CÂY ĐA GIÀ - TẬP 52
- Anh không muốn bất lịch sự… nhưng có
việc này anh muốn nói với em. – Anh chậm rãi nói, khiến nó liên tưởng đến một
vấn đề nghiêm trọng – Những con người trong làng giải trí rất phức tạp. Có
những điều em không thể nào biết được. Thế giới đó có lẽ không thích hợp cho một
cô gái trẻ như em.
Đông Nhi lập tức thấy chột dạ. “Người trong làng giải trí” phải chăng ý
anh là Vĩnh Trường? Nó ngập ngừng :
- Sao… anh lại nói vậy? Anh…
- Anh thấy em gặp anh ta. Anh không có ý
gì đâu, chỉ là anh muốn em… cẩn thận thôi.
Đông Nhi mím môi, chưa từng ngờ sẽ có
người nói với mình điều này. Làng giải trí nó cũng từng nghe nhiều điều ra
tiếng vào, tuy nhiên về Vĩnh Trường thì hoàn toàn khác. Nhưng, Minh Vũ nhận
diện được anh ấy ư? Nếu vậy, hẳn nhiều người khác cũng có thể. Không lẽ nào! Nó
vẫn chưa bị ba mẹ “vặn cổ”, Vĩnh Trường chưa bị báo giới bao vây…
- Anh đừng lo. – Nó đáp – Anh ấy là
người rất tốt, rất tử tế, em sẽ không sao. Em tự biết lo cho mình mà.
Minh Vũ khẽ thở dài, gật đầu, nét mặt
hơi buồn rầu và hiện nhiều lo lắng :
- Mong rằng em có cái nhìn chính xác.
Anh không muốn có chuyện chẳng lành xảy ra với em… Còn một điều anh vẫn luôn
thắc mắc.
Hai chữ “thắc mắc” làm nó bắt đầu thấy sợ. Đông Nhi thường không thể tiết
lộ nhiều với Minh Vũ.
- Cô gái trong “Nhật ký và tình yêu” có phải chính là em không? – Anh nhìn nó,
hỏi.
Đông Nhi đứng chết lặng. Anh ấy đã nhận
ra, là người đầu tiên trong lịch sử, không kể tới gia đình nó và người đã được
báo trước như Hoàng Văn. Hóa ra anh nói nó giống một người nó rõ hơn ai hết,
anh nhìn thấy mọi thái độ khác biệt của nó với Vĩnh Trường, dám chắc thân phận
của chàng trai từng đưa nó đi trước cổng trường chính là vì lí do này. Vậy mà
bấy lâu nay nó không hề hay biết, cứ tưởng mình đã giấu anh được tất cả mọi
thứ. Cô bé quyết tâm giấu diếm :
- Không thể nào… - Đông Nhi hơi lúng
túng – Em không muốn đem bản thân mình vào truyện đâu. Chỉ là một nhân vật
tưởng tượng.
Minh Vũ im lặng nhìn vào mắt nó một lúc
lâu, tựa hồ anh đang nhìn thấu tim gan nó. Ánh mắt anh, nỗi buồn thăm thẳm
trong đó như muốn nói với nó rằng :
“Tại
sao cho đến cùng em vẫn nói dối anh?”
Tim Đông Nhi đập nhanh, cảm giác có lỗi
trỗi dậy trong lòng nó.
“Xin
lỗi anh, em không thể thành thật.”
- Anh quả là ngốc. – Minh Vũ bật cười
chua chát, quay mặt đi – Sao lại hỏi em một câu như thế chứ? – Anh hạ giọng –
Anh hy vọng em tỉnh táo đối với Châu Vĩnh Trường và biết rõ mình đang nghĩ gì.
Đông Nhi không dám nhìn vào mắt anh một
lần nữa. Cả người nó lặng đi, thoáng chốc như chìm vào cõi đen vô tận.
- Em cũng phải giữ gìn sức khỏe. – Minh
Vũ mỉm cười dặn dò, một nụ cười đủ khiến nó gần như gục ngã vì đau đớn – Nếu
cần gì, em cứ việc gọi anh. Số của anh không bao giờ thay đổi, điện thoại của
anh cũng không bao giờ tắt.
Dừng lại vài giây, anh hít một hơi thật
sâu, nói bằng giọng mà anh từng dùng để nói với nó ngày xưa, trước khi nó gặp Vĩnh
Trường, trước lúc nó rút tay ra khỏi bàn tay anh :
- Tạm biệt em.
Đông Nhi gắng sức kiềm nén, nói với anh
vài lời cuối cùng :
- Tạm biệt… anh.
Gật đầu chào nó xong, Minh Vũ bước đi
một nước theo anh bạn vẫn còn đứng đấy chờ đợi. Anh không nói thêm lời nào,
cũng không quay đầu lại. Nhìn theo bóng anh xa dần, Đông Nhi cảm thấy cổ họng
mỗi lúc một nghẹn và đắng…
- Cháu sao vậy Đông Nhi? – Hoàng Văn
nhìn nó hỏi, giọng quan tâm – Có chuyện gì xảy ra với cháu ư?
Nó lắc đầu. Trên suốt chặng đường hôm
đó, nó không nói được câu nào với Hoàng Văn. Không khí hoàn toàn im lặng.
Về phòng, Đông Nhi cẩn thận mở gói quà
của Minh Vũ mà trong đầu cứ âm vang mãi giọng nói của anh và ánh mắt anh… Tay run run, nó mở nắp hộp ra. Bên trong có một tấm thiệp
để trong bìa trắng, dưới là hai quyển sách dày, cạnh đấy là một chiếc kẹp tóc
đầy nữ tính hình chiếc nơ xinh xắn hai màu trắng và xanh đính hạt lấp lánh. Hai
quyển sách ấy là “Tinh hoa nghệ thuật văn
học thế giới” và “Viết kịch bản – Bí
quyết để thành công”. Đông Nhi mở tấm thiệp ra một cách khó khăn. Bìa thiệp
là bức ảnh một đóa hồng trắng tinh khiết nằm bên chiếc bánh kem sô cô la đẹp
mắt, dưới có dòng chữ “Happy Birthday” màu xanh biển.
“Chúc
mừng sinh nhật lần thứ mười tám của em, Đông Nhi. Chúc em luôn vui vẻ, mạnh
khỏe, hạnh phúc và ngày càng thành công hơn trên con đường sự nghiệp văn chương
của mình.
Bạn của em
(Ký tên)
Phan Minh Vũ”
Một dòng lệ lặng lẽ lăn xuống từ khóe
mắt Đông Nhi. Nó thậm chí còn chưa một lần quan tâm đến ngày sinh nhật của anh
ấy… Tất cả những kỉ niệm tươi đẹp xưa cũ giờ chỉ còn là những thứ vô nghĩa vì
sự lựa chọn phũ phàng của cô bé đối với anh. Trong giây phút ấy, tất cả ùa trở
về tâm trí nó như đang tua lại một cuốn phim quay chậm thật chậm, mà hình ảnh
vô cùng rõ nét. Giọt lệ của nó rơi vào tấm thiệp làm nhòe mất một con chữ. Nó
vội vàng đóng thiệp, rút khăn giấy vì chẳng muốn làm hỏng đi những dòng viết
tay này của anh…
Buổi chiều, Đông Nhi ngồi một mình lặng
im bên khung cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi ngoài vườn và những giọt nước lăn
dài trên cửa kính. Trời lại mưa, cơn mưa gợi lên nhiều kỉ niệm thuộc hai đề tài
lẫn lộn. Nó cố gắng không suy nghĩ nữa, nhưng có nhiều điều không phải muốn là
dễ dàng quên được.
Đột nhiên, chiếc điện thoại khẽ kêu tít
tít. Đông Nhi với tay cầm lên, đọc tin nhắn mới đến từ Vĩnh Trường:
“Cô
công chúa nhỏ, em đã hết buồn chưa? Hoàng Văn nói em không ổn. Vui lên đi, đừng
như thế nữa nhé!”
Nó khẽ bật cười vì lời hỏi han an ủi của
anh. Thật ấm lòng biết bao! Mà Hoàng Văn cũng nhiều chuyện thật…
“Em
không sao. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Thật sự, nó thấy biết ơn Vĩnh Trường.
Lời động viên của anh quả là đầy ý nghĩa trong hoàn cảnh này. Cũng có thể, nó
có giá trị đối với Đông Nhi chỉ là vì cái nguồn gốc xuất xứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét