Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Cây đa già - Tập 49


CÂY ĐA GIÀ - TẬP 49

Đông Nhi đi đến bên cạnh Vĩnh Trường, trả điện thoại di động cho anh.

- Em đúng là trẻ con thật. - Anh lầm bầm

- Vì an toàn không được ư? - Nó hờn dỗi.

- Em đã mười tám tuổi rồi. Thật ra bây giờ em muốn đi nơi nào chẳng cần xin phép ai nữa đâu.

Nó đã quá quen việc "xin xỏ" ba mẹ mỗi lần ra khỏi nhà, và thường thì họ luôn đi theo nó hoặc nói "không". Quả nhiên là nó ngốc...

- Làm sao anh biết số điện thoại của em? - Nó hỏi.

- Hoàng Văn cho anh để tiện bề liên lạc với em. Xin lỗi vì đã không hỏi ý em.- Anh hạ giọng.

Đông Nhi lắc đầu, anh ấy đâu cần phải xin lỗi. Anh đã có số điện thoại của nó, giờ cô bé cũng có số của anh, điều đó khiến nó lấy làm vui thích lắm.

- Hình như anh thấy em dùng điện thoại màu hồng? Chắc không phải của em rồi.

Vĩnh Trường hiểu nó một cách lạ lùng.

- Em dùng đồ cũ của người khác. - Nó cười ngại ngùng.

- Em có thích nó không?

Đông Nhi lắc đầu rồi đưa ra một lời khen :

- Điện thoại của anh đẹp đó.

- Cảm ơn em. Sao em không mua một chiếc di động vừa ý cho mình?

- Em cần dành dụm tiền cho việc khác. - Trong đầu nó ám chỉ việc tách khỏi gia đình ở riêng ngay khi cuộc điều trị kết thúc.

- Chúng ta cùng đi nhé! - Anh lên tiếng kéo nó khỏi dòng suy tư về kế hoạch tương lai, nghiêng người đưa một cánh tay vào trong chiếc xe.

Đông Nhi gật đầu ngồi xuống và ngay kế ấy, anh đóng cửa xe lại, cảm giác của cô bé khi ấy mới thật lạ lùng. Được bước vào một chiếc xe "khủng" trước con mắt trầm trồ, ngưỡng mộ lẫn ghen tị của hàng chục người bên cạnh một chàng trai bí ẩn và phong độ, nó không diễn tả hết nhiều cảm xúc lẫn lộn, đan xen trong lòng lúc này. Nhưng có lẽ đáng để chú ý nhất, chỉ có việc người đi cùng nó là Vĩnh Trường.

Nó không rõ có đang tự đánh lừa chính bản thân về suy nghĩ đối với Vĩnh Trường hay không... Trên thế gian này, không có thứ gì khó diễn đạt, khó cảm nhận, khó hiểu hết như tình cảm. Đây là lần đầu tiên có người đối xử với nó chu đáo và lịch sự như vậy. Dường như khi ở bên cạnh anh ấy, nó không cần lo lắng mình bị bỏ rơi. Nếu thái độ anh dùng ngay từ đầu là khác, liệu nó sẽ có những cảm xúc này? 

Ngồi vào tay lái, Vĩnh Trường tháo phéc-mơ-tuya áo khoác, gỡ kính ra, để lộ đôi mắt quyến rũ quen thuộc. Tất nhiên, bấy giờ, anh không trang điểm. Chẳng cần phải nói, giống như lần trước, với nó, anh ấy không hề bị xấu đi, mà còn trở nên gần gũi, khiến nó thấy mình đang gặp một Châu Vĩnh Trương thật thụ, xa ánh đèn sân khấu, cách xa thế giới giải trí phức tạp kia. Anh nhìn nó mỉm cười rồi nhấn ga.

Chiếc xe lăn bánh, không khí trong xe chìm vào im lặng, nó lại nhớ đến thông tin Kỳ Vân cung cấp hôm qua. Nó bị phân vân giữa việc hỏi và không hỏi, bị lôi kéo dữ dội bởi trí tò mò đáng sợ của mình.

Tình cờ, đập vào mắt cô bé có một shop thời trang lớn treo tấm biển hình Kỳ Vân mặc một chiếc đầm dạ hội nâu sậm hở ngực cực kì gợi cảm ngồi trên ghế nệm bọc da đầy quý phái, tôn lên làn da trắng như tuyết và cả mái tóc bạch kim nữa. Bên cạnh chị là tên của cửa hàng, nhưng Đông Nhi không để ý. Nó thầm nghĩ, trông một cô gái xinh đẹp như thế, nào có ai ngờ được con người thật của cô ta “tốt đẹp” đến mực nào. Hẳn phải có nhiều chàng trai say mê chị nó lắm! Nó bỗng thấy tội nghiệp cho họ, những con người đáng thương…

Trong lòng nó gần như đã chắc chắn một trăm phần trăm độ tin cậy của điều Kỳ Vân nói. Tuy nhiên, Đông Nhi cứ muốn nhắc chuyện này với anh, như thể đang cố tìm kiếm một lí do để tin tưởng vào Vĩnh Trường…

- Có người cứ nhìn như vậy, anh sẽ bị khớp và không lái xe được đâu đấy. – Anh bất thình lình bảo.

Giật mình, Đông Nhi cứng họng, không thốt ra nổi câu vừa định nói. Anh gia nhập làng giải trí đã mười lăm năm nay, còn lạ chi chuyện bị người khác nhìn? Vĩnh Trường nhìn nó hỏi :

- Có chuyện gì sao em?

Nó hít một hơi thật sâu, cố quên hai chữ “bị khớp” của anh, tập trung vào điều cần hỏi :

- Nghe đồn anh vừa kí hợp đồng đóng quảng cáo với người mẫu Phạm Kỳ Vân, phải không?

- Ai nói với em thế? – Trông anh hơi ngạc nhiên.

- Em nghe loáng thoáng thôi. – Nó không muốn tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Kỳ Vân.

- Không ngờ thời đại nay tin tức hay bị rò rỉ thật. – Anh bật cười – Anh còn tưởng chỉ có công ty hai bên và nhãn hàng quảng cáo biết chứ.

- Vậy là đúng à?

- Ừ. – Vĩnh Trường gật đầu rồi chợt hỏi – Lí do gì đã khiến em thắc mắc chuyện này? Nghe không giống câu em thường hỏi.

- Không có gì đâu.

- Thật không?

Đông Nhi gật đầu chắc chắn, mà thì lòng thầm nghĩ : “Mình lại nói dối nữa rồi.”

- Cô ấy rất xinh đẹp đúng không? – Vĩnh Trường nhận xét – Trông em và cô ấy cũng có vẻ khá giống nhau. – Câu nói này làm nó chột dạ - Nhưng thật ra mức độ nổi tiếng của cổ thì không bằng em được.

Nó vừa ngạc nhiên vừa vui sướng :

- Thế sao?

- Anh đã bao giờ gạt em chưa?

Suốt đoạn đường về sau, Đông Nhi quên béng luôn âm mưu gian ác của Kỳ Vân, cứ tủm tỉm cười, hai tay ôm cái túi xách vào lòng, thẹn thùng.

Nó đã vui càng thêm vui khi Vĩnh Trường dẫn nó vào một trong các nhà hàng của anh tại Nha Trang mang tên : “K. World”, cái tên được khắc sơn trắng kiểu cách trên tấm biển bằng gỗ lớn hình chiếc lá có răng cưa. Đời quả thật có nhiều thứ nó không tài nào tưởng tượng ra. Điều này, nó đã từng mơ đấy, nhưng nghĩ rằng có thể xảy ra thì nó chưa từng. Tất cả chỉ là mơ mộng trong vô vọng.

Dừng xe trong bãi đậu, Vĩnh Trường đeo kính trở lại, cài phéc mơ tuya áo khoác hết cỡ, mỉm cười nhìn nó hỏi :

- Trông anh có ngầu không?

Đông Nhi bật cười gật đầu. Người ngoài nhìn vào có khi tưởng anh là đại ca xã hội đen.

- Em có cần ngụy trang không? – Anh đùa.

- Việc của em không bị đăng báo đâu.

Vĩnh Trường rời khỏi xe, nó ngồi bên trong và thấy anh đi vòng sang bên phía mình, mở cửa đúng lúc nó vừa mở xong sợi dây an toàn. Anh vẫn mỉm cười trìu mến và cúi người trịnh trọng. Đông Nhi vui vẻ bước ra ngoài, bỗng chốc thấy mình như một tiểu thư có kẻ hầu người hạ. Anh nhẹ nhàng nói :

- Anh chưa nói với em rằng hôm nay trông em rất xinh đấy.

Nó cúi đầu mắc cỡ :

- Vậy là bình thường xấu à?

- Không. – Vĩnh Trường đáp bằng giọng rất đỗi ngọt ngào – Ngày trước anh không nói ra, nhưng hôm nay thì không thể cất nổi cảm nhận đó trong lòng nữa rồi.


Đông Nhi cười rạng rỡ như một bông hoa. Từ đầu đến giờ, anh ấy cứ khiến nó phải cười mãi. Vĩnh Trường làm nó quên cả trời đất, bất cứ chuyện gì, chỉ còn lại thế giới của anh và nó. Vì thế, tâm trạng Đông Nhi càng lúc càng được anh khiến cho thoải mái, dễ chịu hơn bao giờ hết. Đó chính là điểm đặc biệt nhất ở Vĩnh Trường so với người khác. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg