CÂY ĐA GIÀ - TẬP 67
Trong khi Nam Duyên ở trong phòng cô con
gái lớn cùng Tú Uyên tám chuyện, thử quần áo gì đấy, ba nó thì ngồi nói chuyện
với Hoàng Văn, tại căn bếp tối mờ và im ắng đến lạnh người, một bóng người gầy
gầy đang đứng tựa mình bên thành cửa dẫn ra sân sau. Từ phía sau, mái tóc tém
ngắn quăn quăn tự nhiên đặc trưng của mẹ đập vào mắt nó với một sự lù xù, phồng
phồng khác lạ. Sao hôm nay mẹ không lo chải chuốt cho mái tóc dấu yêu của mình
mà để nó bị xấu đi như vậy? Mẹ rất tự hào về mái tóc đó mà.
Bà ấy đang làm gì mà ở đấy một mình trầm
tư như vậy?
Cố gắng thật nhẹ nhàng, khẽ khàng, Đông
Nhi nhón gót từng bước tới bên cạnh mẹ. Ngập ngừng, nó khẽ gọi :
- Mẹ...
Quay đầu sang nhìn cô con gái vừa đến
bên mình, mẹ nó mỉm cười. Nó giật mình vì cặp mắt long lanh của bà, càng thêm
xốn xang vì nụ cười quá đỗi hiền dịu của bà ấy. Nó bỗng nửa ước bà ấy cứ nhìn
mình mà cười như thế mãi, nửa ước cho vẻ mặt kia sẽ mau chóng biến mất. Mẹ đang
khóc ư?
- Đã lâu lắm rồi... mẹ con ta mới đứng
nói chuyện riêng tư, từ tốn thế này nhỉ? - Mẹ nó cất tiếng, giọng trầm ấm giữa
không gian tĩnh mịch - Bao nhiêu năm rồi...
“Bốn
năm rồi...”, tâm trí nó tự trả lời.
Nghe cứ như một giấc mơ, không, một câu chuyện
hư cấu... Hai mẹ con, bốn năm ròng, không một lần trò chuyện. Suốt bao nhiêu
năm đó chưa từng, gọi thật chính xác, trò chuyện với mẹ một cách thật đàng
hoàng.
- Thời gian qua nhìn con khỏe mạnh, vui
vẻ hẳn ra, mẹ tưởng rằng sắp được đón con về... - Mẹ không nhìn nó, ánh mắt đưa
về phía xa xăm, vô tận - Vậy mà... cô bé ngày nào giờ sắp phải đi lấy chồng
rồi. Cơ hội của mẹ xem ra không còn...
Trái tim Đông Nhi chợt quặn thắt. Suốt
thời gian qua, nó đã liên tục mong mỏi đến ngày được thoát khỏi sự kiềm kẹp của
ba mẹ, rời xa họ, không phải đối mặt với họ mỗi ngày nữa. Ngay cả khi ở hai
người xuất hiện sự thay đổi vì muốn “bệnh tình” của con gái tiến triển tốt đẹp
hơn, nó vẫn không chịu quên đi quá khứ để tha thứ và yêu thương.
Nó đã vứt bỏ điều mẹ dạy chỉ trong một
tích tắc mê muội, sau đấy vẫn không hề mảy may ân hận, hối lỗi, càng lúc càng
dấn sâu...
Bà quay sang nó, chậm rãi đưa một bàn
tay vuốt nhẹ mái tóc dài gợn sóng đen óng của Đông Nhi, nhìn ngắm nó đầy chăm
chú, nụ cười lạ lùng hiện trên môi, bên cạnh dòng lệ đang âm thầm lăn xuống gò
má :
- Con gái mẹ thật là xinh đẹp, nhỉ? Con
còn trẻ trung thế này, sao lại...
Bà không nói hết câu, nhưng nó hiểu.
- Mong rằng... con đã tìm được một người
tốt... - Giọng bà hơi run run - Mẹ chỉ mong có vậy thôi, con hiểu không?
Đông Nhi không thốt nên lời, chỉ nhìn bà
trân trân, gật gật nhiều cái liền.
- Con hiểu trái tim mình muốn gì mà,
phải không Đông Nhi?
Không suy nghĩ, nó gật đầu ngay, rồi
cũng không nghĩ lại.
- Đó mới là điều quan trọng. Con biết
chứ?
Nó không rõ tại sao đêm nay mẹ lại nói
chuyện mập mờ, khó thông như thế. Bà ấy đang lo lắng cho nó? Nó biết mình đối
với Vĩnh Trường như thế nào mà. Anh ấy cũng rất yêu thương nó, nó tin mình sẽ
có một gia đình êm ấm, hạnh phúc.
- Về nhà chồng rồi... nhớ cố gắng tiếp
tục học hành. Con đường của con còn dài lắm. Vả lại... đừng làm gì khiến chồng
coi thường mình. - Mẹ nó dặn dò mà sao nghe thật sầu não, ảm đạm - Đừng làm gì
nữa đến khi hai con thật sự là vợ chồng, nhé!
Nghe lời căn dặn thiết tha của mẹ, nó
tưởng như mình sắp bước chân vào chốn gian khổ không bằng... Mẹ việc gì phải lo
lắng nhiều như vậy?
- Con không sao đâu mà... - Đông Nhi níu
tay mẹ, nói lí rí.
Mẹ nhìn nó, trân trân, rất lâu. Rồi, bà
cũng nở một nụ cười. Lúc này trông bà thật hiền, thật... "vô hại", và
hạnh phúc nữa, tuy vẫn không kém phần buồn bã, phiền muộn.
Đến bây giờ, Đông Nhi mới bần thần nhận
ra nó và mẹ mình hóa ra lại gượng gạo, xa cách như thế...
Công việc khám sức khỏe quả là quá sức
mệt mỏi và phiền phức, ngốn hết cả buổi sáng của Đông Nhi. Nó mệt nhoài sau
nhiều tiếng đồng hồ quẩn quanh trong bệnh viện. Thật may là chỉ có mình nó và
Vĩnh Trường, nên không khí cũng khá dễ chịu, êm đềm. Có anh bên cạnh là nó vui
rồi. Nếu thêm ba mẹ, nó sẽ thiếu tự nhiên lắm.
Dừng xe trước cổng nhà Hoàng Văn, Vĩnh
Trường chợt thì thầm vào tai Đông Nhi, miệng nở nụ cười tinh quái, mờ ám :
- Ra băng ghế sau với anh một lát đi.
- Để làm gì? - Nó thắc mắc.
- Thì em cứ nghe lời anh đi.
Dù chẳng biết mục đích để làm gì, nó
cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh ấy. Sau con bé, Vĩnh Trường cũng trèo ra băng
ghế sau, trao cho nó cái nhìn đầy tình ý.
Trước sự ngỡ ngàng của Đông Nhi, anh ấy
kéo nó vào lòng mình, ôm hôn say sưa, nồng cháy, rất đỗi say đắm, đê mê hơn hẳn
tất cả những lần trước, quấn chặt con bé trong vòng tay cứng chắc. Bản thân
Đông Nhi cũng thấy mong nhớ anh ấy lắm. Sau cái đêm ấy, nó cảm thấy anh như một
phần không thể tách rời của thân xác mình, của tâm hồn mình. Nó cũng rất nhớ
làn môi ngọt ngào của anh, những cử chỉ âu yếm, thân mật của anh ấy. Đông Nhi
ôm lấy Vĩnh Trường, thu lấy mùi hương nam tính nồng đượm của anh vào mũi, càng
lúc càng chẳng muốn rời.
Như đã coi đó là một điều rất tự nhiên,
cô bé để yên cho anh lướt tay trên đùi mình, vào sâu dưới lớp váy áo, rồi còn
lên cao hơn, lòng thoáng chút ngại ngùng và dậy lên niềm thích thú, khoan khoái
mơ hồ... Cơ thể nó chẳng mấy chốc đã mang đầy dấu vết của bàn tay anh. Trong
không gian im ắng, nhỏ hẹp của chiếc xe hơi tối mờ, chỉ có hai người và vang
lên những tiếng động của nụ hôn mãnh liệt, tiếng gọi khe khẽ của đôi bên, sự
cuồng nhiệt, mê đắm của Vĩnh Trường mau chóng vượt tầm kiểm soát.
- Không được... Trễ lắm rồi... Mẹ sẽ hỏi
em... - Cô bé vất vả nói trong khi cố gắng ngăn cản sự lộng hành của anh.
- Chỉ cần bảo công việc rườm rà là xong
chứ gì? - Anh vẫn tiếp tục mở từng hột nút trên áo Đông Nhi, toan tước bỏ hết y
phục của nó - Anh không cho phép em từ chối anh đâu...
- Vĩnh Trường... - Nó cố nắm lấy bàn tay
anh - Sao hôm nay anh lại...
Những lời mẹ vừa nói hôm qua đang vang
vọng khắp đầu óc con bé, gắng chút lực tàn kêu gọi nó bảo anh ấy ngừng lại.
Nhưng sao thật khó... Kiềm hãm sự say mê, khao khát của anh ấy đã khó khăn, tự
kiểm soát bản thân mình càng khổ sở gấp bội. Mẹ đã dặn nó là không được...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét