Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Cây đa già - Tập 46


CÂY ĐA GIÀ - TẬP 46



Thứ tư, thứ năm trôi qua bình thường, không xảy ra việc gì đặc biệt. Điều đáng để vui sướng là : sự khó chịu trong lòng nó đã dần nhạt phai, dù vẫn còn chút ít âm ỉ trong sâu thẳm.

- Đông Nhi à, hai ngày nay cậu có chuyện vui à? – Hải Yến hỏi.

Cả Phương Mai và Kim Ngân cũng thắc mắc :

- Em đang thay đổi. Mặt tươi tắn hơn hẳn. Thứ gì đã khiến em vui vẻ thế?

- Em cứ như thế này rất đáng yêu đó. Em vừa ngộ ra chân lý mới hả?

Bản thân nó không hề biết những khác biệt ấy, nó chỉ biết mình đã có hai ngày tinh thần sảng khoái, dù về đêm ác mộng chưa chấm dứt. Nếu được cả phần đó, có lẽ nó đang là người hạnh phúc. Đông Nhi bỗng dưng dồi dào ý tưởng, cảm xúc viết truyện, văn chương chữ nghĩa cứ tuôn ra ào ạt. Với nó thì đây là việc tuyệt vời nhất. Có lẽ nó sẽ sớm hoàn thành tác phẩm này trước khi câu chuyện thứ hai nó viết trong bốn năm địa ngục được xuất bản. Bản thân nó cũng không ngờ mình dồi dào ý tưởng đến vậy. Nhà xuất bản đã hứa sẽ phát hành hết tất cả những câu chuyện nó đăng trên mạng trước quyển “Linh hồn quỷ dữ”. Cứ thế, nó tin mình sẽ mau chóng thành công. Bây giờ, nó đã rất nổi tiếng với giớ trẻ, với những ai yêu đọc sách, yêu văn học rồi.

Chiều thứ sáu, Đông Nhi ngồi một mình đu đưa trên chiếc xích đu với tâm trạng lạ : “Sắp tới chủ nhật rồi”. Lòng nó mơ hồ một niềm háo hức lạ lùng. Ba mẹ tới nó sẽ có quà, có đồ ăn ngon, những thứ nó thích mê ly từ thuở nhỏ mà Nam Duyên không thể nào làm nó mãn nguyện. Cảm giác ấy khiến nó bỡ ngỡ và lạ lẫm. Sẽ còn có ngày nó mong chờ được gặp ba mẹ ư? Từ rất lâu nó đã tưởng ngày ấy không bao giờ tồn tại...

Đột nhiên, có bàn tay ai đó cầm một cành hồng đỏ thắm đưa ra trước mặt Đông Nhi từ phía sau. Nó vừa giật mình vừa ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Bắt gặp ánh mắt Vĩnh Trường và nụ cười của anh gần ngay sát bên mình, nó càng thêm bất ngờ.

- Chào cô bé! – Anh nhẹ nhàng cất tiếng – Em đang suy nghĩ gì thế?

- Không có gì. – Nó lắc đầu. Anh hỏi vậy thì chắc mặt nó đang… hình sự lắm đây.

- Tặng cho em này, hãy cầm lấy đi. – Anh nói, tay vẫn cầm cành hoa hồng.

- Cảm ơn anh. – Đông Nhi cẩn thận nhận bông hoa, ngửi thử và ngất ngây ngay vì hương thơm nồng nàn tràn vào mũi. Hoa hồng vốn là loài hoa nó thích nhất từ xưa đến nay – Anh hái hoa trong vườn à?

Vĩnh Trường đi tới trước mặt nó, mỉm cười :

- Không. Hoàng Văn sẽ giận lắm. Em có thích nó không?

Đông Nhi gật đầu, tay mân mê cánh hoa. Nó ngồi xích qua một bên, gõ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh.

- Cảm ơn em. – Anh ngồi xuống cạnh nó – Nếu ngày nào em cũng cười như thế thì tốt biết bao.

Nó lại cười nữa ư? Sao nó không nhận ra chứ?

- Hoàng Văn dùng bốn chữ “cô bé băng giá” không sai. Lần trước anh đến đây chỉ được trông thấy nụ cười của em có vài giây ngắn ngủi. – Vĩnh Trường nói, giọng êm dịu.

Không muốn bị anh làm cho thêm mắc cỡ, nó tự động đổi đề tài, vấn đề nó đang thực sự thắc mắc :

- Anh nói anh chỉ tới đây khoảng một lần mỗi tuần thôi mà?

Anh nhìn thẳng vào mắt nó, nở nụ cười, chân lại đung đưa chiếc xích đu, hơi chồm người về phía cô bé :

- Anh có hai lí do. Một tất nhiên là để gặp Hoàng Văn. Còn cái thứ hai, em thử đoán xem!

Lúc đầu, Đông Nhi chẳng hiểu ý anh là gì. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạ lùng của anh, mặt nó lại đỏ lên, chỉ còn biết cúi đầu ngại ngùng. Anh ấy muốn tìm nó thật ư?

Chỉ vài giây sau, Vĩnh Trường kết thúc không khí bối rối , không để nó mắc cỡ im lặng lâu :

- Em muốn xem vài trò ảo thuật không?

Đông Nhi vốn biết anh ấy là một nghệ sĩ rất giỏi ngón nghề ảo thuật, hôm nay được anh trực tiếp biểu diễn cho xem thì không còn gì bằng. Vậy nên, nó liền gật đầu, lòng vô cùng háo hức. Anh nở nụ cười tươi, rồi bắt đầu biểu diễn cho nó xem. Vĩnh Trường thực hiện rất nhiều trò lạ lẫm và thú vị khiến nó hoa cả mắt, miệng cứ cười mãi không thôi. Chỉ một thoáng, anh đã làm xuất hiện thêm hai cành hoa hồng, một màu hồng, một màu trắng, trao cho cô bé. Nó ngại ngùng nhận lấy, cảm thấy như mình đang đóng cảnh trong một bộ phim lãng mạn vậy. Khi anh đưa đến bông thứ ba, nó đoán mặt mình đã đỏ lên lắm rồi. Đông Nhi không dám nhìn vào mắt Vĩnh Trường, cứ nhìn chăm chăm mấy bông hoa, tay vuốt nhẹ cánh hoa mềm mại, trơn trơn. Nó chợt hỏi, hơi ngạc nhiên :

- Hoa hồng không có gai à? – Chẳng lẽ anh ấy đã tiêu hủy hết những chiếc gai trên thân bốn cành hoa này?

- Gai nhọn sẽ làm em đau đó. – Anh hạ giọng như thì thầm – Thế này em không thích sao?

- Thích. – Nó gật đầu, mỉm cười thẹn thùng. Thì ra là anh ấy lo nó bị thương ư?

Ngắm hoa, nghĩ ngợi hồi lâu, không nghe Vĩnh Trường nói gì, thấy lạ, nó bạo gan ngẩng đầu nhìn lên. Anh ấy vẫn ngồi đấy, lưng tựa ra sau, mắt nhìn nó không rời, nụ cười khó hiểu trên môi chưa hề tắt. Đông Nhi ước nó đã không nhìn lên còn hơn. Chưa từng có ai trên đời nhìn nó như vậy, cô bé xấu hổ chẳng biết làm gì hay nói gì, cảm giác lúc này thật ngượng ngùng và bối rối. Đông Nhi lúng túng quay đi, tiếp tục dán mắt vào bốn bông hồng tươi thắm mà anh đã tặng.

Tiếp xúc với anh, sao nó không sao bỏ được cái thói so sánh này nọ đủ điều... Từ A đến Z...

Phá tan nỗi nhút nhát, Đông Nhi lên tiếng hỏi :

- Hôm nay anh không bận việc gì à?

- Có thể có, có thể không. Anh mặc kệ. – Vĩnh Trường đáp – Anh đến đây là vì việc quan trọng mà. Những thứ khác cứ để sau.

Càng lúc nó càng nhận ra từng câu nói của anh đều có ẩn ý, dường như tất cả hướng vào chính nó. Nghĩ thế, tim nó đứng dậy nhảy nhót.

- Chú Văn để anh ra sân một mình sao? – Đông Nhi vẫn thấy lạ về vấn đề này.

- Em sợ anh ra đây có mưu đồ xấu xa hay sao thế? – Anh bật cười – Đây là giang sơn của em, anh đâu dám thất lễ chứ. Anh muốn ra ngoài này làm gì, hẳn em hiểu rõ hơn ai hết.

Đông Nhi không dám chắc là nó biết rõ, nó chỉ đoán thôi, nhưng con tim cứ thôi thúc lí trí thừa nhận điều đó là đúng.

- Chỉ tiếc hôm nay anh không thể ở lại lâu được. – Vĩnh Trường khẽ thở dài làm nó ngước nhìn – Có lẽ anh phải đi.

Nói rồi, anh ấy đứng dậy, vẻ mặt hiện diện niềm nuối tiếc khó nói thành lời, khiến lòng nó cũng xao xuyến. Lần nào nó cũng không có cơ hội trò chuyện với anh lâu. Bấy nhiêu thật quá ít ỏi. Đông Nhi đứng dậy để tạm biệt Vĩnh Trường.

- Tạm biệt anh. – Nó nhỏ nhẹ nói, hai tay ôm bó hoa, hơi lúng túng khi đối diện với anh ấy.

- Tạm biệt em. Mong chúng ta sẽ sớm gặp nhau.

Vĩnh Trường mỉm cười, đột ngột đưa tay ra sau lưng Đông Nhi khiến nó giật mình. Lúc anh rút tay lại thì trên tay đã hiện diện một cành hoa hồng nữa màu vàng quý phái. Vĩnh Trường nhẹ nhàng trao cành hoa cho cô bé, làm nó bật cười vì bất ngờ và thích thú.

- Cảm ơn anh.

- Đừng bao giờ nói cảm ơn nữa nhé! Với anh, đó là một vinh hạnh đáng quý.

Anh cúi người điệu nghệ chào nó rồi quay bước ra cổng, không quên nụ cười trìu mến và cái nháy mắt. Phong cách của anh ấy thật giống một chàng hoàng tử phong lưu, đẹp trai mà cũng rất quyền lực và đa tài. Bên cạnh anh, nó thấy mình được đối xử cứ như một nàng công chúa vậy. Đông Nhi đứng nhìn theo bóng anh lúc lâu, sau đấy, chạy vội về phòng, miệng tủm tỉm cười.

Tối hôm ấy, Đông Nhi lên mạng cập nhật tin tức mới nhất về Châu Vĩnh Trường. Thời gian gặp gỡ quá ngắn, nó vẫn chưa thể biết được gì về công việc của anh cả, mà cũng không chắc anh ấy đã sẵn sàng chia sẻ với nó. Tin tức về anh gần đây toàn là những điều tốt lành : mini album mới đạt doanh thu cao ngất trời, anh đạt vị trí dẫn đầu trong nhiều cuộc bình chọn trên mạng Internet, các bài hát mới đứng đầu bảng xếp hạng các trang web nhiều tuần liền và độ nóng sốt không có dấu hiệu hạ nhiệt. Tên tuổi của anh đã nổi như cồn nay lại ngày càng lên cao khiến nó vô cùng tự hào và vui sướng.

Tuy nhiên, Đông Nhi nhận thấy rất rõ ràng cảm giác của nó khi xem những bản tin này đã hoàn toàn khác xưa. Nhìn bức ảnh đi kèm, đọc ba chữ “Châu Vĩnh Trường”, nó không còn cảm giác lạ lẫm nữa. Với nó, anh ấy đã không còn là một ngôi sao xa xôi, thứ mà nó không bao giờ có thể với tới, nó vừa gặp anh sáng nay thôi mà. Cảm xúc đó thật lạ, khiến nó vui lâng lâng từ chủ nhật tuần trước tới giờ.

Ngồi xem, nó cứ thầm nghĩ xem không biết khi nào anh ấy sẽ lại đến nữa, lòng vô cùng hy vọng là một ngày không xa, ngày mai thì quá tốt. Nó rất muốn gặp được Vĩnh Trường, dù mặt đối mặt cũng không biết nói gì. Anh ấy rất tốt, cư xử vô cùng dịu dàng lịch sự, và hình như cũng là một người đàn ông rất ga lăng nữa. Nó đã có thể trò chuyện thoải mái hơn, tuy nhiên cũng có đôi lúc không hé miệng được câu nào.


Nhớ lại những khi ấy, cô bé khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn năm bông hoa hồng cắm trong chiếc bình trắng gần đó.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

 photo 123_zps412de85a.jpg