, nó thực tình không hề muốn thấy mặt Huy nữa. Gặp lại cậu ấy ở
đây, nó thấy vừa quen, lại vừa lạ. Nó có thể nói với Huy rất nhiều chuyện, thoải
mái hơn mọi người vì cậu ấy là bạn từ hồi cấp ba, nhưng có lúc lại thấy Huy chẳng
khác mấy những người bạn mới quen. Nó còn nhớ hồi hôm hội trại cuối cùng, khi
đang hận đời vì bị bỏ rơi, nó đã cùng Huy chia sẻ một cái ly nước ngọt tự nhiên
biết chừng nào. Bây giờ, nếu như có thể lại như thế, đâu phải nó không muốn !
Nhưng trái tim mình Bảo Nhi đã hoàn toàn thất bại trong việc điều khiển nó.
Suy nghĩ một hồi, con bé biết Khánh
Huy vẫn đang quan sát mình, chờ đợi nó nói thêm một lời nào đó.
- Lúc còn đi học… Nhi có mấy chuyện
không vui lắm. – Nó đưa ra lời giải thích hết sức vụng về - Cho nên cư xử không
được bình thường cho mấy…
Huy hạ giọng :
- Chuyện không vui đến giờ vẫn chưa
quên được à ?
Con bé lắc đầu dù lòng không hề
mong đợi điều đó. Khánh Huy nói với nó, vừa an ủi vừa khuyên nhủ :
- Chuyện gì thì cũng đã qua rồi mà
? Phải quên đi để làm lại cái mới chứ ?
Bảo Nhi nói một cách yếu ớt giống
như những nỗ lực của lòng mình vậy :
- Nhi cũng đang cố gắng mà.
- Lúc trước Nhi nói với Huy rất nhiều
thứ mà. Bây giờ cũng cứ như vậy đi, có sao đâu !
Nó tròn mắt nhìn :
- Rất nhiều ?
- Không phải là quá nhiều, nhưng vẫn
nhiều hơn bây giờ. Nay Nhi ít nói lắm, Nhi có biết thế không ?
Quả thật, tất cả mọi sự thiếu tự
nhiên hay tương tự đều là do chính nó mà ra. Khánh Huy vẫn luôn rất thân thiện,
hòa đồng, hỏi nó rất nhiều nhưng nó chỉ luôn đáp lại bằng có một hai câu ngắn
ngủi. Nó củng nhớ rõ hồi xưa, ngồi trong lớp thầy Tú, cứ thấy chán là nó bắt đầu
mở miệng, Huy đang làm bài hay làm gì thì cũng nghe rồi đáp lời. Chợt nhớ lại,
nó thấy lúc đó mình cũng vẫn còn vui tươi lắm. Bảo Nhi cố nở nụ cười tươi hơn nữa
với Huy :
- Ừ… rồi Nhi cũng sẽ nói nhiều hơn
thôi mà. – Nói rồi, nó đưa que kem lên miệng ăn tiếp.
- Coi chừng chảy nữa kìa, Bảo Nhi.
Như thấy rằng lời cảnh báo này chẳng
giúp ích gì cho con bé, Khánh Huy đưa bàn tay đến dưới cái que kem đang chảy dần
của Nhi, chỉ kịp hứng lấy những giọt kem lại rơi xuống. Cô bé ăn xong thì bật
cười :
- Ngại quá ! Để Nhi cẩn thận hơn
chút xíu.
Chỉ tại nãy giờ cứ lo nói chuyện,
nó phân tâm không để ý đến cây kem nhiều, không chịu ăn trước chỗ đang bị chảy.
Con bé đưa cho Huy cái khăn toàn là để giải quyết “tai họa” do chính nó gây ra.
- Nhìn như thể lâu lắm rồi Nhi
không ăn kem vậy. – Khánh Huy nói mà không thể ngăn mình phì cười khi nhìn vào
bộ dạng cô bé.
- Thì đúng là vậy mà. – Nó nói thật
– Cũng tính bằng năm đó chứ.
- Thật là…
Chép miệng lắc đầu, Khánh Huy cầm
cái khăn tay nhè nhẹ lau đi một vệt kem nhỏ xíu dính trên cằm Bảo Nhi. Hơi giật
mình, nó nhìn Huy rồi chỉ vào mặt cậu :
- Mặt Huy cũng dính chứ bộ !
Vừa nói, tay nó vừa thoáng có ý định
cầm lấy cái khăn của mình trên tay Huy. Nhưng chỉ sau nửa giây, nó đã đổi ý vì
thấy không cần thiết, quay lại ăn tiếp que kem của mình, để cho Huy tự xử lý lấy.
Lòng nó thừa nhận, mình vừa có chút nhầm lẫn khi đánh đồng Khánh Huy với một
người bạn gái mà nó có thể thoái mái làm gì thì làm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét