CÂY ĐA GIÀ - TẬP 54
Thứ hai đi học, lần đầu tiên Đông Nhi
cảm thấy lớp hôm nay trống vắng quá… Đó sẽ không phải là chuyện ngày một ngày
hai. Không còn anh ở đấy, nó lại quay đầu xuống nhìn một cách ngu ngốc. Chẳng
biết khi Minh Vũ trở về, nó có còn ở đây nữa hay không. Khi ấy bệnh đã chữa hết
và cô bé trở về nhà của chính mình, hay nó vẫn còn chưa rời khỏi nhưng thân
phận thì đã thay đổi?
Thứ ba ngày mười sáu tháng tám, đã gần
tuần lễ nay, Đông Nhi luôn thắc mắc liệu Vĩnh Trường sẽ tặng quà sinh nhật cho
mình? Nhưng rồi lòng nó xìu xuống… Nó đã quen anh được bao lâu chứ? Vả lại,
việc gì anh phải ghi nhớ sinh nhật nó trong khi còn rất nhiều việc khác phải
làm.
Sáng hôm ấy, ra tới cổng trường, Đông
Nhi giật mình khi nhìn ra ngoài. Ở vị trí đó, không phải chiếc xe của Hoàng Văn
như mọi hôm, mà là Châu Vĩnh trường đang tựa lưng vào chiếc xe hơi. Nhưng hôm
nay, anh mặc áo khoác trắng, giày ba ta trắng, quần trắng, cả cặp kính đen cũng
có gọng trắng khiến anh trông rất đẹp trai và đáng chú ý, vô cùng ra dáng một
công tử giàu có. Thật ra trong lòng nó, anh còn hơn cả một hoàng tử…
Dù vậy, ấy không phải lí do duy nhất làm
nó ngạc nhiên. Chiếc xe hơi đen nó thấy anh đi vào lần đầu đến đây đã biến mất,
thay vào đó là một chiếc xe khác còn xịn hơn, đẹp hơn, màu bạc, ai ai cũng phải
ngoái nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Xe của anh nghiễm nhiên trở thành chiếc nổi
bật nhất giữa rừng xe hơi ra vào qua lại trước trường Secret. Nhìn kĩ hơn, Đông
Nhi nhận ra trên tay Vĩnh Trường là một bó hoa hồng đỏ thắm rất nhiều bông gói
trong giấy in hoa trắng và hồng, buộc nơ lụa xinh xắn. Bó hoa to thế mà sao lúc
nãy nó không thấy nhỉ? Có lẽ cái xe bóng loáng đã làm mờ mắt nó rồi. Anh nhìn
nó mỉm cười, đưa tay vẫy chào. Đông Nhi liền hớn hở tiến lại gần, lòng vui lên
hẳn. Thì ra nó đã nhầm về anh ấy…
- Chúc mừng sinh nhật em. – Vĩnh Trường
đưa bó hoa bằng cả hai tay về phía nó.
Đông Nhi mỉm cười ôm bó hoa vào lòng,
cúi xuống ngửi thử :
- Cảm ơn anh.
- Đúng mười tám bông đó. – Anh nói thêm
– Em có thích không?
Nó gật đầu chắc chắn, lòng thích mê ly những
bông hoa hồng đỏ tuyệt đẹp, mãnh liệt, nồng nàn và đằm thắm, không nhẹ nhàng,
tinh khiết như hoa hồng trắng. Đông Nhi ngước nhìn anh, hỏi :
- Anh có xe mới à?
- Đúng vậy. Vào trong đi. – Anh mở cửa –
Em là người đầu tiên ngồi lên nó đấy.
Cô bé bước vào trong xe, thầm công nhận
anh quả là người giàu có và thích chơi sang. Cảm giác ngồi ở chiếc xe này hoàn
toàn khác biệt và dễ chịu hơn hẳn so với khi trong xe của Hoàng Văn. Sau khi
tháo cặp kính, giúp nó để bó hoa ra băng sau, Vĩnh Trường lấy từ túi áo khoác
ra một cái hộp hình chữ nhật nhỏ nhắn màu xanh dương tươi tắn gắn hoa vải phía
trên.
- Tặng em. Anh chỉ nghĩ ra bấy nhiêu
thôi. – Anh mỉm cười trìu mến.
- Cảm ơn anh. – Nó lặp lại một cách bối
rối. Một bó hoa hồng đã là đắt tiền rồi, còn thêm thứ này nữa. Tò mò quá, nó
không chịu đựng nổi – Em… có thể…
Anh gật đầu :
- Cứ tự nhiên.
Đông Nhi nhẹ nhàng mở nắp hộp, tim đập
nhanh vì hồi hộp. Và khi món quà đã hiện ra trước mặt, tim cô bé suýt ngừng
đập. Vĩnh Trường tặng cho nó một chiếc điện thoại iPhone màu trắng đời mới nhất
cùng tất cả các phụ kiện cần thiết. Nó mất một lúc lâu để phân định rõ đây là
thực hay mơ bởi điều này thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
- Anh hy vọng em sẽ thích. Có nó, em
không cần phải dùng chiếc điện thoại kia nữa. – Anh dịu dàng lên tiếng, mắt
quan sát thái độ của Đông Nhi.
Nó không biết nên nói sao, và có muốn
thì cũng không biết làm thế nào thốt nổi thành lời. Sự ngạc nhiên đã chặn đứng
cổ họng nó. Chiếc điện thoại rất đẹp và sang, đúng như những gì nó đã từng mong
muốn, không có chỗ nào để chê cả. Nhưng, anh làm như vậy nó thấy ngại quá.
- Em cười là tốt rồi. – Vĩnh Trường mỉm
cười – Khi cười trông em rất đáng yêu, có biết không?
Nghe vậy, nó bất giác nhìn anh, bắt gặp
ánh mắt lạ lùng, bèn vội vàng quay đi, cúi đầu e thẹn. Chưa từng có ai khen
ngợi nó nhiều lần như anh ấy. Anh cứ nói như thể nó là một nàng công chúa thật
vậy.
Nó còn đang suy nghĩ thì chợt giật mình
vì có cảm giác thứ gì mềm mại chạm vào cánh tay. Đông Nhi ngước nhìn lên, kinh
ngạc thấy Vĩnh Trường đang đưa cho nó một con gấu bông màu nâu lớn mặc áo đầm
xanh đeo nơ hết sức dễ thương.
- Anh đùa thôi. Sao anh có thể tặng quà
cho em sơ sài có thế được? Đây, em cầm lấy đi.
Bây giờ, nó á khẩu thật sự. Bao nhiêu
đây là quá nhiều so với điều nó có thể tưởng tượng ra. Đông Nhi vui sướng hiểu
ra ít nhất trong lòng anh vẫn có nó, vẫn nhớ đến nó và nó không phải chỉ là một
người quen hời hợt của anh ấy… Thay vì đợi nó hết ngạc nhiên, anh nắm lấy bàn
tay cô bé, đặt lên thân con gấu bông. Nó run run nhận món quà và ôm và lòng.
Giá như đây không phải một con gấu bông mặc áo đầm mà là mặc com lê thì ôm thế
này, nó sẽ tưởng tượng đây chính là…
- Cảm ơn anh.
- Em đúng là vẫn còn trẻ con lắm. – Vĩnh
Trường bật cười làm nó mắc cỡ, càng thấy mình thêm giống con nít ranh đối với
anh ấy – Nhìn em ôm con gấu bông đó thử hỏi ai có thể không động lòng được chứ.
Nó đưa mắt nhìn anh. Anh cũng đang nhìn
nó, miệng mỉm cười, ánh mắt hiện lên niềm chăm chú, say sưa lạ thường, mà cũng
rất đỗi yêu thương và ngọt ngào. Ngại ngùng, nó vội quay đi, nhưng hình ảnh đó
vẫn cứ chập chờn trong tâm trí.
- Em có sợ tốc độ cao không?
Đông Nhi ngần ngừ nghĩ xem anh hỏi như
thế có ý gì rồi lắc đầu.
- Anh lái chiếc xe này đưa em đi dạo một
vòng nhé! – Vẻ mặt anh đầy hí hửng – Chịu không?
Nó lại gật đầu. Ngay sau đó, Vĩnh Trường
nhấn ga cho xe chạy đi. Ra chỗ đường lớn nơi vắng người, anh tăng tốc phóng như
bay, hạ cửa kính cho gió lùa vào trong xe mát lạnh. Trò này xem ra có tác dụng
đáng kể. Đông Nhi cảm thấy mọi ưu phiền đều phút chốc tan biến, chỉ còn sự sảng
khoái, vui vẻ và Vĩnh Trường mà thôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét