CÂY ĐA GIÀ - TẬP 53
Chủ nhật đến trong nỗi thắc mắc và hoài
nghi của Đông Nhi. Cả tuần qua nó không nghe ai trong gia đình Hoàng Văn nói
năng gì về ngày sinh nhật của nó. Ba mẹ nó tuần trước đến cũng chẳng hé răng
câu nào. Họ có nhớ không vậy? Nghĩ rằng mọi người bỏ quên mình mất rồi, nó buồn
bã mất một quãng thời gian rất dài. Nhưng sau cùng, nó lại một phen ngạc nhiên,
rồi vui sướng. Ba mẹ Đông Nhi vừa bước vào nhà thì câu đầu tiên của họ là :
- Chúc mừng sinh nhật con gái yêu.
Điều tệ hại duy nhất là Kỳ Vân cũng đến.
Nó thầm đoán kế hoạch của chị ta đã không thành vì nhiều lí do. Gương mặt chị
không có vẻ hí hửng, nghênh ngang của người thắng cuộc nó thường thấy lúc xưa,
vả lại Vĩnh Trường vẫn còn dành thời gian để gặp nó thì hẳn là anh ấy chưa bị
cuốn vào mối tình với cô gái nào đó. Đông Nhi thấy chị ta cũng cầm trên tay một
hộp quà nhỏ hình chữ nhật. Chị ta tặng quà cho nó à? Đây phải chăng lại là một
âm mưu khác?
Lúc này, gia đình Hoàng Văn cũng chúc
mừng sinh nhật nó, với ý đồ tạo sự bất ngờ. Mọi người mang bánh kem ra ngay đó,
bắt nó thổi nến, ăn bánh rồi tặng quà. Họ không cho nó mở ra xem ngay vì kế
tiếp, họ dắt nó ra nhà hàng ăn mừng sinh nhật. Cả buổi, Kỳ Vân không nói câu
nào với nó, chỉ mỉm cười khinh khỉnh một cách đáng ghét như cố tình chọc tức
Đông Nhi. Nó phớt lờ như vẫn làm xưa nay. Vận dụng hết độ kiên nhẫn nó mới chịu
đựng nổi lúc Kỳ Vân huyên thuyên về buổi chụp ảnh giữa mình và Vĩnh Trường. Nó
sởn cả gai ốc.
- Nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp
mặt, cháu nhận ra anh ấy quả là một người tuyệt vời. Đẹp trai, lịch sự, chín
chắn, lạnh lùng, nghiêm túc trong công việc, đầy tài năng và có phong thái của
một ngôi sao lớn. Ôi, cháu mong sau này sẽ có cơ hội hợp tác với anh ấy lần
nữa.
Chiều, Đông Nhi lại tiếp tục được ăn mấy
món ngon do mẹ nó chuẩn bị. Hôm nay nó hóa ra ăn nhiều ghê gớm. "Bị cổ
vũ", nó cứ tọng hết thứ này đến thứ khác vào họng. Nó ăn càng nhiều, càng
ngon lành thì nụ cười trên môi ba mẹ nó càng tươi, và mặt Kỳ Vân thì càng sầm
xuống. Kiên quyết làm ngơ chị ta, nó chăm chú làm việc của mình, ăn uống, rồi
còn thử bộ đồ mẹ nó tặng cho bà ấy xem nữa. Về việc lựa chọn áo đầm, Đông Nhi
cũng không nghĩ bà ấy lại hiểu ý mình đến thế. Chưa từng có bộ nào do bà mua mà
không vừa ý lẫn vừa người nó cả.
Chuẩn bị ra về, Kỳ Vân đến gần Đông Nhi
gầm gừ một câu vào tai làm nó thấy lạnh xương sống :
- Đừng tưởng tao không biết mày đang làm
gì. Liệu hồn mày...
Chị ta đang nói về cái gì?
Ngoài vấn đề "qua lại" với
Vĩnh Trường, nó không có gì phải giấu diếm. Nhưng làm sao có chuyện chị ta biết
được việc ấy? Nó thấy ót mình lành lạnh trước ánh mắt sắc lẻm và gần như long
sòng sọc đầy nguy hiểm của Kỳ Vân. Nếu thật sự biết về mối quan hệ giữa nó và
anh, chị ta sẽ làm gì? Báo với ba mẹ? Nó không rõ mình có nên lo sợ nhiều như
vậy... Giờ nó cũng đã lớn rồi, mười tám tuổi còn gì, nó có quyền tự quyết định
và chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Họ cũng đâu có nói gì hay
"phát hành" bất cứ "bộ luật thành văn" nào để cấm nó gặp
Vĩnh Trường? Họ không có quyền ép buộc nó phải thế này thế nọ theo ý mình.
Cuối cùng, mọi thứ cũng chấm dứt. Nó ôm
hết đống quà về phòng mở ra xem, cố tình để quà của Kỳ Vân sau cùng bởi nó
không muốn cơn bực bội đến quá sớm, kẻo không còn tâm trạng mở những cái còn
lại. Người thì sách, truyện, người thì quần áo, giày, túi xách,… Năm nay nó
nhận được nhiều quà hơn hẳn mọi năm vì có thêm gia đình Hoàng Văn.
Giây phút nó không mong chờ đã tới. Đông
Nhi chậm rãi mở cái hộp cuối cùng, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong hộp có một tờ
giấy trắng gấp đôi và xấp ảnh dày. Ấy là hàng loạt bức ảnh chụp chung của Kỳ
Vân và Vĩnh Trường, rõ là quảng cáo cho một nhãn hàng thời trang. Nó lật xem
từng tấm. Tất cả đều là hình chị ta và anh ấy tình tứ bên nhau dưới khung cảnh
tuyệt đẹp của bầu trời mùa thu. Anh vẫn giữ phong cách lạnh lùng bên cạnh Kỳ
Vân xinh đẹp rạng ngời tươi cười hạnh phúc. Nắm tay, khoác vai, ôm,… kiểu gì
cũng có. Máu ghen nóng hổi trong nó có sôi lên một chút... Đây là quảng cáo nên
nó không nói, nhưng việc chị ta tặng nó những thứ này thì thật là quá đáng. Xem
xong, Đông Nhi mở tờ giấy một cách thô bạo :
“Chúc
mừng sinh nhật! tap đã tử tế chuẩn bị cho mày món quà đặc biệt này. Hy vọng mày
sẽ thích. Nói cho mày biết, mày là người đầu tiên được chiêm ngưỡng những bức
ảnh đó đấy. Thưởng thức đi nhé!
Có
lẽ mày rất tò mò muốn biết Vĩnh Trường ở ngoài đời thế nào phải không? Để tao
kể tỉ mỉ mày nghe. Anh ấy rất đẹp trai, phong độ và lạnh lùng. Về thân hình thì
không cần phải nói, vô cùng quyến rũ, bốc lửa và nóng bỏng. Tao thật là có diễm
phúc. Mày có thấy thế không? Tao nghĩ mình đã yêu anh ấy mất rồi. Từ lần đó đến
nay tao cứ nghĩ về anh ấy suốt, không thể nào dừng lại được. Tao thích vòng tay
ấm áp của ảnh, cơ bắp săn chắc của ảnh, giọng nói trầm của anh, gần như tất cả
mọi thứ. Chắc tao điên lên mất! Nhất định anh ấy sẽ là của tao.
Còn
mày ư? Đừng hòng! Anh ấy mãi mãi không bao giờ là của mày. Không bao giờ! Những
gì vốn dĩ là của tao thì đến chết mày cũng không thể nào có được. Bây giờ tao
đã hiểu cảm giác mê đắm cuồng si của mày lúc xưa là thế nào. Cũng đều nhờ Kevin
cả đấy. Hằng đêm tao vẫn thường tưởng tượng ra cảnh mình nằm trong lòng anh ấy
trên một chiếc giường nhỏ êm ái. Thật ngọt ngào và nồng nàn biết bao, hén!
Khi
nào có được anh ấy tao sẽ kể cho mày tường tận từ đầu đến cuối, không cần lo
lắng. Hãy chờ đi!”
Đông Nhi mím môi, ném mảnh giấy trở vào
cái hộp cùng với đống ảnh, đóng nắp lại, suýt chút nữa đã quẳng chiếc hộp vào
tường thật mạnh. Cơn giận đang sôi ùng ục, nó cảm thấy tức tối, ấm ức và oán
hận đến độ hai mắt rưng rưng… Tới bao giờ những chuyện như thế này mới kết
thúc? Tình chị em giữa nó và Kỳ Vân đã thật sự chấm hết rồi ư?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét